Chu Nhan
Chương 75
Chu Nhan tỉnh dậy, toàn thân lạnh như băng, trước mắt mờ mịt những đốm sáng khi mờ khi tỏ, trên trán có một bàn tay đặt xuống bất động. Đây là đâu? Nàng muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện toàn thân đều không thể cử động.
“Haiz! Ngươi thật sự là một đứa nhỏ không an phận!”
Nàng liều mạng giãy dụa nhưng không cách nào phá tan được trói buộc vô hình quanh thân. Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên bên tai, trầm thấp mà già nua, mang theo hơi men say.
“Ta… xương cốt ngươi sẽ không thể chịu được nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy. Cho nên ta chỉ có thể tạm thời phong bế ngươi lại”.
“Ai?” Chu Nhan nhìn quanh quan sát nhưng chỉ có thể thấy được tấm trường bào màu đen, đôi tay gầy tiều tụy đang nắm một thẻ ngọc màu đen.
“Đại Ti Mệnh!” Nàng nhận ra đối phương, bỗng nhiên như tỉnh dậy từ trong mộng, sau khi tỉnh lại hồi lâu mới thứ mới dần dần hiện rõ trong tâm trí nàng, chuyện kinh hoàng kia nhất thời lại hiện ra, cảnh tượng đó khiến toàn thân nàng như trước lá trước gió run rẩy. Đúng, cuối cùng nàng cũng nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Uyên chết rồi, sư phụ cũng vậy.
Trái tim nàng vỡ vụn, vĩnh viễn không thể lành lại, vào thời khắc cuối cùng Đại Tư Mệnh xuất hiện ở Tinh Hải Vân Đình đã đưa nàng đi đâu?
“Nơi này là Bạch Tháp trên đỉnh thần miếu, ngoài ta ra không ai có thể tùy ý tiến vào”.
Giống như trực tiếp đọc được suy nghĩ của nàng, Đại Tư Mệnh thản nhiên trả lời, “Ngươi rất yếu, đã hôn mê ba ngày ba đêm. Thời gian không đợi người, ta chỉ có thể thúc giục ngươi mau chóng tỉnh lại.”
Cái gì? Nơi này chính là chùa Bạch Tháp – thần miếu trong truyền thuyết ư?
Cả người nàng không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng chuyển động con ngươi nhìn xung quanh quan sát, tầm mắt dần rõ ràng. Nhưng trước mắt lại vẫn là cảnh tượng tối đen, chỉ có những điểm sáng di động, đó là vô số ánh nến trong thần miếu, sáng như những vì sao.
Bên trong Bạch Tháp rực rỡ mà tôn nghiêm, thờ phụng tượng song thần rất lớn. Trong truyền thuyết thượng cổ Vân Hoang, Hồng Mông là người đã sáng tạo ra Vân Hoang bằng tay phải, sau đó vẫn chưa hài lòng liền dùng tay trái phá hủy. Sau khi tạo ra thiên địa, hao hết sức lực mà chết, nơi thần ngã xuống xuất hiện một hồ nước trải dài hàng vạn dặm, chính là Kính Hồ bây giờ. Từ trong thân thể của thần một cặp sinh đôi được sinh ra, phân biệt kế thừa hai sức mạnh của thần là Sáng Tạo và Hủy Diệt, cũng chính là Thần tay phải và Ma tay trái.
Cặp song sinh kỳ dị có được sức mạnh tối cao thống trị cả sự vinh quang và khô cằn của Vân Hoang. Từ thời cổ đại sức mạnh của họ đã duy trì sự cân bằng mong manh, lên và xuống giống như mặt trời và mặt trăng. Vào lúc này hai vị thần cao hơn mười thước đang nhìn xuống thần miếu trống không này. Một tay thần Sáng Tạo cầm hoa sen, tay kia duỗi thẳng, lòng bàn tay duỗi lên, tượng trưng cho sự phát triển. Thần Hủy Diệt cầm một thanh kiếm dài hướng thẳng lên bầu trời, một tay chưởng xuống phía dưới tượng trưng cho sự hủy diệt. Con ngươi đen nhu hòa, ánh mắt sáng ngời như nhật nguyệt chiếu rọi, nhìn xuống đại điện vắng vẻ. Phía trên chính điện là một mái vòm trong suốt, khung vòm tinh xảo, nhiều hoa văn trạm khắc đan xen, những thấu kính bằng thủy tinh khổng lồ trong suốt như không có gì, nhưng nhìn kỹ vào lại như thấy trăng sao từ bên trong.
Giờ phút này nàng đang nằm trên tế đàn, đỉnh đầu bao phủ vòm trời. Đại Tư Mệnh đưa nàng tới nơi này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
“Vừa rồi ta thấy được cảnh trong mơ của ngươi, hóa ra ngươi từng cứu mạng Thời Ảnh dưới vực sâu Thương Ngô”.
Đại Tư Mệnh nhìn nàng, giọng nói hơi ôn hòa một chút, thở dài: “Có vay có trả, âu cũng là số mệnh”.
“Vì… vì sao ông không giết ta? Không phải ông muốn báo thù cho sư phụ của ta sao?”.
Nàng chịu không nổi ngữ khí đó, cảnh tượng cuối cùng trước mắt nàng không ngừng hiện lên khiến nàng dần dần mất đi bình tĩnh, chìm trong tuyệt vọng cùng thống khổ, thất thanh la lên:
“Ta… ta đã giết sư phụ! Ông mau tới giết ta!”.
