Chư Thiên Tế
Quyển 1 - Chương 24: Tìm cách
- Long tấn vân!
- Huyền thiên tông, tên ma đầu này, có bản lĩnh thì một kiếm giết ta đi!
- Giết ngươi?
Huyền thiên tông không ngừng đánh giá Long tấn vân:
- Không khiến cho ngươi thân bại danh liệt, sao ta có thể giết ngươi? Lúc này, ta cũng muốn ngươi phải nếm thử kết cục người người lên án, người người phỉ nhổ! Ta muốn ngươi phải sống trong đau đớn, quằn quại, tận cho đến khi tinh thần ngươi tan nát, ta mới lấy tính mạng của ngươi.
- Thân bại danh liệt?
Thân bại danh liệt sẽ đau đớn.
Gặp quỷ đi.
Chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều còn có hi vọng, đông sơn tái khởi. Danh dự? Danh dự là cái quái gì? Huyền thiên tông hắn bị ta tính kế mà rơi vào cảnh thân bại danh liệt? Nhưng bây giờ, bởi vì có được lực lượng cường đại. cuối cùng lại có thể chúa tể sinh tử của ta. Chỉ cần có thực lực, coi như là thân bại danh liệt thì sao? Cùng lắm rời khỏi nơi này, đi nơi khác, thay đổi hình dáng, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Chỉ có sống sót được, mới là chân thật nhất.
Nghĩ vậy, tuy rằng trong lòng vui mừng vì tìm được đường sống. Nhưng khuôn mặt Long tấn vân lại lộ vẻ sợ hãi.
- Huyền thiên tông, ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Chẳng phải năm đó ngươi vu hãm ta khi sư diệt tổ sao? Hiện tại, ta cũng muốn ngươi nếm thử cảm giác này? Hư linh chân nhân đúng không, bắt đầu từ ngươi trước!
Nói xong, ánh mắt Huyền thiên tông trở nên u ám. Trong nháy mắt, Long tấn vân cảm thấy một lực lượng đáng sợ xâm nhập vào thần hồn của hắn, chớp mắt dường như hắn mất đi quyền khống chế thân thể.
- Ngươi làm gì? Huyền thiên tông! Ngươi đừng hòng khống chế ta! Ta quyết phản kháng!
Long tấn vân gầm lớn, dường như muốn dãy dụa thoát khỏi sự khống chế của Huyền thiên tông. Đồng thời hắn khống chế chân khí của bản thân phun ra một ngụm máu tươi, giống như là đụng phải thương thế trên người.
- Huyền thiên tông!
Long tấn vân kinh hô, Tô cẩn đứng chắn trước người Hư linh chân nhân vội vàng rút kiếm, nhìn Long tấn vân đầy vẻ đề phòng.
- Tô cẩn sư muội, mau tránh ra, tên ma đầu này dùng tà thuật khống chế ta, ta không khống chế được bản thân mình.
- Sư huynh!
-Mau tránh ra!
Long tấn vân hô lớn, giống như là thực sự không thể khống chế được thân thể, đột nhiên xuất kiếm, chém thẳng về phía Tô cẩn.
Keng!
Ánh lửa bắn ra tứ phía.
Vốn đã bị thương nặng hơn Long tấn vân, tu vi cũng không bằng hắn, Tô cẩn bị lực lượng của một kiếm này đánh bay.
- Long tấn vân!
Lâm húc nhật hét lớn, muốn tiến lên. Nhưng lão vừa mới cất bước, một cỗ lực lượng cầm cố không gian chỉ thuộc về cường giả thần thoại cảnh đã phủ lên trên người lão, khiến lão không thể tiến thêm một bước.
- Hư linh sư bá!
Long tấn vân gào to, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vui sướng có chút bệnh hoạn.
- Giết, giết lão thái bà này, sau đó giả bộ đau đớn muốn chết, là có thể lừa gạt Huyền thiên tông. Chỉ cần sống qua ngày hôm nay, cần gì phải quan tâm tới thân bại danh liệt, cần gì phải quan tâm tới sống chết của Lâm môn kiếm tông. Chỉ cần ta còn sống, cho dù các ngươi chết sạch thì đã làm sao. Còn sống là còn hi vọng, hơn nữa, năm đó khi Lâm húc nhật muốn truyền ngôi lại cho ta, lão thái bà Hư linh này lại dám phản đối. Ta đã sớm nhìn bà già này không vừa mắt, nhân cơ hội này, chấm dứt luôn một thể.
