Chu Nhan
Chương 25
“Đóng rồi á? Thật là, đều do mớ lộn xộn ban nãy làm chậm chân.” Chu Nhan nhíu mày một cái, dặn dò, “Ngươi đi nói cho thủ vệ trên thành, chúng ta là người của phủ Xích Vương, từ đất phong triều kiến vào thành, có kim lệnh bài phiên vương làm chứng, các nơi trên đường đều thông hành không được trở ngại.”
“Thuộc hạ đã thông báo qua.” Thám báo có chút hơi khó nói, “Thế nhưng… Thế nhưng quan thủ thành nói Tổng đốc hạ lệnh nghiêm ngặt, Diệp Thành là cửa ngõ của Vân Hoang, hết giờ thì cửu thành phải đóng, cho dù là đế quân cũng không có ngoại lệ.”
“Ồ! Khẩu khí thật là lớn!” Chu Nhan bị chọc tức đến nở nụ cười, “Ta không tin nếu thật sự đổi thành Đế quân bị chặn ở ngoài thành, hắn cũng dám nói chuyện khí phách như thế! Ta muốn đi tranh luận với hắn.”
Nàng tính tình nóng nảy, nói đến đây thì vén mành, muốn nhảy xuống xe ngựa. Thịnh ma ma lại kéo lấy váy của nàng, nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Ôi, bé con ngoan nào. Tổng đốc Diệp Thành hôm nay là Bạch Phong Lân của Bạch tộc, huynh trưởng của quận chúa Tuyết Oanh, hay là thôi đi.”
“Anh trai của Tuyết Oanh thì thế nào?” Chu Nhan không phục, “Con sợ ổng chắc?”
“Ôi, thực là không hiểu chuyện.” Thịnh ma ma thở dài, chỉ ngón tay lên đầu thành, “Nếu như người cứ tùy tiện xong vào, náo loạn một trận long trời lở đất, chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp nơi trong lục bộ quý tộc… Phủ Xích Vương sẽ mất mặt lắm. Nếu cha người biết chuyện, nhất định sẽ mắng con một trận.”
“…” Chu Nhan hơi sửng sốt, nhớ tới bộ dạng phẫn nộ rít gào của phụ vương, nhất thời nổi cáu, “… Vậy tối nay làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ ở trong xe ngựa cả đêm?”
“Thân là thiên hoàng quý nữ, có thể nào ngủ trên đường cùng các thương nhân kia?” Thịnh ma ma lắc đầu, “Xích Vương có một khu biệt viện ở ngoài thành này, không bằng đêm nay qua đó nghỉ, sáng mai thì vào thành.”
Chu Nhan không khỏi mở to hai mắt: “Nhà con còn có biệt viện ở chỗ này? Sao con không biết nhỉ?”
“Người từ nhỏ chỉ biết chơi, đâu quan tâm những chuyện vụn vặt này?” Thịnh ma ma nở nụ cười, “Lục bộ phiên vương Không Tang cùng toàn bộ lục hợp Vân Hoang, Xích Vương ở Diệp Thành và đế đô đương nhiên đều có hành cung biệt viện, có cái gì đáng ngạc nhiên chứ?”
“Oa” nàng không khỏi líu lưỡi, “Thì ra phụ vương con có tiền như vậy á!”
“Dù sao cũng là vương trong lục bộ. Có điều, luận về có tiền, thì trong các phiên vương Bạch Vương vẫn là giàu nhất.” Thịnh ma ma lắc đầu, nói chuyện phiếm liên miên, “Người ta là Bạch tộc nơi xuất thân của các đời Hoàng hậu, có dòng máu chảy trong mình đế vương, chia đều thiên hạ, chẳng những có đất phong giàu có nhất, còn cai quản trung tâm thương mại Diệp Thành này đó.”
Chu Nhan không khỏi nhíu mày, có chút không hài lòng: “Ớ… Nói như vậy thì Xích tộc chúng ta chưởng quản Tây Hoang, chẳng phải tính là mảnh đất phong nghèo nhất Vân Hoang sao?”
Thịnh ma ma nở nụ cười ha hả thành tiếng, cũng không có phản bác gì.
