Chú Không Thể Nhẫn
Chương 23: Thích cháu
Diệp Dung luôn luôn sợ lạnh, một phần là do thể chất, khi ngủ luôn vùi cả người vào trong ổ chăn, nhất là vào thu đông, mỗi tối đều phải ôm theo một túi nước ấm mới có thể an ổn mà ngủ. Nhưng đêm nay, cô lại phá lệ ngủ đến ấm áp vô cùng —— không giống với ngày thường khi tỉnh lại là cảm giác hơi lạnh của túi nước, ngược lại giờ phút này quanh thân bị một cái lò sưởi thật lớn gắt gao vây lấy, vờn quanh, ấm áp này làm cô không muốn tỉnh lại.
Diệp Dung nhắm mắt lại, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nhịn không được hướng tới lò sưởi to lớn bên cạnh cọ cọ, sau khi cảm thấy mỹ mãn rồi, lại một lần nữa thu hẹp khoảng cách gần hơn để cảm thụ thêm một chút cái loại ấm áp làm người ta an tâm này, sau đó mới chậm rãi mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt, là một mảnh màu xám.
Cô gái nhỏ híp mắt, mênh mang nhìn chằm chằm hồi lâu, sau khi nhìn kỹ mới ý thức được đây là một người đàn ông. Thứ mà cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm, chính là lồng ngực rắn chắc của đàn ông. Mà cánh tay người đàn ông này, đang gắt gao ôm lấy chính mình, đem chính mình thoả đáng vây lại trong ngực, để cô dán chặt vào lồng ngực anh.
Diệp Dung cả kinh, cả người gần cứng đờ, cơ bắp lẫn thần kinh đều đều muốn nổ tung, có chút máy móc hơi hơi nâng đầu, dọc theo ngực tới cổ hướng lên trên nhìn —— là một gương mặt tuấn lãng lại quen thuộc.
Là Mục Nhạc.
Diệp Dung lập tức thả lỏng xuống, chỉ là ngay sau đó, cô gái nhỏ liền vội vội vàng vàng rũ mi mắt, rồi thu hồi tầm mắt, đáy mắt lại dâng lên một hồi khẩn trương so với vừa rồi còn gấp gáp hơn.
Anh vẫn còn nhắm mắt, hô hấp vững vàng, hẳn là chưa tỉnh lại —— Diệp Dung nỗ lực an ủi chính mình, có chút gian nan cố gắng làm cho chính mình trấn định lại. Thật vất vả chờ đến lúc gần như không còn hoảng loạn nữa, cô hơi do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn là không nhịn được, thật cẩn thận chậm rãi ngẩng đầu, lén lút nhìn chằm chằm mặt anh.
Giống như lần đó từ trong ngực anh tỉnh lại, chuyện là từ khi nào? Vẫn là mười năm trước đi... Khi đó cô mới có chín tuổi, anh mười tám tuổi, vào cái buổi chiều trước khi anh xuất ngoại, anh đã đặc biệt tới gặp cô, đem cô ôm vào trong ngực kiên nhẫn dỗ dành, nói với cô rằng cho dù anh có xuất ngoại cũng sẽ không quên cô, nhất định sẽ trở về thăm cô. Có lẽ động tác của anh quá mức ôn nhu, có lẽ lời hứa hẹn của anh quá mức tốt đẹp, cô ở trong ngực anh dần dần an tâm lại, sau đó lại giống như ngày thường, yên tâm để anh nhẹ nhàng vỗ về, ở trong lồng ngực anh an tâm ngủ trưa.
Một ngày kia, buổi chiều khi tỉnh lại, ánh nắng ấm ám xuyên thấu qua kính cửa sổ chiếu vào phòng, khiến gương mặt ôn nhu của thiếu niên hiện lên một tầng ngây ngô.
Sau này, chính là không có sau này.
Mười năm đã qua đi, nhưng cô vẫn như cũ đem hết thảy mọi chuyện nhớ rõ ràng, rành mạch —— bởi vì có lẽ đây chính là kỷ niệm cuối cùng còn sót lại của bọn họ.
Cô không bỏ được, hợp với còn sót lại một chút cũng quên —— nếu cô cũng quên mất, như vậy giữa bọn họ, có lẽ thật sự không còn gì.
