Chú Thiền Ký
Chương 12
Thanh minh sắp đến, năm trước lúc này, nàng gả đến Nhan gia.
Ngắn ngủn một năm, tất cả đều thay đổi.
Tiểu Thiền muốn đi bái tế cha mẹ cùng một nhà ca ca tẩu tẩu, nói cho bọn họ nàng đã có đứa nhỏ, vô luận phụ thân đứa nhỏ là ai, đó đều là bảo bối của nàng.
Nhan Chú như lâm đại địch, chẳng những tự mình theo nàng xuống núi, còn mang theo gần trăm thị vệ hộ giá.
Chỉ trong một năm nhiều việc nhiều người đã thay đổi, Lý gia trang lại y nguyên, chỉ là gia đình Lý Đại Sơn bên cạnh thôn trang đã thành một mảnh tro tàn.
Ngày xưa còn sống nay chỉ là một nấm mồ.
Nhan Chú đem năm xác chết chôn trong một mộ, dựng một khối bia đá lớn, mặt trên có khắc “Lý Đại Sơn, Lý Tiểu Phượng, Lý Hoa Hoa, Lý Nhị Mao, Lý Cẩu Thừa chi mộ”.
Tiểu Thiền quỳ gối trước mộ, nhẹ tay khẽ vuốt lên tấm bia đá.
Sinh mệnh con người thật khinh thường như vậy …
Cánh tay rắn chắc của nam nhân đem nàng nâng lên, ngón tay phất đi nước mắt trên mặt nàng: “Đừng khóc, sẽ động thai.”
Nàng gật gật đầu, đúng vậy, không khóc.
Đột nhiên, thị vệ canh giữ xung quanh quát ra tiếng: “Ai? Đứng lại!”
Xa xa, một hán tử trẻ tuổi mày rậm mắt to bị vài thị vệ dùng đao ngăn lại, hắn hướng tới Tiểu Thiền hô to: “A thiền, a Thiền!”
“Mộc Trụ ca…” Tiểu Thiền run run đôi môi, nhẹ nhàng nói.
“Mộc Trụ ca –” nàng thất thanh hô lên, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống. Mộc Trụ ca dường như khỏe mạnh hơn so với trước kia, hắn được chứ? Hắn có oán nàng hay không?
“A Thiền!” Mộc Trụ số chết hướng lên phía trước vài bước, lại bị thị vệ ngăn lại.
Nhan Chú ôm lấy Tiểu Thiền, trong mắt bắn ra ánh sáng âm u, cười khẽ: “Mộc Trụ ca, a Thiền, thật là tình chàng ý thiếp?”
Tiểu Thiền lạnh run, thân thể rụt lui về phía sau.
Không! Mộc Trụ ca không có thể dính vào đại tai tinh như nàng.
Nàng cúi đầu, dùng sức cắn chặt môi, không để ý đến Mộc Trụ đang kêu to.
Nhan Chú trong lòng trầm xuống: “Ngươi yêu thương tiểu tử này như vậy!”
Nhan sắc trong mắt hắn càng sâu, trên khuôn mặt đao tước lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Buông hắn ra, cho hắn lại đây.”
Hán tử trẻ tuổi vuốt vuốt quần áo, sải bước đi tới, khí độ có chút bất phàm.
Nhan Chú âm thầm thấy kỳ lạ: “Còn có chút không giống anh nông dân bình thường.”
Giáo úy dưới chướng Đô Ngu Hầu, Mã Kiêu – Mã Mộc Trụ, gặp qua Nhan đại nhân.” Hán tử khom người chào, cao giọng nói.
Đô Ngu Hầu? Trong mắt Nhan Chú u quang chợt lóe.
Dưới chướng Đô Ngu Hầu, thì phải là thị vệ Đại Đường quốc, hắc hắc, càng thú vị.”Mã giáo úy nói đùa, Nhan mỗ một người thảo dân, thế nào xứng với hai chữ ‘Đại nhân’?!”
Tiểu Thiền mới đầu kinh ngạc không hiểu, chợt thoải mái: “Mộc Trụ ca từ nhỏ đã hùng tâm tráng chí, có thể thành công trong sự nghiệp cũng là được lường trước.”
“Đại quan nhân, A Thiền là nghĩa muội của Mã Kiêu, lâu ngày không thấy, dưới tình thế cấp bách có chút lỗ mãng còn thỉnh đại nhân bao dung!”
“Nga?” Nhan Chú dương mi, lấy mắt xem Tiểu Thiền. “Tiểu Thiền ngươi còn có ca ca sao, không thấy ngươi nói qua!”
Tiểu Thiền cùng hắn ở chung mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không biết hắn âm tình bất định, tính tình kiêu căng hung bạo, lắp bắp nói: “Cũng không xem như nghĩa huynh, có điều ở gần, trước đây cùng nhau học bài.”
Tay Nhan Chú đặt tại trên lưng Tiểu Thiền chậm rãi nắm thành quyền: “A, kia chẳng phải thanh mai trúc mã!”
