Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 56: Anh sẽ đối xử tốt với em
Đúng như dự đoán, âm thanh nghẹn ngào đột ngột dừng lại, Ưng Tử mở to đôi mắt.
Vẻ đáng yêu ngốc nghếch này khiến Tiêu Nhất Mặc rất hài lòng, anh nhân cơ hội đó từ từ mút lấy đôi môi của Ưng Tử, sự ngọt ngào đã đã lâu không thấy này khiến anh say mê đắm chìm trong đó, không thể dứt ra được.
Ngực bị đẩy ra một chút, anh mới miễn cưỡng buông môi cô ra.
Ưng Tử lùi ra thở hổn hển, vẻ mặt hoảng loạn lẫn ngạc nhiên: "Anh....anh nói gì vậy?"
"Từ nay em sẽ thực sự là bà Tiêu, em không vui sao?" Tiêu Nhất Mặc hỏi một cách tự nhiên.
"Em... nhưng... chuyện đó..." Ưng Tử bị sốc đến mức không thể nói được lời nào.
Đến chung cư, xe dừng lại.
Tiêu Nhất Mặc kéo Ưng Tử ra khỏi xe, vui vẻ đi về nhà, suốt chặng đường anh kiên nhẫn lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai cùng Ưng Tử: "Chỗ bố mẹ em, đừng vội nói chuyện kết hôn, anh sẽ trao đổi trước với bố anh. Trước tiên em cứ yên tâm, mặc dù ông ấy rất cổ hủ nhưng chỉ cần anh kiên trì đến cùng thì ông ấy cũng sẽ đồng ý, sau đó anh sẽ nhờ ông ấy đích thân đến nói chuyện với bố mẹ em về hôn lễ, như vậy bố mẹ em sẽ không cần lo lắng nữa chứ? Em không cần phải lo lắng về việc anh sẽ không để ý đến em nữa."
Đầu óc Ưng Tử hỗn loạn.
Lý trí nói với cô rằng dường như có điều gì đó không ổn trong đó, nhưng cô không thể nghĩ ra được có vấn đề gì không ổn.
Con người Tiêu Nhất Mặc giá trị như vậy, đồng ý diễn giả thành thật cũng cô tiếp tục cuộc hôn nhân này. Đây có thể là tin tốt nhất cho một cuộc hôn nhân hợp đồng. Bất kể ai biết chuyện này, người ta cũng sẽ ghen tị với sự may mắn của cô.
Hơn nữa, hai người không cần phải ly hôn, gia đình sẽ không bị người khác chế giễu vì vấn đề này, tâm bệnh lớn nhất ban đầu này có thể được loại bỏ.
"Sao, em vẫn còn khó chịu à?" Tiêu Nhất Mặc dừng lại nhìn cô đầy nghi ngờ.
Ưng Tử lắc đầu theo bản năng.
Theo bản năng, cô nói không vui, Tiêu Nhất Mặc sẽ rất tức giận.
Đôi mắt Tiêu Nhất Mặc dịu dàng, anh ôm lấy eo cô, bên ngoài tiểu đình, một cơn gió thoảng qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã.
Ánh trăng đêm đông đặc biệt quyến rũ, rơi trên gò má thanh tú dịu dàng của Ưng Tử, như dựng lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Anh khẽ hôn lên gò má cô, cả trái tim cũng mềm như nước.
"Tiểu Tử, anh sẽ đối tốt với em." Anh thấp giọng hứa. (nghe như tra nam ấy nhỉ)
Tiêu Nhất Mặc như vậy thật khó cưỡng có thể lại.
Hai người gặp lại sau một thời gian dài, Tiêu Nhất Mặt dịu dàng đòi hỏi suốt đêm, không biết thỏa mãn là gì, mà Ưng Tử cũng say mê đắm chìm. Hôm sau khi thức dậy, Tiêu Nhất Mặc đã đến công ty, Ưng Tử nằm trên giường, cẩn thận nhớ lại những gì Tiêu Nhất Mặc đã nói vào tối hôm qua, đột nhiên có chút mờ mịt.
Dựa theo cách nói của Tiêu Nhất Mặc, hai người sẽ chính thức trở thành vợ chồng, nhưng bỗng cô cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Tiêu Nhất Mặc yêu cô sao? Mà cô cũng yêu Tiêu Nhất Mặc sao?
