Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 139
Chương 139
Nam Lãnh nhíu mày. “Là nam hay nữ?” Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như với những người khác, chỉ là nghe kỹ sẽ cảm nhận chút dịu dàng.
Hạ Nghi Lạp cắn môi căm tức với thân thể mình, ngực cô ta phập phồng rồi cố gắng điều chỉnh trạng thái. Hít sâu cô ta đáp. “Là nữ ạ.” Dừng một giây cô ta cong môi bổ sung: “Em đoán là vợ yêu của anh?”
Trái tim Nam Lãnh đập trật một nhịp.
“Cô nghĩ ngơi đi. Chú ý sức khỏe.” Anh định cúp máy thì Hạ Nghi Lạp với gọi.
“Anh Lãnh…”
“Còn chuyện gì?”
Cô ta suy tư vài giây cũng lên tiếng. “Tại sao anh vẫn chưa ly hôn?”
Nam Lãnh cảm thấy Hạ Nghi Lạp đã quá phận. “Đó là chuyện của tôi.” Trong âm thanh ấy không còn chút dịu dàng nào nữa.
“Nhưng nó liên quan tới em.” Cô ta đỏ bừng mắt nâng giọng. Không chờ Nam Lãnh đáp lời cô ta uất ức nói. “Đáng ra em mới là vợ của anh. Cô ta…”
“Tôi nhắc lại lần nữa, cô vó ơn với tôi nhưng tôi không thể cưới cô.” Nam Lãnh đóng tập tài liệu lại, hai ngón tay nhéo nhéo mi tâm. Anh cảm thấy phụ nữ như Hạ Nghi Lạp thật khiến anh đau đầu. Nhưng người phụ nữ này… anh không thể vô tình vô nghĩa mà phớt lờ cô ta. Anh… nợ cô ta một mạng.
Nhận ra được sự tức giận trong giọng điệu của Nam Lãnh, Hạ Nghi Lạp biết mình đã thất thố, cô ta vội dừng lại: “Em xin lỗi, chỉ là… em… em sợ anh không quan tâm em nữa.” Cô ta ngoài tỏ ra đáng thương và dùng bệnh tật ra để giữ anh thì không còn cách nào khác. Đương nhiên cách này rất có tác dụng, cô ta rõ Nam Lãnh lạnh lùng, tàn độc nhưng anh cũng là một người có tình, có nghĩa. Là người có thù tất báo, có ơn sẽ báo đáp.
Nam Lãnh mệt mỏi ừ một tiếng rồi không chần chừ nữa, anh ngắt kết nối. Chuyện của Hạ Nghi Lạp… anh không biết phải nói thế nào cho Họa Họa hiểu. Anh lo một khi chuyện lộ ra, cô sẽ giận anh, thậm chí… muốn rời xa anh. Anh là người quyết đoán nhưng liên quan tới những gì về Hàm Hi Họa, anh đều bất lực.
Chú Trương gõ cửa mang đồ ăn khuya vào.
“Chuyện của ba tôi, à nói đúng hơn là của Hàn Dĩ Ngôn… chú chớ buộc miệng để lộ.”
Chú Trương gật đầu. “Tôi đã làm việc cho cậu lâu như vậy rồi. Cậu hiểu tính tôi mà.”
Nam Lãnh ừ, anh ngã người dựa vào sô pha. “Ông già của tôi không ngờ thời trẻ còn làm ra mấy chuyện này.”
Chính chú Trương cũng kinh sợ khi biết sự thật về thân phận của Hàn Dĩ Ngôn. “Cậu Ngôn hận ba cậu cũng có thể hiểu. Chỉ là thù hận trong lòng cậu ấy quá lớn, dường như cậu ấy muốn hủy hoại cậu.”
Nam Lãnh khẽ cười, anh nhắm nghiền hai mắt giọng lạnh lẽo: “Anh ta năm lần bảy lượt không giết tôi thì ra là vì muốn hủy hoại tôi từ từ.” Mọi thắc mắc, bí ẩn bao lâu nay cũng đã bày ra. Anh đương nhiên ngạc nhiên, không những thế còn khó mà chấp nhận được. Người ba anh đã từng kính nể, từng tôn thờ hóa ra cũng chỉ là một người đàn ông bội bạc. Có lẽ mẹ anh cũng phát hiện sự thật này, chỉ là bà không mong anh biết. Đến cả lúc sắp rời bỏ thế gian cũng nhất định mang theo bí mật về người đàn ông bội bạc gia đình xuống suối vàng. Dương như bà muốn trong mắt anh, người ba đó mãi mãi tồn tại với hình ảnh tốt đẹp nhất.
Bà đã yêu ông đến vậy, còn ông thì sao… một gã tệ hại. Đã vậy còn để lại một mầm giống xấu xa bắt anh phải gánh chịu. Đó là người anh trai cùng cha khác mẹ.
Trong căn phòng vang lên tiếng cười trầm đục của người đàn ông. Chẳng phải là tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc hay thỏa mãn mà là bất lực, bi đát và trào phúng.
Chú Trương nhìn anh, ông mím môi. Chưa bao giờ ông thấy thương cảm cho người con trước mắt mình như lúc này. Cao cao tại thượng, luôn là kẻ bề trên, nhìn đời bằng bất cứ ánh mắt nào chỉ cần anh muốn. Nhưng đằng sau đó là một cuộc đời đầy thương tổn và sống trong lừa gạt.