Tiểu Thiền càng gấp, lại không biết nên nói như thế nào.
Mã Kiêu lại không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Năm trước nghe nói A Thiền muội muội gả cho Nhan gia Thập Tứ thiếu gia, cũng chưa đưa lên được lễ vật. Mấy ngày nay về quê tảo mộ, mới biết được Lý gia gặp thiên đại tai họa, cũng mới biết được tướng công A Thiền mấy tháng trước liền sớm ra đi, vừa định đi thăm nàng, không nghĩ lại gặp ở đây.”
Tiểu Thiền vừa nghe đến hai chữ “Thập Tứ”, sớm gấp đến độ thay đổi sắc mặt, liên tục ý bảo hắn đừng nói tiếp, Mã Kiêu lại làm như không thấy.
“Ha ha ha ha–” Nhan Chú cười to.”Mã tiểu huynh, tin tức của ngươi vẫn chưa đủ mới. A Thiền muội muội của ngươi sớm là Nhan gia tam phu nhân, hơn nữa trong bụng còn có Tiểu Thập Bát của Nhan gia!” Hắn vừa nói tay vừa khẽ vuốt bụng Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền mặt trướng đỏ bừng, hắn thế nhưng… Mộc Trụ ca sẽ nghĩ về mình như thế nào…
Mã Kiêu cũng không nghĩ người này lại dám thản nhiên nói ra chuyện xấu xa bại hoại chiếm lấy nàng dâu như vậy, nhất thời đúng là nói không ra lời.
Tiểu Thiền thấy hắn ngốc lăng lăng không nói, trong lòng so với đao trát còn khó chịu: “Chỉ sợ Mộc Trụ ca cũng xem thường ta!” Cảm thấy ảm đạm.
Nàng nhẹ nhàng nói với Nhan Chú: “Ta không thoải mái, chúng ta trở về đi!”
Mã Kiêu vừa nghe liền nóng nảy: “Muội tử!”
Tiểu Thiền mắt cũng không nâng, lông mi liễm xuống: “Mã đại ca, ngươi bảo trọng.” Nói xong liền vội vàng bước vào xe ngựa đang đứng một bên.
Nhan Chú nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không cần cùng Mộc Trụ ca của ngươi nói việc nhà hay sao?” Trong thanh âm có chút nanh ác nói không nên lời.
“Không, ta muốn trở về…” Tiểu Thiền vội vàng phủ nhận.
Mã Kiêu xông lên trước: “A Thiền!”
Bọn thị vệ rút ra trường kiếm, đồng loạt nhắm ngay cổ họng của hắn, làm hắn không thể tiến lên từng bước.
Tiểu Thiền đi càng nhanh, Nhan Chú hướng tới thị vệ giơ giơ tay lên: “Như thế nào có thể đánh giáo úy đại nhân?”
Thị vệ hạ kiếm xuống, màu đỏ vọt lên trên mặt Mã Kiêu, hắn lấy tay chỉ thẳng Nhan Chú: “Họ Nhan, ngươi tốt xấu gì cũng là danh nhân trên giang hồ, xuất thân thế gia vọng tộc, sao không biết xấu hổ bắt nạt một thiếu nữ Tử? Làm ra chuyện cầm thú không bằng?”
Tiểu Thiền hoảng thần, nàng nghĩ đến Minh Liễu, cả người lông tơ đều dựng lên: “Mộc Trụ ca, ngươi đừng nói bậy, ngươi đi nhanh đi!”
Âm ngoan hiện lên trong mắt Nhan Chú, hắn chậc chậc cười lạnh: “Ta thích làm như vậy, ngươi làm khó dễ được ta hay sao?”
Tiểu Thiền đều nhanh gấp đến mức hôn mê, nàng kéo lấy ống tay áo Nhan Chú: “Chúng ta đi, được không?”
Nam nhân nặng nề nhìn thẳng sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ của nàng, trên mặt lệ sắc dần dần thu liễm, hoành cánh tay đem nàng ôm lấy, hướng tới chỗ xe ngựa dừng lại bước vào.
“Muội tử!” Mã Kiêu cũng gấp, ánh mắt cũng trở nên hồng, vung mạnh hai tay, cũng may lại làm cho hắn tránh thoát thật nhiều thị vệ, thẳng hướng đến gần xe ngựa.
Nhan Chú ánh mắt chợt lóe, khẽ nâng cánh tay trái, ống tay áo lập tức vung lên, nhẹ nhàng hướng Mã Kiêu đảo qua, một đại hán thân cao sáu thước nhưng lại lập tức bị ngã cách xa hai trượng.
Mã Kiêu một xoay mình, đứng lên vừa muốn đi đến phía trước, Nhan Chú đã lên xe.
Hắn ở ngoài xe khàn giọng hô to: “A Thiền, ngươi đừng sợ, A Thiền, ngươi chờ — Nhan Chú, Nhan Chú, ngươi này lão súc sinh! Không biết liêm sỉ, heo chó không bằng!”
Trong xe ngựa Nhan Chú nhếch bạc môi, từ trong hàm răng thoát ra thanh âm: “Ngươi làm ca ca, tính tình nhưng thật ra rất tốt!”