Hai vấn đề này rất khó, rất nhiều người trong suốt cuộc đời cũng không thể nào hiểu thấu được.
Cô chưa kịp tìm hiểu hai vấn đề này thì Tết Nguyên Đán đã sắp đến. Nhà họ Tiêu là một đại gia tộc, có rất nhiều quy củ khi Tết đến, nhưng nhà Ưng Tử bởi vì nghèo túng nên 2 năm qua đã không ăn trọn vẹn Tết âm lịch. Năm nay, cuối cùng cũng được tự hào, cả nhà rất bận rộn để tiếp đãi người thân, bạn bè cũng như thăm hỏi dịp năm mới. Vì lý do này hai người vốn ở bên nhau lại thành chia cách không cách nào phân thân được, họ dành phần lớn thời gian ở nhà với người thân, ngược lại gặp nhau thì ít chia cách thì nhiều.
Hiển nhiên Tiêu Nhất Mặc không vui, Ưng Tử dự định chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo sau Tết Nguyên Đán, cô cần luyện tập đàn dương cầm và hát, vì vậy cô đã tìm lý do để giải thích với bố mẹ, chuyển về căn hộ.
So với vòng sơ loại, luật chơi của vòng bán kết càng phức tạp hơn, 50 người chơi quyết định từng nhóm người chơi thông qua bốc thăm để thi đấu vòng loại trực tiếp, ngoài ra còn có phần thi ngẫu hứng tự ứng biến. Trong số năm nhóm người chơi, chỉ có một người của mỗi nhóm được lọt vào trận chung kết, trong khi ba vị trí còn lại sẽ đấu giữa những người thua cuộc với nhau, tổng cộng tám người chơi sẽ vào chung kết.
Ở trận bán kết này,Truyền hình Dĩ An và Vân Kỳ Video sẽ đồng thời phát sóng trực tiếp, đồng thời ở hiện trường cũng có dàn hát đệm, điều này đặt ra yêu cầu cao cho các đối thủ. Tiết mục được chỉ định là "Cô gái Nam Hải", sau khi cân nhắc nhiều lần các tiết mục tự chọn, Ưng Tử đã quyết định chọn điệp khúc "Đi bệnh" mà cô đã từng hát. Một là cô đã rất quen thuộc với tính âm nhạc của "Đi bệnh ", nó rất dễ sử dụng, hai là độ khó của tác phẩm này cao và có nhiều chỗ để phát huy. Cô không thể bất cẩn vì đây trận tái đấu rất mạnh.
Mặc dù bài hát này cũng là một bài hát nổi tiếng đầu tiên của Vệ Thì Niên, nhưng lúc trước cô đã hát nó, Tiêu Nhất Mặc không hề tỏ ra bất mãn, chắc cũng không tức giận sau khi cô hát lại đâu nhỉ.
Vì cần có một ban nhạc biểu diễn, sẽ được truyền hình trực tiếp nên một tuần trước khi trận bán kết diễn ra, ban tổ chức đã sắp xếp cho các tuyển thủ đến trường quay của đài truyền hình Tế An để tập duyệt. Ưng Tử được sắp xếp vào một buổi chiều thứ sáu.
Cô đến trường quay sớm nửa tiếng và gặp Phùng Tần, thành viên cùng nhóm ở vòng sơ loại.
Phùng Tần có vẻ ngoài giống hình tượng nam sinh nổi tiếng hiện nay, thanh tú, đẹp trai, cao gần 1m85, ngoại hình có thể chấm chín điểm, chẳng trách anh chàng lại thu hút được rất nhiều fan bạn gái trên mạng.
Ở vòng sơ loại, anh ta xếp sau Ưng Tử, Ưng Tử chưa từng nghe qua nhạc của anh ta, nhưng từ đoạn cut nổi tiếng trên mạng, giọng nói khá từ tính và gợi cảm, cũng rất đặc trưng.
Trên mạng, những người hâm mộ của Phùng Tân vẫn vào Ưng Tử không buông, chế giễu cô có kim chủ, đi cửa sau, không có ba phần ba mà dám lên Lương Sơn*; tuy nhiên, trên thực tế Phùng Tần cũng không khắc nghiệt như fans của mình, gặp Ưng Tử anh ta còn chủ động chào hỏi: "Em là Ưng Tử phải không? Anh là Phùng Tần, cùng một nhóm vòng loại vói em."
