Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 33-1
Không biết như thế nào, ba ngày này hết sức gian nan.
Lúc trước Ưng Tử ở trường học hai người thường 3-4 ngày không gặp nhau đều không có vẫn đề gì, lúc đó Tiêu Nhất Mặc không có cảm giác gì, nưng từ khi nghỉ hè tới nay hai người sớm chiều đều ở chung Tiêu Nhất Mặc sớm đã quen với sự tồn tại của cô.
Không gian không một bóng người như ban đầu, làm cho người khác càng quyến luyến.
Đến ngày thứ ba, Tiêu Nhất Mặc tự mình lái xe đến tiểu khu, quang mình chính đại dừng xe trước cổng tiểu khu.
Cổng lớn rất nhiều người qua lại, vài người yêu xe đi qua đều đi xoay quanh xe vài vòng, có người còn hưng phấn sờ lên thân xe đến khi nhìn thấy có người ngồi trong xe mới xấu hổ mà rời đi.
Không bao lâu sau, Ưng Tử ra đến, váy rộng sọc xanh và trắng dài đến đầu gối, eo được buộc lại bởi dây lưng nhỏ, sau lưng đeo một cái balo nhỏ nhìn dào dạt tuổi thanh xuân.
Cô chạy chậm đến, chóp mũi toát ra chút ít mồ hôi, liên thanh xin lỗi: “Chắc là anh sốt ruột lắm? Ra đến cửa mẹ tôi lại kéo lại nói một hồi.”
Tiêu Nhất Mặc giả vờ không quan tâm liếc nhìn cô một cái, chờ cô tự mình khai báo.
Ưng Tử đặt balo xuống, từ trong đó lấy ra một hộp cơm: “Mẹ tôi làm bánh dày, anh nếm một chút đi.”
Tiêu Nhất Mặc xụ mặt nếm một cái, hương vị không tồi, mềm mại ngọt ngào, nhưng mà, đây là trong điểm à?
“Bố mẹ cô nói thế nào rồi?” Rốt cuộc anh không nhịn được mở miệng hỏi.
Ưng Tử gật gật đầu.
Tiêu Nhất Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Câu hỏi vừa nói ra khỏi miệng, quả thật anh có chút lo lắng Ưng Khải không đồng ý cho anh quen với con gái của ông.
Ngẫm lại cũng đúng, Ưng Khải và Trình Vân Nhã hẳn là biết được tin này quá đột ngột nên mới không thể tiếp thu được, về nhà suy xét vài hôm so sánh với người bình thường tự nhiên hiểu ra là anh ưu tú hơn rất nhiều.
Còn có ai có thể hợp với Ưng Tử hơn anh chứ?
Trong lòng anh vui sướng, cúi người hôn Ưng Tử một cái, nhân tiện giúp cô đeo dây an toàn: “Khi nào tôi có thể đến nhà chào hỏi được đây?”
Ưng Tử hoảng sợ: “Đến nhà gặp ư?”
Thật ra cô cũng không nói thật hoàn toàn với Tiêu Nhất Mặc, hai ngày nay bố mẹ cô đối với chuyện yêu đương với Tiêu Nhất Mặc vô cùng lo lắng, cảm thấy hai người bọn cô không thể lâu dài được. Sau đó vì cô cầu khẩn nên gật đầu đồng ý, những vẫn dặn dò, bảo cô không cần yêu quá sâu, để tránh sau này chịu tổn thương.
“Không phải ai cũng đều có bước này hay sao?” Tiêu Nhất Mặc nghỉ đây là điều đương nhiên, “Sau đó người lớn hai nhà gặp nhau, định ngày cưới, như vậy bố mẹ cô cũng không vì cô lừa gạt kết hôn mà đau lòng, cũng coi là tôn trọng họ luôn?”
“Chờ....chờ một chút?” Ưng Tử nóng nảy, “Không phải anh nói chỗ Sử Mật Tư không phải là không còn vấn đề gì rồi sao? Vì sao còn muốn công khai chuyện kết hôn?”
Biểu tình Tiêu Nhất Mặc có chút cổ quái sau một lúc lâu mới nói: “Đó là trước khi chạm mặt bố mẹ cô.”
Ưng Tử ngây dại.
Hôm đó chính xác rất lúng túng, cũng khó mà bào chữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy Tiêu Nhất Mặc không gì không thể làm được, việc nhỏ này không thể làm khó được anh, cuối cũng khẳng định anh có thể giải thích rõ ràng với Sử Mật Tư.
Nhưng bây giờ ý của Tiêu Nhất Mặc là anh mất đi quyền thừa kế biệt thư cổ?