Đại Tư Mệnh lạnh lùng nhìn nàng đang bị định thân: “Ngươi cho là ngươi chết là được sao?”.
“Ông còn muốn như thế nào nữa?”. Nàng hoài nghi nhìn Đại Tư Mệnh.
“Còn muốn như thế nào nữa ư?”. Đại Tư Mệnh nhìn nàng, ánh mắt sắc bén nói từng chữ một: “Tiểu quận chúa Xích tộc, ngươi có biết đã phạm phải tội ác tày trời gì không? Khi sư diệt tổ, cấu kết phản quân, gi3t ch3t con trưởng của Đế quân. Ngươi chết còn chưa hết tội, còn phải tru di cửu tộc”.
“Cái gì?”. Chu Nhan đột nhiên chấn động, giống như bị người dội cho một chậu nước lạnh.
Vào thời khắc Uyên chết, đầu óc nàng trống rỗng bị oán giận cùng cuồng nộ chiếm lấy, không chút do dự lựa chọn báo thù. Nhưng mà giờ phút này nàng rốt cuộc bình tĩnh lại, hiểu được chính mình đã làm ra việc đáng sợ gì. Nàng đã giết Đại Thần quan của Không Tang, con trưởng của Đế quân. Tội danh này cũng đủ để khiến cho cả Xích tộc máu chảy thành sông.
Nàng sững người tại chỗ, toàn thân run rẩy. Ngón tay Đại Tư Mệnh hơi động, một thanh đoản đao xé gió bay thẳng đến nàng. Đúng là thứ mà nàng đã dùng để đâm Thời Ảnh. Chuôi đao này chính là Đại Khảm đao, vũ khí bảo bối của Xích vương. Trên sống đao còn có biểu tượng Xích tộc còn nhuốm máu Thời Ảnh. Đại Tư Mệnh lạnh lùng nhìn nàng nói: “Cái chuôi đao này một khi giao cho Đế quân, ngươi cũng biết hậu quả là gì”.
“Không!”. Rốt cuộc nàng sợ hãi kêu lên: “Không!”.
“Ngươi sợ ư?” Đại Tư Mệnh nhìn nàng, khóe mệnh lộ ra vẻ mỉa mai sắc bén: “Một tiểu quận chúa Xích tộc từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, bây giờ còn nhớ ra mình còn có cha mẹ và tộc nhân ư?”.
“…”. Chu Nhan run rẩy một lúc lâu mới mở miệng cầu xin lão nhân: “Ai làm người nấy chịu, sư phụ là do ta giết, ông… ông ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả ta đi, nhưng cầu xin ông đừng để phụ mẫu và tộc nhân của ta bị liên lụy”.
“Nói thật dễ dàng.” Đại Tư Mệnh cười nhạt một tiếng lại không chút nào nhượng bộ: “Ngươi là nghĩ một mạng đổi một mạng, nhưng luật pháp Không Tang há do ngươi làm chủ?”
Chu Nhan run rẩy một chút, sắc mặt xám xịt ngước mắt nhìn lão nhân: “Ông… ông rốt cuộc muốn thế nào?”. Nàng run giọng hỏi: “Ông không giết ta, mang ta đến nơi này, khẳng động ông có tính toán, có phải hay không?”.
“Ngươi… cũng tính là một đứa nhỏ thông minh”. Đại Tư Mệnh nhìn nàng, ngữ khí vốn lạnh như băng bỗng nhiên dịu đi một ít: “Thật ra ta biết hết thảy chuyện này không thể quy hết tội cho ngươi. Thời Ảnh cũng không thể xem là do ngươi giết. Người như cậu ấy trên đời này vốn dĩ không ai có thể giết được. Trừ khi là do cậu ấy nguyện ý chịu chết, ngươi nói có đúng không?”.
Chu Nhan run lên, không dự đoán được lão nhân này lại có thể đoán ra cả điểm này. Trong lòng nàng nhất thời không biết phải nói là vui hay buồn, nàng cắn môi hồi lâu mới gật đầu nhẹ giọng: “Đúng vậy, sư phụ… người… người vào lúc xuất chiêu cuối cùng bỗng nhiên triệt bỏ chú thuật… ta… ta không thể nào nghĩ đến”.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng đã nghẹn ngào. Đại Tư Mệnh trầm mệnh, đôi tay già nua hơi phát run: “Quả nhiên…”
Tạm dừng hồi lâu, lão nhân thì thào: “Thời Ảnh từ nhỏ chính là một đứa bé tâm tư thâm trầm, thậm chí là ta cũng không thể biết hết nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì”. Lão thở dài một tiếng, quay đầu nhìn trời cao trăng lạnh: “Lần cuối cùng ta gặp nó là hơn một tháng trước, ngày đó nó đột nhiên nói cho ta biết, nó muốn từ bỏ chức vụ Đại Thần Quan…”
Chu Nhan chấn động: “Ta… ta hoàn toàn không hay biết”.
“Ngươi không biết?”. Đại Tư Mệnh sửng sốt một chút, nhìn thấy nữ tử mười tám tuổi ngây thơ xinh đẹp, bỗng nhiên hiểu ra, đôi mắt tràn đầy cười khổ: “Đúng vậy, ngươi đương nhiên không biết, lòng của ngươi ở nơi khác, tự nhiên cái gì cũng đều không nhìn thấy”.
