Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta
Chương 57 Đừng Sợ Có Con Ở Đây Rồi
Câu này của Tô Khả Khả đối với Tần Mặc Sâm, phản ứng của hắn bình thản, rút điện thoại của mình ra đưa cho cô: “con ước lượng thử xem.”Tô Khả Khả nhận lấy điện thoại, quả thật ước lượng một chút, cô cảm thấy cách ước lượng kia thật muốn dọa người, trực tiếp ném lên cao mới bắt được, nếu không cẩn thận bắt được sẽ bị dập hỏng xuống mặt đất.Ngô Tông Bách: “!”“ chú ơi, hình như điện thoại này của chú so với điện thoại khác nặng hơn thì phải.” Tô Khả Khả níu mày, làm mặt nhăn nhó đưa điện thoại lại cho anh, nhanh chóng sửa lời: “ Con không thích điện thoại kiểu này của chú đâu, cầm nặng, mang đi đâu cũng bất tiện.”Tầm Mặc Sâm đồng ý: “ Đúng, cầm rất bất tiện, mấy viên kim cương đính trên điện thoại nhìn có vẻ xấu thật.”Ngô Tông Bách: “…”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở - dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênThế nên Tứ Gia à, có phải ngài luôn ghét bỏ nó như thế không?Lúc sau Tô Khả Khả chọn một mẫu màu đỏ cổ điển: “Có vẻ cái này cầm rất nhẹ,con muốn lấy cái này.”Tần Mặc Sầm ừ một tiếng: “ Chú sẽ trả tiền trước cho con, sau đó trừ vào lương của con.”Tô Khả Khả: “ Dạ được, nhưng mà chú ơi, đừng trù nhiêu quá nhen chú T-T.”Tần Mặc Sâm cười, tiếng cười trầm ấm, cảm giác rất dễ nghe.Một lúc sau, Tần Mặc Sâm đưa Tô Khả Khả đi mua đồ sinh hoạt tại trung tâm mua sắm, để cô xem cô còn thiếu đồ gì cần phải mua nữa không.“ Con không cần mua gì thêm đâu, chú đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi, con đồ mà con muốn mua thì không có ở đây…A! Đúng rồi, nhân tiện con sẽ mua cho dì Lâm một cái tạp dề, tạp dề của dì ấy dùng lâu đã cũ, hơn nữa nhìn không đẹp lắm.”Không lâu sau tiểu nha đầu chọn được một cái tạp dề kẻ ô màu đỏ, giữa túi của tạp dề có in hai bé thỏ trắng, nhìn có vẻ dễ thương đầy sức sống.Ánh mắt lạnh nhạt của Tần Mặc Sâm lướt qua đôi thỏ rồi dời đi hướng khác.Ngô Tông Bách cảm thấy dở khóc dở cười.Tiểu khả ái thấy trong phòng của cô chưa đủ nhiều thỏ hay sao, nếu mà là thỏ sống, chắc chắn biệt thự của Tứ gia sẽ thành một cái ổ thỏ.“ con vừa nói muốn mua gì mà ở chỗ này không có?” Tần Mặc Sâm hỏi.“ con muốn mua một ít giấy vàng và ít đồ phong thủy nhỏ trang trí, nhưng con hay mua ở chỗ khác, mà chỗ đó hơi xa.”“Đi mua, vậy thì đi đến đó mua thứ con muốn.”“ Nhưng mà đi thì sẽ trễ việc quan trọng của chú.”“ Không trễ.”Ngô Tông Bách liếc mắt trộm nhìn Tứ gia, thầm nuốt lời định nói vào trong miệng.Buổi trưa ngày mai là tiệc mừng thọ lão Từ gia bảy mươi tuổi, Tứ gia vẫn chưa chuẩn bị quà để tới tiệc.Hầu hết chuyện nhỏ như này, Tần Mặc Sâm chỉ cần nói một câu phân phó cho Ngô Tông Bách là được, Ngô Tông Bách sẽ đi chuẩn bị.