“Anh nói là.....không có được biệt thự cổ đó?”
Trái tim Ưng Tử bắt đầu run rẩy.
Đầu tiên không nói đến biệt thự cổ đối với Tiêu Nhất Mặc có ý nghĩa đặc biệt, chỉ cần gái trị thực tế của tòa biệt thự này đã đủ để trái tim cô đập liên hồi.
“Trước mắt là như vậy.” Biểu tình Tiêu Nhất Mặc tự nhiên gật đầu.
Nước mắt cứ thế liền chảy xuống.
Khác với lúc trước khóc trong yên lặng, lúc này đây Ưng Tử khóc rất thương tâm, nức nở ra tiếng: “Thật.....thật xin lỗi.”
Ngày mắt Tiêu Nhất Mặc liền đau lòng, nhanh chóng ôm lấy cô lau nước mắt: “Được rồi, đừng khóc nữa, không liên quan đến cô, ai có thể nghĩ đến trường hợp là sẽ gặp bố mẹ cô đâu? Hơn nữa nói nghiêm túc lại cũng không thể trách cô, là tôi không nghĩ đến việc công khai cho người nhà cô biết, là tôi nghĩ chưa chu toàn.”
“Vậy làm sao bây giờ.....như vậy là không có sao....” Ưng Tử có điểm tuyệt vọng, nỗ lực của cô đều uổng phí.
“ Không sao,” Tiêu Nhất Mặc nói ra lời cuối cùng mà Sử Mật Tư nói ra, “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau qua, không chừng vẫn còn cơ hội.”
Suốt một buổi tối, Ưng Tử đều uể oải, ngay cả Tiêu Nhất Mặc kéo cô đến đàn dương cầm, cũng không thể làm cô nhoẻn miệng cười.
Tiêu Nhất Mặc có điểm không thông.
Biệt thự cổ là anh muốn, mất quyền thừa kế cũng là anh, anh cũng chưa buồn bực tức giận, sao Ưng Tử lại đau lòng như vậy?
Nhìn bộ dáng cô héo rũ, tâm trạng anh cũng lên lên xuống xuống.
Mấy ngày sau, công ty hợp tác một công ty du lịch, họ đưa đến cửa tạp chí quảng cáo sản phẩm, Sầm Ninh đưa cuốn tạp chí vào cho Tiêu Nhất Mặc xem qua, bờ biển xanh mênh mông, bờ cát tinh tế, hòn đảo yên tĩnh, nhìn qua rất hấp dẫn.
Tiêu Nhất Mặc nhớ đến lần trước ở cổng trường, Ưng Tử nhìn biển quảng cáo du lịch không chớp mắt, trong lòng không khỏi động lòng lập tức hưng phấn định một bán đảo tư nhân.
Một đường tưởng tượng nhìn thấy Ưng Tử gương mặt vui vẻ, Tiêu Nhất Mặc gấp gáp chờ không nổi mà về nhà. Đẩy cửa vào, anh không khỏi sửng sốt, trong nhà có khách đến, dì Trần, chị dâu Tôn Mẫn Chị và Trịnh Ngọc Nhiễm.
“Nhất Mặc về rồi?” dì Trần cười tiếp đón, “Dạo này cháu bận đến không nhìn thấy bóng dáng, vừa kịp bọn dì làm spa xong, liền đến gặp cháu cũng không biết cháu có biết chăm sóc Tiểu Tử tốt không.”
Ưng Tử cũng vừa bưng một đĩa nho từ phòng bếp ra: “Mọi người nếm thử xem, hôm qua cháu vừa mua.”
Tôn Mẫn Chi cũng nhanh chân đến bê giúp, cười nói: “Tiểu Tử không vội, mau đến ngồi nói chuyện. Một mình ở đây có nhàm chán không? Không bằng đến nhà cũ, bọn chị cũng đưa em đi chơi cùng luôn.”
Ưng Tử xấu hổ cười cười: “Cái gì em cũng không biết, không muốn cho mọi người thêm phiền toái.”
‘Không sao đâu, chúng ta cùng nhau dạy em là được rồi.” Trịnh Ngọc Nhiễm vẻ mặt nhiệt tình nói, “À, chị nhờ rồi, em thích hát đúng không? Nghe nói em là thành viên trong đoàn hợp xướng, còn lên sân khấu hát rồi.”
“Ui, Tiểu Tử còn đa tài đa nghệ nữa,” Tôn Mẫn Chi hứng thú hỏi, “Khi nào hát cho bọn chị nghe chút nha.”
