Chu Sa Nhiễm
Chương 155
Chương 155: Một nhà họ Trịnh (Ngoại truyện 2)
Người nhà họ Trịnh cũng không có ý kiến gì với xu hướng tính dục bất thường của cô Trịnh. Bố Trịnh không muốn nói, mẹ Trịnh không nói được, Trịnh Bác Luân không có ý kiến, cậu ba Trịnh, cậu ba Trịnh tránh chị gái còn không kịp, nào dám chen mồm?
Người nhà họ Trịnh đã không nói gì, người ngoài càng không nói được gì, không phải là Trịnh Quảng Quảng không dễ chọc, thì là mẹ của Trịnh Quảng Quảng, đằng ấy đắc tội với bà một lần thử xem? Năm đó mẹ Trịnh vung chày cán bột đuổi đánh cậu ba Trịnh, người bên cạnh tốt bụng muốn đỡ lời mắng cậu ba Trịnh một câu, mẹ Trịnh lập tức chuyển hướng chày cán bột, chỉ vào người đó mắng to: Liên quan cái rắm gì đến nhà bà, tôi dạy con trai tôi... biết gì mà chõ mõm, cút sang một bên đi! Khiến người ta tức tới...
Mẹ Trịnh cảm thấy dù sao Trịnh Quảng Quảng không gả được, thêm một người ở cạnh cũng tốt hơn để cô đơn độc, bà cũng coi như có thêm cô con nuôi, hơn nữa, cô gái này ngoan ngoãn xinh đẹp như thế, trước giờ không chọc tức bà như Trịnh Quảng Quảng, mẹ Trịnh cũng nghĩ thông rồi. Sau đó mẹ Trịnh không gọi điện cho Trịnh Quảng Quảng nữa, bà gọi cho Oa Oa, hoặc mỗi lần Trịnh Quảng Quảng gọi điện thoại cho bà, bà nói hai câu rồi không thèm để ý Trịnh Quảng Quảng, trực tiếp bảo: Để Uyển Uyển nghe máy.
Trịnh Quảng Quảng thật sự trở thành "đồ không có giá trị". Oa Oa như tu hú đã chiếm tổ trở thành con đẻ của mẹ Trịnh rồi.
Mẹ Trịnh nghĩ thông rồi, mỗi lần sôi sục lại trêu đùa Trịnh Quảng Quảng: Chà, sao có thể dụ dỗ được con bé thế, nói nghe coi.
Giọng điệu đó... giống hệt như lưu manh. Trịnh Quảng Quảng không có cách nào nhìn thẳng. Trịnh Quảng Quảng nguyện để mẹ Trịnh giống như những bà cô khác, ngày ngày đi viện thẩm mĩ, đánh mạt chược, vung tiền mua sắm, cũng không muốn để bà suốt ngày lên mạng tìm hiểu những thứ kì quái. Hơn nữa, năng lực tiếp thu của mẹ Trịnh cũng đặc biệt nhanh!
Trịnh Quảng Quảng kì quái: "Có chỗ nào nhìn ra con dụ dỗ chứ? Tại sao lại không phải em ấy dụ dỗ con?"
Mẹ Trịnh thản nhiên: "Đó là tất nhiên, Uyển Uyển ngoan như thế. Vừa nhìn là biết con không lương thiện rồi."
Trịnh Quảng Quảng: ...
Trịnh Quảng Quảng nói sao bố lại có thể chịu được mẹ chứ? Mẹ Trịnh lập tức đắc ý, kiêu căng tự đại: Bố con nói ngoài hơi nũng nịu một chút, thì chẳng có khuyết điểm gì cả. Trịnh Quảng Quảng trợn mắt nói, bố vất vả rồi. Mẹ Trịnh: ...
Mẹ Trịnh bị Trịnh Quảng Quảng chọc giận, đi tìm Oa Oa để an ủi. Bà hỏi Oa Oa, "Con cùng Quảng Quảng làm thế nào... trên giường?"
Oa Oa đỏ bừng mặt mũi, "Cái kia... cái đó..."
Mẹ Trịnh nghe cô ấy nói cái kia cái đó rất lâu không tiếp tục, liền gấp gáp, "Chính là trong hai đứa ai động mồm trước tiên?"
Mặt Oa Oa càng thêm đỏ: "Cái đó... cái kia..."
Mẹ Trịnh: ... Hỏi thêm câu nói có phải lại biến thành "cái kia... cái đó..." hay không?
Mẹ Trịnh cảm thấy tâm hồn mệt mỏi, đứa lớn thì gian trá xảo quyệt, đứa bé thì... đứa bé thì quá đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến người ta không biết ứng phó thế nào, thật là mệt mỏi quá.
Mẹ Trịnh cảm thán với bố Trịnh: Còn may Uyển Uyển thành niên rồi, nếu không, Quảng Quảng thật sự trở thành biến thái.
Bố Trịnh: ...
Bố Trịnh không có hứng thú với tình yêu tình báo của con gái, nhưng ông rất hứng thú với kĩ thuật châm cứu của Oa Oa, sau khi cùng nghiên cứu châm cứu với Oa Oa một hồi, trong lòng ngứa ngáy muốn ra tay, nhưng người nhà họ Trịnh không ai chịu cho bố Trịnh thử nghiệm, bố Trịnh viết chữ vẽ tranh không chê vào đâu được, nhưng châm cứu thứ này... Bố Trịnh tìm không được người để luyện tập, liền dỗ dành đám bạn già, đồng nghiệp: Gần đây tôi học được món nghề hay lắm, nào, tôi làm mẫu cho ông... khiến một khoảng thời gian dài, nhà họ Trịnh như lãnh cung trong cung cấm, mọi người nhìn thấy bố Trịnh tự khắc tránh xa. Khiến bố Trịnh than ngắn thở dài, nhân sinh cô độc như tuyết!