Chỉ là... cô hiện tại, vậy mà lại có thể cùng anh dựa gần như vậy.
Diệp Dung có chút khẩn trương ngưỡng mặt, tỉ mỉ quan sát gương mặt anh, giống như muốn đem từng tấc ngũ quan của anh đều khắc ghi ở đáy mắt mình. Liền cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn một hồi thật lâu, cô rốt cục mới có chút lưu luyến dời đi ánh mắt. Mắt thấy anh vẫn còn an ổn ngủ, hơi chần chừ một lát, thật cẩn thận mà cúi đầu, đem mặt chính mình nhẹ nhàng dán lên ngực anh.
Khuôn ngực này, cái ôm ấp này, so với mười năm trước càng thêm rắn chắc, tin cậy... Diệp Dung chậm rãi nhắm lại hai mắt, cảm nhận hơi thở tươi mát dễ ngửi của anh bao vây lấy chính mình, cảm nhận độ ấm của lồng ngực cách một tầng vải mỏng truyền đến, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỹ mãn.
Hiện tại sau mười năm, lại có thể có cơ hội một lần nữa dựa vào anh gần đến vậy, cô đã... rất thỏa mãn.
An tĩnh vùi trong ngực anh một hồi lâu, Diệp Dung rốt cục mới chậm rãi mở mắt, có chút lưu luyến hơi hơi động thân mình, rời khỏi ngực anh, sau đó ở một bên ngẩng đầu lên nhìn anh, một bên tay chân nhẹ nhàng muốn chui ra khỏi lồng ngực anh —— Anh ghét nhất là người khác ngủ trên giường của mình, cũng chán ghét người khác dựa vào anh quá mức thân cận, thừa dịp anh chưa tỉnh...
Cô gái nhỏ còn chưa nghĩ xong, tức khắc đã hung hăng cứng đờ —— cô mới vừa nhấc đầu, liền chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Mục Nhạc vốn còn đang ngủ say không biết đã tỉnh lại từ khi nào, lúc này đang cúi đầu yên lặng nhìn cô!
"Chú nhỏ, xin, xin lỗi, cháu, cháu..." Trong nháy mắt, biểu tình nơi đáy mắt cô có thể gọi là kinh hoàng, luống cuống tay chân muốn tránh thoát khỏi cái ôm của anh, một bên gần như nói năng lộn xộn, vội vàng giải thích, "Chú nhỏ, chú đừng nóng giận, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Vừa rồi vẫn còn giương khóe miệng, mang theo ý cười thật cẩn thận bò đến bên ngực anh, lúc này lại đỏ bừng hốc mắt, kinh hoảng đến mức trong thanh âm đều đã mang theo tiếng khóc nức nở, giống như... khẩn trương tới độ có thể khóc ra.
Không, nếu nói là khẩn trương, không bằng nói... bộ dạng này của cô là đang sợ hãi.
Nếu là ngày trước, anh nhất định sẽ không hiểu cảm xúc này của cô là đại biểu cho điều gì, nhưng sau đêm qua, anh làm sao còn không hiểu?
Cô đang sợ hãi —— sợ anh tức giận, sợ anh... chán ghét cô.
Sáng sớm tỉnh lại trong ngực một người đàn ông, phản ứng đầu tiên cư nhiên lại không phải là tức giận, cũng không phải kinh ngạc khẩn trương, mà là sợ hãi —— sợ anh chán ghét cô.
Mục Nhạc chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay hung hăng nhéo lấy, buồn đau lẫn lộn. Anh cúi đầu, nhìn hai con mắt phiếm hồng trong ngực mình lúc này, mang theo tiếng khóc nức nở, kinh hoảng thất thố vừa giải thích vừa muốn cùng anh kéo giãn khoảng cách, thở thật dài, thu cánh tay lại một lần nữa đem cô kéo vào trong ngực mình.
Diệp Dung giật mình, lập tức dừng động tác.
Cô do dự một chút, chậm rãi ngẩng mặt, lộ ra gương mặt tinh xảo có chút tái nhợt, lại vẫn mang theo chút thấp thỏm rõ ràng cùng cẩn thận, do dự rồi nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: "Chú nhỏ?"