(*) 没有三分三,偏要上梁山: (ba phần ba ý là kỹ năng) câu này trong trích trong Thủy Hử ý là "không có kỹ năng phi thường lại dám lên Lương Sơn". (cre: baidu)
Ưng Tử cười đáp lại: "Xin chào".
Phùng Tần tán gẫu hai câu, Ưng Tử cũng không phải là người giỏi vấn đáp, trả lời hai câu khô khan, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Sau đó có người gọi Ưng Tử, Ưng Tử như trút được gánh nặng, nhìn lại thì đó là Hồng Tranh của truyền thông Xán Ninh mà cô đã gặp lần trước.
"Ui, thầy Hồng phải không ạ," đôi mắt của Phùng Tần sáng lên, vội vàng tiến đến nhiệt tình bắt tay, "Xin chào, em là Phùng Tần. Chúng ta đã gặp nhau vào đêm giao thừa của Đài truyền hình Tống Châu. Thầy còn nhớ không?" (Do mấy chương trước mình edit sai giới tính của Hồng Tranh phải là nam, chương này và chương đó mình đã sửa lại rùi các bạn thông cảm nhe!!)
Hồng Tranh rõ ràng là không nhớ, nhưng thầy ấy cũng rất khéo, ha ha vài câu liền chuyển sang đề tài khác. Hai người nói chuyện trong chốc lát, Hồng Tranh đã ngừng tiếp anh ta, quay lại và hỏi Ưng Tử đầy thân mật: "Bạn học Ưng Tử, thầy đã nghe phần thi vòng loại của em. Khá tốt đấy....thế nào, có muốn đến với công ty chúng tôi không?"
Ưng Tử có chút xấu hổ: "Cái này.... em có thể không đến được."
"Tại sao?" Hồng Tranh kinh ngạc, "Chẳng nhẽ có công ty nào khác đang bàn với em sao?"
Sau vòng sơ tuyển, chính xác là có vài công ty và nhà sản xuất liên hệ với Ưng Tử bàn bạc, nói đến cháng váng đầu nhưng Ưng Tử vẫn luôn rất thận trọng. Đánh giá của Tần Tây Viên về tình hình hiện tại của những album ra mắt hiện nay khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều và quan sát cũng rất nhiều. Cuối cùng, cô thấy rằng quả thật đúng như lời Tần Tây Viễn nói. Những ca sĩ mới nổi tiếng, họ sẽ cố gắng sử dụng những hình thức khác để giữ độ nổi của bản thân bằng cách tham gia các game show, các bữa tiệc, scandal bay đầy trời, mức độ nổi tiếng ngày càng cao nhưng lại có rất ít tác phẩm hay được ra mắt.
Đây không phải là điều cô muốn làm.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nếu cô và Tiêu Nhất Mặc ở bên nhau, những ý tưởng không thực tế này 8-9 phần là bỏ.
Cô lắc đầu, áy náy nói: "Không phải, thầy Hồng, tình huống hơi phức tạp, em không biết phải giải thích với thầy như thế nào."
Muốn nói rồi lại thôi, Hồng Tranh đương nhiên cho rằng lời của cô chỉ là đang tìm cớ.
Những người trẻ tuổi tới tham gia, có ai không muốn thứ hàng cao để có xuất phát điểm cao tiến vào giới giải trí dễ dàng hơn chứ?
Hồng Tranh vẻ mặt ôn hòa nói: "Em có băn khoăn gì về công ty của chúng tôi à? Không sao, em có thể ngồi xuống và từ từ nói về các điều khoản. Không phải là tôi đang khoe khoang, danh tiếng của công ty chúng tôi trong ngành cũng đứng số một số hai, trong nước cũng chỉ có Truyền thông Đông Thạch mới có thể so sánh với chúng tôi. Em đừng lo lắng, nếu em gia nhập, tôi có thể cam đoan với em, công ty chắc chắn sẽ tập trung đào tạo cho em."
Ưng Tử rất xấu hổ, nói xin lỗi một lần nữa: "Cảm ơn thầy, thầy Hồng. Nhưng em thực sự xin lỗi, em.... em không thể hứa với thầy. Gia đình em.... có thể không đồng ý cho em ký hợp đồng."