“Thảo nào mỗi lần con gặp Tuyết Oanh, quần áo mũ nón đồ trang sức trên người cô ấy đều làm cho người chói mù con mắt. Vòng tay lớn như bắp chân dê, bảo thạch to như trứng bồ câu… có lần còn cho con xem một viên Trú Nhan châu, nói một hạt châu này cũng đáng giá nửa tòa thành.” Chu Nhan tính cách tùy tiện, vốn không chú ý tới những khác biệt này, nhưng dù sao cũng là con gái, lúc này trong lòng cũng có chút khó chịu, thì thầm, “Thì ra phụ vương cô ấy có tiền như vậy?”
Thịnh ma ma cười sửa soạn lại y phục cho nàng, miệng an ủi: “Quận chúa đừng tức giận. Xích Vương chỉ có một mình người là con, quận chúa Tuyết Oanh thì có tới mười huynh đệ tỷ muội cơ.”
“Cũng phải”. Chu Nhan nhất thời lại vui vẻ, “Phụ vương con chỉ thương một mình con!”
Trong lúc hai người nói chuyện, đoàn người đã đi về phương hướng biệt viện, dừng ngựa nghỉ tạm.
Nói là biệt viện, nhưng cũng lớn đến kinh người, từ đại môn đi tới sảnh chính cũng mất một khắc thời gian. Chu Nhan nhìn lầu các trùng điệp bên trong, nô bộc và tỳ nữ nhiều như mây, bày biện xanh vàng rực rỡ thì không khỏi ngạc nhiên: “Sao mà… sao mà cái này biệt viện nhìn qua, trông lại đồ sộ hơn cả phủ Xích Vương ở Thiên Cực Phong thành nhỉ?”
“Dù sao Tây Hoang cũng lạnh khủng khiếp, không so được với nơi này”. Thịnh ma ma cười nói, “Quận chúa đừng vội nói tòa biệt viện này lớn, chờ thấy được hành cung của Xích Vương trong Diệp Thành, còn không biết sẽ giật mình cỡ nào đâu.”
“Sao phụ vương lại đặt mua nhiều bất động sản tại nơi xa xôi như vậy? Tiêu tiền lung tung như vậy, mẫu phi có biết không? Ông ấy có nuôi vợ bé ở đây không thế?”. Chu Nhan vô cùng kinh ngạc: “Hơn nữa tòa nhà lớn như vậy, bình thường có người ở không?”
“Những lúc Xích Vương lên kinh, thỉnh thoảng sẽ ở một vài ngày.” Thịnh ma ma nói, “Bình thường lúc không ai ở, đại đường và lầu chính đều khóa lại, nô bộc cũng không cho được vào.”
Chu Nhan nhíu mày: “Phòng lớn như vậy lại để trống à? Không bằng cho người ta thuê lấy tiền đi”.
“Như vậy sao được? Đúng là trẻ con có khác” Thịnh ma ma cười lắc đầu, “Xích Vương dù sao cũng là một trong lục bộ phiên vương, ở nơi tập hợp quyền quý như đế đô và Diệp Thành này sao có thể tụt phía sau người ta, quá mất mặt luôn.”
“Tiêu tiền chỉ để giữ mặt mũi à?”. Chu Nhan không đồng ý, nhưng vẫn đi theo bà lão vào trong.
Đoàn người các nàng đến vội vã không báo trước, tổng quản trong biệt viện không kịp trở tay, nơm nớp lo sợ đi lên chào một cái, nói không có chuẩn bị nguyên liệu tốt để nấu ăn, chợ Diệp Thành cũng đã đóng cửa, đêm nay chỉ có thể ăn tạm một bữa đơn giản, mong quận chúa thứ lỗi.
“Làm qua loa một bữa là được, nhanh chút!” Nàng có chút không nhịn được: “Không có thịt gà tre hầm nhung hươu cũng được, ta sắp chết đói rồi”.
Tổng quản vội vã lĩnh mệnh lui ra, không đến nửa canh giờ đã làm xong. Chu Nhan theo thị nữ đi về phía trước, thấy trong phòng sáng như ban ngày, trên chiếc bàn tử đàn có sáu cái đĩa, mười hai món thức ăn, trái cây và điểm tâm các màu, Chu Nhan nhìn thấy cũng líu lưỡi. Cho dù ở phủ Xích Vương trong Thiên Cực Phong thành, trừ phi là ngày lễ ngày tết, thì bữa tối bình thường của nàng cũng tuyệt đối không được phong phú như vậy.
