Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 120
Chương 120
Đậu Nhạc Yến thấy sắc mặt của Hứa Ngạn Thâm hơi biến đổi, cô sợ anh tức giận những gì Hàm Hi Họa nói liền lên tiếng nói thay Hàm Hi Họa vài câu.
“Anh Thâm, Họa Họa chỉ là lo cho em quá thôi. Anh… anh đừng nghĩ nhiều.”
Cô lại quay lại nắm lấy tay Hàm Hi Họa giải thích. “Họa Họa, chuyện này thật sự không phải lỗi của Ngạn Thâm. Đêm đó…” Cô hơi xấu hổ. “Là tớ thấy anh ấy say rượu nên…”
Lời nói chập chừng này còn gì mà không rõ nữa. Hàm Hi Họa bất lực nhìn sâu vào cặp mắt chột dạ của Đậu Nhạc Yến. Cuối cùng cô chỉ có thể bỏ qua không muốn trách cứ thêm gì nữa. Lại nhớ tới lời của Nam Lãnh đêm qua đã căn dặn. Đúng là cô không nên xen vào chuyện riêng tư của Đậu Nhạc Yến. Đều là người trưởng thành rồi, Hứa Ngạn Thâm cũng chẳng ép cô ấy mà là trên quan hệ anh tình tôi nguyện. Cô còn có thể trách ai đây. Khi nãy cũng là cô có chút mất khống chế mới nói thẳng Hứa Ngạn Thâm như vậy. Nghĩ lại tự thấy chính mình hôm nay đã sốc nổi rồi.
Hàm Hi Họa hít một hơi. “Được rồi. Chỉ do tớ sợ cậu chịu tổn thương.”
Đậu Nhạc Yến đỏ mắt. “Tớ hiểu mà. Cảm ơn cậu.”
Hàm Hi Họa mỉm cười. Sau đó môi mím chặt quyết định nói với Hứa Ngạn Thâm vài lời. “Anh Hứa, ban nãy tôi có lỡ lời. Xin thứ lỗi nhưng những lời tôi nói cũng không phải hoàn toàn vô lý đâu.”
Hứa Ngạn Thâm nhếch miệng. Anh gật gù đầu. “Đúng vậy, tôi nên nhớ kỹ những gì cô Hàm đã nhắc nhở.”
Cái gì mà nhắc nhở? Cô đâu rảnh đi nhắc nhở anh ta cái chuyện anh ta chơi gái. Môi cô giật nhẹ hơi lườm anh ta một cái. “Không dám.”
Khoảng mười phút sau Nguyễn Trân Châu trở lại, trên tay cầm theo túi đồ ăn. Hóa ra là ra ngoài mua cơm trưa.
“Cậu tới khi nào vậy?” Nguyễn Trân Châu đặt đồ ăn trên bàn thuận miệng hỏi.
“Khoảng hai mươi phút thôi.”
“Trân Châu, đi với tớ ra ngoài tí.” Dù không thích Hứa Ngạn Thâm nhưng hiện tại anh ta vẫn là bạn trai của Đậu Nhạc Yến, nên chừa chút không gian riêng tư cho bọn họ.
Nguyễn Trân Châu lập tức hiểu, nháy mắt với cô một cái rồi kéo tay Hàm Hi Họa đứng dậy. “Phiền anh Hứa trông Nhạc Yến nhé.”
Hứa Ngạn Thâm nhàn nhạt cười nhìn qua hai bọn cô, thừa rõ cái cớ sức sẹo này. Anh gật đầu. “Được.”
Cửa đóng lại Hứa Ngạn Thâm rất ra dáng người đàn ông chu đáo chầm chậm gọt táo cho Đậu Nhạc Yến.
Không ngờ một người đàn ông như anh lại gọt vỏ táo xuất sắc như vậy. Đậu Nhạc Yến ngắm bàn tay anh đến say mê cho đến khi người đàn ông lên tiếng. Giọng nói không rõ là có bao nhiêu phần nghiêm túc, bao nhiêu phần là đùa cợt.
“Chúng ta nên dừng lại rồi.” Táo được gọt xong, anh đặt dao xuống đĩa, cầm một tờ khăn giấy lau qua tay xong mới nhìn cô gái sắc mặt trắng bạch, cánh môi run run đang nhìn chằm chằm mình. Đôi mắt đó quả thật rất đáng thương. Có điều Hứa Ngạn Thâm không có tâm tư đâu đi lo đến mấy chuyện nhi nữ thường tình này. Đàn bà đến với anh đều chẳng có mấy người là thật lòng, đôi bên đều có lợi khi bên nhau vậy thì cứ theo cái nguyên tắc đó mà làm thôi.
Anh ghét sự ràng buộc mà đối với Đậu Nhạc Yến cũng vậy, đương nhiên đồng ý ở bên cô còn có một mục đích khác. Anh không thúc giục cô gái trước mắt mở miệng, anh rất ung dung, nhẫn nại mà chờ đợi. Thật ra cũng không hẳn là chờ đợi vì trong cuộc chơi này ngay từ đầu anh là người nắm giữ quyền chủ đạo. Nhưng đây coi như là một sự tôn trọng dành cho Đậu Nhạc Yến đi.
Đậu Nhạc Yến thở nặng nề, hai mắt cô đỏ ửng rồi không kiềm được nước mắt. Cô báu chặt hai tay vào bộ đồng phục bệnh nhân.