- Long tấn vân! Ngươi dám!
Hư linh chân nhân giận dữ rống to.
- Ngu ngốc, vì mạng sống, có gì không dám!
Trong chớp mắt, Hư linh chân nhân còn chưa kịp phản kháng đã bị đã bị Long tấn vân chém chết.
- Hư linh sư bá! Không!
Giết chết Hư linh xong, Long tấn vân gầm lên đầy thê lương, thảm thiết, bộ dạng thương tâm gần chết, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
- Rốt cục cũng giết, giả bộ một chút. Lần này, chắc chắn Huyền thiên tông sẽ thả ta đi, tốt nhất là lại khiến ta giết sạch toàn bộ người nơi này, kể cả Lâm húc nhật. Lão già này chậm chạp không chịu truyền ngôi cho ta, độc chiếm chiếc ghế tông chủ. Nếu như để ta sớm trở thành tông chủ , ta đã thành lập phòng ngự cường đại xung quanh Lâm môn kiếm tông, nói không chừng lại có thể ngăn cản Huyền thiên tông!
- Súc sinh!
Nhưng mà hành vi này của hắn,khiến cho Lâm húc nhật giận tím mặt!
- Long tấn vân!
Ngay cả Tô cẩn, Tề thiên phóng, Kinh tình hoài cũng nhìn về phía Long tấn vân với ánh mắt khó mà tin được. Mà đám người Hằng bách kiếp, Đường chinh hải, Mộ hóa nhìn về phía vị tông chủ kế nhiệm của Lâm môn kiếm tông này, ánh mắt có chút thương hại.
- Hả?
Cảm nhận được sự dị thường của mọi người, Long tấn vân hơi đổi sắc:
- Ta bị bí thuật của Huyền thiên tông khống chế, giết Hư linh chân nhân cũng là bất đắc dĩ, tại sao bọn họ lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta để lộ sơ hở? Không có khả năng, người Lâm môn kiếm tông dễ dàng bị lừa gạt lắm cơ mà. Năm đó chuyện của Huyền thiên tông, chẳng phải bọn họ bị ta đùa trên tay dễ như bỡn hay sao? Rõ ràng ta cấu kết với phó điện chủ Thánh ma điện Cổ thiên cơ, nhưng cuối cùng bọ họ lại tin lời ta, coi Huyền thiên tông là kẻ phản bội. Với chỉ số thông minh như vậy, làm sao có thể thấy được kế hoạch trong lòng ta!?
Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu Long tấn vân.
- Súc sinh! Tên súc sinh này!
Mà lúc này, Lâm húc nhật sớm đã gầm lên đầy giận dữ, ánh mắt nhìn về phía Long tấn vân, hận không thể phun ra lửa. Nếu như không bị lực lượng không gian của Huyền thiên tông giam cầm, chỉ sợ rằng điều đầu tiên mà lão làm lúc này không phải là xông lên đánh chết Huyền thiên tông- địch nhân lớn nhất của Lâm môn kiếm tông, mà là tự tay đâm chết Long tấn vân, thanh lý môn hộ.
- Tuyệt vời! Long tấn vân, ý tưởng của ngươi phong phú lắm. Chớp mắt thôi đã nghĩ được nhiều thứ như vậy, đủ loại tâm kế khiến cho ta cũng phải thốt lên hai từ "bội phục" Thảo nào, thảo nào trên dưới toàn bộ Lâm môn kiếm tông bị ngươi quay vòng vòng. Thảo nào ngươi có thể khiến cho lão già Lâm húc nhật này cam tâm tình nguyện giao lại chức vị tông chủ cho ngươi.
Huyền thiên tông nhìn về phía Long tấn vân giống như được mở rộng tầm mắt. Bộ dạng như là lần đầu tiên gặp mặt vị thiên tài của Lâm môn kiếm tông này.
- Ngươi...
Thấy ý nghĩ trong đầu bị Huyền thiên tông nói toạc ra, Long tấn vân biến sắc, một ý tưởng bất hảo hiện lên trong đầu hắn.
- Ngươi.... Ngươi đã làm cái gi?
- Không có gì, chỉ dùng chút thủ đoạn khiến cho suy nghĩ trong đầu ngươi hiển hóa ra thôi. Giống như là thưởng thức trò hề thôi.