Cô tựa hồ có chút không hiểu ý tứ hành động này của anh, đáy mắt mơ hồ mang theo vài phần nghi hoặc cùng bất an.
Mục Nhạc kéo chăn đem cô gắt gao ôm lấy, thấy cô trừ bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn còn lại không có nửa điểm lộ ra bên ngoài, lúc này mới thoáng an tâm một chút, ôm lấy cô cùng chăn động thân mình, ngồi dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, thấp giọng hỏi:
"A Dung, cháu có nhớ —— chuyện tối hôm qua không?"
Tối hôm qua? Từ sau khi tỉnh lại Diệp Dung vẫn luôn có chút mơ mơ màng màng, nhìn thấy Mục Nhạc nào có kịp suy nghĩ cái gì, mãi cho đến lúc này nghe Mục Nhạc hỏi, cô mới bắt đầu cố gắng nhớ lại ——
"Ngày hôm qua... Chúng cháu đi hát, Gia Gia chia tay, tâm tình không tốt... uống rượu, cháu, cháu cũng uống một chút, sau đó, sau đó..."
Cô gái nhỏ cố ép cho mình nhớ lại, lại phát hiện trong trí nhớ của mình chỉ có một mảnh hỗn độn, lập tức bắt đầu hoảng loạn:
"Chú nhỏ, cháu, tối hôm qua cháu làm cái gì? Có phải đã gây phiền phức cho chú không? Xin, xin lỗi! Chú đừng nóng giận, đừng giận cháu..." Cô nói năng đã có chút lộn xộn, hoảng loạn sợ hãi đến mức muốn khóc, lại giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, ngay sau đó ngẩng đầu vội vàng truy hỏi, "Gia gia các cậu ấy đâu? Bạn cùng phòng của cháu..."
"Các cô ấy đều ổn, tôi để các cô ấy một gian phòng tại Hoàng Đình ở một đêm, chờ lát nữa cháu có thể gọi điện thoại cho các cô ấy." Mục Nhạc một tay đem cô ôm sát vào trong ngực mình, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về trấn an cô, "Đừng nóng vội, A Dung. Cháu không hề làm phiền tôi, tôi cũng không tức giận, đừng sợ."
Anh dùng tiết tấu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thanh âm ôn nhu làm người ta an tâm dị thường. Diệp Dung rốt cục cũng được anh giúp cho trấn an lại, nhưng vẫn như cũ còn chút khẩn trương thấp thỏm, do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn thận hỏi anh: "Chú nhỏ, cháu thật sự... không làm chú thêm phiền toái? Cháu, cháu nhất định sẽ sửa, về sau sẽ không bao giờ sẽ như vậy..."
Thời điểm lúc cô nói hai chữ "Về sau", trong nháy mắt rõ ràng có chút chần chừ, sau đó thanh âm cùng thần sắc cũng lập tức thấp xuống.
Bọn họ... còn có "Về sau" sao?
"Tôi không tức giận, cháu cũng không có làm gì sai cả." Mục Nhạc ôm lấy cô hơi hơi cúi đầu, dùng cằm để trên đỉnh đầu cô, vừa tỉnh ngủ nên tiếng nói đặc biệt khàn khàn, "Phải là tôi xin lỗi cháu. A Dung, là tôi sai. Là tôi... đi mười năm."
Anh nói xong lời cuối cùng, thanh âm dường như run rẩy.
Diệp Dung trong nháy mắt cứng đờ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái —— anh nói không nên lời cảm xúc trong ánh mắt cô đến tột cùng là gì, hình như có kinh hỉ, có ủy khuất, lại có hoảng loạn cùng lo lắng.
Nhưng một cái liếc mắt kia qua đi, cảm xúc nơi đáy mắt cô lập tức bị thu lại, sau đó cô hơi cúi đầu xuống, rũ mi mắt, nhỏ giọng bình tĩnh nói:
"Chú nhỏ lần trước có nói, mọi người rất tốt với cháu, không phải cháu thiếu mọi người, nhưng là chú nhỏ rất tốt với cháu, cũng không phải bởi vì thiếu cháu, không phải... theo lẽ thường phải là. Chú nhỏ đối với cháu... thực sự rất tốt."
