Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 37: Vợ của Tiêu Nhất Mặc
Hôm sau kỳ nghỉ kết thúc, khoảng 10h cả nhóm lên canô đã được chuẩn bị sẵn.
Như dự đoán,Trịnh Ngọc Nhiễm và bạn của cô ta không có mặt, trên máy bay riêng chỉ có 8 người trở về tế An.
Chuyến hành trình này quá kỳ ảo, thế nên vài ngày liên tiếp Ưng Tử vẫn chưa thoát khỏi mộng ảo đó, nằm ở trên giường bên tai luôn vọng ra tiếng sóng biển ở kỳ nghỉ.
Cô đã cẩn thận đặt chiếc vỏ sò tuyệt đẹp vào một chiếc hộp thủy tinh và đặt nó trên giá đàn piano, khi ngồi đánh đàn chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy nó.
Đôi khi trong đầu sẽ lướt qua rất nhiều đoạn ngắn, dần dần hình thành một đoạn nhạc, cô vừa đàn vừa dùng bút ghi chú lên phổ nhạc.
Khác với những đoạn nhạc ngắt quãng trước, lần này, cô như được khơi nguồn cảm hứng sáng tạo hoàn toàn.
Trong vòng vài ngày, một bài hát "Hạ nhớ" đã được viết ra.
"Màu xanh bạc hà tan ra, sóng vỗ rì rào mát lạnh.
Ô che nắng cất đi, mồ hôi bay theo gió.
Lớp vỏ sò lấp lánh, phản chiếu khuôn mặt của bạn.
Tôi chọn cái này đến cái khác, và nụ cười trong ký ức của bạn xuất hiện từng chút một.
Lưu sa và phù hoa làm bạn tan chảy.
Nước biển cùng sự quyến luyến làm tôi trở nên tự phụ."
.........
Sau khi kết thúc hoàn toàn phần chơi đàn và hát, cô nghĩ nó khá hay, cô chỉ đơn giản cắt một đoạn âm thanh nhỏ khoảng 10 giây và đăng lên tài khoản Weibo của mình.
Kể từ khi náo loạn trên diễn đàn lần đó, người hâm mộ trên tài khoản Weibo này đến rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn 10 nghìn đến 20 nghìn người, cô thường đăng một số thứ linh tinh hằng ngày, ngoài ra cũng có 30 hoặc 40 bình luận hoặc share của người hâm mộ. Về weibo của Vệ Thì Niên thì lúc trước 10 bài thì cô sẽ đăng 7-8 bài liên quan, nhưng bây giờ cũng chỉ dám đăng 1-2 bài, sợ Tiêu Nhất Mặc sẽ nhìn thấy.
Khi bản ghi âm nhỏ này được đăng lên, một số người hâm mộ đã bình luận khen ngợi cô, nói rằng giọng hát của cô rất hay và bài hát này cũng hay, hỏi cô đã cover bài hát của ai.
Ưng Tử cảm thấy hơi tự hảo, trả lời lại là "Tôi tự viết nó."
Trả lời như vậy xong, cô cũng quên mất nó, quay đầu đi xem chương trình tống nghệ, xem xong lại chạy vào phòng ghi âm chơi nhạc cụ. Đàn dương cầm trước kia cô học đều được đưa đến đây, hai ngày nay cô đang đang ghi-ta, âm thanh của cây đàn trong trẻo, rất phù hợp với thể loại dân ca mà cô yêu thích, có cơ bản rồi nên học cũng không khó.
Đến khi chạng vạng, người giúp việc đã bày xong bữa tối, Tiêu Nhất Mặc cũng đã đi làm về, vừa lúc Ưng Tử bước ra khỏi phòng ghi âm, vui vẻ hỏi, "Sao hôm nay anh trở về sớm vậy?"
Tiêu Nhất Mặc không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng.