Cảm giác được nam nhân banh chặt cơ bắp, Tiểu Thiền nắm lấy bàn tay to của hắn: “Ngươi… Ngươi không cần chấp nhặt với hắn …”
“Ngươi gấp cái gì?” Nhan Chú híp lại hai mắt.”Ta nói ta muốn thế nào sao?”
“Ta… Ngươi…” Tiểu Thiền ngập ngừng, “Ngươi tin tưởng ta, hắn thật sự không phải người nào của ta, chỉ là đệ tử của cha ta, cùng nhà chúng ta ở gần…”
Xe ngựa đi càng nhanh, tiếng la của Mã Kiêu cũng dần dần nghe không thấy.
Tiểu Thiền càng sốt ruột, Nhan Chú càng căm tức.
Hắn nửa ngày không lên tiếng, bộ ngực từ từ phập phồng, một tay lấy nữ nhân bên người ôm ngồi trên đùi, âm thanh trầm thấp hỏi: “Ta nói sao, đang yên đang lành như thế nào đột nhiên muốn tảo mộ bái tế, ca ca muội muội hẹn trước gặp mặt tốt lắm, a?”
“Ngươi –” Tiểu Thiền đóng chặt mắt, run giọng nói, “Tùy ngươi nghĩ như thế nào, ngươi… Cố tình gây sự!”
Bàn tay to của nam nhân một phen nắm lấy cổ nàng: “Nói cái gì?”
“Ngươi không phân rõ phải trái!”
“Có phải thấy Mộc Trụ ca của ngươi không nằm trên tay ta, ngươi liền không kiêng nể gì, a” Trong mắt lửa giận tránh đi.”Ta muốn giết hắn còn nhanh hơn so với giết con kiến, hắn tưởng hắn vào quân thị vệ của Đô Ngu Hầu ta sẽ không dám động hắn?”
Cổ Tiểu Thiền căng thẳng, tay quẫy loạn trong không trung, hô hấp dần dần hỗn loạn…
Nam nhân thấy thế, dưới tay lập tức không thể nào ngoan quyết tâm vận sức, trong lòng lửa giận cuồng thiêu nhưng lại không thể không quan tâm nữ nhân trong lòng, ngực phập phồng, mạnh mẽ xoay người nàng qua.
Tùy ý cắn mút quấy đảo cái miệng nhỏ nhắn, tay bắt đầu thoát ý đại chiến.
Ngoại sam thoát lại cởi đến áo lót, ngón tay thô giáp cứng rắn ngón tay chạy trên làn da trắng mịn non mềm như ngọc…
Xả hai ba lần, cái yếm nhỏ màu da đã bị cởi xuống rất quen thuộc.
Từ lúc vật nhỏ có bầu, đã bao lâu hắn không cùng nàng thân thiết? Bàn tay nam nhân vuốt ve bộ ngực sữa cao tròn trắng mịn, ngón cái nắm lấy tiểu anh đào, thỏa mãn than nhẹ ra tiếng: “A — ngươi đúng là tiểu yêu quái mê hoặc người!”
Mặc dù đã là mùa xuân, thời tiết trong núi vẫn rất lạnh, Tiểu Thiền nhẹ rùng mình một cái, trên da thịt trần trụi bên ngoài nổi lên một mảnh đỏ ửng. Nam nhân cầm lấy áo da cừu ở một bên đắp lên thân thể hai người.
Dưới áo da, trong bóng đêm, đầu lưỡi cơ khát của Nhan Chú lướt qua cổ Tiểu Thiền, bộ ngực, dưới nách, rốn, bụng…
Chỗ bụng nhẹ nhàng nổi lên là cốt nhục của hắn…
“A –” nàng duyên dáng gọi to, lưỡi hắn thế nhưng… Nàng hơi hơi vặn vẹo vòng eo, ngón tay ngọc thon dài cắm vào tóc hắn.
Để nàng xuống vị trí thuận tiện, xốc lên váy lót, quần lót đã là một mảnh thấm ướt…
Hắn tiếng cười khàn khàn: “Muốn ta sao? Ân, tiểu tử kia, bảo bối nhi — “
Trong tiếng nói trầm buồn, cứng rắn bộ vị đã vận sức từ lâu tiến quân thần tốc.
Đầy trời hoa nở, sóng nhiệt như thủy triều cuốn lấy toàn thân, nàng nắm chặt hai đấm, hai mắt đóng lại lóe lên là ảo ảnh…
“Ngươi là của một mình ta, cục cưng, phải không?” Mồ hôi nam nhân chảy ròng ròng, dùng sức đỉnh vào trong thân thể nàng.
“Phải không?” Lại đỉnh.
Yêu kiều thốt ra: “Phải…”
“Chỉ có ta một người.”
“A – Phải… phải…”
…
Nàng miễn cưỡng nằm trong lòng hắn, lệ ào ào chảy xuống.