Nhìn Chu Nhan trầm mặt, Đại Tư Mệnh không khỏi bùi ngùi thở dài: “Thật là nghiệt duyên. Tính tình Thời Ảnh với mẫu thân của nó thật giống nhau như đúc”.
Mẫu thân của sư phụ ư? Ý ông ta là Yên hoàng hậu sao? Chu Nhan ngơ ngác lắng nghe nhưng lại cảm thấy trong mắt Đại Tư Mệnh một vẻ buồn bã tựa như chìm vào ký ức xa xăm, hồi lâu lão mới hồi tỉnh lại lắc đầu: “Từ khi nó sinh ra, lúc nào ta cũng lo lắng cho nó. Ta tưởng nó có thể tránh được số mệnh, thật không ngờ…”.
Đại Tư Mệnh lắc đầu, một hơi uống cạn ly rượu sau đó ném chén xuống đất lẩm bẩm: “Con người làm sao có thể thắng được số mệnh, nó tình nguyện chết vì ngươi, làm sao ta có thể ngăn cản?”.
Sư phụ… sư phụ tự nguyện vì nàng mà chết ư? Chu Nhan ngơ ngác nghe, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ hỗn loạn, nhưng rồi lại cực kỳ rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy đau đến phát run. Nhưng mà một giọt nước mắt cũng không rơi.
“Người như nó… muốn cái gì chưa từng nói cho người khác biết. Ngay cả ta cũng bị nó làm cho trở tay không kịp”. Đại Tư Mệnh lẩm bẩm, trong đôi mắt màu xám hiện lên vẻ phức tạp, “Mặc dù có duyên gặp gỡ hơn mười năm, thế mà một lời từ biệt nó cũng không nói với ngươi”.
Lão nhân nói xong lắc lắc đầu nhìn vật trong tay. Đó là Ngọc Cốt đã bị ông tạm thời phong ấn, nhưng vẫn dao động không ngừng.
“Ngươi xem… mãi cho đến khi chết, Thời Ảnh đều một lòng bảo vệ ngươi. Cho nên ta cũng không giao ngươi cho Đế quân xử trí”. Đại Tư Mệnh ho khan nhìn tiểu quận chúa Xích tộc: “Yên tâm đi, nếu ta muốn báo thù cho Thời Ảnh. Thì ngay khi ngươi vừa mới mở mắt ra, đã nhìn thấy cha mẹ và tộc nhân của ngươi máu chảy thành sông rồi.”
Chu Nhan đột nhiên run rẩy, “Vậy… vậy ông muốn như thế nào?”.
Đại Tư Mệnh đột nhiên nói: “Tiểu quận chúa Xích tộc… ngươi còn hận sư phụ ngươi không?”.
Chu Nhan sửng sốt nói không ra lời. Đúng, đúng vậy, hận sao? Một khoảnh khắc nào đó nàng đã hận khi chứng kiến Uyên chết trước mắt, nàng cực kỳ hận, thậm chí muốn cùng người đồng quy vu tận. Nhưng khi một đao của nàng đâm vào sư phụ, thì bao nhiên hận ý lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại đau khổ tận cùng, hóa ra tận cùng của hận thù chỉ là sự trống trải vô tận. Nghĩ đến đó nàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng. “Không!”. Nàng chậm rãi lắc đầu: “Không hận!”.
Đúng, đúng vậy, không hận. Vào khoảnh khắc đao của nàng đâm vào ngực sư phụ, khoảnh khắc người trút hơi thở cuối cùng, mọi oán hận trong lòng nàng đã được giải tỏa, chỉ còn lại sư hư vô, đau khổ vô hạn. Lúc ấy nàng chỉ muốn hét lên, muốn khóc thật to, cũng muốn chết đi, để cho tất cả đau khổ đều chấm dứt.
Không hận, tất cả những người nàng yêu đều đã chết, vậy nàng lấy ai để mà hận? Mong muốn duy nhất của nàng lúc này chính là theo họ rời bỏ thế gian. Nhưng… vì sao lão nhân này lại hỏi nàng câu hỏi đau đớn như vậy?
“Không hận là tốt rồi”. Đại Tư Mệnh nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt nàng, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Nếu như trong lòng ngươi vẫn còn hận ý, vậy thì kế hoạch tiếp theo không thể thực hiện được”.
“Kế hoạch tiếp theo?”. Chu Nhan sửng sốt không khỏi ngẩng đầu.
“Cái này ta sẽ giữ lại”. Đại Tư Mệnh phất ống tay áo lên lộ ra đoạn đao dính máu. Lão nhân thu tay lạnh lùng đứng lên. “Đây là chứng cứ phạm tội phản quốc, khi sư diệt tổ của ngươi”. Nói đến đây ông lại dừng một chút mới tiếp: “Tuy nhiên tất cả những chuyện này có thể giải thích hợp lẽ rằng Phục Quốc Quân ở Diệp Thành phát động phản loạn, Đại Thần Quan ra tay diệt phản quân nhưng không may chính mình cũng bị trọng thương. Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều không liên quan đến ngươi”.
Đại Tư Mệnh nhìn nàng sâu xa: “Ngươi cảm thấy lời giải thích này thế nào?”.
“Cái gì?” Chu Nhan lập tức kinh sợ hoài nghi nhìn Đại Tư Mệnh, nói không ra lời: “Ý… ý của ông ta là giúp nàng giấu diếm tất thảy chuyện này sao?”.