Không có ai có nghĩa vụ phải đối tốt với người khác. Mục Nhạc vừa đi mười năm, không hề quay lại, cô kỳ thật rất ủy khuất, cả oán trách —— nhưng cô biết, trên thực tế, cô không có quyền ủy khuất, không có quyền oán trách anh.
Cô rộng lượng hiểu chuyệnđến mức làm một người đàn ông như Mục Nhạc đều có chút chua xót Mấy năm nay, cô đến tột cùng... làm thế nào để vượt qua? Anh tình nguyện để cô hùng hổ mắng mình là kẻ lừa đảo, cho dù tính tình bộc phát không chịu tha thứ cho chính mình, muốn chờ chính mình khom lưng cúi đầu xin lỗi, cũng tốt hơn là để cô như bây giờ, an tĩnh ngoan ngoãn nói rằng không trách anh.
Cô nói anh đối với cô rất tốt —— nhưng anh rõ ràng là một tên khốn, như vậy cũng gọi là... đã rất tốt sao?
Mục Nhạc hít thật sâu, cúi xuống đối mặt với cô, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt cô:
"A Dung nhìn tôi, nghe tôi nói."
Cô gái nhỏ hơi cứng đờ, thử tính toán nâng đầu, ngay lập tức rơi vào cái nhìn chuyên chú ôn nhu của người đàn ông. Cô có chút hoảng loạn muốn dời đi ánh mắt, lại bị người đàn ông cự tuyệt, ôn nhu giữ lấy gương mặt, không thể động đậy, chỉ có thể như vậy cùng anh đối diện.
"A Dung, đừng sợ, cho dù cháu có làm gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không chán ghét cháu. A Dung," anh yên lặng nhìn cô, ôn nhu đến mức làm trái tim cô đều yên ổn lại, sau đó lại nghe thấy thanh âm trầm thấp trịnh trọng của anh chậm rãi vang lên, "Không cần tự ti, A Dung. Cháu cái gì cũng tốt, tôi thích cháu, cho dù cháu làm cái gì cũng thích. Muốn làm gì thì làm cái đó, muốn nói gì thì nói cái đó, cái gì cũng không cần lo lắng, hử?"
Diệp Dung nhắm mắt lại, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nhịn không được hướng tới lò sưởi to lớn bên cạnh cọ cọ, sau khi cảm thấy mỹ mãn rồi, lại một lần nữa thu hẹp khoảng cách gần hơn để cảm thụ thêm một chút cái loại ấm áp làm người ta an tâm này, sau đó mới chậm rãi mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt, là một mảnh màu xám.
Cô gái nhỏ híp mắt, mênh mang nhìn chằm chằm hồi lâu, sau khi nhìn kỹ mới ý thức được đây là một người đàn ông. Thứ mà cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm, chính là lồng ngực rắn chắc của đàn ông. Mà cánh tay người đàn ông này, đang gắt gao ôm lấy chính mình, đem chính mình thoả đáng vây lại trong ngực, để cô dán chặt vào lồng ngực anh.
Diệp Dung cả kinh, cả người gần cứng đờ, cơ bắp lẫn thần kinh đều đều muốn nổ tung, có chút máy móc hơi hơi nâng đầu, dọc theo ngực tới cổ hướng lên trên nhìn —— là một gương mặt tuấn lãng lại quen thuộc.
Là Mục Nhạc.
Diệp Dung lập tức thả lỏng xuống, chỉ là ngay sau đó, cô gái nhỏ liền vội vội vàng vàng rũ mi mắt, rồi thu hồi tầm mắt, đáy mắt lại dâng lên một hồi khẩn trương so với vừa rồi còn gấp gáp hơn.
Anh vẫn còn nhắm mắt, hô hấp vững vàng, hẳn là chưa tỉnh lại —— Diệp Dung nỗ lực an ủi chính mình, có chút gian nan cố gắng làm cho chính mình trấn định lại. Thật vất vả chờ đến lúc gần như không còn hoảng loạn nữa, cô hơi do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn là không nhịn được, thật cẩn thận chậm rãi ngẩng đầu, lén lút nhìn chằm chằm mặt anh.