“Như thế nào, đứa nhỏ…”
“Thối! Ngươi không biết xấu hổ, lúc này còn…”
“Còn như thế nào? Dù sao còn chưa đến, lại làm một lần!”
“Không — a…”
Một xe xuân sắc, chạy theo khắp núi cảnh xuân…
Trong bụng cục cưng sắp được năm tháng … Tiểu Thiền vuốt bụng nhẹ nhàng cười.
Nàng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cần cục cưng sinh ra là tốt rồi, đây là đứa nhỏ của nàng!
Từ khi tảo mộ trở về, Nhan Chú không nhắc lại chuyện Mộc Trụ, kỳ thật trong lòng nàng không hề an tâm. Nhưng, sau khi có bầu, cả ngày tham ngủ thành quen, nàng thật sự không còn nhiều tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Đã chết dù sao cũng là chết, còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
Có khi, nam nhân sẽ biểu lộ ra khát vọng độc chiếm, nàng sợ hãi hay… an tâm?
Lần trước hắn trở về đi hỏi đại phu trong nhà, sau đó tặc cười hề hề nói, chuyện giường chiếu sẽ không để đứa nhỏ bị thương… Thật tu nhân, hắn còn dám đi hỏi đại phu chuyện này, làm cho nàng về sau mặt mũi nào gặp người khác?
Nhưng, hắn vẫn thật cẩn thận, mỗi khi thấy hắn vất vả chịu đựng, vẻ mặt đều là mồ hôi, trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp.
Con người vì sao lại khó hiểu như vậy?
Trầm mama gõ cửa tiến vào: “Tiểu phu nhân, thị nữ của Nhị phu nhân Tiểu Lan lại đây tặng đồ.”
“Nga.”
Cùng hai nha hoàn tiến vào, Tiểu Lan nhu thuận cúi người thi lễ: “Tam phu nhân vạn an! Phu nhân chúng ta hôm kia ra ngoài đạp thanh, gặp được một người, nói là có gì đó muốn đưa cho tam phu nhân, bảo ta đưa tới!”
“Cái gì?” Tiểu Thiền nghi hoặc tiếp nhận hà bao trong tay Tiểu Lan.
Mở ra, trong hà bao là một khuyên tai hơi thô ráp nhưng được làm thủ công thật khéo. Tay Tiểu Thiền phát run, đây là… Đây là lần đầu tiên Mộc Trụ ca kiếm được tiền mua đã khuyên tai cho nàng! Lúc ấy, nàng sống chết cũng không nhận – “Bằng bạc! Vật quý trọng như vậy, nàng không thể lấy!”
Mộc Trụ ca gãi đầu lúng túng: “Muội tử, ta biết nó không đẹp, về sau ta nhất định lại mua cho ngươi cái khấc!”
“Không, ta không cần. Ngươi đưa cho thím đi.”
“Ngươi không cần, ta sẽ ném!”
“Ai nha! Đừng –” nàng chạy lên nhặt về khuyên tai hắn đã ném ra thật xa, “Ngươi thật là khờ, ngươi giữ lại đi, về sau lại đưa ta!”
Sờ đôi hoa tai lạnh lẽo trong tay, Tiểu Thiền hỏi: “Người đưa vật này đâu?”
“Hóa ra người nọ không nói dối, hắn nói tam phu nhân nhìn thấy thứ này sẽ biết hắn là ai! Người nọ là gì của tam phu nhân — “
“Người đâu?” Tiểu Thiền ngắt lời nàng.
Tiểu Lan vòng vo đảo mắt: “Tam phu nhân, ta nói ngươi đừng thương tâm. Khi phu nhân chúng ta thấy người kia, hắn đã bị trọng thương, chỉ còn một hơi…”
Tiểu Thiền trước mắt chỉ thấy một màu đen: “A?”
“Người không có việc gì đi?”
“Không, không có việc gì. Ngươi nói.”
“Nha, người kia thấy phu nhân chúng ta bộ dạng hiền lương, liền nhờ nàng đem này nọ chuyển cho tam phu nhân, nói kiếp sau…” Tiểu Lan vụng trộm xem Tiểu Thiền, thấy mặt nàng không chút thay đổi mới tiếp tục.”Nói kiếp sau hắn lại tới tìm ngươi.”
“Kia, người kia …” Tiểu Thiền nhẹ nhàng nói.
“Người kia được phu nhân hậu táng. Sau lại nghe được…” Nàng lại không nói tiếp.
“Ngươi nói đi.”
Tiểu Lan le lưỡi: “Sau lại nghe được, có rất nhiều người đánh một mình hắn, cuối cùng hắn đánh không lại mới chết. Lúc đánh hắn luôn luôn tại mắng… mắng tam lão gia, nói cái gì vô liêm sỉ, ti bỉ hạ lưu…”
Tiểu Thiền không nói lời nào, vẫy vẫy tay làm cho nàng rời đi.
Tiểu Lan lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng mắng: “Cái gì tính tình, cũng học bộ dáng tam lão gia, vung tay lên, phi!”