Đã rất lâu rồi Tiêu Nhất Mặc không lạnh nhạt với cô như vậy, Ưng Tử không thích ứng lắm, không khỏi ngẩn ra một chút, không hiểu lý do sao anh lại lạnh nhạt, đành phải nói một câu: "Em sắp khai giảng rồi.
"Ồ." Tiêu Nhất Mặc vẫn là bộ mặt đó.
Ưng Tử cũng không nhàm chán như vậy, cúi đầu ăn cơm.
"Sắp khai giảng rồi em tính như thế nào?" Tiêu Nhất Mặc không nhịn được hỏi.
"Học thôi chứ em còn có thể dự định gì nữa?"Ưng Tử không hiểu, nhưng Tiêu Nhất Mặc quan tâm cô, cô vui vẻ trả lời: "Các bạn cùng phòng hầu như đều rất nhớ em, đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho em, Không biết mùa hè này họ có tăng cân không, không biết có thể mặc những chiếc váy mà em tặng không nữa. "
Khi còn ở trên đảo, Ưng Tử đã mua cho họ mỗi người một chiếc váy hoa địa phương làm quà.
"Anh nhớ là rất nhiều người học đại học đều chuyển ra ngoài sống, nhất là năm cuối." Tiêu Nhất Mặc ám chỉ.
Ưng Tử ngẩn người, "Không phải đâu, em ở ký túc xá rất vui vẻ, mọi người cũng vậy, hơn nữa cũng thuận tiện cho việc học."
Tiêu Nhất Mặc nghẹn lại.
Tốt lắm, căn nhà rộng hàng trăm mét vuông của anh cũng không thể so sánh với khu ký túc rộng hơn chục mét vuông đấy.
Mà anh là chồng của cô cũng không thắng nổi 3 người bạn cùng phòng đó.
Trên bàn ăn lại tiếp tục im lặng chỉ có âm thanh của thìa đũa chạm vào bát phát ra.
Ăn cơm xong, người giúp việc thu dọn phòng bếp, Ưng Tử lấy từ tủ lạnh ra 2 bát Mộc Liên đông lạnh, còn nói đây là món tráng miệng giải nhiệt. Sau khi từ đảo trở về, Ưng Tử lại có hứng thú với phòng bếp thi thoảng lại thích vào đó lăn lộn, Mộc Liên đông lạnh này chính là do cô làm khi thấy một video trên mạng, phải làm thử 2 lần mới thành công, trong suốt như ngọc bích, lấp lánh ánh nước.
"Ăn ngon không?" Ưng Tử mong đợi hỏi.
Lạnh và mềm, đúng ăn rất ngon.
Tiêu Nhất Mặc đành phải gật gật đầu.
Ưng Tử rất vui vẻ, vừa ngâm nga bài hát vừa tự mình ăn một bát nhỏ.
"Hôm nay cả ngày em ở nhà làm gì vậy?" Tiêu Nhất Mặc không thể không ám chỉ một lần nữa.
Ưng Tử cuối cùng cũng nhớ lại, chẳng lẽ đoạn audio nhỏ cô đăng lên Weibo đã khiến vị đại gia này không vui sao? Cô ngập ngừng hỏi: "Anh đã nghe chưa? Em đăng một bài trên Weibo, hai ngày nay em đã viết đó."
Khuôn mặt Tiêu Nhất Mặc khá hơn: "Đã nghe, viết cũng được."
"Thật á?" Được sự đồng ý của anh cô rất vui, "Cảm ơn."
Tiêu Nhất Mặc đợi một lúc, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Anh đã bình luận trên weibo của em, tại sao em không trả lời anh?"
Ưng Tử hiểu ra, hóa ra vì chuyện này mà không vui à: "Em không thấy, em đi xem liền đây."
Click mở weibo mắt cô choáng váng, ban đầu mới có hơn 20 tin trả lời giờ đã có hơn 1000 tin bình luận mới, vừa nhìn cô thấy bài weibo của mình được Vệ Thì Niên khen!
