Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?
Chương 24: Mâu thuẫn lâm gia
Sau sự kiện lần ấy, Lâm Vân trở lại, cô đã nhận ra giá trị cuộc sống của mình. Diệp Hi mặc dù sẽ không tha thứ cho cô nhưng cô là người có lỗi, cô không muốn mình lại mang theo oán hận để sống những ngày đau khổ, cô đã tìm được hạnh phúc của mình, cô sẽ nhận lỗi với Diệp Hi, cô sẽ thay đổi, còn ba mẹ, tùy họ, sau này cô sẽ cùng Tần Hạo đến một nơi không ai biết để sống tốt những ngày còn lại...
Sáu giờ chiều, Lâm Phàm trở lại, khuôn mặt ông trở nên vặn vẹo, Lưu Uyên cũng theo sau ông, trên mặt cũng không tốt gì.” Ả tiện nhân Diệp Ngọc kia đúng là âm hồn bất tán mà.” Lâm Phàm nghe vậy quay lại ánh mắt sắt bén: “ Ý bà là sao?” Lưu Uyên chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Lâm Phàm, trong lòng chột dạ một chút, sau đó mạnh miệng:“ Ý tôi ông cũng hiểu, đừng tỏ ra thanh cao, nếu năm đó ông không trợ giúp, mẹ con chúng tôi dám làm gì bậy sao?”
Lâm Phàm im lặng không nói gì sau đó gằn giọng: “Chuyện năm đó, không ai được nhắc lại, bây giờ thay vì bà oán hạn thì nên nghĩ cách làm sao để Diệp Hi hai tay dâng lên Diệp gia, cũng nghĩ cách cứu cômg ty đi, không thì mẹ con bà cùng ra đường mà ở.” Lưu Uyên khéo hiểu lòng người thấy Lâm Phàm đang cáu đâu dám tức tối, chỉ cười nhẹ an ủi : “ Phàm à, Em sai rồi, chuyện này nói khó cũng không khó nói dễ cũnh không dễ, trốn thuế bao lâu nay nếu mà còn phanh phui ra thêm chuyện công ty lần này nữa e là không ổn, Diệp Hi chắc sẽ không phải loại người thấy chết không cứu, huống hồ gì còn Lãnh gia sau lưng cô ta, chỉ cần chúng ta mở miệng, vì máu mủ tình thâm chắc cô ta sẽ giúp thôi.”
Lâm Phàm nghe xong hai mắt lóe sáng, chuyện lần trước cô làm ông nhục nhã ông vẫn còn nhớ, lần này đi liệu thành công? Không phải cô luôn thắc mắc mẹ cô năm đó bị gì mà chết sao? Vậy lấy điều này làm lí do? Chắc chắn cô ta sẽ giúp huống hồ, ông còn nắm giữ bí mật của cô. Lâm Phàm suy tính điều gì đó nói: “ Lâm Vân cũng đến tuổi kết hôn rồi, Tề gia có một cậu ấm, gả con bé đến đó đi, Tề gia thông qua thông gia hai họ có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn hiện nay, còn Diệp Hi để tôi tính sau.” Lưu Uyên nghe vậy nhất thời tái sắc bất quá, bà cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, sau đó hai người cùng nhau đi về phòng.
Lâm Vân núp sau gốc cột, cô nghe rõ, cô nghe toàn bộ, mọi chuyện thì ra là vậy, bao năm qua người mẹ tốt bụng của cô lại là người như vậy, bao năm qua người cha cô tôn thờ lại là con cầm thú. Cầm thú cũng không bằng. Họ vì tiền mà không tiếc hi sinh cả con mình, họ vì tiền mà làm ra chuyện tán tận lương tâm, cô hối hận hối hận. Cô không thể để mọi chuyện xảy ra, cô phải báo cho Diệp Hi, Diệp Hi nói đúng, họ không phải người, sẽ có lúc cô nhận ra. Bây giờ, rối rắm đủ đường. Lấy điện thoại ra, Lâm Vân nhắn tin cho Tần Hạo:“ A hạo, đến nhà đón em nhanh lên.”