Giống như lần đó từ trong ngực anh tỉnh lại, chuyện là từ khi nào? Vẫn là mười năm trước đi... Khi đó cô mới có chín tuổi, anh mười tám tuổi, vào cái buổi chiều trước khi anh xuất ngoại, anh đã đặc biệt tới gặp cô, đem cô ôm vào trong ngực kiên nhẫn dỗ dành, nói với cô rằng cho dù anh có xuất ngoại cũng sẽ không quên cô, nhất định sẽ trở về thăm cô. Có lẽ động tác của anh quá mức ôn nhu, có lẽ lời hứa hẹn của anh quá mức tốt đẹp, cô ở trong ngực anh dần dần an tâm lại, sau đó lại giống như ngày thường, yên tâm để anh nhẹ nhàng vỗ về, ở trong lồng ngực anh an tâm ngủ trưa.
Một ngày kia, buổi chiều khi tỉnh lại, ánh nắng ấm ám xuyên thấu qua kính cửa sổ chiếu vào phòng, khiến gương mặt ôn nhu của thiếu niên hiện lên một tầng ngây ngô.
Sau này, chính là không có sau này.
Mười năm đã qua đi, nhưng cô vẫn như cũ đem hết thảy mọi chuyện nhớ rõ ràng, rành mạch —— bởi vì có lẽ đây chính là kỷ niệm cuối cùng còn sót lại của bọn họ.
Cô không bỏ được, hợp với còn sót lại một chút cũng quên —— nếu cô cũng quên mất, như vậy giữa bọn họ, có lẽ thật sự không còn gì.
Chỉ là... cô hiện tại, vậy mà lại có thể cùng anh dựa gần như vậy.
Diệp Dung có chút khẩn trương ngưỡng mặt, tỉ mỉ quan sát gương mặt anh, giống như muốn đem từng tấc ngũ quan của anh đều khắc ghi ở đáy mắt mình. Liền cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn một hồi thật lâu, cô rốt cục mới có chút lưu luyến dời đi ánh mắt. Mắt thấy anh vẫn còn an ổn ngủ, hơi chần chừ một lát, thật cẩn thận mà cúi đầu, đem mặt chính mình nhẹ nhàng dán lên ngực anh.
Khuôn ngực này, cái ôm ấp này, so với mười năm trước càng thêm rắn chắc, tin cậy... Diệp Dung chậm rãi nhắm lại hai mắt, cảm nhận hơi thở tươi mát dễ ngửi của anh bao vây lấy chính mình, cảm nhận độ ấm của lồng ngực cách một tầng vải mỏng truyền đến, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỹ mãn.
Hiện tại sau mười năm, lại có thể có cơ hội một lần nữa dựa vào anh gần đến vậy, cô đã... rất thỏa mãn.
An tĩnh vùi trong ngực anh một hồi lâu, Diệp Dung rốt cục mới chậm rãi mở mắt, có chút lưu luyến hơi hơi động thân mình, rời khỏi ngực anh, sau đó ở một bên ngẩng đầu lên nhìn anh, một bên tay chân nhẹ nhàng muốn chui ra khỏi lồng ngực anh —— Anh ghét nhất là người khác ngủ trên giường của mình, cũng chán ghét người khác dựa vào anh quá mức thân cận, thừa dịp anh chưa tỉnh...
Cô gái nhỏ còn chưa nghĩ xong, tức khắc đã hung hăng cứng đờ —— cô mới vừa nhấc đầu, liền chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Mục Nhạc vốn còn đang ngủ say không biết đã tỉnh lại từ khi nào, lúc này đang cúi đầu yên lặng nhìn cô!
"Chú nhỏ, xin, xin lỗi, cháu, cháu..." Trong nháy mắt, biểu tình nơi đáy mắt cô có thể gọi là kinh hoàng, luống cuống tay chân muốn tránh thoát khỏi cái ôm của anh, một bên gần như nói năng lộn xộn, vội vàng giải thích, "Chú nhỏ, chú đừng nóng giận, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Vừa rồi vẫn còn giương khóe miệng, mang theo ý cười thật cẩn thận bò đến bên ngực anh, lúc này lại đỏ bừng hốc mắt, kinh hoảng đến mức trong thanh âm đều đã mang theo tiếng khóc nức nở, giống như... khẩn trương tới độ có thể khóc ra.
Không, nếu nói là khẩn trương, không bằng nói... bộ dạng này của cô là đang sợ hãi.