Suốt cả buổi tối, khuôn mặt vốn đang trầm ở mức độ 2 của Tiêu Nhất Mặc lập tức trầm xuống còn 0.
Ưng Tử không dám vuốt râu cọp, đành nghiêng người nhẹ nhàng cẩn thận nói một hồi, nhưng hiệu quả rất ít. Ưng Tử chạy đến phòng làm việc, mở máy tính lên, lần lượt tìm nick Weibo của anh.
Thật sự không dễ dàng để tìm thấy Tiêu Nhất Mặc trong hơn một nghìn câu bình luận, đôi mắt của Ưng Tử như hoa lên, cuối cùng ở trang thứ 100 thì cũng nhìn thấy Tiêu Nhất Mặc.
Mặc: [Nghe hay đấy, nhưng mà nghe ở hiện trường sẽ càng hay hơn.]
Nhìn lại, nhận xét khiêm tốn này lại được người khác chú ý, có một câu trả lời cười nhạo anh.
[Người anh em này, giả vờ cũng vừa phải thôi, cậu nghe trực tiếp rồi à?]
Bảo sao khuôn mặt vừa vào đã đăm đăm hóa ra nguyên nhân là đây.
Trên mạng và ngoài đời không giống nhau, ai cũng có thể khiến người khác choáng váng, không ai kính trọng CEO của đầu tư đen nữa.
Ưng Tử nhịn cười, suy nghĩ một lúc trả lời: "Cảm ơn, nếu muốn nghe tôi có thể hát cho cô bất cứ lúc nào. [moah moah.jpg]
Trả lời xong, cô lại theo dõi weibo của Tiêu Nhất Mặc, thời gian dài như vậy weibo của người này vẫn như mới, cái gì cũng không có, danh sách chú ý cũng chỉ có "Muôn hồng nghìn tía".
Một sự kỳ lạ nhẹ nổi lên từ trong đáy lòng.
Nếu hiện thực có thể giống Weibo nên thật tốt, cô sẽ là duy nhất trong Tiêu Nhất Mặc.
Chuông cảnh báo trong đầu vang lên.
Ý nghĩ nguy hiểm như vậy chui vào trong đầu cô từ khi nào?
Cô vội vàng thoát khỏi weibo của Tiêu Nhất Mặc, đang muốn gập máy tính lại, "cốc cốc" hai tiếng cửa phòng bị gõ, Tiêu Nhất Mặc dựa lên vào khung cửa, không biểu cảm nhìn cô.
"Sao vậy?" Ưng Tử hơi ngẩn ra.
"Em không bày tỏ chút lòng biết ơn với thần tượng của mình sao?" Tiêu Nhất Mặc khẽ hừ một tiếng, "Anh ta khen em."
Câu này nghe có vẻ hơi chua, so với lúc trước Tiêu Nhất Mặc ghét Vệ Thì Niên xuất phát từ nội tâm thì có chút không giống nhau.
Ưng Tử mẫn cảm nhận ra bản thân có chút cơ hội, lập tức chạy đến trước mặt anh ngoan ngoãn nói: "Không cần, khen chút thì không thể nào nói lời cảm ơn. Đúng rồi, em đã trả lời anh, anh thấy chưa?"
Tiêu Nhất Mặc đương nhiên thấy rồi.
Buồi chiều sau khi bình luận, anh luôn luôn cầm điện thoại nhìn nhìn, chờ không thấy Ưng Tử phản hồi mà lại chờ được một câu trả lời chế giễu kia. Lúc đó anh thật sự muốn thêm biệt danh của Ưng Tử năm chữ trong hai dấu ngoặc "Vợ của Tiêu Nhất Mặc".
Bây giờ Ưng Tử trả lời miễn cưỡng xem như là vừa ý.
"Ừm thấy rồi," vẻ mặt Tiêu Nhất Mặc cố cho qua chuyện, ôm lấy cô, dùng cằm vuốt ve tóc cô, âm thanh dần dần ái muội, "Bây giờ anh muốn nghe trực tiếp, thì làm sao bây giờ?"