Lúc trước Ưng Tử ở trường học hai người thường 3-4 ngày không gặp nhau đều không có vẫn đề gì, lúc đó Tiêu Nhất Mặc không có cảm giác gì, nưng từ khi nghỉ hè tới nay hai người sớm chiều đều ở chung Tiêu Nhất Mặc sớm đã quen với sự tồn tại của cô.
Không gian không một bóng người như ban đầu, làm cho người khác càng quyến luyến.
Đến ngày thứ ba, Tiêu Nhất Mặc tự mình lái xe đến tiểu khu, quang mình chính đại dừng xe trước cổng tiểu khu.
Cổng lớn rất nhiều người qua lại, vài người yêu xe đi qua đều đi xoay quanh xe vài vòng, có người còn hưng phấn sờ lên thân xe đến khi nhìn thấy có người ngồi trong xe mới xấu hổ mà rời đi.
Không bao lâu sau, Ưng Tử ra đến, váy rộng sọc xanh và trắng dài đến đầu gối, eo được buộc lại bởi dây lưng nhỏ, sau lưng đeo một cái balo nhỏ nhìn dào dạt tuổi thanh xuân.
Cô chạy chậm đến, chóp mũi toát ra chút ít mồ hôi, liên thanh xin lỗi: “Chắc là anh sốt ruột lắm? Ra đến cửa mẹ tôi lại kéo lại nói một hồi.”
Tiêu Nhất Mặc giả vờ không quan tâm liếc nhìn cô một cái, chờ cô tự mình khai báo.
Ưng Tử đặt balo xuống, từ trong đó lấy ra một hộp cơm: “Mẹ tôi làm bánh dày, anh nếm một chút đi.”
Tiêu Nhất Mặc xụ mặt nếm một cái, hương vị không tồi, mềm mại ngọt ngào, nhưng mà, đây là trong điểm à?
“Bố mẹ cô nói thế nào rồi?” Rốt cuộc anh không nhịn được mở miệng hỏi.
Ưng Tử gật gật đầu.
Tiêu Nhất Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Câu hỏi vừa nói ra khỏi miệng, quả thật anh có chút lo lắng Ưng Khải không đồng ý cho anh quen với con gái của ông.
Ngẫm lại cũng đúng, Ưng Khải và Trình Vân Nhã hẳn là biết được tin này quá đột ngột nên mới không thể tiếp thu được, về nhà suy xét vài hôm so sánh với người bình thường tự nhiên hiểu ra là anh ưu tú hơn rất nhiều.
Còn có ai có thể hợp với Ưng Tử hơn anh chứ?
Trong lòng anh vui sướng, cúi người hôn Ưng Tử một cái, nhân tiện giúp cô đeo dây an toàn: “Khi nào tôi có thể đến nhà chào hỏi được đây?”
Ưng Tử hoảng sợ: “Đến nhà gặp ư?”
Thật ra cô cũng không nói thật hoàn toàn với Tiêu Nhất Mặc, hai ngày nay bố mẹ cô đối với chuyện yêu đương với Tiêu Nhất Mặc vô cùng lo lắng, cảm thấy hai người bọn cô không thể lâu dài được. Sau đó vì cô cầu khẩn nên gật đầu đồng ý, những vẫn dặn dò, bảo cô không cần yêu quá sâu, để tránh sau này chịu tổn thương.
“Không phải ai cũng đều có bước này hay sao?” Tiêu Nhất Mặc nghỉ đây là điều đương nhiên, “Sau đó người lớn hai nhà gặp nhau, định ngày cưới, như vậy bố mẹ cô cũng không vì cô lừa gạt kết hôn mà đau lòng, cũng coi là tôn trọng họ luôn?”
“Chờ....chờ một chút?” Ưng Tử nóng nảy, “Không phải anh nói chỗ Sử Mật Tư không phải là không còn vấn đề gì rồi sao? Vì sao còn muốn công khai chuyện kết hôn?”
Biểu tình Tiêu Nhất Mặc có chút cổ quái sau một lúc lâu mới nói: “Đó là trước khi chạm mặt bố mẹ cô.”
Ưng Tử ngây dại.
Hôm đó chính xác rất lúng túng, cũng khó mà bào chữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy Tiêu Nhất Mặc không gì không thể làm được, việc nhỏ này không thể làm khó được anh, cuối cũng khẳng định anh có thể giải thích rõ ràng với Sử Mật Tư.
Nhưng bây giờ ý của Tiêu Nhất Mặc là anh mất đi quyền thừa kế biệt thư cổ?
