Chư Thiên Tế
Quyển 1 - Chương 7: Lên núi
Cắn nuốt xong Tư Thất Tinh, đám sương màu đen cuồn cuộn xoay tròn, sau đó tràn vào bên trong thanh ma kiếm đang lơ lửng giữa không trung. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ dấu vết liền biến mất, thanh kiếm quỷ dị mà Huyền Thiên Tông tự gọi là Chí tôn Ma kiếm này một lần nữa rơi vào trong tay hắn.
- Ta nói rồi, không phải bất luận kẻ nào đều có thể cầm được thanh kiếm này. Đáng tiếc, vị Tư Thất Tinh thiếu hiệp này không nghe.
Huyền Thiên Tông ung dung nói, mặt mũi không chút nào biến hóa.
Nếu nói có gì biến hóa, dường như trong giọng nói của hắn chỉ mang theo một chút tiếc hận.
Không hơn.
- Nghiễm Hàn Yên cô nương, không biết cô nương còn muốn xem thanh kiếm này hay không?
Huyền Thiên Tông mở miệng nói tiếp, khuôn mặt mang theo nụ cười mà không phải cười, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nghiễm Hàn Yên.
- A!
Mặt mày Nghiễm Hàn Yên trắng bệch còn chưa kịp trả lời, Ứng Lan Chỉ đứng bên cạnh đã lập tức phản ứng phản ứng lại, hoảng sợ hét lớn.
- Ngươi, ngươi....
Chỉ là nàng còn chưa kịp nói hết lời, phụ thân nàng Ứng Quảng Xuyên đã bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên cạnh, lấy tay bịt kín miệng nàng lại. Đồng thời nhìn về phía Huyền Thiên Tông đầy khẩn trương cùng sợ hãi. Dường như hắn sợ lời nói của Ứng Lan Chi khiến cho người thanh niên trước mặt phật lòng, từ đó đưa đến cho hai người họa sát thân. Mà Ứng Lan Chỉ, dưới động tác lấy tay che miệng của phụ thân, rốt cục lần đầu tiên ý thức được, người thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt này đáng sợ tới dường nào. Con ngươi trong đôi mắt to tròn, xinh đẹp co rụt lại, đầy hoảng sợ không cách nào diễn tả bằng lời. Tiếng gầm rú thê lương, điên cuồng trước khi chết cùng kết cục thi cốt vô tồn của Tư Thất Tinh đã để lại ấn tượng kinh khủng không thể xóa nhòa trong lòng thiếu nữ mới chỉ 15 tuổi này.
- Huyền Thiên Tông!
Nghiễm Hàn Yên mặt mày trắng bệch, rốt cục cũng đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng, tận lực duy trì giọng điệu lãnh tính, giống như một kẻ hít thở không thông mở miệng chất vấn.
- Vì sao? Vì sao? Tư sư đệ cùng ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy?
- Vì sao? Ta đối với hắn như thế nào! Ta chỉ đáp ứng yêu cầu của hắn, đưa thanh kiếm này cho hắn mượn xem mà thôi!
Huyền Thiên Tông hơi nhún vai, vô tội nói.
- Trên tay ngươi, rốt cục là vật đáng sợ gì? Biết rõ nguy hiểm, lại còn..
- Hình như là ngươi đã quên mất...
Nụ cười nhạt trên mặt Huyền Thiên Tông hơi thu lại.
- Không chỉ một lần ta đã cảnh cáo các ngươi, thanh kiếm này các ngươi không có tư cách cầm. Thế nhưng các ngươi lại bỏ ngoài tai, vả lại dọc đường quả thực các ngươi đã ra chút sức. Bằng điểm này, ta liền miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu, chỉ như vậy mà thôi..
- Ngươi...!
Dưới cơn giận dữ, dường như Nghiễm Hàn Yên đã quên đi nỗi sợ trong lòng, lớn tiếng quát.
- Huyền Thiên Tông, ngươi dám dưới chân Vấn Kiếm Sơn giết chết đệ tử Lâm môn Kiếm tông chúng ta. Hành vi này, đơn giản là hoàn toàn không để Lâm môn Kiếm tông chúng ta vào trong mắt!
- Sư tỷ!
- Có phải Nghiễm Hàn Yên sư tỷ không?
Tiếng quát chói tai này của Nghiễm Hàn Yên đã khiến cho đệ tử Lâm môn Kiếm tông chú ý, dù sao Vấn Kiếm Sơn cũng là đại bản doanh của Lâm môn Kiếm tông, đệ tử Lâm môn Kiếm tông ra vào Vấn Kiếm Thành thực sự nhiều không kể xiết. Hơn nữa Nghiễm Hàn Yên lại là đệ tử ngoại môn bài danh trước mười nên cũng có tiếng tăm, rất nhiều người quen biết nàng.
Rất nhanh, hai nam một nữ 3 người đệ tử ngoại môn của Lâm môn Kiếm tông chạy tới hỏi thăm.
- Sư tỷ, rốt cục xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ tên tiểu tử kia dám mạo phạm tỷ?
- Nếu có chuyện gì, xin sư tỷ cứ việc phân phó!