"Em hát cho anh nghe, đến chỗ đàn piano....." Ưng Tử hưng phấn kéo anh đến phòng ghi âm.
Thân thể bỗng mất cân bằng, Tiêu Nhất Mặc ôm ngang cô hướng đến phòng ngủ.
..........
Trong chuyện tình dục Tiêu Nhất Mặc luôn không biết thỏa mãn là gì, số lần hai người làm càng ngày càng thường xuyên, cũng ngày càng đa dạng, lần này cũng không ngoại lệ, Ưng Tử bị bắt hát bài "Hạ nhớ" trên giường, đặc biệt là câu vỏ sò kia, lặp đi lặp lại, cùng nhau trầm luân rồi nhẹ nhàng chìm vào vô tận.
Kỳ nghỉ hè dài cuối cùng cũng đã trôi qua, cuối tháng 9, Sư đại bắt đầu mùa tựu trường. Bạn cùng phòng hơn hai tháng không gặp, rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, suốt mấy ngày nay bọn họ nằm trong ký túc xá nói chuyện thâu đêm suốt sáng.
Bành Tuệ Tuệ và Tiểu Thái có tiến triển mới, hai người cùng nhau đi thủ đô phía Bắc du lịch, tình cảm có tiến bộ, xác định mối quan hệ yêu đương. Lý Thấm đã nhận một công việc hè tại một trường ngoại ngữ và rất có ích; Trịnh Viện thì về quê, nhưng lại bị các trưởng bối trong nhà mù quáng lôi đi xem mặt, cô ấy sợ đến mức phải trốn về Tế An trước.
Ngoài vấn đề tình cảm, con đường sau này trong tương lai cũng thường xuyên được các cô nhắc đến và đặt ra trước mắt.
Trịnh Viện quyết tâm ở Tế An, nói cho dù có chết cũng không trở về quê, "Trở về chắc chắn sẽ bị ép cưới. Tớ không chỉ phải làm việc mà còn phải hầu hạ già trẻ lớn bé, có điên mới trở về."
Công việc của Bành Tuệ Tuệ đã được sắp xếp xong, mà Lý Thấm đang do dự không biết nên đi làm công ty nhà nước hay tư nhân, mỗi người đều có những phiền não riêng.
Cuối cùng, sự tập trung của mọi người đều đổ dồn vào Ưng Tử: "Tiểu Tử, cậu định làm gì?"
"Mình chắc sẽ làm giáo viên của một trường nào đó." Đó là dự định ban đầu của Ưng Tử.
Bành Tuệ Tuệ do dự hỏi: "Tiểu Tử, tớ đã nghe đoạn nhạc trên Weibo của cậu. Thành thật mà nói, rất dễ nghe, cậu chưa nghĩ đến việc đi một con đường mới sao?"
"Đúng vậy," Lý Thấm cũng đồng ý, "Cậu cũng thích nó, tại sao cậu không thử chiến đấu khi cậu còn trẻ? "
Ưng Tử thất thần trong nháy máy.
Lời mời của Vệ Thì Niên lướt qua tâm trí cô.
Cô khẽ thở dài: "Sở thích không thể mài thành cơm ăn, quên đi, sau này có cơ hội hãy nói sau."
Sau kỳ nghỉ hè, nối tiếp là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ai cũng có chút mệt mỏi vì kỳ nghỉ dài này. Tuy nhiên, Ưng Tử rất vui vì Tiêu Nhất Mặc sẽ ra nước ngoài để thảo luận về đầu tư dự án vào ngày Quốc khánh.
Sau khi dọn sách xong, vừa đến cửa lớp, bên ngoài đã có người gọi cô: "Tiểu Tử, có người tìm."
Cô lơ đãng ngẩng đầu, sửng sốt.