“Chỉ có một mình ta, làm nhiều như vậy, ăn hết thế nào được?” Nàng vừa cố gắng gắp đầy đồ ăn vào miệng, vừa lẩm bẩm với Thịnh ma ma, “Đừng lãng phí… lát nữa lấy chia cho mọi người nha!”
“Được.” Thịnh ma ma chỉ cười híp mắt nói, “Quận chúa ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy.”
Thức ăn nhiều quá, mỗi thứ nàng nếm một lần, thì đã ăn tương đối no. Nhưng mà mùi vị món ăn thật sự tốt, rất nhiều món ở Tây Hoang nàng chưa từng được thử, nàng nhịn không được, mỗi món lại ăn thêm một chút đến nỗi bụng no căng luôn.
“Quận chúa, buổi tối người ngủ bên phòng phía Tây này nha.” Thịnh ma ma đỡ nàng chậm rãi ra cửa, chỉ vào hậu viện bên trái nói, “Đó chính là căn phòng Vương gia để cho người đó, hết thảy trong phòng đều bố trí dựa theo khuê phòng của ngươi ở phủ Xích Vương, người ngủ sẽ không sợ lạ giường đâu.”
“Được…” Nàng chống thắt lưng, ợ một cái, “Phụ vương cẩn thận quá đi mà.”
“Vương gia thương quận chúa lắm đó”. Thịnh ma ma mỉm cười, “Chỉ có một nữ nhi bảo bối thôi mà.”
Phòng bên lầu Tây này khá lớn, trang trí bên trong quả nhiên giống vương phủ khuê phòng như đúc, hơn nữa còn hoa mỹ tinh xảo hơn. Chu Nhan ngồi xe ngựa cả ngày, bữa tối lại ăn quá no, nhất thời cảm thấy mệt mỏi, rửa mặt qua loa, bảo thị nữ trải giường chuẩn bị ngủ.
Trong lúc chờ đi ngủ, nàng đi tới trước cửa sổ, nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài, thốt ra một tiếng cảm thán không kiềm chế được: “Trời ạ, đẹp quá!”
Từ trên lầu nhìn ra ngoài, trước mắt lại là một mảnh ánh sáng màu bạc nhìn không thấy tận cùng, giống như sông ngân chợt vắt qua trước mắt, đó là biển rộng mênh mông vô bờ. Vạn vật chìm giữa ánh sáng mênh mông, dập dờn xao động, ngủ say giữa một đêm không gió.
Sống ở Tây Hoang, Chu Nhan chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời chấn động không nói nên lời.
“Đây là biển Bích Lạc, biển phía Nam ở trong thất hải, là cố quốc của Giao nhân.” Thịnh ma ma đi tới phía sau nàng, cười nói, “Quận chúa lần đầu tiên nhìn thấy hả? Có đẹp hay không?”
Nàng gật như bổ củi, bật thốt lên: “Đẹp! Đẹp hơn cả Uyên nói”.
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, nàng chợt sửng sốt một chút, thần sắc ảm đạm đi. Đúng vậy, đây là cố quốc mà Uyên vẫn hoài niệm. Uyên, có phải đã trở về nơi đó hay không? Huynh ấy ở sa mạc khô khốc lâu như vậy, sau trăm năm, rốt cục lại giống như chú cá trở về biển rộng mênh mông, không tìm được nữa.
“Ngủ đi.” Nàng im lặng nhìn biển rộng một hồi, rốt cuộc cũng đóng cửa sổ lại.
Chăn đã bày xong, huân hương đã đốt, nàng đổi lại quần áo mềm mại làm từ tơ sống, rút Ngọc Cốt trên đầu ra, chải tóc lại, rồi chuẩn bị đi ngủ. Thị nữ buông rèm che xuống cho nàng, im ắng lui ra ngoài, chỉ để lại Thịnh ma ma ở gian ngoài.
Chu Nhan đặt Ngọc Cốt trên gối, nhắm hai mắt lại.
Mệt mỏi cả ngày, vốn nên ngủ ngay khi đặt lưng xuống giường, nhưng mà không biết vì sao nàng lại lăn qua lộn lại một hồi lâu. Không biết là bởi vì ngày mai sẽ phải vào Diệp Thành phồn hoa nhất thiên hạ rồi, hay là bởi vì gần biển quá, nghe được tiếng sóng dạt dào, khiến nàng không nhịn được nhớ lại Uyên.
