Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 20: Tề Nguyệt
Edit: Dép
Tề Nguyệt nghe thấy Hoa Duẫn Hòa nói vậy, sắc mặt không đổi, đi vào bên trong.
Hoa Duẫn Hòa đang cởi dở quần, thấy Tề Nguyệt đi vào thì ngừng lại, như là thật sự đang chờ Tề Nguyệt. Tề Nguyệt đi đến bên cạnh, mở vòi nước chậm rãi rửa tay.
Mà Hoa Duẫn Hòa vẫn còn đang đợi Tề Nguyệt, từ lúc Tề Nguyệt đi vào, gã không nhìn Quý Hoài nữa.
"Chú hai, nơi này là Hoa gia, chú làm vậy là quá đáng rồi." Tề Nguyệt tắt vòi nước, xoay người đối mặt với gã, thở dài nói.
Hoa Duẫn Hòa lúc này như đã tỉnh rượu, vẻ mặt tươi cười quái dị: "Chị dâu nói phải, nhưng mà em cũng có làm gì sai đâu? Hai bác cháu thân thiết một chút vẫn..."
"Duẫn Hòa!" Tề Nguyệt nhíu mày cắt lời gã, "Quý Hoài là con trai chú ba, ở ngoài có bao nhiêu người sao chú không chơi, lại đi chơi cháu của mình!"
"Em chỉ là thấy nó xinh đẹp quá, mà đẹp thì đương nhiên phải để em chơi một lần, chị dâu cũng biết đấy."
"Chị không biết, chú để nó đi đi."
"Không được đâu." Hoa Duẫn Hòa ôm chặt Quý Hoài, bóp mặt cậu, nói: "Để một mỹ nhân như thế này chạy mất, chị dâu có đền em được không?"
Tề Nguyệt im lặng thật lâu, Hoa Duẫn Hòa cười lạnh, tiếp tục cởi quần, "Chị dâu cứ đứng đó nhìn cũng được, để chị thấy rõ "năng lực" của em."
Tề Nguyệt thở dài, tóm lấy cánh tay Hoa Duẫn Hòa, "Chú để Quý Hoài đi đi."
Hoa Duẫn Hòa nhướn mày, gã chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy Tề Nguyệt nói: "Chị...đền cho chú."
Hoa Duẫn Hòa kinh ngạc khựng lại, gã im lặng nhìn Tề Nguyệt. Tề Nguyệt thấy gã bất động, lại sợ mấy người trong Hoa gia thấy, liền túm tay Hoa Duẫn Hòa kéo ra ngoài.
Quý Hoài trốn thoát khỏi Hoa Duẫn Hòa, vẫn còn kinh hồn bạt vía. Cậu nắm chặt quần áo, nói với Tề Nguyệt, "Cảm ơn bác."
"Mau quay về đi, chuyện đêm nay... đừng nói ra ngoài."
Quý Hoài gật gật đầu, nhanh chóng rời đi. Cậu chạy vào phòng mình, khóa cửa lại. Khóa xong cậu vọt vào phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen xối nước xuống người mình.
Cậu sơ suất quá, trong cái nhà này không giây phút nào được phép thả lỏng. Cậu như một con thỏ đi lạc vào động sói hang hổ, nhỏ bé yếu ớt, mỗi người vươn ra nanh vuốt đều có thể làm cậu máu thịt đầm đìa.
Thế nhưng cậu lại vừa từ chối sự che chở của một vua sư tử, bây giờ cậu thấy hơi hối hận.
Cậu nhớ lại từng chi tiết của Hoa gia ở đời trước, cũng không nhớ ra được Tề Nguyệt có điểm gì dị thường.
Quý Hoài chỉ biết Tề Nguyệt là bạn đại học của Hoa Duẫn Giang, tuy Tề Nguyệt xuất thân từ tầng lớp thấp, nhưng hai người bắt đầu nói chuyện yêu đương từ khi còn học đại học, vừa tốt nghiệp xong, Hoa Duẫn Giang quay về nói với Hoa Chính Diệu rằng muốn kết hôn với Tề Nguyệt.
