Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 82
Chương 82
Ra khỏi phòng Hàm Hi Họa vẫn còn đang quấn cái khăn tắm của khách sạn, cô dòm ngó khắp hai bên hành lang, ngoài im lặng vẫn là im lặng. Dường như chỉ còn mỗi tiếng bước chân vội vã và tiếng tim đập thình thịch từ cô.
Chạy đến phòng 302, cô lại nhìn ngó xung quanh một lượt, an toàn rồi mới gõ cửa.
Chỉ vài giây cửa đã mở ra, người đàn ông ngay lập tức kéo tay cô vào trong, cùng lúc cửa phòng đóng sập lại.
Dạ Hành vừa mở cửa phòng của mình ra, chỉ thoáng thấy chiếc balo khá quen thuộc trong một giây sau đó đã bị cánh cửa kia ngăn cách.
Anh nhíu mày nghi ngờ, anh nhớ phòng của cô không phải 302 mà là 308. Không hiểu sao trong người dâng lên một ý nghĩ, anh nghi ngờ rồi vào trong phòng bảo trợ lý của mình gọi hỏi trợ lý của Hàm Hi Họa xem hai người có muốn ăn gì không.
Trợ lý Từ rất kinh ngạc, có phải Dạ Hành quá nhiệt tình rồi không nhưng bị anh thúc ép cuối cùng phải gọi cho Hạ Tiếu Mạt hỏi thăm. Không ngờ lại được một tin tức khác.
Tắt máy anh nhìn Dạ Hành báo lại. “Hạ Tiếu Mạt nói cô Hàm có người nhà tới đón nên về sớm rồi.”
Trong lòng Dạ Hành bề bộn trăm lối. Rốt cuộc kia có phải là cô không? Mà cho dù là cô thì sao? Có thể cô thuê riêng một phòng khác ngủ cho tiện lại ngại nói thật với trợ lý? Nhưng anh vẫn cứ thấy là lạ ở đâu đó.
Phòng 302,
Cửa vừa đóng Nam Lãnh đã đè cô lên cửa hôn ngấu nghiến một hồi.
“Ngủ đi em.” Đặt cô lên giường, Nam Lãnh lấy chăn phủ lên cho cô.
Hàm Hi Họa đúng là chẳng còn sức lực đâu nữa, mới đặt lưng xuống nệm vài phút đã mê man không biết thế giới đang vận hành ra sao.
Nam Lãnh nhếch khóe miệng, đặt lên má cô một nụ hôn, cả hai ôm nhau ngủ đến sáng.
Tám giờ Nam Lãnh tỉnh dậy, anh phải đến tập đoàn tham dự cuộc họp quan trọng nên phải rời đi sớm.
Không nỡ đánh thức cô, anh để lại tờ giấy ghi chú rồi đặt thức ăn bên ngoài nhờ nhân viên khách sạn tầm mười giờ hãy mang lên cho cô.
Nhân viên khách sạn này không có hiểu biết về showbiz hay người nổi tiếng nên không nhận ra Nam Lãnh, chỉ thấy người đàn ông này đẹp trai như nam thần vậy, có điều dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, nhìn qua là một người khó nói chuyện. Cô nàng nhận mệnh lệnh, ngắm anh cho đã con mắt đến khi anh ra khỏi khách sạn mới thôi nhìn.
Chín rưỡi Hàm Hi Họa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô rên nhỏ vài tiếng mới ngồi dậy quơ lấy điện thoại cũng không nhìn là ai bắt máy luôn. “Alo.”
“Họa Họa? Còn chưa dậy sao?”
Là mẹ Dương, Hàm Hi Họa lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi ngồi dậy dựa người vào đầu giường. “Đêm qua con quay phim muộn ạ.” Giọng cô khàn đặc không rõ vì mới ngủ dậy hay bị cảm cúm nữa.
Mẹ Dương không nghĩ nhiều, bà hỏi ý cô. “Cuối tuần sau con với Nam Lãnh về nhà ăn bữa cơm nhé?”
Hiện tại cô chẳng có ngày nghỉ cố định, may mắn “Mười năm thương nhớ” đã kết thúc, tạm thời cũng chưa vào đoàn phim mới, vốn định gật đầu với bà nhưng nhớ tới Nam Lãnh, sợ là anh bận. Cô hắng giọng hai tiếng. “Để con hỏi Nam Lãnh thử, nếu anh ấy bận thì mình con về ạ.”
Mẹ Dương cũng hiểu những gì con gái nói, công việc của Nam Lãnh trước giờ đều bận tối mặt tối mũi, có nhiều khi hai vợ chồng còn tận vài tháng không gặp nhau. Cứ hết đi công tác nước này lại tới công tác nước khác, hồi trước hai đứa chưa có tình cảm thì thôi không nói nhưng hiện giờ khó lắm mới có ý với đối phương mà cứ dăm ba hôm lại chia cách mỗi người một hướng thì làm sao gia tăng tình cảm vợ chồng được chứ