Trong phòng, Tiểu Thiền vuốt bụng, hai hàng lệ rốt cục chậm rãi chảy xuống…
Ngắn ngủn một năm, tất cả đều thay đổi.
Tiểu Thiền muốn đi bái tế cha mẹ cùng một nhà ca ca tẩu tẩu, nói cho bọn họ nàng đã có đứa nhỏ, vô luận phụ thân đứa nhỏ là ai, đó đều là bảo bối của nàng.
Nhan Chú như lâm đại địch, chẳng những tự mình theo nàng xuống núi, còn mang theo gần trăm thị vệ hộ giá.
Chỉ trong một năm nhiều việc nhiều người đã thay đổi, Lý gia trang lại y nguyên, chỉ là gia đình Lý Đại Sơn bên cạnh thôn trang đã thành một mảnh tro tàn.
Ngày xưa còn sống nay chỉ là một nấm mồ.
Nhan Chú đem năm xác chết chôn trong một mộ, dựng một khối bia đá lớn, mặt trên có khắc “Lý Đại Sơn, Lý Tiểu Phượng, Lý Hoa Hoa, Lý Nhị Mao, Lý Cẩu Thừa chi mộ”.
Tiểu Thiền quỳ gối trước mộ, nhẹ tay khẽ vuốt lên tấm bia đá.
Sinh mệnh con người thật khinh thường như vậy …
Cánh tay rắn chắc của nam nhân đem nàng nâng lên, ngón tay phất đi nước mắt trên mặt nàng: “Đừng khóc, sẽ động thai.”
Nàng gật gật đầu, đúng vậy, không khóc.
Đột nhiên, thị vệ canh giữ xung quanh quát ra tiếng: “Ai? Đứng lại!”
Xa xa, một hán tử trẻ tuổi mày rậm mắt to bị vài thị vệ dùng đao ngăn lại, hắn hướng tới Tiểu Thiền hô to: “A thiền, a Thiền!”
“Mộc Trụ ca…” Tiểu Thiền run run đôi môi, nhẹ nhàng nói.
“Mộc Trụ ca –” nàng thất thanh hô lên, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống. Mộc Trụ ca dường như khỏe mạnh hơn so với trước kia, hắn được chứ? Hắn có oán nàng hay không?
“A Thiền!” Mộc Trụ số chết hướng lên phía trước vài bước, lại bị thị vệ ngăn lại.
Nhan Chú ôm lấy Tiểu Thiền, trong mắt bắn ra ánh sáng âm u, cười khẽ: “Mộc Trụ ca, a Thiền, thật là tình chàng ý thiếp?”
Tiểu Thiền lạnh run, thân thể rụt lui về phía sau.
Không! Mộc Trụ ca không có thể dính vào đại tai tinh như nàng.
Nàng cúi đầu, dùng sức cắn chặt môi, không để ý đến Mộc Trụ đang kêu to.
Nhan Chú trong lòng trầm xuống: “Ngươi yêu thương tiểu tử này như vậy!”
Nhan sắc trong mắt hắn càng sâu, trên khuôn mặt đao tước lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Buông hắn ra, cho hắn lại đây.”
Hán tử trẻ tuổi vuốt vuốt quần áo, sải bước đi tới, khí độ có chút bất phàm.
Nhan Chú âm thầm thấy kỳ lạ: “Còn có chút không giống anh nông dân bình thường.”
Giáo úy dưới chướng Đô Ngu Hầu, Mã Kiêu – Mã Mộc Trụ, gặp qua Nhan đại nhân.” Hán tử khom người chào, cao giọng nói.
Đô Ngu Hầu? Trong mắt Nhan Chú u quang chợt lóe.
Dưới chướng Đô Ngu Hầu, thì phải là thị vệ Đại Đường quốc, hắc hắc, càng thú vị.”Mã giáo úy nói đùa, Nhan mỗ một người thảo dân, thế nào xứng với hai chữ ‘Đại nhân’?!”
Tiểu Thiền mới đầu kinh ngạc không hiểu, chợt thoải mái: “Mộc Trụ ca từ nhỏ đã hùng tâm tráng chí, có thể thành công trong sự nghiệp cũng là được lường trước.”
“Đại quan nhân, A Thiền là nghĩa muội của Mã Kiêu, lâu ngày không thấy, dưới tình thế cấp bách có chút lỗ mãng còn thỉnh đại nhân bao dung!”
“Nga?” Nhan Chú dương mi, lấy mắt xem Tiểu Thiền. “Tiểu Thiền ngươi còn có ca ca sao, không thấy ngươi nói qua!”
Tiểu Thiền cùng hắn ở chung mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không biết hắn âm tình bất định, tính tình kiêu căng hung bạo, lắp bắp nói: “Cũng không xem như nghĩa huynh, có điều ở gần, trước đây cùng nhau học bài.”
Tay Nhan Chú đặt tại trên lưng Tiểu Thiền chậm rãi nắm thành quyền: “A, kia chẳng phải thanh mai trúc mã!”
Tiểu Thiền càng gấp, lại không biết nên nói như thế nào.