Hồng Tranh ngạc nhiên: "Gia đình em thực sự sẽ không đồng ý? Như vậy đi, tôi có thể nói chuyện với bọn họ, chúng tôi là một công ty đứng đắn, tương lai sau này khi em vào sẽ rất sáng lạn, bọn họ không phải lo lắng gì cả, còn em đã là người lớn rồi, cần phải tự mình làm chủ tương lai, dễ dàng từ bỏ như vậy, sau này sẽ hối hận."
Ưng Tử cười khổ.
Làm sao Tiêu Nhất Mặc có thể để Hồng Tranh vẽ miếng bánh to như vậy vào mắt.
"Thực sự xin lỗi, hiện em cũng chưa có ý định này." Ưng Tử lại phải từ chối, ngượng ngùng đỏ mặt.
Hồng Tranh không còn cách nào khác, đành gượng cười nói: "Vậy thì em nghĩ lại đi, nếu có ý kiến gì thì gọi cho tôi, chúng ta có thể nói chuyện bất cứ lúc nào."
Ưng Tử cảm ơn lần nữa, nhìn Hồng Tranh rời đi, Phùng Tần nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái: "Cô thực sự đã từ chối thầy Hồng? Cô không muốn ra mắt sao?"
Ưng Tử không muốn trả lời câu hỏi này, mà lịch sự mỉm cười với anh ta và đi về phía studio.
"Vậy thì cô vất vả tham gia Grand Prix như vậy để làm gì?" Phùng Tần từ phía sau hoài nghi hỏi.
Câu hỏi này khiến Ưng Tử suy nghĩ rất lâu.
Đúng vậy, kể từ khi biết rằng Tiêu Nhất Mặc sẽ không đồng ý cho cô gia nhập làng giải trí, cô còn tham gia Grand Prix làm gì?
Có thể là vì tình yêu âm nhạc không nguôi trong trái tim cô.
Chỉ cần có cơ hội, cô muốn chia sẻ tiếng hát và cảm nhận của bản thân về âm nhạc với những giống người như cô, đây là niềm hạnh phúc mà tiền tài danh lợi không thể mang lại.
Cô đã làm việc trong phòng thu với các giáo viên ban nhạc trong một thời gian dài, khi cô bước ra ngoài thì cũng đã muộn.
Điện thoại tắt máy, khi được bật lên, vài thông báo nhảy lên. Có hai cuộc gọi nhỡ của Tiêu Nhất Mặc, ngoài ra còn có tin nhắn của anh ở hộp thoại trên cùng: Em đang ở đâu?
Ưng Tử nhanh chóng gọi lại.
"Ở đâu? Sao em lại tắt điện thoại?" Tiêu Nhất Mặc có chút không hài lòng hỏi.
"Em đang làm công tác chuẩn bị cho cuộc thi hát, không thể bật điện thoại được." Ưng Tử giải thích.
"Cuộc thi đó vẫn chưa kết thúc sao?" Tiêu Nhất Mặc khó hiểu. Trong tiềm thức anh không muốn quan tâm đến cuộc thi này, việc có thể đồng ý để Ưng Tử tham gia đã là điểm mấu chốt mà anh đã nhượng bộ cho Ưng Tử rồi.
"Vâng, nhưng cũng nhanh thôi." Ưng Tử tính thời gian. Bây giờ là đã giữa tháng hai. Bán kết được tổ chức vào cuối tuần sẽ là hai nhóm đấu nhau, sẽ mất khoảng ba tuần. Nếu vào chung kết, có thể kết thúc vào tầm giữa cuối tháng 3.
"Nhanh thì tốt," Tiêu Nhất Mặc nhẹ nhàng đáp lại, rồi hơi dè dặt nói, "Anh có một tin vui muốn nói với em, đoán xem nó là gì."
"Con chip đã hoàn thành rồi?" Ưng Tử đoán.
"Không phải."
"Ngài Smith đã ký vào hợp đồng thừa kế biệt thự."
"Không phải."
Ưng Tử đã đoán sai vài lần, vì vậy cô đành phải nhẹ giọng làm nũng: "Em không đoán ra, anh nói đi."
"Bố anh đồng ý chuyện của hai chúng ta, tháng sau sắp xếp thời gian cùng bố mẹ em gặp mặt ăn một bữa rồi bàn chuyện hỗn lễ nhé."
