Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi
Chương 25
Chương 25
Tần Quyết hơi cuối đầu, hạ thấp giọng nói:'' Chỉ Âm, anh biết là anh kiêu ngạo, anh không muốn để em biết suy nghĩ hoang đường khi đó của mình.''
"Anh thật sự hối hận rồi, sau này không bao giờ ... như vậy nữa. Cho dù em cần thứ gì, anh cũng sẽ dốc hết sức giúp em. Em cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?''
Hốc mắt hắn đỏ lên, hai tay siết chặt lấy cánh tay của Nguyễn Chỉ Âm. Ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô, dè dặt chờ chờ cô tuyên án
Nguyễn Chỉ Âm nhìn dáng vẻ của hắn, lắc đầu cười nhạt :'' Hối hận, Tần Quyết, chỉ vì tôi dứt khoát ra đi nên anh mới thấy hối hận, cái anh hy vọng là tôi sẽ tiếp tục lặng lẽ ở bên cạnh anh, chứ không phải anh thật sự cảm thấy mình mắc phải bao nhiêu lỗi lầm.''
'' Anh thật sự không biết tôi ghét Lâm gia đến mức nào sao? Không phải, anh không phải không biết mà là anh cho rằng bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể vẹn toàn đôi bên.''
" Anh cho rằng tôi có cổ phần T&D của anh cho, lại sắp gả cho anh, cho nên chuyện của Nguyễn thị tôi không cần thiết tham gia, đồng thời anh cũng có thể hoàn thành được tình cảm lẫn lời hứa hẹn năm xưa của mình.''
" Không phải tôi không cho anh cơ hội, mà là anh đã dùng hết cơ hội rồi. Anh cho rằng bản thân anh yêu tôi, nhưng tình cảm này kém xa so với loại tình cảm sâu nặng mà bản thân anh rung động. Nói thẳng ra thì, cách làm của anh cho thấy sự ti tiện và ích kỷ từ sâu trong xương cốt của anh."
" Cũng có thể, anh cho rằng anh tự nguyện muốn giúp đỡ tôi? Nhưng sinh mệnh và cuộc đời của tôi đều là của tôi, hoàn toàn không thuộc về anh, anh cũng không có quyền can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của tôi, càng không tư cách thay tôi từ bỏ điều gì. ''
''Tôi không có khả năng bắt đầu lại với anh, giữa hai chúng ta đã không còn bất kỳ khả năng nào nữa. Tần Quyết, mời anh thu hồi cái gọi là tình cảm sâu nặng lẫn sự thảm hại hiện có của anh đi, tôi không cần, cũng không muốn xem.''
Thật ra, từ lần bà Tần ám chỉ cô không cần quá liều mạng, cứ an tâm làm tròn chức trách phu nhân của Tần Quyết con dâu nhà họ Tần là được, cô nên hiểu rõ cho dù không Lâm gia thì cô và Tần Quyết cũng không thể đi đến một kết thúc tốt đẹp.
Vấn đề của cô và Tần Quyết trước giờ không phải là Lâm Tinh Phỉ, mà là do thái độ do dự không quyết đoán của hắn, hắn chỉ muốn hoàn thành sự ích kỷ và lập trường của bản thân mà thôi. Chẳng qua, Tần Quyết nói cô quá lạnh nhạt với đoạn tình cảm này, thật sự cũng không sai.
Có thể vì cô biết hắn hẹn hò với Lâm Tinh Phỉ nên quyết định từ bỏ hôn ước đi du học, sau đó trong lúc yêu nhau, dù cô cho đi tất cả nhưng cũng không phải bởi vì cô yêu người đàn ông này đến mức đánh mất lí trí trong bất kỳ chuyện gì cô cũng đều bằng lòng nỗ lực bỏ ra tất cả để có được kết quả tốt nhất.
Trên thực tế cô cũng có sự ích kỷ của riêng mình, bởi vì cô không muốn mang bản thân lẫn trái tim mình ra để trước mắt bất kỳ ai, nên cô luôn luôn giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp.
Cô từng cố gắng, cũng từng cho Tần Quyết cơ hội, quyết định chấm dứt đoạn tình này cô không còn gì để hối tiếc. Mà sự hối hận đơn phương của Tần Quyết, cô không có nghĩa vụ giúp hắn đạt được.
Tần Quyết, mời anh thu hồi cái gọi là tình cảm sâu nặng lẫn sự thảm hại hiện có của anh đi, tôi không cần, cũng không muốn xem.
Những lời này như tảng đá khổng lồ bùng nổ, đập nát sự mong mỏi duy nhất từ đáy lòng Tần Quyết, cô thật sự không cần hắn nữa.