Ban đầu Hoa Chính Diệu không đồng ý, nhưng biểu hiện trong công ty của Hoa Duẫn Giang rất xuất sắc, thủ đoạn và năng lực đều có. Hoa Chính Diệu yên tâm. Ông ta điều tra gia cảnh của Tề Nguyệt, tuy chỉ là một hộ gia đình nhỏ, nhưng đó là so với Hoa gia thôi. Nề nếp Tề gia vô cùng thanh liêm chínhh trực, con cái ai cũng có quy củ lễ nghi, Tề Nguyệt vốn cũng có gia giáo. Cuối cùng Hoa Chính Diệu gật đầu đồng ý hôn sự.
Hoa Duẫn Giang cưới Tề Nguyệt bao nhiêu năm cũng chẳng nghe nói gã ngoại tình ở bên ngoài, ai cũng bảo đại thiếu nãi nãi của Hoa gia thật cao tay, quản giáo chồng đâu ra đấy. Nhưng Quý Hoài biết rõ, đời trước cậu vô tình biết được, quan hệ giữa Hoa Duẫn Giang và Tề Nguyệt không tốt đẹp như bên ngoài đồn. Quý Hoài cũng tận mắt thấy, Hoa Duẫn Giang thường xuyên hô to gọi nhỏ với Tề Nguyệt.
Hoa Duẫn Giang không léng phéng bên ngoài, chính là bởi vì gã một lòng chú trọng vào công việc, thế nên vừa tốt nghiệp xong đã vội cưới một cô gái dịu dàng khéo léo như Tề Nguyệt. Tề Nguyệt chưa từng mang tới phiền toái của Hoa Duẫn Giang, việc trong nhà bao giờ cũng an bài ổn thỏa, vì Hoa Duẫn Giang mà sinh một trai một gái, cả hai đứa đều vô cùng ưu tú.
Quý Hoài suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao Tề Nguyệt lại giúp cậu.
Trải qua đời trước, cậu không tin Tề Nguyệt thiện tâm nên mới giúp cậu. Nếu cậu còn nghĩ như vậy thì khả năng cao lại rơi vào kết cục như đời trước.
Cậu sẽ không báo thù, dù bây giờ ánh mắt cậu nhìn rõ hơn đời trước. Cậu không dám một lần nữa tin tưởng đám "người tốt" ấy.
Quý Hoài nếm đau khổ một lần nên bắt đầu đề phòng cảnh giác, không dám lơ là nữa.
Đầu tháng chín, mùa hè náo nhiệt sắp đi qua. Quý Hoài nhìn Hoa Cẩm Tú đeo cặp sách đi ra ngoài, mới nhớ ra sắp tới khai giảng.
Tối đó, chú Cốc bất ngờ gõ cửa.
"Hoài thiếu gia, lão gia kêu cậu xuống ăn cơm."
Quý Hoài kinh ngạc, đời này cậu không còn muốn đi lấy lòng Hoa Chính Diệu, vậy mà sao Hoa Chính Diệu lại để cậu lên bàn cơm? Đời trước để được lên bàn một lần mà cậu phải vất vả thật lâu.
Quý Hoài đi xuống, thấy người Hoa gia đã đông đủ. Người hầu thấy cậu đi xuống liền lấy thêm một cái ghế.
Hoa gia có quy tắc khi ăn cơm, cho nên ai cũng im lặng ăn cơm của mình, Quý Hoài lo ngay ngáy và hai miếng cơm, khi người khác ngừng đũa, cậu cũng ngừng lại.
Hoa Chính Diệu xoa xoa tay, trầm giọng nói: "Quý Hoài tới Hoa gia cũng được một thời gian rồi, cả ngày không làm gì, không biết quy củ, thế là không được. Hai ngày nữa ta tìm một thầy giáo tới dạy, học cho tử tế, chỉnh đốn mấy cái thói hư tật xấu kia đi."