Nhưng cũng có vài tình huống đặc biệt, ví dụ như lão gia tử Tần gia , và vài vị lão gia sẽ được Tần Mặc Sâm chú ý coi trọng hơn.Vị đó là trưởng lão Từ gia, Tần Mặc Sâm với lão Từ gia là anh con kết nghĩa, quan hệ không tồi.Tuy rằng bây giờ quan hệ Từ gia không tốt như trước, nhưng cơ bản vẫn còn giao lưu, là một trong những bốn vị tai to mặt lớn có tiếng tăm, chắc chắn trong buổi tiệc ngày mai không ít người dự, hầu hết đều là những nhân vật có địa vị trong giới thượng lưu.Bây giờ, chỉ cần một món quà nho nhỏ thôi ,chắc chắn thu hút rất nhiều ánh mắt mưu mô theo dõi, bọn họ sẽ dùng đủ mọi cách muốn leo lên Từ gia.Ngô Tông Bách không khỏi thở dài.Người ta đã chuẩn bị quà cho tốt trước một tháng, Tứ gia thì không vội, vẫn ung dung thoải mái.Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Ngô Tông Bách lái xe theo lời Tô Khả Khả, tới nơi gọi là Phố đồ cổ.Đường trong phố rất nhỏ hẹp nên xe không thể đi vào, ba người Tô Khả xuống xe đi bộ.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở - dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênTrong hẻm phố có rất nhiều ngõ ngách nhìn muốn loạn mắt, nhưng đối với tô Khả Khả, cô đã thành khách quen nơi này.
Cô dẫn mọi người tới con hẻm sâu tận bên trong, đi thẳng rẻ phải rồi lại rẽ trái, sau đó đi thẳng tiếp…Dọc đường đi Ngô Tông Bách để ý hai bên các gian hàng được bày biện nhiều kiểu cách độc đáo, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.Gọi là Phố đồ cổ, nhưng thật ra bán rất nhiều kiểu hàng khác nhau, trừ những đồ cổ khó phân biệt thật giả ra và đồ nhỏ trang trí, anh còn nhìn thấy người ta bán cả…hủ tro cốt với vòng hoa ở cửa hàng.Với lại, trước kia Ngô Tông Bách chưa bao giờ biết đến phố đồ cổ là như thế nào, bây giờ nhìn thấy, số người tới phố cũng không ít.Ngô Tông Bách cười hỏi Tô Khả Khả: “Cửa hàng lần trước Tô tiểu thư giới thiệu cho tôi, sao lại không mở ở con phố này? Tôi cảm thấy chỗ này rất thích hợp.”Vì lần trước Tô Khả Khả gợi ý những đồ phòng thủy nhỏ để tránh tà tốt và trang trí, Ngô Tông Bách biết được lập tức tìm hỏi Tô Khả Khả, muốn xem cái cửa hàng gọi là Tằng Khánh là như nào.Chắc mặt trời đã lặn, nên đi trong hẻm tối thui mãi mới tìm thấy cửa hàng.Cửa hàng đó nằm sâu trong ngõ nhỏ, ngay đoạn đường tối om, nhìn đơn giản nhưng anh ta lại cảm giác u ám.Ngô Tông Bách thận trọng, anh suýt bỏ chạy vì nghĩ rằng cửa hàng lạ này không có cửa mời chào khách, thật may anh có thể kiềm chế nhịn không làm vậy.Anh đứng trước cửa hàng suy nghĩ, thật sự cửa hàng nơi khỉ ho cò gáy này sẽ có khách đến ư? Kết quả Ngô Tông Bách vừa vào cửa tiệm, liền gặp hai người nhìn quen mắt.Ngô Tông Bách được coi là một trợ tá cực kì đắc lực, nói thật bây giờ địa vị của anh hoàn toàn ngang bằng với một số vị giám đốc trong công ty nhỏ, nhưng khi nhìn hai người trước mặt,anh khẳng định chắc chắn địa vị của họ không hề nhỏ.Trong giới thượng lưu có bốn vị trụ cột lớn có tiếng là: Tần gia, Đàm gia, Bạch gia, Từ gia.Hai người này kia là Đàm gia và Nhị gia, cùng với phu nhân của họ.Đàm gia là một tập đoàn thương buôn lớn, Tứ gia thì chủ yếu kinh doanh nhiều lĩnh vực khác nhau, hai bên đều cùng phương diện làm ăn tất không tránh khỏi đụng độ nhau trên thị trường, xem nhau như tình địch.Ngô Tông Bách làm trợ lý cho tứ Tần gia đã lâu, so với người bình thường anh hiểu rõ rất nhiều, biết được tất cả thành viên trong Đàm gia, bao gồm cả vị lão nhị Đàm gia này.Lão nhị Đàm Gia làm về chính trị, Ngô Tông Bách không nghĩ rằng có ngày người như thế lại đặt chân đến hẻm phố u ám đây.Nhưng suy nghĩ kĩ, anh cũng hiểu.Một người có địa vị quan chức lớn, nếu mà bị người ngoài biết hắn là một người mê tín dị đoan thì rất mang tiếng, sở thích thế này phải đến chỗ nào kín đáo một chút: “Cửa hàng Tằng Khánh có rất nhiều khách quen đến.” Tô Khả Khả giải thích nghi vấn cho Ngô Tông Bách: “Đến một lần anh sẽ muốn đến lần hai, khách hàng sẽ giải quyết được vấn đề của mình, người sau lại đến tiếp.