“Cho đến bây giờ ngoài ta và ngươi, không có người thứ ba biết được điều gì đã xảy ra bên trong Diệp Thành. Không ai biết ngươi đã biết Phục Quốc Quân trốn thoát, cũng không ai biết Thời Ảnh đã chết”. Đại Tư Mệnh nhìn nàng lúc này đã hồn xiêu phách lạc, tiếp tục dụ dỗ: “Ta vội vàng tới hiện trường, mang ngươi về đây luôn chính là để tranh thủ thời gian giải quyết những chuyện này. Cho ngươi một cơ hội”.
Nàng ngạc nhiên nhìn lão nhân: “Cơ… cơ hội ư?”
“Phải!” Đại Tư Mệnh gằn từng tiếng mở miệng: “Chính ngươi là người có thể nghịch chuyển thiên mệnh, cứu lại Thời Ảnh. Nhưng cơ hội chỉ có một lần”.
Chu Nhan chấn động: “Ông… ông chẳng lẽ có thể nghịch chuyển thời gian sao?”.
Mặc dù Đại Tư Mệnh là pháp sư đệ nhất Vân Hoang, nhưng cũng làm sao có thể nghịch chuyển thời gian đảo ngược thiên mệnh? Chẳng lẽ ông ta có thể dựa vào linh lực cường đại của chính mình, đưa thời gian trở về ba ngày trước ngăn lại thảm kịch này?
“Đương nhiên không thể”. Đại Tư Mệnh lắc đầu, nói: “Nhưng ta có một phương pháp”.
“Phương pháp gì?” Chu Nhan chấn động chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy lần.
“Xem đây…” Đại Tư Mệnh không trực tiếp trả lời, vươn tay vỗ một cái, đã giải trừ Định Thân chú trên người nàng, nói: “Ngươi có nhìn thấy ngôi sao màu tím trên kia không?”.
Chu Nhan được tự do nhảy lên theo đường chỉ của Đại Tư Mệnh nhìn về phía đông nam trên đỉnh vòm thần miếu thốt lên: “Ta đã thấy, có phải là ngôi sao rất lớn, màu sắc hoa lệ kia không?”.
“Đúng vậy, đó là ngôi sao số mệnh của Thời Ảnh. Vẫn còn rất sáng phải không?”.
Đại Tư Mệnh khàn giọng, “Ta đã dùng pháp thuật khiến cho nó tiếp tục duy trì ảo ảnh, sau khi rơi xuống để không ai phát hiện ra”.
Chu Nhan không khỏi ngạc nhiên, còn có loại pháp thuật cao siêu như thế này ư? Duy trì được cả ngôi sao số mệnh như vậy, phải cần đến linh lực cao thâm cỡ nào chứ? Vậy mà lão nhân này lại có thể làm được.
“Ở Vân Hoang này ngoài ta cùng Thời Ảnh, chỉ sợ không có người thứ hai có thể sử dụng thuật pháp này”.
Trong mắt Đại Tư Mệnh xẹt qua một tia kiêu ngạo: “Đây là thuật biến thiên đạo, cần hao tổn rất lớn linh lực”.
Đầu óc Chu Nhan có chút mơ hồ lúng túng: “Vậy… vì sao ông phải làm như vậy?”.
“Để cho Vân Hoang không rơi vào đại loạn, ta đã phải điều chuyển hai ngôi sao cùng một lúc”. Lão nhân mệt mỏi nói, “Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, cuối cùng ta cũng sẽ sức cùng lực kiệt”.
“Hai ngôi sao, vậy ngôi sao khác là ai?”. Trong lòng Chu Nhan lúc này rất loạn, không muốn hỏi quá nhiều nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh cất lời: “Vì sao ông phải giấu diếm chuyện này?”
Đại Tư Mệnh cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Người chết thì sao tắt, hiện giờ ánh sao kia dường như đang ảm đạm dần đi, chỉ còn lại ảo ảnh mơ hồ. Đây là giai đoạn hồn lìa khỏi xác, tâm thức không phải là đã thực sự chết. Nhưng cũng không phải là sống. Mà ta cũng đã dùng hết khả năng để thu thập hồn phách, kéo dài thời gian tâm thức này tới lễ cúng trung thất đủ bốn mươi chín ngày.”
Nàng có chút mờ mịt: “Vậy sau đó thì sao?”.
“Sau đó ba hồn bảy vía, tiêu tán, vì sao rơi xuống. Lúc ấy ảo ảnh tự nhiên cũng sẽ biến mất”
Đại Tư Mệnh thở dài một hơi, ánh mắt nghiêm túc: “Một khi tới thời điểm đó, nghiệp báo luân hồi sẽ bắt đầu, đưa Thời Ảnh đến kiếp sau.”
“Không!”. Chu Nhan thất thanh, âm thầm siết chặt tay.
“Nhưng trước mắt chúng ta vẫn còn một cơ hội”. Đại Tư Mệnh vuốt cằm nhìn nàng, giọng điệu mang theo ẩn ý: “Nhưng cần trả một cái giá rất đắt tương ứng”.
Chu Nhan thất thanh: “Nói cho ta biết đó là gì đi”.
Đại Tư Mệnh không trả lời, từ trong tay áo lấy ra một thứ, đặt trước mặt nàng. Đó là một tờ giấy mỏng, nhưng mà khi Chu Nhan nhìn thấy đột nhiên thất sắc.