Người đến lại là cô em họ hay gây chuyện Ưng Thiến.
Như dự đoán,Trịnh Ngọc Nhiễm và bạn của cô ta không có mặt, trên máy bay riêng chỉ có 8 người trở về tế An.
Chuyến hành trình này quá kỳ ảo, thế nên vài ngày liên tiếp Ưng Tử vẫn chưa thoát khỏi mộng ảo đó, nằm ở trên giường bên tai luôn vọng ra tiếng sóng biển ở kỳ nghỉ.
Cô đã cẩn thận đặt chiếc vỏ sò tuyệt đẹp vào một chiếc hộp thủy tinh và đặt nó trên giá đàn piano, khi ngồi đánh đàn chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy nó.
Đôi khi trong đầu sẽ lướt qua rất nhiều đoạn ngắn, dần dần hình thành một đoạn nhạc, cô vừa đàn vừa dùng bút ghi chú lên phổ nhạc.
Khác với những đoạn nhạc ngắt quãng trước, lần này, cô như được khơi nguồn cảm hứng sáng tạo hoàn toàn.
Trong vòng vài ngày, một bài hát "Hạ nhớ" đã được viết ra.
"Màu xanh bạc hà tan ra, sóng vỗ rì rào mát lạnh.
Ô che nắng cất đi, mồ hôi bay theo gió.
Lớp vỏ sò lấp lánh, phản chiếu khuôn mặt của bạn.
Tôi chọn cái này đến cái khác, và nụ cười trong ký ức của bạn xuất hiện từng chút một.
Lưu sa và phù hoa làm bạn tan chảy.
Nước biển cùng sự quyến luyến làm tôi trở nên tự phụ."
.........
Sau khi kết thúc hoàn toàn phần chơi đàn và hát, cô nghĩ nó khá hay, cô chỉ đơn giản cắt một đoạn âm thanh nhỏ khoảng 10 giây và đăng lên tài khoản Weibo của mình.
Kể từ khi náo loạn trên diễn đàn lần đó, người hâm mộ trên tài khoản Weibo này đến rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn 10 nghìn đến 20 nghìn người, cô thường đăng một số thứ linh tinh hằng ngày, ngoài ra cũng có 30 hoặc 40 bình luận hoặc share của người hâm mộ. Về weibo của Vệ Thì Niên thì lúc trước 10 bài thì cô sẽ đăng 7-8 bài liên quan, nhưng bây giờ cũng chỉ dám đăng 1-2 bài, sợ Tiêu Nhất Mặc sẽ nhìn thấy.
Khi bản ghi âm nhỏ này được đăng lên, một số người hâm mộ đã bình luận khen ngợi cô, nói rằng giọng hát của cô rất hay và bài hát này cũng hay, hỏi cô đã cover bài hát của ai.
Ưng Tử cảm thấy hơi tự hảo, trả lời lại là "Tôi tự viết nó."
Trả lời như vậy xong, cô cũng quên mất nó, quay đầu đi xem chương trình tống nghệ, xem xong lại chạy vào phòng ghi âm chơi nhạc cụ. Đàn dương cầm trước kia cô học đều được đưa đến đây, hai ngày nay cô đang đang ghi-ta, âm thanh của cây đàn trong trẻo, rất phù hợp với thể loại dân ca mà cô yêu thích, có cơ bản rồi nên học cũng không khó.
Đến khi chạng vạng, người giúp việc đã bày xong bữa tối, Tiêu Nhất Mặc cũng đã đi làm về, vừa lúc Ưng Tử bước ra khỏi phòng ghi âm, vui vẻ hỏi, "Sao hôm nay anh trở về sớm vậy?"
Tiêu Nhất Mặc không mặn không nhạt "Ừm" một tiếng.
Đã rất lâu rồi Tiêu Nhất Mặc không lạnh nhạt với cô như vậy, Ưng Tử không thích ứng lắm, không khỏi ngẩn ra một chút, không hiểu lý do sao anh lại lạnh nhạt, đành phải nói một câu: "Em sắp khai giảng rồi.