Quý Hoài im lặng không nói gì.
"Ông nội, Quý Hoài không tới trường học sao?" Hoa Cẩm Tú hỏi.
"Nó đã như thế còn tới trường cái nỗi gì? Ra ngoài thêm mất mặt Hoa gia."
"Ồ." Hoa Cẩm Tú nghịch tóc, không để ý nữa.
"Ba, chị dâu đang học một khóa phẩm rượu không phải sao? Vừa lúc mang Quý Hoài cùng đi, chị dâu với cháu nó có thể trao đổi chút." Tiêu Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tề Nguyệt cười nói.
Hoa Chính Diệu suy nghĩ, có lẽ là cảm thấy không tồi, liền quay đầu xem ý Tề Nguyệt thế nào. Tề Nguyệt đang cúi đầu, thấy Tiêu Thanh Thanh nhắc tới mình, liền ngẩng đầu cười nói: "Ừ, chị mang Quý Hoài cùng đi."
Hoa Chính Diệu vừa lòng, không nói gì nữa. Tiêu Thanh Thanh thấy Tề Nguyệt vẫn còn cười, không được xem kịch vui nên thấy bất mãn. Cô ả bảo Tề Nguyệt mang theo Quý Hoài là cố ý làm Tề Nguyệt nhục nhã. Dù sao trong hai người con dâu thì chỉ có Tề Nguyệt là vẫn phải đi học các lớp lễ nghi, giám định và thưởng thức. Tiêu Thanh Thanh cảm thấy, học thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi được xuất thân thấp kém. Muốn dựa vào mấy cái lớp lễ nghi để bước vào giới phu nhân thượng lưu ư, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Ông nội, lúc trước ông đã đồng ý cho cháu ở ký túc xá, ông không được nuốt lời đâu đấy." Hoa Cẩm Tú bĩu môi.
Hoa Chính Diệu còn chưa mở miệng, Hoa Duẫn Hòa đã cắt ngang, "Ở trường không thể tốt bằng ở nhà, ăn không ngon, ngủ không đủ, nếu cháu ngại xa, đã có tài xế đưa đón mỗi ngày."
"Chú hai, ông nội đã đồng ý rồi, chú đừng cản cháu." Hoa Cẩm Tú không vui nói.
Hoa Duẫn Hòa chau mày còn muốn lên tiếng, lại bị Hoa Duẫn Giang cắt lời, "Con gái anh vẫn là nên tự lập sớm một chút, đã lớn như vậy rồi, không cần cái gì cũng dựa vào người nhà."
Hoa Cẩm Tú không dám làm càn trước mặt Hoa Duẫn Giang, cô đắc ý nhìn Hoa Chính Diệu và Hoa Duẫn Hòa, sau đó nghiêm túc ngồi xuống, nói: "Con biết rồi, cảm ơn ba."
Hoa Chính Diệu bất đắc dĩ cười, Hoa Duẫn Hòa vẫn còn đang lo lắng không thôi, nhìn dáng vẻ còn lo lắng hơn cả... ba mẹ ruột.
Quý Hoài vẫn cứ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chờ tới khi họ nói chuyện xong giải tán hết, Quý Hoài mới rời đi sau cùng.
Cậu vừa đi ra lại đụng phải Hoa Duẫn Hòa, sợ tới mức nín thở. Nhưng Hoa Duẫn Hòa lại không chú ý đến cậu, gã theo sau Hoa Cẩm Tú ân cần khuyên cô không nên trọ ở trường, ban đầu Hoa Cẩm Tú còn nũng nịu khách khí vài câu, cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa, phát hỏa. Hoa Duẫn Hòa trái lại còn dỗ dành cô.
Quý Hoài thừa dịp không ai để ý, chạy nhanh trở về.