Vẻ đáng yêu ngốc nghếch này khiến Tiêu Nhất Mặc rất hài lòng, anh nhân cơ hội đó từ từ mút lấy đôi môi của Ưng Tử, sự ngọt ngào đã đã lâu không thấy này khiến anh say mê đắm chìm trong đó, không thể dứt ra được.
Ngực bị đẩy ra một chút, anh mới miễn cưỡng buông môi cô ra.
Ưng Tử lùi ra thở hổn hển, vẻ mặt hoảng loạn lẫn ngạc nhiên: "Anh....anh nói gì vậy?"
"Từ nay em sẽ thực sự là bà Tiêu, em không vui sao?" Tiêu Nhất Mặc hỏi một cách tự nhiên.
"Em... nhưng... chuyện đó..." Ưng Tử bị sốc đến mức không thể nói được lời nào.
Đến chung cư, xe dừng lại.
Tiêu Nhất Mặc kéo Ưng Tử ra khỏi xe, vui vẻ đi về nhà, suốt chặng đường anh kiên nhẫn lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai cùng Ưng Tử: "Chỗ bố mẹ em, đừng vội nói chuyện kết hôn, anh sẽ trao đổi trước với bố anh. Trước tiên em cứ yên tâm, mặc dù ông ấy rất cổ hủ nhưng chỉ cần anh kiên trì đến cùng thì ông ấy cũng sẽ đồng ý, sau đó anh sẽ nhờ ông ấy đích thân đến nói chuyện với bố mẹ em về hôn lễ, như vậy bố mẹ em sẽ không cần lo lắng nữa chứ? Em không cần phải lo lắng về việc anh sẽ không để ý đến em nữa."
Đầu óc Ưng Tử hỗn loạn.
Lý trí nói với cô rằng dường như có điều gì đó không ổn trong đó, nhưng cô không thể nghĩ ra được có vấn đề gì không ổn.
Con người Tiêu Nhất Mặc giá trị như vậy, đồng ý diễn giả thành thật cũng cô tiếp tục cuộc hôn nhân này. Đây có thể là tin tốt nhất cho một cuộc hôn nhân hợp đồng. Bất kể ai biết chuyện này, người ta cũng sẽ ghen tị với sự may mắn của cô.
Hơn nữa, hai người không cần phải ly hôn, gia đình sẽ không bị người khác chế giễu vì vấn đề này, tâm bệnh lớn nhất ban đầu này có thể được loại bỏ.
"Sao, em vẫn còn khó chịu à?" Tiêu Nhất Mặc dừng lại nhìn cô đầy nghi ngờ.
Ưng Tử lắc đầu theo bản năng.
Theo bản năng, cô nói không vui, Tiêu Nhất Mặc sẽ rất tức giận.
Đôi mắt Tiêu Nhất Mặc dịu dàng, anh ôm lấy eo cô, bên ngoài tiểu đình, một cơn gió thoảng qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã.
Ánh trăng đêm đông đặc biệt quyến rũ, rơi trên gò má thanh tú dịu dàng của Ưng Tử, như dựng lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Anh khẽ hôn lên gò má cô, cả trái tim cũng mềm như nước.
"Tiểu Tử, anh sẽ đối tốt với em." Anh thấp giọng hứa. (nghe như tra nam ấy nhỉ)
Tiêu Nhất Mặc như vậy thật khó cưỡng có thể lại.
Hai người gặp lại sau một thời gian dài, Tiêu Nhất Mặt dịu dàng đòi hỏi suốt đêm, không biết thỏa mãn là gì, mà Ưng Tử cũng say mê đắm chìm. Hôm sau khi thức dậy, Tiêu Nhất Mặc đã đến công ty, Ưng Tử nằm trên giường, cẩn thận nhớ lại những gì Tiêu Nhất Mặc đã nói vào tối hôm qua, đột nhiên có chút mờ mịt.
Dựa theo cách nói của Tiêu Nhất Mặc, hai người sẽ chính thức trở thành vợ chồng, nhưng bỗng cô cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Tiêu Nhất Mặc yêu cô sao? Mà cô cũng yêu Tiêu Nhất Mặc sao?
Hai vấn đề này rất khó, rất nhiều người trong suốt cuộc đời cũng không thể nào hiểu thấu được.