Những cảm xúc cay đắng và hỗn loạn quay cuồng trong đầu, hắn muốn phản bác lại lời nói của Nguyễn Chỉ Âm, muốn nói với cô không phải như vậy đâu, rằng bản thân anh thật lòng yêu cô.
Nhưng mọi lý lẽ phản bác trong lòng hắn khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cô, trong nháy mắt đều trở nên yếu ớt vô lực.
Hai mắt Tần Quyết đỏ quạch, khuôn hàm cắn chặt, cố gắng tìm kiếm một tia dao động trên khuôn mặt cô, nhưng lại phí công vô ích.
Tinh thần hắn bắt đầu suy sụp giống như như bị rơi xuống đáy biển sâu, xung quanh tối đen, nước biển cuốn lấy hắn khiến hắn hít thở không thông, toàn thân hắn mất đi cảm giác với mọi thứ xung quanh.
Cú đấm mạnh mẽ bất ngờ ập tới, Tần Quyết không kịp phản ứng, cả người lảo đảo bị quật ngã xuống đất, khóe miệng mỏng rỉ ra một vệt máu chảy dài.
Trình Việt Lâm từ tốn chỉnh lại cổ tay áo, vươn tay kéo Nguyễn Chỉ Âm lại, mặt lạnh như đóng băng.
Anh từ trên cao nhìn xuống người đang ngã ngồi trên mặt đất, châm chọc nói:'' Tần Quyết, muốn làm người thứ ba cạy góc tường người khác cũng phải xuy xét cho kỹ càng. Để tôi phát hiện có lần sau, tôi không ngại đề xuất một vài ý kiến choTần Chí Trạch đâu.
" Người thứ ba'' Tần Quyết từ từ đứng dậy, gạt đi vết máu trên khóe miệng, nhíu mày nhìn lại nói:'' Trình Việt Lâm, anh mới là người đến sau.''
Bầu không khí rơi vào yên lặng bế tắc.
Đầu ngón tay của Nguyễn Chỉ Âm cuộn tròn, nhìn thấy Trình Việt Lâm bước đến, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thấy Tần Quyết lại còn đang muốn chọc giận Trình Việt Lâm như cũ, cô vội vàng giữ chặt cánh tay người đàn ông, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm hắn''.
Tiệc mừng thọ bên ngoài vẫn đang tiến hành, trận ẫm ỹ bên này khó mà xử lý tốt.
Còn về chuyện Trình Việt Lâm vừa nói, Nguyễn Chỉ Âm không hy vọng cô lại mang phiền phức không đáng có đến cho anh, cũng không muốn anh bị chỉ trích vì lời Tần Quyết nói.
Dứt lời, người đàn ông chỉ thản nhiên nhìn cô, bước chân cũng không động đậy.
Nguyễn Chỉ Âm thở dài, lại nói: " Lâm, em biết anh giỏi đánh nhau, nhưng nếu lại làm bị thương tay, em phải đưa anh đi bệnh viện, chuyện không quan trọng.''
Nếu anh cảm thấy đánh nhau ở đây với Tần Quyết sẽ mất mặt vậy thì lời này của cô cũng đủ giữ mặt mũi của anh nhỉ.
Lời nói của cô hình như đã tác động được cảm xúc của Trình Việt Lâm, anh nhíu mày, con ngươi sâu thẳm nhìn lại cô, cuối cùng cười nhẹ gật đầu, vòng tay ôm lấy bờ vai cô. Sau đó hai người xoay lưng rời khỏi.
Hiện trường chỉ còn bóng dáng cô đơn của Tần Quyết, hắn đứng yên tại chỗ trên hành lang yên tĩnh hoàn toàn không có tiếng động.
Phía bên cửa toilet ở cuối hành lang, có người cẩn thận dè dặt ló đầu ra, chính là Uông Hâm trốn trong WC nam một lúc lâu rồi.
Hắn vừa mới đi toilet xong, bây giờ lại bị màn kịch máu chó này làm hắn muốn mau chóng quay lại ngồi xuống lấy điện thoại ra chia sẽ với mọi người tất cả mọi chuyện hắn mới nghe được.
Chẳng qua, hắn phải cân nhắc lại bởi vì Trình Việt Lâm rất không dễ chọc, vậy nên Uông Hâm ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bước ra.
Khi Đi ngang qua Tần Quyết, hắn thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai của đối phương đầy thấu hiếu.
" Tần thiếu gia, nghe tôi, thất tình thôi mà không phải chuyện to tát gì. Nhưng nếu anh chạy đi làm kẻ thứ ba, thì chính là nhân phẩm có vấn đề, huống chi Nguyễn Chỉ Âm cô ta còn không thèm nhìn anh.''