Tề Nguyệt nghe thấy Hoa Duẫn Hòa nói vậy, sắc mặt không đổi, đi vào bên trong.
Hoa Duẫn Hòa đang cởi dở quần, thấy Tề Nguyệt đi vào thì ngừng lại, như là thật sự đang chờ Tề Nguyệt. Tề Nguyệt đi đến bên cạnh, mở vòi nước chậm rãi rửa tay.
Mà Hoa Duẫn Hòa vẫn còn đang đợi Tề Nguyệt, từ lúc Tề Nguyệt đi vào, gã không nhìn Quý Hoài nữa.
"Chú hai, nơi này là Hoa gia, chú làm vậy là quá đáng rồi." Tề Nguyệt tắt vòi nước, xoay người đối mặt với gã, thở dài nói.
Hoa Duẫn Hòa lúc này như đã tỉnh rượu, vẻ mặt tươi cười quái dị: "Chị dâu nói phải, nhưng mà em cũng có làm gì sai đâu? Hai bác cháu thân thiết một chút vẫn..."
"Duẫn Hòa!" Tề Nguyệt nhíu mày cắt lời gã, "Quý Hoài là con trai chú ba, ở ngoài có bao nhiêu người sao chú không chơi, lại đi chơi cháu của mình!"
"Em chỉ là thấy nó xinh đẹp quá, mà đẹp thì đương nhiên phải để em chơi một lần, chị dâu cũng biết đấy."
"Chị không biết, chú để nó đi đi."
"Không được đâu." Hoa Duẫn Hòa ôm chặt Quý Hoài, bóp mặt cậu, nói: "Để một mỹ nhân như thế này chạy mất, chị dâu có đền em được không?"
Tề Nguyệt im lặng thật lâu, Hoa Duẫn Hòa cười lạnh, tiếp tục cởi quần, "Chị dâu cứ đứng đó nhìn cũng được, để chị thấy rõ "năng lực" của em."
Tề Nguyệt thở dài, tóm lấy cánh tay Hoa Duẫn Hòa, "Chú để Quý Hoài đi đi."
Hoa Duẫn Hòa nhướn mày, gã chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy Tề Nguyệt nói: "Chị...đền cho chú."
Hoa Duẫn Hòa kinh ngạc khựng lại, gã im lặng nhìn Tề Nguyệt. Tề Nguyệt thấy gã bất động, lại sợ mấy người trong Hoa gia thấy, liền túm tay Hoa Duẫn Hòa kéo ra ngoài.
Quý Hoài trốn thoát khỏi Hoa Duẫn Hòa, vẫn còn kinh hồn bạt vía. Cậu nắm chặt quần áo, nói với Tề Nguyệt, "Cảm ơn bác."
"Mau quay về đi, chuyện đêm nay... đừng nói ra ngoài."
Quý Hoài gật gật đầu, nhanh chóng rời đi. Cậu chạy vào phòng mình, khóa cửa lại. Khóa xong cậu vọt vào phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen xối nước xuống người mình.
Cậu sơ suất quá, trong cái nhà này không giây phút nào được phép thả lỏng. Cậu như một con thỏ đi lạc vào động sói hang hổ, nhỏ bé yếu ớt, mỗi người vươn ra nanh vuốt đều có thể làm cậu máu thịt đầm đìa.
Thế nhưng cậu lại vừa từ chối sự che chở của một vua sư tử, bây giờ cậu thấy hơi hối hận.
Cậu nhớ lại từng chi tiết của Hoa gia ở đời trước, cũng không nhớ ra được Tề Nguyệt có điểm gì dị thường.
Quý Hoài chỉ biết Tề Nguyệt là bạn đại học của Hoa Duẫn Giang, tuy Tề Nguyệt xuất thân từ tầng lớp thấp, nhưng hai người bắt đầu nói chuyện yêu đương từ khi còn học đại học, vừa tốt nghiệp xong, Hoa Duẫn Giang quay về nói với Hoa Chính Diệu rằng muốn kết hôn với Tề Nguyệt.