Cô chưa kịp tìm hiểu hai vấn đề này thì Tết Nguyên Đán đã sắp đến. Nhà họ Tiêu là một đại gia tộc, có rất nhiều quy củ khi Tết đến, nhưng nhà Ưng Tử bởi vì nghèo túng nên 2 năm qua đã không ăn trọn vẹn Tết âm lịch. Năm nay, cuối cùng cũng được tự hào, cả nhà rất bận rộn để tiếp đãi người thân, bạn bè cũng như thăm hỏi dịp năm mới. Vì lý do này hai người vốn ở bên nhau lại thành chia cách không cách nào phân thân được, họ dành phần lớn thời gian ở nhà với người thân, ngược lại gặp nhau thì ít chia cách thì nhiều.
Hiển nhiên Tiêu Nhất Mặc không vui, Ưng Tử dự định chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo sau Tết Nguyên Đán, cô cần luyện tập đàn dương cầm và hát, vì vậy cô đã tìm lý do để giải thích với bố mẹ, chuyển về căn hộ.
So với vòng sơ loại, luật chơi của vòng bán kết càng phức tạp hơn, 50 người chơi quyết định từng nhóm người chơi thông qua bốc thăm để thi đấu vòng loại trực tiếp, ngoài ra còn có phần thi ngẫu hứng tự ứng biến. Trong số năm nhóm người chơi, chỉ có một người của mỗi nhóm được lọt vào trận chung kết, trong khi ba vị trí còn lại sẽ đấu giữa những người thua cuộc với nhau, tổng cộng tám người chơi sẽ vào chung kết.
Ở trận bán kết này,Truyền hình Dĩ An và Vân Kỳ Video sẽ đồng thời phát sóng trực tiếp, đồng thời ở hiện trường cũng có dàn hát đệm, điều này đặt ra yêu cầu cao cho các đối thủ. Tiết mục được chỉ định là "Cô gái Nam Hải", sau khi cân nhắc nhiều lần các tiết mục tự chọn, Ưng Tử đã quyết định chọn điệp khúc "Đi bệnh" mà cô đã từng hát. Một là cô đã rất quen thuộc với tính âm nhạc của "Đi bệnh ", nó rất dễ sử dụng, hai là độ khó của tác phẩm này cao và có nhiều chỗ để phát huy. Cô không thể bất cẩn vì đây trận tái đấu rất mạnh.
Mặc dù bài hát này cũng là một bài hát nổi tiếng đầu tiên của Vệ Thì Niên, nhưng lúc trước cô đã hát nó, Tiêu Nhất Mặc không hề tỏ ra bất mãn, chắc cũng không tức giận sau khi cô hát lại đâu nhỉ.
Vì cần có một ban nhạc biểu diễn, sẽ được truyền hình trực tiếp nên một tuần trước khi trận bán kết diễn ra, ban tổ chức đã sắp xếp cho các tuyển thủ đến trường quay của đài truyền hình Tế An để tập duyệt. Ưng Tử được sắp xếp vào một buổi chiều thứ sáu.
Cô đến trường quay sớm nửa tiếng và gặp Phùng Tần, thành viên cùng nhóm ở vòng sơ loại.
Phùng Tần có vẻ ngoài giống hình tượng nam sinh nổi tiếng hiện nay, thanh tú, đẹp trai, cao gần 1m85, ngoại hình có thể chấm chín điểm, chẳng trách anh chàng lại thu hút được rất nhiều fan bạn gái trên mạng.
Ở vòng sơ loại, anh ta xếp sau Ưng Tử, Ưng Tử chưa từng nghe qua nhạc của anh ta, nhưng từ đoạn cut nổi tiếng trên mạng, giọng nói khá từ tính và gợi cảm, cũng rất đặc trưng.
Trên mạng, những người hâm mộ của Phùng Tân vẫn vào Ưng Tử không buông, chế giễu cô có kim chủ, đi cửa sau, không có ba phần ba mà dám lên Lương Sơn*; tuy nhiên, trên thực tế Phùng Tần cũng không khắc nghiệt như fans của mình, gặp Ưng Tử anh ta còn chủ động chào hỏi: "Em là Ưng Tử phải không? Anh là Phùng Tần, cùng một nhóm vòng loại vói em."