" Bây giờ Trình Việt Lâm là chồng của cô ta, còn anh ngay cả cái danh chồng cũ còn chưa được làm, cứ quấy rầy người ta như vậy còn ra thể thống gì nữa?''
Tần Quyết ". . . . . ."
--
Trình Việt Lâm và Nguyễn Chỉ Âm rời khỏi tiệc mừng thọ nhà họ Nghiêm, hai người cùng lên chiếc Bentley đậu ở trước cửa.
Có khúc nhạc đệm này của Tần Quyết, hai người đương nhiên không thể tiếp tục ở lại.
Nguyễn Chỉ Âm gửi tin nhắn cho Cố Lâm Lang rồi theo Trình Việt Lâm chào tạm biệt mọi người.
Trong xe rộng lớn lại tĩnh lặng.
Trình Việt Lâm điều chỉnh ghế ngồi, nhắm mắt dựa vào ghế, sắc mặt bình thản, cánh tay khoanh tròn để trước ngực.
Sau khi lên xe anh không nói gì nữa.
Ngoài cửa sổ xe, Ánh đèn nê-ông ban đêm thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt anh phát họa nên vẻ anh tuấn vô cùng, Nguyễn Chỉ Âm nghiêng đầu nhìn anh, còn có thể ngửi được mùi rượu nhạt hơi hơi ngọt trên người anh.
Cô nghĩ lại lúc Trình Việt Lâm trước một đám người xung quanh đối đáp trò chuyện một cách dễ dàng tự nhiên, thật sự không giống với ấn tượng về anh của cô chút nào.
Cố Lâm Lang cũng nói, Trình Việt Lâm trong mắt cô nàng cũng không phù hợp với dáng vẻ thiếu niên phóng khoáng bừa bãi mà Nguyễn Chỉ Âm miêu tả kia.
Không thể nhìn ra tâm tình của người đàn ông lúc này, suy nghĩ một lát, Nguyễn Chỉ Âm tự cổ vũ bản thân mở miệng nói : ——
" Anh nói mắt nhìn người của tôi không tốt, quả thật không sai.''
Người đàn ông nâng mí mắt lên, ánh mắt hò hững nhìn cô, giống như miễn cưỡng bị câu nói của cô gợi lên chút hứng thú.
Xe lướt qua khu thương mại,Nguyễn Chỉ Âm chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đèn đường rực rỡ náo nhiệt, nhớ lại lễ Giáng Sinh đầu tiên của bản thân khi còn ở Mỹ.
Hồi còn học trung học, Tần Quyết giúp cô không ít, cho nên cô cũng từng có sự rung động thiếu nữ đối với hắn.
Nhưng khi cô biết được chuyện Tần Quyết và Lâm Tinh Phỉ đã xác định yêu đương cũng là lúc cô thật sự từ bỏ Tần Quyết.
Sau đó lại gặp Tần Quyết ở nước Mỹ.
Trong một năm hắn theo đuổi cô, mọi người xung quanh đều nói cuộc sống một đường hai điểm đến của cô rất buồn tẻ,ai cũng khuyên bảo cô thử hẹn hò đi nhưng Nguyễn Chỉ Âm cũng không nghĩ sẽ yêu đương với Tần Quyết.
Cho đến khi nhận được miếng ngọc phật của viện trưởng.
Viện trưởng đã lớn tuổi nên trong một số chuyện sẽ có hơi mê tín.
Bà cho rằng mang ngọc bên người có thể phòng tránh tai họa, cho nên dù không có bao nhiêu tiền tích góp bà cũng mua cho mỗi đứa trẻ ở cô nhi viện một miếng ngọc đeo trên mình.
Bé gái mang ngọc phật, bé trai mang ngọc quan âm. Cũng không phải ngọc gì quý hiếm nhưng chứa đựng tấm lòng to lớn của bà.
Trước đêm giáng sinh, cô nhận được điện thoại của ông nội.
Ông nội nói viện trưởng qua đời rồi.
Từ khi cô trở về Nguyễn gia, tuy viện trưởng Trần không từ chối viện trợ của cô cho các em nhỏ cô nhi nhưng cũng nghiêm túc khuyên bảo cô đừng quay lại cô nhi viện nữa.
Đã rời khỏi cô nhi viện thì nên có cuộc sống mới tốt hơn.
Người lớn tuổi thì sẽ có một ngày nào đó rời đi, sống chết là chuyện con người phải đối mặt, không phân biệt aii.