Mã Kiêu lại không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Năm trước nghe nói A Thiền muội muội gả cho Nhan gia Thập Tứ thiếu gia, cũng chưa đưa lên được lễ vật. Mấy ngày nay về quê tảo mộ, mới biết được Lý gia gặp thiên đại tai họa, cũng mới biết được tướng công A Thiền mấy tháng trước liền sớm ra đi, vừa định đi thăm nàng, không nghĩ lại gặp ở đây.”
Tiểu Thiền vừa nghe đến hai chữ “Thập Tứ”, sớm gấp đến độ thay đổi sắc mặt, liên tục ý bảo hắn đừng nói tiếp, Mã Kiêu lại làm như không thấy.
“Ha ha ha ha–” Nhan Chú cười to.”Mã tiểu huynh, tin tức của ngươi vẫn chưa đủ mới. A Thiền muội muội của ngươi sớm là Nhan gia tam phu nhân, hơn nữa trong bụng còn có Tiểu Thập Bát của Nhan gia!” Hắn vừa nói tay vừa khẽ vuốt bụng Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền mặt trướng đỏ bừng, hắn thế nhưng… Mộc Trụ ca sẽ nghĩ về mình như thế nào…
Mã Kiêu cũng không nghĩ người này lại dám thản nhiên nói ra chuyện xấu xa bại hoại chiếm lấy nàng dâu như vậy, nhất thời đúng là nói không ra lời.
Tiểu Thiền thấy hắn ngốc lăng lăng không nói, trong lòng so với đao trát còn khó chịu: “Chỉ sợ Mộc Trụ ca cũng xem thường ta!” Cảm thấy ảm đạm.
Nàng nhẹ nhàng nói với Nhan Chú: “Ta không thoải mái, chúng ta trở về đi!”
Mã Kiêu vừa nghe liền nóng nảy: “Muội tử!”
Tiểu Thiền mắt cũng không nâng, lông mi liễm xuống: “Mã đại ca, ngươi bảo trọng.” Nói xong liền vội vàng bước vào xe ngựa đang đứng một bên.
Nhan Chú nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không cần cùng Mộc Trụ ca của ngươi nói việc nhà hay sao?” Trong thanh âm có chút nanh ác nói không nên lời.
“Không, ta muốn trở về…” Tiểu Thiền vội vàng phủ nhận.
Mã Kiêu xông lên trước: “A Thiền!”
Bọn thị vệ rút ra trường kiếm, đồng loạt nhắm ngay cổ họng của hắn, làm hắn không thể tiến lên từng bước.
Tiểu Thiền đi càng nhanh, Nhan Chú hướng tới thị vệ giơ giơ tay lên: “Như thế nào có thể đánh giáo úy đại nhân?”
Thị vệ hạ kiếm xuống, màu đỏ vọt lên trên mặt Mã Kiêu, hắn lấy tay chỉ thẳng Nhan Chú: “Họ Nhan, ngươi tốt xấu gì cũng là danh nhân trên giang hồ, xuất thân thế gia vọng tộc, sao không biết xấu hổ bắt nạt một thiếu nữ Tử? Làm ra chuyện cầm thú không bằng?”
Tiểu Thiền hoảng thần, nàng nghĩ đến Minh Liễu, cả người lông tơ đều dựng lên: “Mộc Trụ ca, ngươi đừng nói bậy, ngươi đi nhanh đi!”
Âm ngoan hiện lên trong mắt Nhan Chú, hắn chậc chậc cười lạnh: “Ta thích làm như vậy, ngươi làm khó dễ được ta hay sao?”
Tiểu Thiền đều nhanh gấp đến mức hôn mê, nàng kéo lấy ống tay áo Nhan Chú: “Chúng ta đi, được không?”
Nam nhân nặng nề nhìn thẳng sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ của nàng, trên mặt lệ sắc dần dần thu liễm, hoành cánh tay đem nàng ôm lấy, hướng tới chỗ xe ngựa dừng lại bước vào.
“Muội tử!” Mã Kiêu cũng gấp, ánh mắt cũng trở nên hồng, vung mạnh hai tay, cũng may lại làm cho hắn tránh thoát thật nhiều thị vệ, thẳng hướng đến gần xe ngựa.
Nhan Chú ánh mắt chợt lóe, khẽ nâng cánh tay trái, ống tay áo lập tức vung lên, nhẹ nhàng hướng Mã Kiêu đảo qua, một đại hán thân cao sáu thước nhưng lại lập tức bị ngã cách xa hai trượng.
Mã Kiêu một xoay mình, đứng lên vừa muốn đi đến phía trước, Nhan Chú đã lên xe.
Hắn ở ngoài xe khàn giọng hô to: “A Thiền, ngươi đừng sợ, A Thiền, ngươi chờ — Nhan Chú, Nhan Chú, ngươi này lão súc sinh! Không biết liêm sỉ, heo chó không bằng!”
Trong xe ngựa Nhan Chú nhếch bạc môi, từ trong hàm răng thoát ra thanh âm: “Ngươi làm ca ca, tính tình nhưng thật ra rất tốt!”