Nàng đã từng nghĩ tới trăm nghìn lần sẽ gặp lại Uyên ở nơi nào, sau cùng kết luận rằng hẳn huynh ấy đã về quốc gia của Giao nhân sâu trong biển Bích Lạc rồi, hoặc có lẽ sẽ ở Diệp Thành, nơi nhiều Giao nhân nhất.
Nàng muốn tìm đến hắn, thế nhưng, trời lớn như vậy, biển rộng như vậy, làm sao có thể tìm được huynh ấy?
Chu Nhan vuốt ngọc trụy trên cổ Uyên tặng, nghe được tiếng sóng, rốt cục từ từ thiếp đi.
Nhưng mà, khi nàng vừa nhắm mắt lại lờ mờ đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, từ thang lầu chạy thẳng lên, đưa nàng từ trong cơn buồn ngủ giật mình tỉnh giấc.
“Ai đấy?!” Nàng không khỏi nổi cơn tức giận: “Nửa đêm nửa hôm!”
“Bẩm báo quận chúa!” Bên ngoài có tiếng người thở hồng hộc mở miệng, chính là tiếng của thám báo ban đêm kia, “Nhóc… nhóc Giao nhân mà người bảo thuộc hạ theo dõi kia…”.
“Hả? Nhóc con đó làm sao vậy?” Nàng chợt cả kinh, thoáng cái hết sạch cơn buồn ngủ, lăn lông lốc nghiêng người ngồi dậy, “Thật chẳng lẽ đã chết giữa đường rồi sao?”
Phía ngoài thám báo lắc đầu, thở hổn hển: “Không… thằng nhóc đó chạy đến bến tàu rồi!”
“Hả? Nhóc con đi bến tàu?” Chu Nhan từ trên giường nhảy dựng lên, vừa dùng Ngọc Cốt vấn qua loa búi tóc vừa hỏi: “Chết tiệt… Chẳng lẽ là muốn chạy trốn về biển sao? Các ngươi có ngăn cản nó không? Ta đi xem với ngươi!”
“Quận chúa, đã nửa đêm rồi, ngươi còn muốn đi đâu?” Thịnh ma ma vội vã đi theo ra ngoài, “Nơi này là hoang giao dã ngoại, không có quan phủ trông giữ, một mình người đi ra ngoài, lỡ đâu xảy ra chuyện gì…”
“Đừng lo lắng, con là người có bản lĩnh mà! Ai có thể làm gì được con chứ?”. Chu Nhan vội vã muốn vùng thoát khỏi bà, tiện thể nói, “Được rồi, con mang hết thị vệ trong phủ theo được chưa? Đi một lát sẽ trở lại…”
Nàng còn chưa dứt lời, đã trở mình nhảy lên một con tuấn mã, giục ngựa xông ra ngoài.
“Mau! Mau đi theo!” Thịnh ma ma ngăn không được, liền ở phía sau sốt ruột thúc giục tất cả thị vệ, “Đuổi theo hết cho ta! Quận chủ mà sơ suất gì, các người đều mất đầu hết đấy!”
Ngoài biệt viện không xa chính là biển cả.
Biển nơi này rất bình tĩnh, hai bên có mạch núi đâm sâu vào biển, ôm vòng lấy, ngăn cách gió bão trên biển, là cảng nước sâu thiên nhiên hiếm thấy, tên là cảng Hồi Long, hải cảng lớn nhất Diệp Thành. Có người nói sau khi Tinh Tôn đại đế tiêu diệt Hải quốc bảy ngàn năm trước, bắt được Hồi Long thần, mang theo đại quân khải hoàn hồi triều, là lên bờ từ đây.
Lúc này, dưới đêm trăng, vô số thương thuyền đều dừng sát ở đây, cột buồm san sát giống như rừng rậm hơi phập phùng.
Thám báo mang nàng theo phi như bay, trực tiếp chạy thẳng tới hải cảng, dừng lại ở một chỗ, chỉ vào một bến tàu cách đó không xa, nói: “Đứa bé Giao nhân đó kéo thi thể mẫu thân thẳng tới nơi này, sau đó tìm một bến tàu hẻo lánh không người, đem thả bà ấy vào trong nước”.