Nguyễn Chỉ Âm tự an ủi bản thân như thế, nhưng trong lòng vẫn đau xót trước tin viện trưởng qua đời, chỉ là cô không biểu hiện ra bên ngoài.
Ngày giáng sinh đó, giáo viên hướng dẫn gọi cô đến nhà ăn cơm.
Trên đường về ký túc xá, nhà nhà sáng đèn chúc mừng ngày lễ, nhưng cô lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt như đang dần dần chia rẽ cô khỏi con người trước đó.
Trong lúc hoảng sợ, cô không nhận ra xung quanh có một tia thân thuộc nào.
Không lâu sau, cô nhận được ngọc phật do viện trưởng gửi đến, trên gói hàng có ghi thời gian gửi là một tháng trước khi viện trưởng qua đời.
Người trong Cô nhi viện nói với cô có một người đàn ông gọi đến hỏi viện trưởng chuyện ngọc phật, sau lại còn nhờ người đưa viện trưởng đến bệnh viện.
Viện trưởng ra đi rất bình thản không có gì tiếc nuối cả.
Chuyện ngọc phật Nguyễn Chỉ Âm chỉ kể cho Tần Quyết nghe, bởi vì anh từng tặng cô một miếng ngọc tương tự.
Lúc Tần Quyết tìm đến cô đã là tết Dương lịch, Nguyễn Chỉ Âm cảm ơn hắn chuyện ngọc phật, và trong lúc đó đồng ý lời tỏ tình của hắn ta.
Chiếc xe đi qua một ngã tư đông đúc, một vài tiếng còi lớn đột nhiên vang lên. Nguyễn Chỉ Âm thở dài, hoàn hồn thoát ra dòng hồi tưởng.
Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại chống cằm ôm má, quay đầu cười cười: " Trình Việt Lâm, anh biết hồi còn nhỏ tôi sống ở cô nhi viện chứ.''
"Ừ'' Tầm mắt của anh nhìn sang cô.
" Viện trưởng của chúng tôi tốt lắm, trước khi bà qua đời, Tần Quyết nhờ bà gửi cho tôi một món quà, lúc ấy tôi cho rằng tấm lòng của anh thật đáng trân trọng.''
Cho nên cuối cùng cô đã rung động rồi tiếp nhận Tần Quyết.
Nguyễn Chỉ Âm cho rằng, người ta đã dốc hết tâm tư đối xử tốt với cô, thì cô cũng nên đáp lại đối phương.
Nhưng mà bây giờ xem ra, quả thật ——
''Có thể, là mắt nhìn người của tôi không tốt "
"Là món quà gì vậy.''
Giọng nói không rõ cảm xúc của Trình Việt Lâm cất lên.
Nguyễn Chỉ Âm thản nhiên thu mắt nói:'' Một miếng ngọc phật. "
Người đàn ông im lặng không lên tiếng, dường như anh hơi mệt mỏi, bàn tay sạch sẽ từ từ phủ lên mắt.
Yên lặng một hồi lâu.
" Nếu không có miếng ngọc phật kia em sẽ không hẹn hò với Tần Quyết?
Nguyễn Chỉ Âm sửng sốt, trầm ngâm vài giây, cười nhẹ lắc đầu:'' Tôi cũng không biết nữa.''
" Nhưng..... Quả thật là chuyện này đã thúc đẩy tôi đưa ra quyết định.''
Không có chuyện ngọc phật, có lẽ cũng sẽ có chuyện khác. Khi đó Tần Quyết dành hết tâm tư cho cô, một người bạn hoa kiều của cô từng nói rằng những điều lãng mạn mà Tần Quyết làm để theo đuổi cô có thể thỏa mãn mọi ảo tưởng của rất nhiều cô gái.
Hơn nữa, trên đời không có chữ nếu như.
Thấy người đàn ông bên cạnh lại im lìm không lên tiếng, Nguyễn Chỉ Âm hơi cau mày, quan tâm nói: " Anh sao vậy, Thân thể khó chịu à?''
Vừa rồi anh uống không ít rượu
" Hơi hơi thôi,'' Trình Việt Lâm buông bàn tay đang xoa xoa hai bên trán, Mí mắt hơi sụp xuống nói:'' Bây giờ không sao rồi.'
Một lát sau, Nguyễn Chỉ Âm nghe thấy tiếng cười từ anh.
" Nguyễn Anh Anh, tôi nói sai rồi.'' Trình Việt Lâm nghiêng người nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên trông có vẻ say như không say,đáy mắt hàm chứa ý cười nhạt nói:'' Mắt nhìn người của cô, thật ra cũng không tệ lắm, cho nên không cần ——"
" Tự coi nhẹ mình. "