Đối với 3 vị đệ tử ngoại môn Lâm môn Kiếm tông vừa tới, Huyền Thiên Tông thậm chí chẳng buồn liếc mắt, mặt mày bình thản vươn tay nói.
- Ta nhắc lại một lần nữa, hắn chết không liên cab gì tới ta. Thậm chí ngay cả nếu là ngươi chết, bản thân ta cũng không có bất cứ qua hệ gì!
- Ngươi!
Nghiễm Hàn Yên giận dữ.
Thế như không đợi nàng ra tay, 3 người đệ tử ngoại môn đứng bên cạnh đã hét lớn.
- Làm càn!
- Ngươi tính là thứ gì! Dưới chân Vấn Kiếm Sơn Lâm môn Kiếm tông ta, lại dám vô lễ với Nghiễm Hàn Yên sư tỷ.
- Đơn giản là to gan lớn mật, không ngờ dám mạo phạm Lâm môn Kiếm tông ta!
3 tiếng quát chói tai cùng lúc vang lên, 3 người đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nhận thấy 3 người dị động, Nghiễm Hàn Yên vội vàng hô.
- Ba vị sư đệ, sư muội, mau thu kiếm.
- A... Rút kiếm...
Huyền Thiên Tông quét mắt nhìn 3 người, lần thứ 2 trên khuôn mặt hiện lên nụ cười mà không phải cười.
- Các ngươi có biết kết cục dám rút kiếm trước mặt ta?
Nghe được lời nói hoàn toàn không coi ai ra gì này của Huyền Thiên Tông, vốn đã định nghe lời Nghiễm Hàn Yên thu kiếm lại, ba người đệ tử lần thứ 2 hét lớn.
- Thật to gan!
- Buồn cười, đến lúc này còn dám kiêu ngạo cuồng vọng. Xem ra không giáo huấn ngươi một chút, ngươi không hiểu được, nơi mà ngươi đang đứng đến tột cùng là địa bàn của tông môn nào....
- Bùm! Bùm! Bùm!
Ba người còn chưa nói hết lời, Huyền Thiên Tông đã vươn ngón tay ra, búng liên tục 3 phát.
Trong chớp mắt, 2 nam một nữ, đầu lâu của 3 vị đệ tử ngoại môn Lâm môn Kiếm tông nổ nát giống như là bị đá lớn đập trúng. Vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra những lời tiếp theo.
Nhẹ nhàng như mây.
Thậm chí Huyền Thiên Tông không hề nháy mắt, dường như hắn giết chết không phải là 3 vị đệ tử của Lâm môn Kiếm tông mà giống như là đập chết 3 con ruồi.
Trên khuôn mặt, như cũ vẫn là nụ cười mỉm.
Lần này, không chỉ Ứng Lan Chỉ trợn to hai mắt, gắt gao dùng sức lấy tay che miệng, miễn cho bản thân lần thứ hai hét lên thành tiếng. Ngay cả mấy người được xưng là kiến thức rộng rãi như Địch Kiền Nguyên, Từ hổ mặt mày cũng trắng bệch, nhịn không được lùi lại vài bước.
Một vài người đi đường tận mắt thấy được cảnh này cũng vội vàng lui lại phía sau, cách xa đám người kia.
Mặc dù bởi vì ma thú xâm lấn, đại bộ phận tu luyện giả đi lại bên ngoài thành đã thường thấy sống chết, nhưng đây cũng không có nghĩa là bọn họ thích chõ mõm lung tung, tự gây phiền toái cho mình.
- Sư đệ, sư muôi!
Thấy thảm cảnh của 3 người, mặt mày Nghiễm Hàn Yên tràn ngập khó tin.
Giết!
Huyền Thiên Tông, người thanh niên mới vừa nãy thôi còn ngồi chung xe ngựa với bọn họ, trên mặt thủy chung là một nụ cười mỉm, giờ phút này dường như hóa thân thành ác ma, khẽ búng tay một cái đã giết chết bốn người đệ tử Lâm môn Kiếm tông.
Ở đây...
Chính là sơn môn của Lâm môn Kiếm tông!
Dưới chân sơn môn của Lâm môn Kiếm tông, chỉ vì chút việc nhỏ liền giết sạch bốn vị đệ tử của Lâm môn Kiếm tông. Đây là hành vi cuồng vọng đến mức nào?
- Ngươi... Ngươi.... Huyền Thiên Tông, ngươi dám cả gan làm vậy? Chẳng lẽ không sợ cao thủ Lâm môn Kiếm tông chúng ta xuất thủ trừng trị?
- Cao thủ Lâm môn Kiếm tông?
Huyền Thiên Tông nhìn Nghiễm Hàn Yên tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng bởi vì sợ hãi mà tuyệt đối không có bất kỳ hành động mù quáng nào, dường như cảm thấy có chút thú vị!
Bất quá, cảm giác thú vị này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, hắn đã lắc đầu mất đi hứng thú.
- Được rồi, đã tới Vấn Kiếm Sơn, ta cũng nên vào việc chính rồi!
Nói xong, dưới ánh mắt sợ hãi, đầy kinh khủng của mọi người. Hắn mỉm cười phất phất tay, hướng Vấn Kiếm Sơn bước tới.
Tác giả :
Thừa Phong Ngự Kiếm