Chú Là Của Em
Chương 165: Trời sinh đã có năng khiếu diễn xuất sao
Đột nhiên.
Bạch Kỳ Sương nhìn Minh Dao đang ngồi trước mặt cô ấy, trong ánh mắt chợt hiện lên tia sáng rực rỡ.
Từ trước đến nay Bạch Kỳ Sương chưa từng nhìn thấy Minh Dao có ánh mắt như thế này.
Đến cả Tô Noãn Tâm và Dương Diễm cũng ngày cả người.
Trời ạ!
Đây là biểu cảm của nhân vật Cửu Vỹ Hồ mà Bạch Kỳ Sương diễn hồi nãy, chínhlà ánh mắt điên cuồng tự cao tự đại đó.
Ngay sau đó, ánh mắt của Minh Dao lại thay đổi biến thành một biểu cảm khác, trong nháy mắt liền tràn đầy sát khí.
Ôi trời ạ!
Thế mà Minh Dao lại đang mô phỏng
lại vai diễn của Bạch Kỳ Sương lúc nãy.
Bạch Kỳ Sương thấy vậy cũng ngơ cả người, cả nửa ngày sau vẫn không nói được gì.
Trong lòng Tô Noãn Tâm vô cùng kích động, nhưng lại không dám thể hiện bất cứ cảm xúc gì ra ngoài, cô dè dặt cẩn thận nói: “Minh Dao cũng thích học diễn xuất giống các chị đúng không?"
Minh Dao ngước mắt nhìn cô một cái, không nói câu nào mà chỉ im lặng vùi đầu vào lòng Bạch Kỳ Sương.
Chỉ trong chốc lát mà hàng trăm cảmxúc lẫn lộn dâng lên trong long Bạch Kỳ Sương, cô ấy ôm lấy Minh Dao thật phất, nước mắt rưng rưng
Trong lòng cô ấy thực sự rất cảm kích Tô Noãn Tâm và Dương Diễm đã đưa ra chủ ý này.
Cô ấy không ngờ rằng cách này sẽ có
tác dụng.
Nhưng.
Không hổ là con gái của Bạch Kỳ
Sương!
Chẳng lẽ trời sinh Minh Dao đã có năng khiếu diễn xuất rồi sao?
Nhưng Bạch Kỳ Sương thật sự không hy vọng tương lai của con gái sẽ đi theo con đường của cô ấy,
Một đời này đã sống quá đau khổ rồi cô ấy không muốn tương lai của con gái cũng sẽ sống khổ sở như mìnhDường như cảm nhận được sự thể lương toát ra trên người Bạch Kỳ Sương, Tô Noãn Tâm kéo Dương Diễm đứng lên rồi nói: "Cô à, cô nghỉ một chút đi. Chúng em ra ngoài mua đồ ăn, trưa nay sẽ thể hiện tay nghề của em cho cô xem."
Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: "Các em vất vả quá..."
Bạch Kỳ Sương nhìn con gái năm trong lòng, càng nhìn càng ôm lấy cô bé chặt hơn, hết hồn bên này lại hôn bên kia, sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở phào ra một cái thật nhẹ nhõm.
Trong đôi mắt xinh đẹp liền anh lên tia sáng kiên định.
“Minh Dao... Minh Dao ngoạn của môn Nếu đây là thứ duy nhất khiến con cảm thấy hứng thú trên đời này, vậy thì mẹ sẽ theo ý con Những Minh Dao à, anh mắt vừa nãy con diễn rất xuất sắc, vậy còn lờithoại thì sao? Bình thường con như thế nào cũng được, nhưng lúc con hòa nhập vào vai diễn thì không thể làm chính mình được nữa."
Tô Noãn Tâm và Dương Diễm ở nhà Bạch Kỳ Sương được ba ngày, trong ba ngày này các cô đã học hỏi được rất nhiều thứ từ kỹ thuật diễn xuất của Bạch Kỳ Sương.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, các cô đã chứng kiến Minh Dao thay đổi từng chút một, bắt đầu từ một cô bé đáng thương chỉ biết rúc trong lòng mẹ dần dần trở thành một cô bé có cảm giác, chỉ cần có người gọi thì Minh Dao sẽ quay đầu lại ngay lập tức, hơn nửa trong ánh mắt còn mang theo sự nghi hoặc.
Mỗi lần nhìn thấy Bạch Kỳ Sương dạy các cô diễn xuất thì đối mặt xinh đẹp đô dường như sáng bừng lên, lạnh lệ và hoạtbát.
Thỉnh thoảng Bạch Kỳ Sương sẽ bảo Minh Dao diễn thử một chút, nhưng cô bé chỉ biết dùng ánh mặt để biểu đạt, môi phỏng lại nhân vật.
Ngoài ra vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để Bạch Kỳ Sương cảm thấy mãn nguyện rồi.
Chớp mắt mà đã qua một tuần.
Nếu không phải sắp đến ngày vào đoàn đóng phim thì Dương Diễm và Tô Noãn Tâm thực sự không nỡ rời khỏi đây.
Bạch Kỳ Sương cũng không nỡ để các cô đi.
Thế là Tô Noãn Tâm và Dương Diễm cùng nhau nấu bữa cơm cuối cùng trước khi các cô phải rời khỏi đây.
Ăn xong bữa này, các cô phải vềtrường học rồi.
Bạch Kỳ Sương ngồi trước bàn ăn trên mặt hiện rõ biểu cảm nặng nề, chất chứa đầy tâm sự.
Còn Minh Dao ngồi bên cạnh cô ấy,
chăm chú ăn cơm trong bát của mình. Tô Noãn Tâm cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn bã: "Cô à... cảm ơn cô đã dạy chúng em nhiều thứ như vậy."
Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: "Cô nên làm mà, nếu không có các em... thì Minh Dao cũng sẽ không thay đổi như vậy."
“Chúng em cũng chưa làm được gì hết, là diễn xuất của cô đã thu hút Minh Dao, vừa hay làm cô bé cảm thấy có hứng thủ nên mới thay đổi nhiều như vậy
"Đúng đó cô à! Minh Dao có thể thay đổi, chúng em cũng cảm thấy rất mừng Cô à, cô yên tâm đi, sau này chúng em nhấtđịnh sẽ thường xuyên đến thăm Minh Dao và cô"
Bỗng nhiên Bạch Kỳ Sương đứng thằng người dậy nói: "Noãn Tâm, em đi cùng cô vào phòng một chút, cô có chuyện muốn nói với em.”
Tô Noãn Tâm hơi ngần ra một chút, sau đó cũng đứng dậy nói: “Vâng thưa cô."