Cảm giác được nam nhân banh chặt cơ bắp, Tiểu Thiền nắm lấy bàn tay to của hắn: “Ngươi… Ngươi không cần chấp nhặt với hắn …”
“Ngươi gấp cái gì?” Nhan Chú híp lại hai mắt.”Ta nói ta muốn thế nào sao?”
“Ta… Ngươi…” Tiểu Thiền ngập ngừng, “Ngươi tin tưởng ta, hắn thật sự không phải người nào của ta, chỉ là đệ tử của cha ta, cùng nhà chúng ta ở gần…”
Xe ngựa đi càng nhanh, tiếng la của Mã Kiêu cũng dần dần nghe không thấy.
Tiểu Thiền càng sốt ruột, Nhan Chú càng căm tức.
Hắn nửa ngày không lên tiếng, bộ ngực từ từ phập phồng, một tay lấy nữ nhân bên người ôm ngồi trên đùi, âm thanh trầm thấp hỏi: “Ta nói sao, đang yên đang lành như thế nào đột nhiên muốn tảo mộ bái tế, ca ca muội muội hẹn trước gặp mặt tốt lắm, a?”
“Ngươi –” Tiểu Thiền đóng chặt mắt, run giọng nói, “Tùy ngươi nghĩ như thế nào, ngươi… Cố tình gây sự!”
Bàn tay to của nam nhân một phen nắm lấy cổ nàng: “Nói cái gì?”
“Ngươi không phân rõ phải trái!”
“Có phải thấy Mộc Trụ ca của ngươi không nằm trên tay ta, ngươi liền không kiêng nể gì, a” Trong mắt lửa giận tránh đi.”Ta muốn giết hắn còn nhanh hơn so với giết con kiến, hắn tưởng hắn vào quân thị vệ của Đô Ngu Hầu ta sẽ không dám động hắn?”
Cổ Tiểu Thiền căng thẳng, tay quẫy loạn trong không trung, hô hấp dần dần hỗn loạn…
Nam nhân thấy thế, dưới tay lập tức không thể nào ngoan quyết tâm vận sức, trong lòng lửa giận cuồng thiêu nhưng lại không thể không quan tâm nữ nhân trong lòng, ngực phập phồng, mạnh mẽ xoay người nàng qua.
Tùy ý cắn mút quấy đảo cái miệng nhỏ nhắn, tay bắt đầu thoát ý đại chiến.
Ngoại sam thoát lại cởi đến áo lót, ngón tay thô giáp cứng rắn ngón tay chạy trên làn da trắng mịn non mềm như ngọc…
Xả hai ba lần, cái yếm nhỏ màu da đã bị cởi xuống rất quen thuộc.
Từ lúc vật nhỏ có bầu, đã bao lâu hắn không cùng nàng thân thiết? Bàn tay nam nhân vuốt ve bộ ngực sữa cao tròn trắng mịn, ngón cái nắm lấy tiểu anh đào, thỏa mãn than nhẹ ra tiếng: “A — ngươi đúng là tiểu yêu quái mê hoặc người!”
Mặc dù đã là mùa xuân, thời tiết trong núi vẫn rất lạnh, Tiểu Thiền nhẹ rùng mình một cái, trên da thịt trần trụi bên ngoài nổi lên một mảnh đỏ ửng. Nam nhân cầm lấy áo da cừu ở một bên đắp lên thân thể hai người.
Dưới áo da, trong bóng đêm, đầu lưỡi cơ khát của Nhan Chú lướt qua cổ Tiểu Thiền, bộ ngực, dưới nách, rốn, bụng…
Chỗ bụng nhẹ nhàng nổi lên là cốt nhục của hắn…
“A –” nàng duyên dáng gọi to, lưỡi hắn thế nhưng… Nàng hơi hơi vặn vẹo vòng eo, ngón tay ngọc thon dài cắm vào tóc hắn.
Để nàng xuống vị trí thuận tiện, xốc lên váy lót, quần lót đã là một mảnh thấm ướt…
Hắn tiếng cười khàn khàn: “Muốn ta sao? Ân, tiểu tử kia, bảo bối nhi — “
Trong tiếng nói trầm buồn, cứng rắn bộ vị đã vận sức từ lâu tiến quân thần tốc.
Đầy trời hoa nở, sóng nhiệt như thủy triều cuốn lấy toàn thân, nàng nắm chặt hai đấm, hai mắt đóng lại lóe lên là ảo ảnh…
“Ngươi là của một mình ta, cục cưng, phải không?” Mồ hôi nam nhân chảy ròng ròng, dùng sức đỉnh vào trong thân thể nàng.
“Phải không?” Lại đỉnh.
Yêu kiều thốt ra: “Phải…”
“Chỉ có ta một người.”
“A – Phải… phải…”
…
Nàng miễn cưỡng nằm trong lòng hắn, lệ ào ào chảy xuống.
“Như thế nào, đứa nhỏ…”
“Thối! Ngươi không biết xấu hổ, lúc này còn…”
“Còn như thế nào? Dù sao còn chưa đến, lại làm một lần!”