Tần Hạo đang cùng đối tác kí hợp đồng, mối làm ăn này rất quan trọng, đây là cơ hội cho công ty anh. Tin nhắn đặc biệt của Lâm Vân gửi đến, anh không ngần ngại gọi lại. “ Vân nhi, có chuyện gì xảy ra sao?” Lâm Vân nghe đến giọng anh vỡ òa khóc : “ A hạo, anh mau đến đón em, em không muốn ở đây đâu, họ là cầm thú...” tiếng nức nở của cô làm Tần Hạo thêm rối rắm, anh hốt hoảng: “ Vân nhi, có chuyện gì, em bình tĩnh em đang ở đâu hãy ở yên đó anh đến đón em ngay.” Lâm Vân gật đầu sau đó chạy về phòng dọn hành lí. Phải cô muốn bỏ nhà đi. Tần Hạo cáo lỗi với khách hàng anh vội vàng lên xe chạy đến nhà của Lâm
Sáu giờ chiều, Lâm Phàm trở lại, khuôn mặt ông trở nên vặn vẹo, Lưu Uyên cũng theo sau ông, trên mặt cũng không tốt gì.” Ả tiện nhân Diệp Ngọc kia đúng là âm hồn bất tán mà.” Lâm Phàm nghe vậy quay lại ánh mắt sắt bén: “ Ý bà là sao?” Lưu Uyên chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Lâm Phàm, trong lòng chột dạ một chút, sau đó mạnh miệng:“ Ý tôi ông cũng hiểu, đừng tỏ ra thanh cao, nếu năm đó ông không trợ giúp, mẹ con chúng tôi dám làm gì bậy sao?”
Lâm Phàm im lặng không nói gì sau đó gằn giọng: “Chuyện năm đó, không ai được nhắc lại, bây giờ thay vì bà oán hạn thì nên nghĩ cách làm sao để Diệp Hi hai tay dâng lên Diệp gia, cũng nghĩ cách cứu cômg ty đi, không thì mẹ con bà cùng ra đường mà ở.” Lưu Uyên khéo hiểu lòng người thấy Lâm Phàm đang cáu đâu dám tức tối, chỉ cười nhẹ an ủi : “ Phàm à, Em sai rồi, chuyện này nói khó cũng không khó nói dễ cũnh không dễ, trốn thuế bao lâu nay nếu mà còn phanh phui ra thêm chuyện công ty lần này nữa e là không ổn, Diệp Hi chắc sẽ không phải loại người thấy chết không cứu, huống hồ gì còn Lãnh gia sau lưng cô ta, chỉ cần chúng ta mở miệng, vì máu mủ tình thâm chắc cô ta sẽ giúp thôi.”
Lâm Phàm nghe xong hai mắt lóe sáng, chuyện lần trước cô làm ông nhục nhã ông vẫn còn nhớ, lần này đi liệu thành công? Không phải cô luôn thắc mắc mẹ cô năm đó bị gì mà chết sao? Vậy lấy điều này làm lí do? Chắc chắn cô ta sẽ giúp huống hồ, ông còn nắm giữ bí mật của cô. Lâm Phàm suy tính điều gì đó nói: “ Lâm Vân cũng đến tuổi kết hôn rồi, Tề gia có một cậu ấm, gả con bé đến đó đi, Tề gia thông qua thông gia hai họ có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn hiện nay, còn Diệp Hi để tôi tính sau.” Lưu Uyên nghe vậy nhất thời tái sắc bất quá, bà cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, sau đó hai người cùng nhau đi về phòng.
Lâm Vân núp sau gốc cột, cô nghe rõ, cô nghe toàn bộ, mọi chuyện thì ra là vậy, bao năm qua người mẹ tốt bụng của cô lại là người như vậy, bao năm qua người cha cô tôn thờ lại là con cầm thú. Cầm thú cũng không bằng. Họ vì tiền mà không tiếc hi sinh cả con mình, họ vì tiền mà làm ra chuyện tán tận lương tâm, cô hối hận hối hận. Cô không thể để mọi chuyện xảy ra, cô phải báo cho Diệp Hi, Diệp Hi nói đúng, họ không phải người, sẽ có lúc cô nhận ra. Bây giờ, rối rắm đủ đường. Lấy điện thoại ra, Lâm Vân nhắn tin cho Tần Hạo:“ A hạo, đến nhà đón em nhanh lên.”
Tần Hạo đang cùng đối tác kí hợp đồng, mối làm ăn này rất quan trọng, đây là cơ hội cho công ty anh. Tin nhắn đặc biệt của Lâm Vân gửi đến, anh không ngần ngại gọi lại. “ Vân nhi, có chuyện gì xảy ra sao?” Lâm Vân nghe đến giọng anh vỡ òa khóc : “ A hạo, anh mau đến đón em, em không muốn ở đây đâu, họ là cầm thú...” tiếng nức nở của cô làm Tần Hạo thêm rối rắm, anh hốt hoảng: “ Vân nhi, có chuyện gì, em bình tĩnh em đang ở đâu hãy ở yên đó anh đến đón em ngay.” Lâm Vân gật đầu sau đó chạy về phòng dọn hành lí. Phải cô muốn bỏ nhà đi. Tần Hạo cáo lỗi với khách hàng anh vội vàng lên xe chạy đến nhà của Lâm
Tác giả :
Nam Giang