- -----oOo------
“Haiz! Ngươi thật sự là một đứa nhỏ không an phận!”
Nàng liều mạng giãy dụa nhưng không cách nào phá tan được trói buộc vô hình quanh thân. Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên bên tai, trầm thấp mà già nua, mang theo hơi men say.
“Ta… xương cốt ngươi sẽ không thể chịu được nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy. Cho nên ta chỉ có thể tạm thời phong bế ngươi lại”.
“Ai?” Chu Nhan nhìn quanh quan sát nhưng chỉ có thể thấy được tấm trường bào màu đen, đôi tay gầy tiều tụy đang nắm một thẻ ngọc màu đen.
“Đại Ti Mệnh!” Nàng nhận ra đối phương, bỗng nhiên như tỉnh dậy từ trong mộng, sau khi tỉnh lại hồi lâu mới thứ mới dần dần hiện rõ trong tâm trí nàng, chuyện kinh hoàng kia nhất thời lại hiện ra, cảnh tượng đó khiến toàn thân nàng như trước lá trước gió run rẩy. Đúng, cuối cùng nàng cũng nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Uyên chết rồi, sư phụ cũng vậy.
Trái tim nàng vỡ vụn, vĩnh viễn không thể lành lại, vào thời khắc cuối cùng Đại Tư Mệnh xuất hiện ở Tinh Hải Vân Đình đã đưa nàng đi đâu?
“Nơi này là Bạch Tháp trên đỉnh thần miếu, ngoài ta ra không ai có thể tùy ý tiến vào”.
Giống như trực tiếp đọc được suy nghĩ của nàng, Đại Tư Mệnh thản nhiên trả lời, “Ngươi rất yếu, đã hôn mê ba ngày ba đêm. Thời gian không đợi người, ta chỉ có thể thúc giục ngươi mau chóng tỉnh lại.”
Cái gì? Nơi này chính là chùa Bạch Tháp – thần miếu trong truyền thuyết ư?
Cả người nàng không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng chuyển động con ngươi nhìn xung quanh quan sát, tầm mắt dần rõ ràng. Nhưng trước mắt lại vẫn là cảnh tượng tối đen, chỉ có những điểm sáng di động, đó là vô số ánh nến trong thần miếu, sáng như những vì sao.
Bên trong Bạch Tháp rực rỡ mà tôn nghiêm, thờ phụng tượng song thần rất lớn. Trong truyền thuyết thượng cổ Vân Hoang, Hồng Mông là người đã sáng tạo ra Vân Hoang bằng tay phải, sau đó vẫn chưa hài lòng liền dùng tay trái phá hủy. Sau khi tạo ra thiên địa, hao hết sức lực mà chết, nơi thần ngã xuống xuất hiện một hồ nước trải dài hàng vạn dặm, chính là Kính Hồ bây giờ. Từ trong thân thể của thần một cặp sinh đôi được sinh ra, phân biệt kế thừa hai sức mạnh của thần là Sáng Tạo và Hủy Diệt, cũng chính là Thần tay phải và Ma tay trái.
Cặp song sinh kỳ dị có được sức mạnh tối cao thống trị cả sự vinh quang và khô cằn của Vân Hoang. Từ thời cổ đại sức mạnh của họ đã duy trì sự cân bằng mong manh, lên và xuống giống như mặt trời và mặt trăng. Vào lúc này hai vị thần cao hơn mười thước đang nhìn xuống thần miếu trống không này. Một tay thần Sáng Tạo cầm hoa sen, tay kia duỗi thẳng, lòng bàn tay duỗi lên, tượng trưng cho sự phát triển. Thần Hủy Diệt cầm một thanh kiếm dài hướng thẳng lên bầu trời, một tay chưởng xuống phía dưới tượng trưng cho sự hủy diệt. Con ngươi đen nhu hòa, ánh mắt sáng ngời như nhật nguyệt chiếu rọi, nhìn xuống đại điện vắng vẻ. Phía trên chính điện là một mái vòm trong suốt, khung vòm tinh xảo, nhiều hoa văn trạm khắc đan xen, những thấu kính bằng thủy tinh khổng lồ trong suốt như không có gì, nhưng nhìn kỹ vào lại như thấy trăng sao từ bên trong.
Giờ phút này nàng đang nằm trên tế đàn, đỉnh đầu bao phủ vòm trời. Đại Tư Mệnh đưa nàng tới nơi này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
“Vừa rồi ta thấy được cảnh trong mơ của ngươi, hóa ra ngươi từng cứu mạng Thời Ảnh dưới vực sâu Thương Ngô”.
Đại Tư Mệnh nhìn nàng, giọng nói hơi ôn hòa một chút, thở dài: “Có vay có trả, âu cũng là số mệnh”.
“Vì… vì sao ông không giết ta? Không phải ông muốn báo thù cho sư phụ của ta sao?”.
Nàng chịu không nổi ngữ khí đó, cảnh tượng cuối cùng trước mắt nàng không ngừng hiện lên khiến nàng dần dần mất đi bình tĩnh, chìm trong tuyệt vọng cùng thống khổ, thất thanh la lên:
“Ta… ta đã giết sư phụ! Ông mau tới giết ta!”.
Đại Tư Mệnh lạnh lùng nhìn nàng đang bị định thân: “Ngươi cho là ngươi chết là được sao?”.