“Cái này ta biết.” Chu Nhan có chút sốt ruột, “Giao nhân thuỷ táng, kể cả chết trên đất bằng, thân thể cũng phải trở về biển rộng. Thế nhóc con kia đâu?”
“Thuộc hạ đã thông báo qua.” Thám báo có chút hơi khó nói, “Thế nhưng… Thế nhưng quan thủ thành nói Tổng đốc hạ lệnh nghiêm ngặt, Diệp Thành là cửa ngõ của Vân Hoang, hết giờ thì cửu thành phải đóng, cho dù là đế quân cũng không có ngoại lệ.”
“Ồ! Khẩu khí thật là lớn!” Chu Nhan bị chọc tức đến nở nụ cười, “Ta không tin nếu thật sự đổi thành Đế quân bị chặn ở ngoài thành, hắn cũng dám nói chuyện khí phách như thế! Ta muốn đi tranh luận với hắn.”
Nàng tính tình nóng nảy, nói đến đây thì vén mành, muốn nhảy xuống xe ngựa. Thịnh ma ma lại kéo lấy váy của nàng, nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Ôi, bé con ngoan nào. Tổng đốc Diệp Thành hôm nay là Bạch Phong Lân của Bạch tộc, huynh trưởng của quận chúa Tuyết Oanh, hay là thôi đi.”
“Anh trai của Tuyết Oanh thì thế nào?” Chu Nhan không phục, “Con sợ ổng chắc?”
“Ôi, thực là không hiểu chuyện.” Thịnh ma ma thở dài, chỉ ngón tay lên đầu thành, “Nếu như người cứ tùy tiện xong vào, náo loạn một trận long trời lở đất, chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp nơi trong lục bộ quý tộc… Phủ Xích Vương sẽ mất mặt lắm. Nếu cha người biết chuyện, nhất định sẽ mắng con một trận.”
“…” Chu Nhan hơi sửng sốt, nhớ tới bộ dạng phẫn nộ rít gào của phụ vương, nhất thời nổi cáu, “… Vậy tối nay làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ ở trong xe ngựa cả đêm?”
“Thân là thiên hoàng quý nữ, có thể nào ngủ trên đường cùng các thương nhân kia?” Thịnh ma ma lắc đầu, “Xích Vương có một khu biệt viện ở ngoài thành này, không bằng đêm nay qua đó nghỉ, sáng mai thì vào thành.”
Chu Nhan không khỏi mở to hai mắt: “Nhà con còn có biệt viện ở chỗ này? Sao con không biết nhỉ?”
“Người từ nhỏ chỉ biết chơi, đâu quan tâm những chuyện vụn vặt này?” Thịnh ma ma nở nụ cười, “Lục bộ phiên vương Không Tang cùng toàn bộ lục hợp Vân Hoang, Xích Vương ở Diệp Thành và đế đô đương nhiên đều có hành cung biệt viện, có cái gì đáng ngạc nhiên chứ?”
“Oa” nàng không khỏi líu lưỡi, “Thì ra phụ vương con có tiền như vậy á!”
“Dù sao cũng là vương trong lục bộ. Có điều, luận về có tiền, thì trong các phiên vương Bạch Vương vẫn là giàu nhất.” Thịnh ma ma lắc đầu, nói chuyện phiếm liên miên, “Người ta là Bạch tộc nơi xuất thân của các đời Hoàng hậu, có dòng máu chảy trong mình đế vương, chia đều thiên hạ, chẳng những có đất phong giàu có nhất, còn cai quản trung tâm thương mại Diệp Thành này đó.”
Chu Nhan không khỏi nhíu mày, có chút không hài lòng: “Ớ… Nói như vậy thì Xích tộc chúng ta chưởng quản Tây Hoang, chẳng phải tính là mảnh đất phong nghèo nhất Vân Hoang sao?”
Thịnh ma ma nở nụ cười ha hả thành tiếng, cũng không có phản bác gì.
“Thảo nào mỗi lần con gặp Tuyết Oanh, quần áo mũ nón đồ trang sức trên người cô ấy đều làm cho người chói mù con mắt. Vòng tay lớn như bắp chân dê, bảo thạch to như trứng bồ câu… có lần còn cho con xem một viên Trú Nhan châu, nói một hạt châu này cũng đáng giá nửa tòa thành.” Chu Nhan tính cách tùy tiện, vốn không chú ý tới những khác biệt này, nhưng dù sao cũng là con gái, lúc này trong lòng cũng có chút khó chịu, thì thầm, “Thì ra phụ vương cô ấy có tiền như vậy?”