Mẹ Trịnh không giày vò nổi sóng được Trịnh Quảng Quảng, liền có ý định với con trai cả, ai biết Trịnh Bác Luân là người dầu muối không vào, dám biến căn biệt thự đã lộn xộn như thùng rác thành thùng rác đúng nghĩa, mặt mũi mẹ Trịnh cũng trôi sạch, thiếu chút nữa tức chết, hung hăng giáo huấn hắn, cho hắn thời hạn cuối cùng để hắn chỉnh trang lại, hạ lệnh cho hắn phải hòa hợp ở chung với con gái nhà người ta, sau đó tức giận đi tìm "con gái ngoan" của bà để kể tội. Nhân sinh chính là như thế, có so sánh mới "biết", mỗi lần nhìn thấy Oa Oa, mẹ Trịnh lại có cảm giác "những đứa kia đều là thứ không đáng tiền, đây mới là con ruột của mình."
Trịnh Bác Luân và Trịnh Quảng Quảng bị coi như "thứ không đáng tiền" có chút không chịu nổi "phiền phức" từ mẹ Trịnh, Trịnh Bác Luân thì bị mẹ hắn ép đi xem mắt phiền muốn chết, hắn cũng không biết mẹ Trịnh tìm đâu được nhiều cô gái như thế, mỗi ngày một bông hoa, đơn thuần có, gợi cảm có, kiều diễm có, không lặp lại, khiến hắn nhìn thấy phụ nữ là chóng mặt. Trịnh Quảng Quảng thì bị mẹ Trịnh bà tám đến phiền. Nếu có thể, Trịnh Quảng Quảng thật muốn viết một bài luận văn "Gặp gỡ và yêu đương" để bà nghiên cứu. May mà mẹ Trịnh giày vò năm ba ngày, cuối cùng bị "tiếng gọi tình yêu" của bố Trịnh gọi đi, trước khi đi còn nghiêm túc dặn dò Trịnh Bác Luân phải ở chung thật tốt với người ta, liên lạc nhiều, chiều chuộng đối phương, Trịnh Bác Luân vâng vâng dạ dạ, mẹ Trịnh chân trước lên máy bay, hắn cũng chân sau ra nước ngoài lánh nạn.
Mẹ Trịnh biết được tức đến xì khói đầu, gọi điện thoại mắng Trịnh Quảng Quảng. Tại sao lại mắng Trịnh Quảng Quảng? Vì bà không mắng được Trịnh Bác Luân, đương nhiên là mắng Trịnh Quảng Quảng.
Trịnh Quảng Quảng cầm điện thoại, vô trách nhiệm giơ lên không khí nói: Dạ. mẹ nói gì cơ? Không nghe được. Tín hiệu không ổn định. Con đang đào cổ vật ở trong núi sâu hoang vu. A, không có tín hiệu...
Mẹ Trịnh: ...
Mẹ Trịnh thật muốn ném điện thoại vào mặt Trịnh Quảng Quảng. Trịnh Quảng Quảng bình thản cúp điện thoại của mẹ Trịnh, điện thoại còn chưa đặt xuống, điện thoại của Oa Oa lại nhanh chóng vang lên, Oa Oa muốn nghe, Trịnh Quảng Quảng lại giữ cô ấy lại, cầm lấy, rút bảng mạch. Thế giới lại yên lặng.
Oa Oa có chút bất an, "Giáo sư..."
Trịnh Quảng Quảng cười tươi, "Không sao. Tôi đưa em đi xem phim!"
Mẹ Trịnh ở nhà nhảy cẫng lên, tức giận mắng không khí: Trịnh Quảng Quảng, cái thứ quỷ quyệt này, trả con gái lại cho ta!
Bố Trịnh: ...
Bố Trịnh không đám nhổ vảy rồng nói Trịnh Quảng Quảng mới là con gái bà. Ông cảm thấy nếu mình nói như thế chắc chắn sẽ trở thành "thứ đồ không có giá trị."
Trịnh Quảng Quảng cùng Oa Oa xem phim xong ra ngoài, hai người đi tản bộ dọc theo trung tâm thương mại đến bờ sông. Oa Oa bị bộ phim kia làm cảm động đến hai mắt rưng rưng, đôi mắt đã đỏ như mắt thỏ, mặt mày xinh đẹp, ăn mặc đáng yêu, cộng thêm dáng vẻ đáng thương đáng yêu này, suốt dọc đường thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, thậm chí lúc ra cửa còn gặp được sinh viên của cô Trịnh, người này sửng sốt: Giáo sư, con gái cô ạ? Đáng yêu quá!
Trịnh Quảng Quảng: ...
Trịnh Quảng Quảng lộ ra hàm răng trắng bóc, "Đúng rồi! Đáng yêu không?"
Bạn sinh viên này không biết mình vỗ mông ngựa lại đạp phải chân ngựa, tuy cảm thấy nụ cười của cô Trịnh rất âm u dọa người, nhưng vẫn bạt mạng gật đầu, "Đáng yêu chết mất ạ!"
Sau đó cứ mỗi khi có tiết của cô Trịnh, bạn học này đều ăn không ít trái đắng, thật sự đều là nước mắt.
Buổi tối hai người nằm trong chăn ân ái, Trịnh Quảng Quảng hôn Oa Oa khiến cô ấy mơ màng, sau đó ép cô ấy: Gọi mẹ!
(A, giáo sư, cô biến thái quá, biến thái quá!)