“Ông còn muốn như thế nào nữa?”. Nàng hoài nghi nhìn Đại Tư Mệnh.
“Còn muốn như thế nào nữa ư?”. Đại Tư Mệnh nhìn nàng, ánh mắt sắc bén nói từng chữ một: “Tiểu quận chúa Xích tộc, ngươi có biết đã phạm phải tội ác tày trời gì không? Khi sư diệt tổ, cấu kết phản quân, gi3t ch3t con trưởng của Đế quân. Ngươi chết còn chưa hết tội, còn phải tru di cửu tộc”.
“Cái gì?”. Chu Nhan đột nhiên chấn động, giống như bị người dội cho một chậu nước lạnh.
Vào thời khắc Uyên chết, đầu óc nàng trống rỗng bị oán giận cùng cuồng nộ chiếm lấy, không chút do dự lựa chọn báo thù. Nhưng mà giờ phút này nàng rốt cuộc bình tĩnh lại, hiểu được chính mình đã làm ra việc đáng sợ gì. Nàng đã giết Đại Thần quan của Không Tang, con trưởng của Đế quân. Tội danh này cũng đủ để khiến cho cả Xích tộc máu chảy thành sông.
Nàng sững người tại chỗ, toàn thân run rẩy. Ngón tay Đại Tư Mệnh hơi động, một thanh đoản đao xé gió bay thẳng đến nàng. Đúng là thứ mà nàng đã dùng để đâm Thời Ảnh. Chuôi đao này chính là Đại Khảm đao, vũ khí bảo bối của Xích vương. Trên sống đao còn có biểu tượng Xích tộc còn nhuốm máu Thời Ảnh. Đại Tư Mệnh lạnh lùng nhìn nàng nói: “Cái chuôi đao này một khi giao cho Đế quân, ngươi cũng biết hậu quả là gì”.
“Không!”. Rốt cuộc nàng sợ hãi kêu lên: “Không!”.
“Ngươi sợ ư?” Đại Tư Mệnh nhìn nàng, khóe mệnh lộ ra vẻ mỉa mai sắc bén: “Một tiểu quận chúa Xích tộc từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, bây giờ còn nhớ ra mình còn có cha mẹ và tộc nhân ư?”.
“…”. Chu Nhan run rẩy một lúc lâu mới mở miệng cầu xin lão nhân: “Ai làm người nấy chịu, sư phụ là do ta giết, ông… ông ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả ta đi, nhưng cầu xin ông đừng để phụ mẫu và tộc nhân của ta bị liên lụy”.
“Nói thật dễ dàng.” Đại Tư Mệnh cười nhạt một tiếng lại không chút nào nhượng bộ: “Ngươi là nghĩ một mạng đổi một mạng, nhưng luật pháp Không Tang há do ngươi làm chủ?”
Chu Nhan run rẩy một chút, sắc mặt xám xịt ngước mắt nhìn lão nhân: “Ông… ông rốt cuộc muốn thế nào?”. Nàng run giọng hỏi: “Ông không giết ta, mang ta đến nơi này, khẳng động ông có tính toán, có phải hay không?”.
“Ngươi… cũng tính là một đứa nhỏ thông minh”. Đại Tư Mệnh nhìn nàng, ngữ khí vốn lạnh như băng bỗng nhiên dịu đi một ít: “Thật ra ta biết hết thảy chuyện này không thể quy hết tội cho ngươi. Thời Ảnh cũng không thể xem là do ngươi giết. Người như cậu ấy trên đời này vốn dĩ không ai có thể giết được. Trừ khi là do cậu ấy nguyện ý chịu chết, ngươi nói có đúng không?”.
Chu Nhan run lên, không dự đoán được lão nhân này lại có thể đoán ra cả điểm này. Trong lòng nàng nhất thời không biết phải nói là vui hay buồn, nàng cắn môi hồi lâu mới gật đầu nhẹ giọng: “Đúng vậy, sư phụ… người… người vào lúc xuất chiêu cuối cùng bỗng nhiên triệt bỏ chú thuật… ta… ta không thể nào nghĩ đến”.
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng đã nghẹn ngào. Đại Tư Mệnh trầm mệnh, đôi tay già nua hơi phát run: “Quả nhiên…”
Tạm dừng hồi lâu, lão nhân thì thào: “Thời Ảnh từ nhỏ chính là một đứa bé tâm tư thâm trầm, thậm chí là ta cũng không thể biết hết nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì”. Lão thở dài một tiếng, quay đầu nhìn trời cao trăng lạnh: “Lần cuối cùng ta gặp nó là hơn một tháng trước, ngày đó nó đột nhiên nói cho ta biết, nó muốn từ bỏ chức vụ Đại Thần Quan…”
Chu Nhan chấn động: “Ta… ta hoàn toàn không hay biết”.
“Ngươi không biết?”. Đại Tư Mệnh sửng sốt một chút, nhìn thấy nữ tử mười tám tuổi ngây thơ xinh đẹp, bỗng nhiên hiểu ra, đôi mắt tràn đầy cười khổ: “Đúng vậy, ngươi đương nhiên không biết, lòng của ngươi ở nơi khác, tự nhiên cái gì cũng đều không nhìn thấy”.
Nhìn Chu Nhan trầm mặt, Đại Tư Mệnh không khỏi bùi ngùi thở dài: “Thật là nghiệt duyên. Tính tình Thời Ảnh với mẫu thân của nó thật giống nhau như đúc”.