(*) 没有三分三,偏要上梁山: (ba phần ba ý là kỹ năng) câu này trong trích trong Thủy Hử ý là "không có kỹ năng phi thường lại dám lên Lương Sơn". (cre: baidu)
Ưng Tử cười đáp lại: "Xin chào".
Phùng Tần tán gẫu hai câu, Ưng Tử cũng không phải là người giỏi vấn đáp, trả lời hai câu khô khan, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Sau đó có người gọi Ưng Tử, Ưng Tử như trút được gánh nặng, nhìn lại thì đó là Hồng Tranh của truyền thông Xán Ninh mà cô đã gặp lần trước.
"Ui, thầy Hồng phải không ạ," đôi mắt của Phùng Tần sáng lên, vội vàng tiến đến nhiệt tình bắt tay, "Xin chào, em là Phùng Tần. Chúng ta đã gặp nhau vào đêm giao thừa của Đài truyền hình Tống Châu. Thầy còn nhớ không?" (Do mấy chương trước mình edit sai giới tính của Hồng Tranh phải là nam, chương này và chương đó mình đã sửa lại rùi các bạn thông cảm nhe!!)
Hồng Tranh rõ ràng là không nhớ, nhưng thầy ấy cũng rất khéo, ha ha vài câu liền chuyển sang đề tài khác. Hai người nói chuyện trong chốc lát, Hồng Tranh đã ngừng tiếp anh ta, quay lại và hỏi Ưng Tử đầy thân mật: "Bạn học Ưng Tử, thầy đã nghe phần thi vòng loại của em. Khá tốt đấy....thế nào, có muốn đến với công ty chúng tôi không?"
Ưng Tử có chút xấu hổ: "Cái này.... em có thể không đến được."
"Tại sao?" Hồng Tranh kinh ngạc, "Chẳng nhẽ có công ty nào khác đang bàn với em sao?"
Sau vòng sơ tuyển, chính xác là có vài công ty và nhà sản xuất liên hệ với Ưng Tử bàn bạc, nói đến cháng váng đầu nhưng Ưng Tử vẫn luôn rất thận trọng. Đánh giá của Tần Tây Viên về tình hình hiện tại của những album ra mắt hiện nay khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều và quan sát cũng rất nhiều. Cuối cùng, cô thấy rằng quả thật đúng như lời Tần Tây Viễn nói. Những ca sĩ mới nổi tiếng, họ sẽ cố gắng sử dụng những hình thức khác để giữ độ nổi của bản thân bằng cách tham gia các game show, các bữa tiệc, scandal bay đầy trời, mức độ nổi tiếng ngày càng cao nhưng lại có rất ít tác phẩm hay được ra mắt.
Đây không phải là điều cô muốn làm.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nếu cô và Tiêu Nhất Mặc ở bên nhau, những ý tưởng không thực tế này 8-9 phần là bỏ.
Cô lắc đầu, áy náy nói: "Không phải, thầy Hồng, tình huống hơi phức tạp, em không biết phải giải thích với thầy như thế nào."
Muốn nói rồi lại thôi, Hồng Tranh đương nhiên cho rằng lời của cô chỉ là đang tìm cớ.
Những người trẻ tuổi tới tham gia, có ai không muốn thứ hàng cao để có xuất phát điểm cao tiến vào giới giải trí dễ dàng hơn chứ?
Hồng Tranh vẻ mặt ôn hòa nói: "Em có băn khoăn gì về công ty của chúng tôi à? Không sao, em có thể ngồi xuống và từ từ nói về các điều khoản. Không phải là tôi đang khoe khoang, danh tiếng của công ty chúng tôi trong ngành cũng đứng số một số hai, trong nước cũng chỉ có Truyền thông Đông Thạch mới có thể so sánh với chúng tôi. Em đừng lo lắng, nếu em gia nhập, tôi có thể cam đoan với em, công ty chắc chắn sẽ tập trung đào tạo cho em."
Ưng Tử rất xấu hổ, nói xin lỗi một lần nữa: "Cảm ơn thầy, thầy Hồng. Nhưng em thực sự xin lỗi, em.... em không thể hứa với thầy. Gia đình em.... có thể không đồng ý cho em ký hợp đồng."