Ban đầu Hoa Chính Diệu không đồng ý, nhưng biểu hiện trong công ty của Hoa Duẫn Giang rất xuất sắc, thủ đoạn và năng lực đều có. Hoa Chính Diệu yên tâm. Ông ta điều tra gia cảnh của Tề Nguyệt, tuy chỉ là một hộ gia đình nhỏ, nhưng đó là so với Hoa gia thôi. Nề nếp Tề gia vô cùng thanh liêm chínhh trực, con cái ai cũng có quy củ lễ nghi, Tề Nguyệt vốn cũng có gia giáo. Cuối cùng Hoa Chính Diệu gật đầu đồng ý hôn sự.
Hoa Duẫn Giang cưới Tề Nguyệt bao nhiêu năm cũng chẳng nghe nói gã ngoại tình ở bên ngoài, ai cũng bảo đại thiếu nãi nãi của Hoa gia thật cao tay, quản giáo chồng đâu ra đấy. Nhưng Quý Hoài biết rõ, đời trước cậu vô tình biết được, quan hệ giữa Hoa Duẫn Giang và Tề Nguyệt không tốt đẹp như bên ngoài đồn. Quý Hoài cũng tận mắt thấy, Hoa Duẫn Giang thường xuyên hô to gọi nhỏ với Tề Nguyệt.
Hoa Duẫn Giang không léng phéng bên ngoài, chính là bởi vì gã một lòng chú trọng vào công việc, thế nên vừa tốt nghiệp xong đã vội cưới một cô gái dịu dàng khéo léo như Tề Nguyệt. Tề Nguyệt chưa từng mang tới phiền toái của Hoa Duẫn Giang, việc trong nhà bao giờ cũng an bài ổn thỏa, vì Hoa Duẫn Giang mà sinh một trai một gái, cả hai đứa đều vô cùng ưu tú.
Quý Hoài suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao Tề Nguyệt lại giúp cậu.
Trải qua đời trước, cậu không tin Tề Nguyệt thiện tâm nên mới giúp cậu. Nếu cậu còn nghĩ như vậy thì khả năng cao lại rơi vào kết cục như đời trước.
Cậu sẽ không báo thù, dù bây giờ ánh mắt cậu nhìn rõ hơn đời trước. Cậu không dám một lần nữa tin tưởng đám "người tốt" ấy.
Quý Hoài nếm đau khổ một lần nên bắt đầu đề phòng cảnh giác, không dám lơ là nữa.
Đầu tháng chín, mùa hè náo nhiệt sắp đi qua. Quý Hoài nhìn Hoa Cẩm Tú đeo cặp sách đi ra ngoài, mới nhớ ra sắp tới khai giảng.
Tối đó, chú Cốc bất ngờ gõ cửa.
"Hoài thiếu gia, lão gia kêu cậu xuống ăn cơm."
Quý Hoài kinh ngạc, đời này cậu không còn muốn đi lấy lòng Hoa Chính Diệu, vậy mà sao Hoa Chính Diệu lại để cậu lên bàn cơm? Đời trước để được lên bàn một lần mà cậu phải vất vả thật lâu.
Quý Hoài đi xuống, thấy người Hoa gia đã đông đủ. Người hầu thấy cậu đi xuống liền lấy thêm một cái ghế.
Hoa gia có quy tắc khi ăn cơm, cho nên ai cũng im lặng ăn cơm của mình, Quý Hoài lo ngay ngáy và hai miếng cơm, khi người khác ngừng đũa, cậu cũng ngừng lại.
Hoa Chính Diệu xoa xoa tay, trầm giọng nói: "Quý Hoài tới Hoa gia cũng được một thời gian rồi, cả ngày không làm gì, không biết quy củ, thế là không được. Hai ngày nữa ta tìm một thầy giáo tới dạy, học cho tử tế, chỉnh đốn mấy cái thói hư tật xấu kia đi."