Nếu không giải quyết được vấn đề của khách hàng, thì những cửa hàng khác ngoài mặt đường cũng không giải quyết được.”Ngô Tông Bách cười, nói: “ Cô nói nghe có vẻ rất hợp lý.”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở - dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênNói xong, Ngô Tông Bách trộm liếc xem nét mặt Tứ gia.Lúc anh và cô nói chuyện, mặt Tứ gia không cảm xúc, không nói một câu nào, không biết có phải hắn không muốn nói chuyện hay là không muốn xen lời nói chuyện cùng.“Tứ gia, chúng ta vất vả mới tới đây.
Chi bằng ngài cũng mua một đồ nhỏ cho mình đi?”Tần Mặc Sâm không hứng thú nói: “ Các người mua đi.”Tô Khả Khả mỉm cười: “chú có số mệnh tốt đấy, tà ma còn phải sợ, không cần phải mua mấy thứ này đâu.”Nói xong, cô rất tự nhiên nắm lấy bàn tay lớn của Tần Mặc Sâm: “ Nếu muốn phòng thân thì phải dùng đồ khác tốt hơn nhiều.”Tần Mặc Sâm liếc cô một cái, thu tay về, sau đó bước đi cùng tiểu nha đầu bên cạnh, trả lời cô với giọng điệu nghi ngờ chất vấn:“ Cái gì mà tà ma sợ ta? Lần đầu tiên gặp con, con nhắc tới Diễm quỷ là sao?”Lúc đó không để ý nhiều, xong việc Tần Mặc mới nhớ tới gì mà diễm quỷ đến, sau đó hắn cảm giác được toàn thân bị bao quanh một khí lạnh, lạnh muốn đông chết người.Có phải nhất cử nhất động của hắn, Diễm quỷ có thể biết được hết sao?Với cả, hắn còn vào…phòng tắm.“chú, nếu không phải Diễm quỷ sợ không dám lại gần chú, thì lúc đó con đã bắt được chú rồi.
Nói không chừng khéo bây giờ chú còn đang nằm trên giường, nghiêm trọng hơn nữa là chết thẳng cẳng luôn.” Tô Khả Khả còn nhấn mạnh ba từ ‘chết thẳng cẳng.’Ngô Tông Bách hoàn toàn không biết gì, nghe Tô Khả Khả giải thích, toàn thân anh toát ra mồ hôi lạnh: “ Tứ gia, nếu không phải số mệnh ngài tốt, chẳng lẽ sẽ bị…”Tô Khả Khả vội nói: “ Đừng lo, bây giờ chú đã có con, con ở đây rồi kể cả ma quỷ gì lợi hại đến đâu cũng đừng mơ tưởng lại gần.”“ Được rồi tiểu nha đầu, không phải muốn mua ít đồ ư, mau tranh thủ mua đi.” Tần Mặc Sâm chỉ vỗ đầu cô một cái, không để cô khoe khoang nữa.Editor: Team The CalanthaBeta: Rine.