Thịnh ma ma cười sửa soạn lại y phục cho nàng, miệng an ủi: “Quận chúa đừng tức giận. Xích Vương chỉ có một mình người là con, quận chúa Tuyết Oanh thì có tới mười huynh đệ tỷ muội cơ.”
“Cũng phải”. Chu Nhan nhất thời lại vui vẻ, “Phụ vương con chỉ thương một mình con!”
Trong lúc hai người nói chuyện, đoàn người đã đi về phương hướng biệt viện, dừng ngựa nghỉ tạm.
Nói là biệt viện, nhưng cũng lớn đến kinh người, từ đại môn đi tới sảnh chính cũng mất một khắc thời gian. Chu Nhan nhìn lầu các trùng điệp bên trong, nô bộc và tỳ nữ nhiều như mây, bày biện xanh vàng rực rỡ thì không khỏi ngạc nhiên: “Sao mà… sao mà cái này biệt viện nhìn qua, trông lại đồ sộ hơn cả phủ Xích Vương ở Thiên Cực Phong thành nhỉ?”
“Dù sao Tây Hoang cũng lạnh khủng khiếp, không so được với nơi này”. Thịnh ma ma cười nói, “Quận chúa đừng vội nói tòa biệt viện này lớn, chờ thấy được hành cung của Xích Vương trong Diệp Thành, còn không biết sẽ giật mình cỡ nào đâu.”
“Sao phụ vương lại đặt mua nhiều bất động sản tại nơi xa xôi như vậy? Tiêu tiền lung tung như vậy, mẫu phi có biết không? Ông ấy có nuôi vợ bé ở đây không thế?”. Chu Nhan vô cùng kinh ngạc: “Hơn nữa tòa nhà lớn như vậy, bình thường có người ở không?”
“Những lúc Xích Vương lên kinh, thỉnh thoảng sẽ ở một vài ngày.” Thịnh ma ma nói, “Bình thường lúc không ai ở, đại đường và lầu chính đều khóa lại, nô bộc cũng không cho được vào.”
Chu Nhan nhíu mày: “Phòng lớn như vậy lại để trống à? Không bằng cho người ta thuê lấy tiền đi”.
“Như vậy sao được? Đúng là trẻ con có khác” Thịnh ma ma cười lắc đầu, “Xích Vương dù sao cũng là một trong lục bộ phiên vương, ở nơi tập hợp quyền quý như đế đô và Diệp Thành này sao có thể tụt phía sau người ta, quá mất mặt luôn.”
“Tiêu tiền chỉ để giữ mặt mũi à?”. Chu Nhan không đồng ý, nhưng vẫn đi theo bà lão vào trong.
Đoàn người các nàng đến vội vã không báo trước, tổng quản trong biệt viện không kịp trở tay, nơm nớp lo sợ đi lên chào một cái, nói không có chuẩn bị nguyên liệu tốt để nấu ăn, chợ Diệp Thành cũng đã đóng cửa, đêm nay chỉ có thể ăn tạm một bữa đơn giản, mong quận chúa thứ lỗi.
“Làm qua loa một bữa là được, nhanh chút!” Nàng có chút không nhịn được: “Không có thịt gà tre hầm nhung hươu cũng được, ta sắp chết đói rồi”.
Tổng quản vội vã lĩnh mệnh lui ra, không đến nửa canh giờ đã làm xong. Chu Nhan theo thị nữ đi về phía trước, thấy trong phòng sáng như ban ngày, trên chiếc bàn tử đàn có sáu cái đĩa, mười hai món thức ăn, trái cây và điểm tâm các màu, Chu Nhan nhìn thấy cũng líu lưỡi. Cho dù ở phủ Xích Vương trong Thiên Cực Phong thành, trừ phi là ngày lễ ngày tết, thì bữa tối bình thường của nàng cũng tuyệt đối không được phong phú như vậy.
“Chỉ có một mình ta, làm nhiều như vậy, ăn hết thế nào được?” Nàng vừa cố gắng gắp đầy đồ ăn vào miệng, vừa lẩm bẩm với Thịnh ma ma, “Đừng lãng phí… lát nữa lấy chia cho mọi người nha!”