"Ồ." Tiêu Nhất Mặc vẫn là bộ mặt đó.
Ưng Tử cũng không nhàm chán như vậy, cúi đầu ăn cơm.
"Sắp khai giảng rồi em tính như thế nào?" Tiêu Nhất Mặc không nhịn được hỏi.
"Học thôi chứ em còn có thể dự định gì nữa?"Ưng Tử không hiểu, nhưng Tiêu Nhất Mặc quan tâm cô, cô vui vẻ trả lời: "Các bạn cùng phòng hầu như đều rất nhớ em, đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho em, Không biết mùa hè này họ có tăng cân không, không biết có thể mặc những chiếc váy mà em tặng không nữa. "
Khi còn ở trên đảo, Ưng Tử đã mua cho họ mỗi người một chiếc váy hoa địa phương làm quà.
"Anh nhớ là rất nhiều người học đại học đều chuyển ra ngoài sống, nhất là năm cuối." Tiêu Nhất Mặc ám chỉ.
Ưng Tử ngẩn người, "Không phải đâu, em ở ký túc xá rất vui vẻ, mọi người cũng vậy, hơn nữa cũng thuận tiện cho việc học."
Tiêu Nhất Mặc nghẹn lại.
Tốt lắm, căn nhà rộng hàng trăm mét vuông của anh cũng không thể so sánh với khu ký túc rộng hơn chục mét vuông đấy.
Mà anh là chồng của cô cũng không thắng nổi 3 người bạn cùng phòng đó.
Trên bàn ăn lại tiếp tục im lặng chỉ có âm thanh của thìa đũa chạm vào bát phát ra.
Ăn cơm xong, người giúp việc thu dọn phòng bếp, Ưng Tử lấy từ tủ lạnh ra 2 bát Mộc Liên đông lạnh, còn nói đây là món tráng miệng giải nhiệt. Sau khi từ đảo trở về, Ưng Tử lại có hứng thú với phòng bếp thi thoảng lại thích vào đó lăn lộn, Mộc Liên đông lạnh này chính là do cô làm khi thấy một video trên mạng, phải làm thử 2 lần mới thành công, trong suốt như ngọc bích, lấp lánh ánh nước.
"Ăn ngon không?" Ưng Tử mong đợi hỏi.
Lạnh và mềm, đúng ăn rất ngon.
Tiêu Nhất Mặc đành phải gật gật đầu.
Ưng Tử rất vui vẻ, vừa ngâm nga bài hát vừa tự mình ăn một bát nhỏ.
"Hôm nay cả ngày em ở nhà làm gì vậy?" Tiêu Nhất Mặc không thể không ám chỉ một lần nữa.
Ưng Tử cuối cùng cũng nhớ lại, chẳng lẽ đoạn audio nhỏ cô đăng lên Weibo đã khiến vị đại gia này không vui sao? Cô ngập ngừng hỏi: "Anh đã nghe chưa? Em đăng một bài trên Weibo, hai ngày nay em đã viết đó."
Khuôn mặt Tiêu Nhất Mặc khá hơn: "Đã nghe, viết cũng được."
"Thật á?" Được sự đồng ý của anh cô rất vui, "Cảm ơn."
Tiêu Nhất Mặc đợi một lúc, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Anh đã bình luận trên weibo của em, tại sao em không trả lời anh?"
Ưng Tử hiểu ra, hóa ra vì chuyện này mà không vui à: "Em không thấy, em đi xem liền đây."
Click mở weibo mắt cô choáng váng, ban đầu mới có hơn 20 tin trả lời giờ đã có hơn 1000 tin bình luận mới, vừa nhìn cô thấy bài weibo của mình được Vệ Thì Niên khen!
Suốt cả buổi tối, khuôn mặt vốn đang trầm ở mức độ 2 của Tiêu Nhất Mặc lập tức trầm xuống còn 0.