Hồng Tranh ngạc nhiên: "Gia đình em thực sự sẽ không đồng ý? Như vậy đi, tôi có thể nói chuyện với bọn họ, chúng tôi là một công ty đứng đắn, tương lai sau này khi em vào sẽ rất sáng lạn, bọn họ không phải lo lắng gì cả, còn em đã là người lớn rồi, cần phải tự mình làm chủ tương lai, dễ dàng từ bỏ như vậy, sau này sẽ hối hận."
Ưng Tử cười khổ.
Làm sao Tiêu Nhất Mặc có thể để Hồng Tranh vẽ miếng bánh to như vậy vào mắt.
"Thực sự xin lỗi, hiện em cũng chưa có ý định này." Ưng Tử lại phải từ chối, ngượng ngùng đỏ mặt.
Hồng Tranh không còn cách nào khác, đành gượng cười nói: "Vậy thì em nghĩ lại đi, nếu có ý kiến gì thì gọi cho tôi, chúng ta có thể nói chuyện bất cứ lúc nào."
Ưng Tử cảm ơn lần nữa, nhìn Hồng Tranh rời đi, Phùng Tần nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái: "Cô thực sự đã từ chối thầy Hồng? Cô không muốn ra mắt sao?"
Ưng Tử không muốn trả lời câu hỏi này, mà lịch sự mỉm cười với anh ta và đi về phía studio.
"Vậy thì cô vất vả tham gia Grand Prix như vậy để làm gì?" Phùng Tần từ phía sau hoài nghi hỏi.
Câu hỏi này khiến Ưng Tử suy nghĩ rất lâu.
Đúng vậy, kể từ khi biết rằng Tiêu Nhất Mặc sẽ không đồng ý cho cô gia nhập làng giải trí, cô còn tham gia Grand Prix làm gì?
Có thể là vì tình yêu âm nhạc không nguôi trong trái tim cô.
Chỉ cần có cơ hội, cô muốn chia sẻ tiếng hát và cảm nhận của bản thân về âm nhạc với những giống người như cô, đây là niềm hạnh phúc mà tiền tài danh lợi không thể mang lại.
Cô đã làm việc trong phòng thu với các giáo viên ban nhạc trong một thời gian dài, khi cô bước ra ngoài thì cũng đã muộn.
Điện thoại tắt máy, khi được bật lên, vài thông báo nhảy lên. Có hai cuộc gọi nhỡ của Tiêu Nhất Mặc, ngoài ra còn có tin nhắn của anh ở hộp thoại trên cùng: Em đang ở đâu?
Ưng Tử nhanh chóng gọi lại.
"Ở đâu? Sao em lại tắt điện thoại?" Tiêu Nhất Mặc có chút không hài lòng hỏi.
"Em đang làm công tác chuẩn bị cho cuộc thi hát, không thể bật điện thoại được." Ưng Tử giải thích.
"Cuộc thi đó vẫn chưa kết thúc sao?" Tiêu Nhất Mặc khó hiểu. Trong tiềm thức anh không muốn quan tâm đến cuộc thi này, việc có thể đồng ý để Ưng Tử tham gia đã là điểm mấu chốt mà anh đã nhượng bộ cho Ưng Tử rồi.
"Vâng, nhưng cũng nhanh thôi." Ưng Tử tính thời gian. Bây giờ là đã giữa tháng hai. Bán kết được tổ chức vào cuối tuần sẽ là hai nhóm đấu nhau, sẽ mất khoảng ba tuần. Nếu vào chung kết, có thể kết thúc vào tầm giữa cuối tháng 3.
"Nhanh thì tốt," Tiêu Nhất Mặc nhẹ nhàng đáp lại, rồi hơi dè dặt nói, "Anh có một tin vui muốn nói với em, đoán xem nó là gì."
"Con chip đã hoàn thành rồi?" Ưng Tử đoán.
"Không phải."
"Ngài Smith đã ký vào hợp đồng thừa kế biệt thự."
"Không phải."
Ưng Tử đã đoán sai vài lần, vì vậy cô đành phải nhẹ giọng làm nũng: "Em không đoán ra, anh nói đi."
"Bố anh đồng ý chuyện của hai chúng ta, tháng sau sắp xếp thời gian cùng bố mẹ em gặp mặt ăn một bữa rồi bàn chuyện hỗn lễ nhé."
Tác giả :
Tiểu Thố