“Được.” Thịnh ma ma chỉ cười híp mắt nói, “Quận chúa ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy.”
Thức ăn nhiều quá, mỗi thứ nàng nếm một lần, thì đã ăn tương đối no. Nhưng mà mùi vị món ăn thật sự tốt, rất nhiều món ở Tây Hoang nàng chưa từng được thử, nàng nhịn không được, mỗi món lại ăn thêm một chút đến nỗi bụng no căng luôn.
“Quận chúa, buổi tối người ngủ bên phòng phía Tây này nha.” Thịnh ma ma đỡ nàng chậm rãi ra cửa, chỉ vào hậu viện bên trái nói, “Đó chính là căn phòng Vương gia để cho người đó, hết thảy trong phòng đều bố trí dựa theo khuê phòng của ngươi ở phủ Xích Vương, người ngủ sẽ không sợ lạ giường đâu.”
“Được…” Nàng chống thắt lưng, ợ một cái, “Phụ vương cẩn thận quá đi mà.”
“Vương gia thương quận chúa lắm đó”. Thịnh ma ma mỉm cười, “Chỉ có một nữ nhi bảo bối thôi mà.”
Phòng bên lầu Tây này khá lớn, trang trí bên trong quả nhiên giống vương phủ khuê phòng như đúc, hơn nữa còn hoa mỹ tinh xảo hơn. Chu Nhan ngồi xe ngựa cả ngày, bữa tối lại ăn quá no, nhất thời cảm thấy mệt mỏi, rửa mặt qua loa, bảo thị nữ trải giường chuẩn bị ngủ.
Trong lúc chờ đi ngủ, nàng đi tới trước cửa sổ, nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài, thốt ra một tiếng cảm thán không kiềm chế được: “Trời ạ, đẹp quá!”
Từ trên lầu nhìn ra ngoài, trước mắt lại là một mảnh ánh sáng màu bạc nhìn không thấy tận cùng, giống như sông ngân chợt vắt qua trước mắt, đó là biển rộng mênh mông vô bờ. Vạn vật chìm giữa ánh sáng mênh mông, dập dờn xao động, ngủ say giữa một đêm không gió.
Sống ở Tây Hoang, Chu Nhan chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời chấn động không nói nên lời.
“Đây là biển Bích Lạc, biển phía Nam ở trong thất hải, là cố quốc của Giao nhân.” Thịnh ma ma đi tới phía sau nàng, cười nói, “Quận chúa lần đầu tiên nhìn thấy hả? Có đẹp hay không?”
Nàng gật như bổ củi, bật thốt lên: “Đẹp! Đẹp hơn cả Uyên nói”.
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, nàng chợt sửng sốt một chút, thần sắc ảm đạm đi. Đúng vậy, đây là cố quốc mà Uyên vẫn hoài niệm. Uyên, có phải đã trở về nơi đó hay không? Huynh ấy ở sa mạc khô khốc lâu như vậy, sau trăm năm, rốt cục lại giống như chú cá trở về biển rộng mênh mông, không tìm được nữa.
“Ngủ đi.” Nàng im lặng nhìn biển rộng một hồi, rốt cuộc cũng đóng cửa sổ lại.
Chăn đã bày xong, huân hương đã đốt, nàng đổi lại quần áo mềm mại làm từ tơ sống, rút Ngọc Cốt trên đầu ra, chải tóc lại, rồi chuẩn bị đi ngủ. Thị nữ buông rèm che xuống cho nàng, im ắng lui ra ngoài, chỉ để lại Thịnh ma ma ở gian ngoài.
Chu Nhan đặt Ngọc Cốt trên gối, nhắm hai mắt lại.
Mệt mỏi cả ngày, vốn nên ngủ ngay khi đặt lưng xuống giường, nhưng mà không biết vì sao nàng lại lăn qua lộn lại một hồi lâu. Không biết là bởi vì ngày mai sẽ phải vào Diệp Thành phồn hoa nhất thiên hạ rồi, hay là bởi vì gần biển quá, nghe được tiếng sóng dạt dào, khiến nàng không nhịn được nhớ lại Uyên.