Ưng Tử không dám vuốt râu cọp, đành nghiêng người nhẹ nhàng cẩn thận nói một hồi, nhưng hiệu quả rất ít. Ưng Tử chạy đến phòng làm việc, mở máy tính lên, lần lượt tìm nick Weibo của anh.
Thật sự không dễ dàng để tìm thấy Tiêu Nhất Mặc trong hơn một nghìn câu bình luận, đôi mắt của Ưng Tử như hoa lên, cuối cùng ở trang thứ 100 thì cũng nhìn thấy Tiêu Nhất Mặc.
Mặc: [Nghe hay đấy, nhưng mà nghe ở hiện trường sẽ càng hay hơn.]
Nhìn lại, nhận xét khiêm tốn này lại được người khác chú ý, có một câu trả lời cười nhạo anh.
[Người anh em này, giả vờ cũng vừa phải thôi, cậu nghe trực tiếp rồi à?]
Bảo sao khuôn mặt vừa vào đã đăm đăm hóa ra nguyên nhân là đây.
Trên mạng và ngoài đời không giống nhau, ai cũng có thể khiến người khác choáng váng, không ai kính trọng CEO của đầu tư đen nữa.
Ưng Tử nhịn cười, suy nghĩ một lúc trả lời: "Cảm ơn, nếu muốn nghe tôi có thể hát cho cô bất cứ lúc nào. [moah moah.jpg]
Trả lời xong, cô lại theo dõi weibo của Tiêu Nhất Mặc, thời gian dài như vậy weibo của người này vẫn như mới, cái gì cũng không có, danh sách chú ý cũng chỉ có "Muôn hồng nghìn tía".
Một sự kỳ lạ nhẹ nổi lên từ trong đáy lòng.
Nếu hiện thực có thể giống Weibo nên thật tốt, cô sẽ là duy nhất trong Tiêu Nhất Mặc.
Chuông cảnh báo trong đầu vang lên.
Ý nghĩ nguy hiểm như vậy chui vào trong đầu cô từ khi nào?
Cô vội vàng thoát khỏi weibo của Tiêu Nhất Mặc, đang muốn gập máy tính lại, "cốc cốc" hai tiếng cửa phòng bị gõ, Tiêu Nhất Mặc dựa lên vào khung cửa, không biểu cảm nhìn cô.
"Sao vậy?" Ưng Tử hơi ngẩn ra.
"Em không bày tỏ chút lòng biết ơn với thần tượng của mình sao?" Tiêu Nhất Mặc khẽ hừ một tiếng, "Anh ta khen em."
Câu này nghe có vẻ hơi chua, so với lúc trước Tiêu Nhất Mặc ghét Vệ Thì Niên xuất phát từ nội tâm thì có chút không giống nhau.
Ưng Tử mẫn cảm nhận ra bản thân có chút cơ hội, lập tức chạy đến trước mặt anh ngoan ngoãn nói: "Không cần, khen chút thì không thể nào nói lời cảm ơn. Đúng rồi, em đã trả lời anh, anh thấy chưa?"
Tiêu Nhất Mặc đương nhiên thấy rồi.
Buồi chiều sau khi bình luận, anh luôn luôn cầm điện thoại nhìn nhìn, chờ không thấy Ưng Tử phản hồi mà lại chờ được một câu trả lời chế giễu kia. Lúc đó anh thật sự muốn thêm biệt danh của Ưng Tử năm chữ trong hai dấu ngoặc "Vợ của Tiêu Nhất Mặc".
Bây giờ Ưng Tử trả lời miễn cưỡng xem như là vừa ý.
"Ừm thấy rồi," vẻ mặt Tiêu Nhất Mặc cố cho qua chuyện, ôm lấy cô, dùng cằm vuốt ve tóc cô, âm thanh dần dần ái muội, "Bây giờ anh muốn nghe trực tiếp, thì làm sao bây giờ?"