Quý Hoài im lặng không nói gì.
"Ông nội, Quý Hoài không tới trường học sao?" Hoa Cẩm Tú hỏi.
"Nó đã như thế còn tới trường cái nỗi gì? Ra ngoài thêm mất mặt Hoa gia."
"Ồ." Hoa Cẩm Tú nghịch tóc, không để ý nữa.
"Ba, chị dâu đang học một khóa phẩm rượu không phải sao? Vừa lúc mang Quý Hoài cùng đi, chị dâu với cháu nó có thể trao đổi chút." Tiêu Thanh Thanh nhìn thoáng qua Tề Nguyệt cười nói.
Hoa Chính Diệu suy nghĩ, có lẽ là cảm thấy không tồi, liền quay đầu xem ý Tề Nguyệt thế nào. Tề Nguyệt đang cúi đầu, thấy Tiêu Thanh Thanh nhắc tới mình, liền ngẩng đầu cười nói: "Ừ, chị mang Quý Hoài cùng đi."
Hoa Chính Diệu vừa lòng, không nói gì nữa. Tiêu Thanh Thanh thấy Tề Nguyệt vẫn còn cười, không được xem kịch vui nên thấy bất mãn. Cô ả bảo Tề Nguyệt mang theo Quý Hoài là cố ý làm Tề Nguyệt nhục nhã. Dù sao trong hai người con dâu thì chỉ có Tề Nguyệt là vẫn phải đi học các lớp lễ nghi, giám định và thưởng thức. Tiêu Thanh Thanh cảm thấy, học thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi được xuất thân thấp kém. Muốn dựa vào mấy cái lớp lễ nghi để bước vào giới phu nhân thượng lưu ư, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Ông nội, lúc trước ông đã đồng ý cho cháu ở ký túc xá, ông không được nuốt lời đâu đấy." Hoa Cẩm Tú bĩu môi.
Hoa Chính Diệu còn chưa mở miệng, Hoa Duẫn Hòa đã cắt ngang, "Ở trường không thể tốt bằng ở nhà, ăn không ngon, ngủ không đủ, nếu cháu ngại xa, đã có tài xế đưa đón mỗi ngày."
"Chú hai, ông nội đã đồng ý rồi, chú đừng cản cháu." Hoa Cẩm Tú không vui nói.
Hoa Duẫn Hòa chau mày còn muốn lên tiếng, lại bị Hoa Duẫn Giang cắt lời, "Con gái anh vẫn là nên tự lập sớm một chút, đã lớn như vậy rồi, không cần cái gì cũng dựa vào người nhà."
Hoa Cẩm Tú không dám làm càn trước mặt Hoa Duẫn Giang, cô đắc ý nhìn Hoa Chính Diệu và Hoa Duẫn Hòa, sau đó nghiêm túc ngồi xuống, nói: "Con biết rồi, cảm ơn ba."
Hoa Chính Diệu bất đắc dĩ cười, Hoa Duẫn Hòa vẫn còn đang lo lắng không thôi, nhìn dáng vẻ còn lo lắng hơn cả... ba mẹ ruột.
Quý Hoài vẫn cứ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chờ tới khi họ nói chuyện xong giải tán hết, Quý Hoài mới rời đi sau cùng.
Cậu vừa đi ra lại đụng phải Hoa Duẫn Hòa, sợ tới mức nín thở. Nhưng Hoa Duẫn Hòa lại không chú ý đến cậu, gã theo sau Hoa Cẩm Tú ân cần khuyên cô không nên trọ ở trường, ban đầu Hoa Cẩm Tú còn nũng nịu khách khí vài câu, cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa, phát hỏa. Hoa Duẫn Hòa trái lại còn dỗ dành cô.
Quý Hoài thừa dịp không ai để ý, chạy nhanh trở về.
Tác giả :
Đương Thả