Nàng đã từng nghĩ tới trăm nghìn lần sẽ gặp lại Uyên ở nơi nào, sau cùng kết luận rằng hẳn huynh ấy đã về quốc gia của Giao nhân sâu trong biển Bích Lạc rồi, hoặc có lẽ sẽ ở Diệp Thành, nơi nhiều Giao nhân nhất.
Nàng muốn tìm đến hắn, thế nhưng, trời lớn như vậy, biển rộng như vậy, làm sao có thể tìm được huynh ấy?
Chu Nhan vuốt ngọc trụy trên cổ Uyên tặng, nghe được tiếng sóng, rốt cục từ từ thiếp đi.
Nhưng mà, khi nàng vừa nhắm mắt lại lờ mờ đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, từ thang lầu chạy thẳng lên, đưa nàng từ trong cơn buồn ngủ giật mình tỉnh giấc.
“Ai đấy?!” Nàng không khỏi nổi cơn tức giận: “Nửa đêm nửa hôm!”
“Bẩm báo quận chúa!” Bên ngoài có tiếng người thở hồng hộc mở miệng, chính là tiếng của thám báo ban đêm kia, “Nhóc… nhóc Giao nhân mà người bảo thuộc hạ theo dõi kia…”.
“Hả? Nhóc con đó làm sao vậy?” Nàng chợt cả kinh, thoáng cái hết sạch cơn buồn ngủ, lăn lông lốc nghiêng người ngồi dậy, “Thật chẳng lẽ đã chết giữa đường rồi sao?”
Phía ngoài thám báo lắc đầu, thở hổn hển: “Không… thằng nhóc đó chạy đến bến tàu rồi!”
“Hả? Nhóc con đi bến tàu?” Chu Nhan từ trên giường nhảy dựng lên, vừa dùng Ngọc Cốt vấn qua loa búi tóc vừa hỏi: “Chết tiệt… Chẳng lẽ là muốn chạy trốn về biển sao? Các ngươi có ngăn cản nó không? Ta đi xem với ngươi!”
“Quận chúa, đã nửa đêm rồi, ngươi còn muốn đi đâu?” Thịnh ma ma vội vã đi theo ra ngoài, “Nơi này là hoang giao dã ngoại, không có quan phủ trông giữ, một mình người đi ra ngoài, lỡ đâu xảy ra chuyện gì…”
“Đừng lo lắng, con là người có bản lĩnh mà! Ai có thể làm gì được con chứ?”. Chu Nhan vội vã muốn vùng thoát khỏi bà, tiện thể nói, “Được rồi, con mang hết thị vệ trong phủ theo được chưa? Đi một lát sẽ trở lại…”
Nàng còn chưa dứt lời, đã trở mình nhảy lên một con tuấn mã, giục ngựa xông ra ngoài.
“Mau! Mau đi theo!” Thịnh ma ma ngăn không được, liền ở phía sau sốt ruột thúc giục tất cả thị vệ, “Đuổi theo hết cho ta! Quận chủ mà sơ suất gì, các người đều mất đầu hết đấy!”
Ngoài biệt viện không xa chính là biển cả.
Biển nơi này rất bình tĩnh, hai bên có mạch núi đâm sâu vào biển, ôm vòng lấy, ngăn cách gió bão trên biển, là cảng nước sâu thiên nhiên hiếm thấy, tên là cảng Hồi Long, hải cảng lớn nhất Diệp Thành. Có người nói sau khi Tinh Tôn đại đế tiêu diệt Hải quốc bảy ngàn năm trước, bắt được Hồi Long thần, mang theo đại quân khải hoàn hồi triều, là lên bờ từ đây.
Lúc này, dưới đêm trăng, vô số thương thuyền đều dừng sát ở đây, cột buồm san sát giống như rừng rậm hơi phập phùng.
Thám báo mang nàng theo phi như bay, trực tiếp chạy thẳng tới hải cảng, dừng lại ở một chỗ, chỉ vào một bến tàu cách đó không xa, nói: “Đứa bé Giao nhân đó kéo thi thể mẫu thân thẳng tới nơi này, sau đó tìm một bến tàu hẻo lánh không người, đem thả bà ấy vào trong nước”.
“Cái này ta biết.” Chu Nhan có chút sốt ruột, “Giao nhân thuỷ táng, kể cả chết trên đất bằng, thân thể cũng phải trở về biển rộng. Thế nhóc con kia đâu?”
Tác giả :
Thương Nguyệt