Mẫu thân của sư phụ ư? Ý ông ta là Yên hoàng hậu sao? Chu Nhan ngơ ngác lắng nghe nhưng lại cảm thấy trong mắt Đại Tư Mệnh một vẻ buồn bã tựa như chìm vào ký ức xa xăm, hồi lâu lão mới hồi tỉnh lại lắc đầu: “Từ khi nó sinh ra, lúc nào ta cũng lo lắng cho nó. Ta tưởng nó có thể tránh được số mệnh, thật không ngờ…”.
Đại Tư Mệnh lắc đầu, một hơi uống cạn ly rượu sau đó ném chén xuống đất lẩm bẩm: “Con người làm sao có thể thắng được số mệnh, nó tình nguyện chết vì ngươi, làm sao ta có thể ngăn cản?”.
Sư phụ… sư phụ tự nguyện vì nàng mà chết ư? Chu Nhan ngơ ngác nghe, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ hỗn loạn, nhưng rồi lại cực kỳ rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy đau đến phát run. Nhưng mà một giọt nước mắt cũng không rơi.
“Người như nó… muốn cái gì chưa từng nói cho người khác biết. Ngay cả ta cũng bị nó làm cho trở tay không kịp”. Đại Tư Mệnh lẩm bẩm, trong đôi mắt màu xám hiện lên vẻ phức tạp, “Mặc dù có duyên gặp gỡ hơn mười năm, thế mà một lời từ biệt nó cũng không nói với ngươi”.
Lão nhân nói xong lắc lắc đầu nhìn vật trong tay. Đó là Ngọc Cốt đã bị ông tạm thời phong ấn, nhưng vẫn dao động không ngừng.
“Ngươi xem… mãi cho đến khi chết, Thời Ảnh đều một lòng bảo vệ ngươi. Cho nên ta cũng không giao ngươi cho Đế quân xử trí”. Đại Tư Mệnh ho khan nhìn tiểu quận chúa Xích tộc: “Yên tâm đi, nếu ta muốn báo thù cho Thời Ảnh. Thì ngay khi ngươi vừa mới mở mắt ra, đã nhìn thấy cha mẹ và tộc nhân của ngươi máu chảy thành sông rồi.”
Chu Nhan đột nhiên run rẩy, “Vậy… vậy ông muốn như thế nào?”.
Đại Tư Mệnh đột nhiên nói: “Tiểu quận chúa Xích tộc… ngươi còn hận sư phụ ngươi không?”.
Chu Nhan sửng sốt nói không ra lời. Đúng, đúng vậy, hận sao? Một khoảnh khắc nào đó nàng đã hận khi chứng kiến Uyên chết trước mắt, nàng cực kỳ hận, thậm chí muốn cùng người đồng quy vu tận. Nhưng khi một đao của nàng đâm vào sư phụ, thì bao nhiên hận ý lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại đau khổ tận cùng, hóa ra tận cùng của hận thù chỉ là sự trống trải vô tận. Nghĩ đến đó nàng chỉ cảm thấy tuyệt vọng. “Không!”. Nàng chậm rãi lắc đầu: “Không hận!”.
Đúng, đúng vậy, không hận. Vào khoảnh khắc đao của nàng đâm vào ngực sư phụ, khoảnh khắc người trút hơi thở cuối cùng, mọi oán hận trong lòng nàng đã được giải tỏa, chỉ còn lại sư hư vô, đau khổ vô hạn. Lúc ấy nàng chỉ muốn hét lên, muốn khóc thật to, cũng muốn chết đi, để cho tất cả đau khổ đều chấm dứt.
Không hận, tất cả những người nàng yêu đều đã chết, vậy nàng lấy ai để mà hận? Mong muốn duy nhất của nàng lúc này chính là theo họ rời bỏ thế gian. Nhưng… vì sao lão nhân này lại hỏi nàng câu hỏi đau đớn như vậy?
“Không hận là tốt rồi”. Đại Tư Mệnh nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt nàng, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Nếu như trong lòng ngươi vẫn còn hận ý, vậy thì kế hoạch tiếp theo không thể thực hiện được”.
“Kế hoạch tiếp theo?”. Chu Nhan sửng sốt không khỏi ngẩng đầu.
“Cái này ta sẽ giữ lại”. Đại Tư Mệnh phất ống tay áo lên lộ ra đoạn đao dính máu. Lão nhân thu tay lạnh lùng đứng lên. “Đây là chứng cứ phạm tội phản quốc, khi sư diệt tổ của ngươi”. Nói đến đây ông lại dừng một chút mới tiếp: “Tuy nhiên tất cả những chuyện này có thể giải thích hợp lẽ rằng Phục Quốc Quân ở Diệp Thành phát động phản loạn, Đại Thần Quan ra tay diệt phản quân nhưng không may chính mình cũng bị trọng thương. Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều không liên quan đến ngươi”.
Đại Tư Mệnh nhìn nàng sâu xa: “Ngươi cảm thấy lời giải thích này thế nào?”.
“Cái gì?” Chu Nhan lập tức kinh sợ hoài nghi nhìn Đại Tư Mệnh, nói không ra lời: “Ý… ý của ông ta là giúp nàng giấu diếm tất thảy chuyện này sao?”.