“Không — a…”
Một xe xuân sắc, chạy theo khắp núi cảnh xuân…
Trong bụng cục cưng sắp được năm tháng … Tiểu Thiền vuốt bụng nhẹ nhàng cười.
Nàng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cần cục cưng sinh ra là tốt rồi, đây là đứa nhỏ của nàng!
Từ khi tảo mộ trở về, Nhan Chú không nhắc lại chuyện Mộc Trụ, kỳ thật trong lòng nàng không hề an tâm. Nhưng, sau khi có bầu, cả ngày tham ngủ thành quen, nàng thật sự không còn nhiều tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Đã chết dù sao cũng là chết, còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
Có khi, nam nhân sẽ biểu lộ ra khát vọng độc chiếm, nàng sợ hãi hay… an tâm?
Lần trước hắn trở về đi hỏi đại phu trong nhà, sau đó tặc cười hề hề nói, chuyện giường chiếu sẽ không để đứa nhỏ bị thương… Thật tu nhân, hắn còn dám đi hỏi đại phu chuyện này, làm cho nàng về sau mặt mũi nào gặp người khác?
Nhưng, hắn vẫn thật cẩn thận, mỗi khi thấy hắn vất vả chịu đựng, vẻ mặt đều là mồ hôi, trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp.
Con người vì sao lại khó hiểu như vậy?
Trầm mama gõ cửa tiến vào: “Tiểu phu nhân, thị nữ của Nhị phu nhân Tiểu Lan lại đây tặng đồ.”
“Nga.”
Cùng hai nha hoàn tiến vào, Tiểu Lan nhu thuận cúi người thi lễ: “Tam phu nhân vạn an! Phu nhân chúng ta hôm kia ra ngoài đạp thanh, gặp được một người, nói là có gì đó muốn đưa cho tam phu nhân, bảo ta đưa tới!”
“Cái gì?” Tiểu Thiền nghi hoặc tiếp nhận hà bao trong tay Tiểu Lan.
Mở ra, trong hà bao là một khuyên tai hơi thô ráp nhưng được làm thủ công thật khéo. Tay Tiểu Thiền phát run, đây là… Đây là lần đầu tiên Mộc Trụ ca kiếm được tiền mua đã khuyên tai cho nàng! Lúc ấy, nàng sống chết cũng không nhận – “Bằng bạc! Vật quý trọng như vậy, nàng không thể lấy!”
Mộc Trụ ca gãi đầu lúng túng: “Muội tử, ta biết nó không đẹp, về sau ta nhất định lại mua cho ngươi cái khấc!”
“Không, ta không cần. Ngươi đưa cho thím đi.”
“Ngươi không cần, ta sẽ ném!”
“Ai nha! Đừng –” nàng chạy lên nhặt về khuyên tai hắn đã ném ra thật xa, “Ngươi thật là khờ, ngươi giữ lại đi, về sau lại đưa ta!”
Sờ đôi hoa tai lạnh lẽo trong tay, Tiểu Thiền hỏi: “Người đưa vật này đâu?”
“Hóa ra người nọ không nói dối, hắn nói tam phu nhân nhìn thấy thứ này sẽ biết hắn là ai! Người nọ là gì của tam phu nhân — “
“Người đâu?” Tiểu Thiền ngắt lời nàng.
Tiểu Lan vòng vo đảo mắt: “Tam phu nhân, ta nói ngươi đừng thương tâm. Khi phu nhân chúng ta thấy người kia, hắn đã bị trọng thương, chỉ còn một hơi…”
Tiểu Thiền trước mắt chỉ thấy một màu đen: “A?”
“Người không có việc gì đi?”
“Không, không có việc gì. Ngươi nói.”
“Nha, người kia thấy phu nhân chúng ta bộ dạng hiền lương, liền nhờ nàng đem này nọ chuyển cho tam phu nhân, nói kiếp sau…” Tiểu Lan vụng trộm xem Tiểu Thiền, thấy mặt nàng không chút thay đổi mới tiếp tục.”Nói kiếp sau hắn lại tới tìm ngươi.”
“Kia, người kia …” Tiểu Thiền nhẹ nhàng nói.
“Người kia được phu nhân hậu táng. Sau lại nghe được…” Nàng lại không nói tiếp.
“Ngươi nói đi.”
Tiểu Lan le lưỡi: “Sau lại nghe được, có rất nhiều người đánh một mình hắn, cuối cùng hắn đánh không lại mới chết. Lúc đánh hắn luôn luôn tại mắng… mắng tam lão gia, nói cái gì vô liêm sỉ, ti bỉ hạ lưu…”
Tiểu Thiền không nói lời nào, vẫy vẫy tay làm cho nàng rời đi.
Tiểu Lan lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng mắng: “Cái gì tính tình, cũng học bộ dáng tam lão gia, vung tay lên, phi!”
Trong phòng, Tiểu Thiền vuốt bụng, hai hàng lệ rốt cục chậm rãi chảy xuống…
Tác giả :
Hiên Viên Huyền