Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 57
Chương 57
Thái dương Nam Lãnh giật giật. Giọng anh lạnh như băng. “Chỉ vì chuyện này?” Hắn thử gật đầu xem, anh chắc chắn tống cổ hắn khỏi phòng ngay lập tức.
Cũng may không phải.
Thẩm Thiếu Hàng chán chường nói. “Do vụ của ông già nên cổ phiếu rớt giá thảm. Ông ấy muốn liên hôn.”
Nam Lãnh trầm mặc, bỗng thấy miệng hơi nhạt anh châm một điếu thuốc hấc cằm với Thẩm Thiếu Hàng.
Thẩm Thiếu Hàng nhận lấy. Hít một hơi lơ đãng thấy vết sẫm trên quần Nam Lãnh nhưng không nghĩ nhiều. Hiện tại chuyện đó cũng chẳng thu hút được anh. Anh đang đau đầu muốn chết.
“Không muốn cưới cô ta?”
“Đương nhiên.” Dừng lại như nhớ tới cô nhóc vô lương tâm nào đó, Thẩm Thiếu Hàng cười sượng. “Hôn nhân mà tôi muốn không thể nào theo sự sắp đặt của ông ấy.”
“Muốn tôi giúp cậu sao?” Nam Lãnh nhìn cửa phòng nghỉ đang khép chặt, anh lại hít một hơi thuốc.
Thẩm Thiếu Hàng ừ. “Bên ông già đang có một dự án khu du lịch sinh thái ở tỉnh G. Nếu cậu đầu tư chắc chắn có thể cứu tôi lần này.”
Cả hai đã chơi thân với nhau hơn hai chục năm nay, tính tình của cái tên này làm sao Nam Lãnh không hiểu cho được. Nếu không phải rơi vào tình thế không xoay chuyển thì hắn cũng không nhờ anh giúp dù là bạn bè thiết thiết. Đương nhiên chỉ cần hắn nhờ Nam Lãnh anh chắc chắn giúp mà không cần điều kiện gì, chỉ là anh không thích cách sống như thế này của Thẩm Thiếu Hàng.
Hắn có một gia thế hiển hách, sinh ra đã ngậm kim cương nhưng điểm tối là có một người cha luôn đặt quyền lực lên hàng đầu, là người độc quyền và chuyên chế. Bao nhiêu năm nay Thẩm Thiếu Hàng cũng bị chèn ép không ít nhưng tên này lại rất thương ông già, có thể tính của hắn quá mềm. Mà ông già của hắn là lợi dụng điểm yếu này để ép hắn làm theo ý của mình.
Nam Lãnh bắt tréo chân dụi tàn thuốc. “Đương nhiên tôi giúp cậu nhưng cái nết của cậu…” Anh dừng lại sắc bén mà nhìn Thẩm Thiếu Hàng. “Cậu đừng sống vì ông già cậu quá. Cậu còn không hiểu tính ông ta. Muốn bị chèn ép, sống dưới cái bóng của ông ta đến bao giờ nữa.”
Qua thật lâu cũng không nghe Thẩm Thiếu Hàng ư hử gì, mà Nam Lãnh cũng lười tiếp tục, chuyện hắn nhờ anh sẽ giúp, ý kiến vừa rồi anh đưa ra không phải đứng trên lập trường của người hợp tác mà là với tư cách một người bạn tốt. Anh mong Thẩm Thiếu Hàng sẽ sớm thoát khỏi cái lồng sắt do chính cha hắn đã tạo ra để giam cầm hắn.
Khi Nam Lãnh định tiễn khách thì Thẩm Thiếu Hàng lên tiếng. “Ông ấy không còn sống được bao lâu nữa.”
Đợi đến khi cửa phòng lần nữa khóa lại, Nam Lãnh mới nặng nề ngồi vào bàn làm việc trầm tư một lúc.
Anh thở dài thôi không muốn xen vào chuyện của cha con Thẩm gia nữa. Anh chỉ cần giúp cho gia nghiệp của Thẩm gia vẫn thịnh vượng là được rồi, còn nội bộ máu mủ ruột rà nhà bọn họ anh không thể xen vào quá sâu. Huống chi gần đây anh cũng đang gặp chút chuyện khó nhằn. Là thế lực đằng sau năm lần bảy lượt hãm hại anh. Rốt cuộc có phải Hàn Dĩ Ngôn không?
Anh bóp trán rồi đứng dậy vào căn phòng đang chất chứa cả thế giới của anh bên trong.
Nhìn thấy cô nhóc đang nằm trên giường say giấc, tâm sự trong lòng cùng với mệt mỏi cũng giảm đi không ít.
Anh cởi giày ra nằm xuống kéo cô vào ngực ôm chặt.
Cả hai ôm nhau ngủ đến gần ba giờ chiều mới tỉnh, Hàm Hi Họa mơ hồ cựa quậy, phát hiện mình không nhúc nhích được, ngửi được mùi bạc hà quen thuộc cô mỉm cười nằm yên.
“Cô bé, ngủ ngon không?” Giọng người đàn ông bên tai khàn khàn quyến rũ chết người. Bàn tay của anh lại hư hỏng chạm vào ngực cô.
Hàm Hi Họa rên một tiếng, cô giữ chặt tay anh. “Anh không làm việc sao?”