“Cho đến bây giờ ngoài ta và ngươi, không có người thứ ba biết được điều gì đã xảy ra bên trong Diệp Thành. Không ai biết ngươi đã biết Phục Quốc Quân trốn thoát, cũng không ai biết Thời Ảnh đã chết”. Đại Tư Mệnh nhìn nàng lúc này đã hồn xiêu phách lạc, tiếp tục dụ dỗ: “Ta vội vàng tới hiện trường, mang ngươi về đây luôn chính là để tranh thủ thời gian giải quyết những chuyện này. Cho ngươi một cơ hội”.
Nàng ngạc nhiên nhìn lão nhân: “Cơ… cơ hội ư?”
“Phải!” Đại Tư Mệnh gằn từng tiếng mở miệng: “Chính ngươi là người có thể nghịch chuyển thiên mệnh, cứu lại Thời Ảnh. Nhưng cơ hội chỉ có một lần”.
Chu Nhan chấn động: “Ông… ông chẳng lẽ có thể nghịch chuyển thời gian sao?”.
Mặc dù Đại Tư Mệnh là pháp sư đệ nhất Vân Hoang, nhưng cũng làm sao có thể nghịch chuyển thời gian đảo ngược thiên mệnh? Chẳng lẽ ông ta có thể dựa vào linh lực cường đại của chính mình, đưa thời gian trở về ba ngày trước ngăn lại thảm kịch này?
“Đương nhiên không thể”. Đại Tư Mệnh lắc đầu, nói: “Nhưng ta có một phương pháp”.
“Phương pháp gì?” Chu Nhan chấn động chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy lần.
“Xem đây…” Đại Tư Mệnh không trực tiếp trả lời, vươn tay vỗ một cái, đã giải trừ Định Thân chú trên người nàng, nói: “Ngươi có nhìn thấy ngôi sao màu tím trên kia không?”.
Chu Nhan được tự do nhảy lên theo đường chỉ của Đại Tư Mệnh nhìn về phía đông nam trên đỉnh vòm thần miếu thốt lên: “Ta đã thấy, có phải là ngôi sao rất lớn, màu sắc hoa lệ kia không?”.
“Đúng vậy, đó là ngôi sao số mệnh của Thời Ảnh. Vẫn còn rất sáng phải không?”.
Đại Tư Mệnh khàn giọng, “Ta đã dùng pháp thuật khiến cho nó tiếp tục duy trì ảo ảnh, sau khi rơi xuống để không ai phát hiện ra”.
Chu Nhan không khỏi ngạc nhiên, còn có loại pháp thuật cao siêu như thế này ư? Duy trì được cả ngôi sao số mệnh như vậy, phải cần đến linh lực cao thâm cỡ nào chứ? Vậy mà lão nhân này lại có thể làm được.
“Ở Vân Hoang này ngoài ta cùng Thời Ảnh, chỉ sợ không có người thứ hai có thể sử dụng thuật pháp này”.
Trong mắt Đại Tư Mệnh xẹt qua một tia kiêu ngạo: “Đây là thuật biến thiên đạo, cần hao tổn rất lớn linh lực”.
Đầu óc Chu Nhan có chút mơ hồ lúng túng: “Vậy… vì sao ông phải làm như vậy?”.
“Để cho Vân Hoang không rơi vào đại loạn, ta đã phải điều chuyển hai ngôi sao cùng một lúc”. Lão nhân mệt mỏi nói, “Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, cuối cùng ta cũng sẽ sức cùng lực kiệt”.
“Hai ngôi sao, vậy ngôi sao khác là ai?”. Trong lòng Chu Nhan lúc này rất loạn, không muốn hỏi quá nhiều nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh cất lời: “Vì sao ông phải giấu diếm chuyện này?”
Đại Tư Mệnh cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Người chết thì sao tắt, hiện giờ ánh sao kia dường như đang ảm đạm dần đi, chỉ còn lại ảo ảnh mơ hồ. Đây là giai đoạn hồn lìa khỏi xác, tâm thức không phải là đã thực sự chết. Nhưng cũng không phải là sống. Mà ta cũng đã dùng hết khả năng để thu thập hồn phách, kéo dài thời gian tâm thức này tới lễ cúng trung thất đủ bốn mươi chín ngày.”
Nàng có chút mờ mịt: “Vậy sau đó thì sao?”.
“Sau đó ba hồn bảy vía, tiêu tán, vì sao rơi xuống. Lúc ấy ảo ảnh tự nhiên cũng sẽ biến mất”
Đại Tư Mệnh thở dài một hơi, ánh mắt nghiêm túc: “Một khi tới thời điểm đó, nghiệp báo luân hồi sẽ bắt đầu, đưa Thời Ảnh đến kiếp sau.”
“Không!”. Chu Nhan thất thanh, âm thầm siết chặt tay.
“Nhưng trước mắt chúng ta vẫn còn một cơ hội”. Đại Tư Mệnh vuốt cằm nhìn nàng, giọng điệu mang theo ẩn ý: “Nhưng cần trả một cái giá rất đắt tương ứng”.
Chu Nhan thất thanh: “Nói cho ta biết đó là gì đi”.
Đại Tư Mệnh không trả lời, từ trong tay áo lấy ra một thứ, đặt trước mặt nàng. Đó là một tờ giấy mỏng, nhưng mà khi Chu Nhan nhìn thấy đột nhiên thất sắc.
- -----oOo------
Tác giả :
Thương Nguyệt