"Em hát cho anh nghe, đến chỗ đàn piano....." Ưng Tử hưng phấn kéo anh đến phòng ghi âm.
Thân thể bỗng mất cân bằng, Tiêu Nhất Mặc ôm ngang cô hướng đến phòng ngủ.
..........
Trong chuyện tình dục Tiêu Nhất Mặc luôn không biết thỏa mãn là gì, số lần hai người làm càng ngày càng thường xuyên, cũng ngày càng đa dạng, lần này cũng không ngoại lệ, Ưng Tử bị bắt hát bài "Hạ nhớ" trên giường, đặc biệt là câu vỏ sò kia, lặp đi lặp lại, cùng nhau trầm luân rồi nhẹ nhàng chìm vào vô tận.
Kỳ nghỉ hè dài cuối cùng cũng đã trôi qua, cuối tháng 9, Sư đại bắt đầu mùa tựu trường. Bạn cùng phòng hơn hai tháng không gặp, rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, suốt mấy ngày nay bọn họ nằm trong ký túc xá nói chuyện thâu đêm suốt sáng.
Bành Tuệ Tuệ và Tiểu Thái có tiến triển mới, hai người cùng nhau đi thủ đô phía Bắc du lịch, tình cảm có tiến bộ, xác định mối quan hệ yêu đương. Lý Thấm đã nhận một công việc hè tại một trường ngoại ngữ và rất có ích; Trịnh Viện thì về quê, nhưng lại bị các trưởng bối trong nhà mù quáng lôi đi xem mặt, cô ấy sợ đến mức phải trốn về Tế An trước.
Ngoài vấn đề tình cảm, con đường sau này trong tương lai cũng thường xuyên được các cô nhắc đến và đặt ra trước mắt.
Trịnh Viện quyết tâm ở Tế An, nói cho dù có chết cũng không trở về quê, "Trở về chắc chắn sẽ bị ép cưới. Tớ không chỉ phải làm việc mà còn phải hầu hạ già trẻ lớn bé, có điên mới trở về."
Công việc của Bành Tuệ Tuệ đã được sắp xếp xong, mà Lý Thấm đang do dự không biết nên đi làm công ty nhà nước hay tư nhân, mỗi người đều có những phiền não riêng.
Cuối cùng, sự tập trung của mọi người đều đổ dồn vào Ưng Tử: "Tiểu Tử, cậu định làm gì?"
"Mình chắc sẽ làm giáo viên của một trường nào đó." Đó là dự định ban đầu của Ưng Tử.
Bành Tuệ Tuệ do dự hỏi: "Tiểu Tử, tớ đã nghe đoạn nhạc trên Weibo của cậu. Thành thật mà nói, rất dễ nghe, cậu chưa nghĩ đến việc đi một con đường mới sao?"
"Đúng vậy," Lý Thấm cũng đồng ý, "Cậu cũng thích nó, tại sao cậu không thử chiến đấu khi cậu còn trẻ? "
Ưng Tử thất thần trong nháy máy.
Lời mời của Vệ Thì Niên lướt qua tâm trí cô.
Cô khẽ thở dài: "Sở thích không thể mài thành cơm ăn, quên đi, sau này có cơ hội hãy nói sau."
Sau kỳ nghỉ hè, nối tiếp là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, ai cũng có chút mệt mỏi vì kỳ nghỉ dài này. Tuy nhiên, Ưng Tử rất vui vì Tiêu Nhất Mặc sẽ ra nước ngoài để thảo luận về đầu tư dự án vào ngày Quốc khánh.
Sau khi dọn sách xong, vừa đến cửa lớp, bên ngoài đã có người gọi cô: "Tiểu Tử, có người tìm."
Cô lơ đãng ngẩng đầu, sửng sốt.
Người đến lại là cô em họ hay gây chuyện Ưng Thiến.
Tác giả :
Tiểu Thố