- Huyền thiên tông, tên ma đầu này, có bản lĩnh thì một kiếm giết ta đi!
- Giết ngươi?
Huyền thiên tông không ngừng đánh giá Long tấn vân:
- Không khiến cho ngươi thân bại danh liệt, sao ta có thể giết ngươi? Lúc này, ta cũng muốn ngươi phải nếm thử kết cục người người lên án, người người phỉ nhổ! Ta muốn ngươi phải sống trong đau đớn, quằn quại, tận cho đến khi tinh thần ngươi tan nát, ta mới lấy tính mạng của ngươi.
- Thân bại danh liệt?
Thân bại danh liệt sẽ đau đớn.
Gặp quỷ đi.
Chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều còn có hi vọng, đông sơn tái khởi. Danh dự? Danh dự là cái quái gì? Huyền thiên tông hắn bị ta tính kế mà rơi vào cảnh thân bại danh liệt? Nhưng bây giờ, bởi vì có được lực lượng cường đại. cuối cùng lại có thể chúa tể sinh tử của ta. Chỉ cần có thực lực, coi như là thân bại danh liệt thì sao? Cùng lắm rời khỏi nơi này, đi nơi khác, thay đổi hình dáng, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Chỉ có sống sót được, mới là chân thật nhất.
Nghĩ vậy, tuy rằng trong lòng vui mừng vì tìm được đường sống. Nhưng khuôn mặt Long tấn vân lại lộ vẻ sợ hãi.
- Huyền thiên tông, ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Chẳng phải năm đó ngươi vu hãm ta khi sư diệt tổ sao? Hiện tại, ta cũng muốn ngươi nếm thử cảm giác này? Hư linh chân nhân đúng không, bắt đầu từ ngươi trước!
Nói xong, ánh mắt Huyền thiên tông trở nên u ám. Trong nháy mắt, Long tấn vân cảm thấy một lực lượng đáng sợ xâm nhập vào thần hồn của hắn, chớp mắt dường như hắn mất đi quyền khống chế thân thể.
- Ngươi làm gì? Huyền thiên tông! Ngươi đừng hòng khống chế ta! Ta quyết phản kháng!
Long tấn vân gầm lớn, dường như muốn dãy dụa thoát khỏi sự khống chế của Huyền thiên tông. Đồng thời hắn khống chế chân khí của bản thân phun ra một ngụm máu tươi, giống như là đụng phải thương thế trên người.
- Huyền thiên tông!
Long tấn vân kinh hô, Tô cẩn đứng chắn trước người Hư linh chân nhân vội vàng rút kiếm, nhìn Long tấn vân đầy vẻ đề phòng.
- Tô cẩn sư muội, mau tránh ra, tên ma đầu này dùng tà thuật khống chế ta, ta không khống chế được bản thân mình.
- Sư huynh!
-Mau tránh ra!
Long tấn vân hô lớn, giống như là thực sự không thể khống chế được thân thể, đột nhiên xuất kiếm, chém thẳng về phía Tô cẩn.
Keng!
Ánh lửa bắn ra tứ phía.
Vốn đã bị thương nặng hơn Long tấn vân, tu vi cũng không bằng hắn, Tô cẩn bị lực lượng của một kiếm này đánh bay.
- Long tấn vân!
Lâm húc nhật hét lớn, muốn tiến lên. Nhưng lão vừa mới cất bước, một cỗ lực lượng cầm cố không gian chỉ thuộc về cường giả thần thoại cảnh đã phủ lên trên người lão, khiến lão không thể tiến thêm một bước.
- Hư linh sư bá!
Long tấn vân gào to, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vui sướng có chút bệnh hoạn.
- Giết, giết lão thái bà này, sau đó giả bộ đau đớn muốn chết, là có thể lừa gạt Huyền thiên tông. Chỉ cần sống qua ngày hôm nay, cần gì phải quan tâm tới thân bại danh liệt, cần gì phải quan tâm tới sống chết của Lâm môn kiếm tông. Chỉ cần ta còn sống, cho dù các ngươi chết sạch thì đã làm sao. Còn sống là còn hi vọng, hơn nữa, năm đó khi Lâm húc nhật muốn truyền ngôi lại cho ta, lão thái bà Hư linh này lại dám phản đối. Ta đã sớm nhìn bà già này không vừa mắt, nhân cơ hội này, chấm dứt luôn một thể.