“Anh nói là.....không có được biệt thự cổ đó?”
Trái tim Ưng Tử bắt đầu run rẩy.
Đầu tiên không nói đến biệt thự cổ đối với Tiêu Nhất Mặc có ý nghĩa đặc biệt, chỉ cần gái trị thực tế của tòa biệt thự này đã đủ để trái tim cô đập liên hồi.
“Trước mắt là như vậy.” Biểu tình Tiêu Nhất Mặc tự nhiên gật đầu.
Nước mắt cứ thế liền chảy xuống.
Khác với lúc trước khóc trong yên lặng, lúc này đây Ưng Tử khóc rất thương tâm, nức nở ra tiếng: “Thật.....thật xin lỗi.”
Ngày mắt Tiêu Nhất Mặc liền đau lòng, nhanh chóng ôm lấy cô lau nước mắt: “Được rồi, đừng khóc nữa, không liên quan đến cô, ai có thể nghĩ đến trường hợp là sẽ gặp bố mẹ cô đâu? Hơn nữa nói nghiêm túc lại cũng không thể trách cô, là tôi không nghĩ đến việc công khai cho người nhà cô biết, là tôi nghĩ chưa chu toàn.”
“Vậy làm sao bây giờ.....như vậy là không có sao....” Ưng Tử có điểm tuyệt vọng, nỗ lực của cô đều uổng phí.
“ Không sao,” Tiêu Nhất Mặc nói ra lời cuối cùng mà Sử Mật Tư nói ra, “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau qua, không chừng vẫn còn cơ hội.”
Suốt một buổi tối, Ưng Tử đều uể oải, ngay cả Tiêu Nhất Mặc kéo cô đến đàn dương cầm, cũng không thể làm cô nhoẻn miệng cười.
Tiêu Nhất Mặc có điểm không thông.
Biệt thự cổ là anh muốn, mất quyền thừa kế cũng là anh, anh cũng chưa buồn bực tức giận, sao Ưng Tử lại đau lòng như vậy?
Nhìn bộ dáng cô héo rũ, tâm trạng anh cũng lên lên xuống xuống.
Mấy ngày sau, công ty hợp tác một công ty du lịch, họ đưa đến cửa tạp chí quảng cáo sản phẩm, Sầm Ninh đưa cuốn tạp chí vào cho Tiêu Nhất Mặc xem qua, bờ biển xanh mênh mông, bờ cát tinh tế, hòn đảo yên tĩnh, nhìn qua rất hấp dẫn.
Tiêu Nhất Mặc nhớ đến lần trước ở cổng trường, Ưng Tử nhìn biển quảng cáo du lịch không chớp mắt, trong lòng không khỏi động lòng lập tức hưng phấn định một bán đảo tư nhân.
Một đường tưởng tượng nhìn thấy Ưng Tử gương mặt vui vẻ, Tiêu Nhất Mặc gấp gáp chờ không nổi mà về nhà. Đẩy cửa vào, anh không khỏi sửng sốt, trong nhà có khách đến, dì Trần, chị dâu Tôn Mẫn Chị và Trịnh Ngọc Nhiễm.
“Nhất Mặc về rồi?” dì Trần cười tiếp đón, “Dạo này cháu bận đến không nhìn thấy bóng dáng, vừa kịp bọn dì làm spa xong, liền đến gặp cháu cũng không biết cháu có biết chăm sóc Tiểu Tử tốt không.”
Ưng Tử cũng vừa bưng một đĩa nho từ phòng bếp ra: “Mọi người nếm thử xem, hôm qua cháu vừa mua.”
Tôn Mẫn Chi cũng nhanh chân đến bê giúp, cười nói: “Tiểu Tử không vội, mau đến ngồi nói chuyện. Một mình ở đây có nhàm chán không? Không bằng đến nhà cũ, bọn chị cũng đưa em đi chơi cùng luôn.”
Ưng Tử xấu hổ cười cười: “Cái gì em cũng không biết, không muốn cho mọi người thêm phiền toái.”
‘Không sao đâu, chúng ta cùng nhau dạy em là được rồi.” Trịnh Ngọc Nhiễm vẻ mặt nhiệt tình nói, “À, chị nhờ rồi, em thích hát đúng không? Nghe nói em là thành viên trong đoàn hợp xướng, còn lên sân khấu hát rồi.”
“Ui, Tiểu Tử còn đa tài đa nghệ nữa,” Tôn Mẫn Chi hứng thú hỏi, “Khi nào hát cho bọn chị nghe chút nha.”
Tác giả :
Tiểu Thố