- Long tấn vân! Ngươi dám!
Hư linh chân nhân giận dữ rống to.
- Ngu ngốc, vì mạng sống, có gì không dám!
Trong chớp mắt, Hư linh chân nhân còn chưa kịp phản kháng đã bị đã bị Long tấn vân chém chết.
- Hư linh sư bá! Không!
Giết chết Hư linh xong, Long tấn vân gầm lên đầy thê lương, thảm thiết, bộ dạng thương tâm gần chết, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
- Rốt cục cũng giết, giả bộ một chút. Lần này, chắc chắn Huyền thiên tông sẽ thả ta đi, tốt nhất là lại khiến ta giết sạch toàn bộ người nơi này, kể cả Lâm húc nhật. Lão già này chậm chạp không chịu truyền ngôi cho ta, độc chiếm chiếc ghế tông chủ. Nếu như để ta sớm trở thành tông chủ , ta đã thành lập phòng ngự cường đại xung quanh Lâm môn kiếm tông, nói không chừng lại có thể ngăn cản Huyền thiên tông!
- Súc sinh!
Nhưng mà hành vi này của hắn,khiến cho Lâm húc nhật giận tím mặt!
- Long tấn vân!
Ngay cả Tô cẩn, Tề thiên phóng, Kinh tình hoài cũng nhìn về phía Long tấn vân với ánh mắt khó mà tin được. Mà đám người Hằng bách kiếp, Đường chinh hải, Mộ hóa nhìn về phía vị tông chủ kế nhiệm của Lâm môn kiếm tông này, ánh mắt có chút thương hại.
- Hả?
Cảm nhận được sự dị thường của mọi người, Long tấn vân hơi đổi sắc:
- Ta bị bí thuật của Huyền thiên tông khống chế, giết Hư linh chân nhân cũng là bất đắc dĩ, tại sao bọn họ lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta để lộ sơ hở? Không có khả năng, người Lâm môn kiếm tông dễ dàng bị lừa gạt lắm cơ mà. Năm đó chuyện của Huyền thiên tông, chẳng phải bọn họ bị ta đùa trên tay dễ như bỡn hay sao? Rõ ràng ta cấu kết với phó điện chủ Thánh ma điện Cổ thiên cơ, nhưng cuối cùng bọ họ lại tin lời ta, coi Huyền thiên tông là kẻ phản bội. Với chỉ số thông minh như vậy, làm sao có thể thấy được kế hoạch trong lòng ta!?
Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu Long tấn vân.
- Súc sinh! Tên súc sinh này!
Mà lúc này, Lâm húc nhật sớm đã gầm lên đầy giận dữ, ánh mắt nhìn về phía Long tấn vân, hận không thể phun ra lửa. Nếu như không bị lực lượng không gian của Huyền thiên tông giam cầm, chỉ sợ rằng điều đầu tiên mà lão làm lúc này không phải là xông lên đánh chết Huyền thiên tông- địch nhân lớn nhất của Lâm môn kiếm tông, mà là tự tay đâm chết Long tấn vân, thanh lý môn hộ.
- Tuyệt vời! Long tấn vân, ý tưởng của ngươi phong phú lắm. Chớp mắt thôi đã nghĩ được nhiều thứ như vậy, đủ loại tâm kế khiến cho ta cũng phải thốt lên hai từ "bội phục" Thảo nào, thảo nào trên dưới toàn bộ Lâm môn kiếm tông bị ngươi quay vòng vòng. Thảo nào ngươi có thể khiến cho lão già Lâm húc nhật này cam tâm tình nguyện giao lại chức vị tông chủ cho ngươi.
Huyền thiên tông nhìn về phía Long tấn vân giống như được mở rộng tầm mắt. Bộ dạng như là lần đầu tiên gặp mặt vị thiên tài của Lâm môn kiếm tông này.
- Ngươi...
Thấy ý nghĩ trong đầu bị Huyền thiên tông nói toạc ra, Long tấn vân biến sắc, một ý tưởng bất hảo hiện lên trong đầu hắn.
- Ngươi.... Ngươi đã làm cái gi?
- Không có gì, chỉ dùng chút thủ đoạn khiến cho suy nghĩ trong đầu ngươi hiển hóa ra thôi. Giống như là thưởng thức trò hề thôi.
Tác giả :
Thừa Phong Ngự Kiếm