Nếu là ngày trước, anh nhất định sẽ không hiểu cảm xúc này của cô là đại biểu cho điều gì, nhưng sau đêm qua, anh làm sao còn không hiểu?
Cô đang sợ hãi —— sợ anh tức giận, sợ anh... chán ghét cô.
Sáng sớm tỉnh lại trong ngực một người đàn ông, phản ứng đầu tiên cư nhiên lại không phải là tức giận, cũng không phải kinh ngạc khẩn trương, mà là sợ hãi —— sợ anh chán ghét cô.
Mục Nhạc chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay hung hăng nhéo lấy, buồn đau lẫn lộn. Anh cúi đầu, nhìn hai con mắt phiếm hồng trong ngực mình lúc này, mang theo tiếng khóc nức nở, kinh hoảng thất thố vừa giải thích vừa muốn cùng anh kéo giãn khoảng cách, thở thật dài, thu cánh tay lại một lần nữa đem cô kéo vào trong ngực mình.
Diệp Dung giật mình, lập tức dừng động tác.
Cô do dự một chút, chậm rãi ngẩng mặt, lộ ra gương mặt tinh xảo có chút tái nhợt, lại vẫn mang theo chút thấp thỏm rõ ràng cùng cẩn thận, do dự rồi nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: "Chú nhỏ?"
Cô tựa hồ có chút không hiểu ý tứ hành động này của anh, đáy mắt mơ hồ mang theo vài phần nghi hoặc cùng bất an.
Mục Nhạc kéo chăn đem cô gắt gao ôm lấy, thấy cô trừ bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn còn lại không có nửa điểm lộ ra bên ngoài, lúc này mới thoáng an tâm một chút, ôm lấy cô cùng chăn động thân mình, ngồi dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, thấp giọng hỏi:
"A Dung, cháu có nhớ —— chuyện tối hôm qua không?"
Tối hôm qua? Từ sau khi tỉnh lại Diệp Dung vẫn luôn có chút mơ mơ màng màng, nhìn thấy Mục Nhạc nào có kịp suy nghĩ cái gì, mãi cho đến lúc này nghe Mục Nhạc hỏi, cô mới bắt đầu cố gắng nhớ lại ——
"Ngày hôm qua... Chúng cháu đi hát, Gia Gia chia tay, tâm tình không tốt... uống rượu, cháu, cháu cũng uống một chút, sau đó, sau đó..."
Cô gái nhỏ cố ép cho mình nhớ lại, lại phát hiện trong trí nhớ của mình chỉ có một mảnh hỗn độn, lập tức bắt đầu hoảng loạn:
"Chú nhỏ, cháu, tối hôm qua cháu làm cái gì? Có phải đã gây phiền phức cho chú không? Xin, xin lỗi! Chú đừng nóng giận, đừng giận cháu..." Cô nói năng đã có chút lộn xộn, hoảng loạn sợ hãi đến mức muốn khóc, lại giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, ngay sau đó ngẩng đầu vội vàng truy hỏi, "Gia gia các cậu ấy đâu? Bạn cùng phòng của cháu..."
"Các cô ấy đều ổn, tôi để các cô ấy một gian phòng tại Hoàng Đình ở một đêm, chờ lát nữa cháu có thể gọi điện thoại cho các cô ấy." Mục Nhạc một tay đem cô ôm sát vào trong ngực mình, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về trấn an cô, "Đừng nóng vội, A Dung. Cháu không hề làm phiền tôi, tôi cũng không tức giận, đừng sợ."
Anh dùng tiết tấu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thanh âm ôn nhu làm người ta an tâm dị thường. Diệp Dung rốt cục cũng được anh giúp cho trấn an lại, nhưng vẫn như cũ còn chút khẩn trương thấp thỏm, do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn thận hỏi anh: "Chú nhỏ, cháu thật sự... không làm chú thêm phiền toái? Cháu, cháu nhất định sẽ sửa, về sau sẽ không bao giờ sẽ như vậy..."
Thời điểm lúc cô nói hai chữ "Về sau", trong nháy mắt rõ ràng có chút chần chừ, sau đó thanh âm cùng thần sắc cũng lập tức thấp xuống.
Bọn họ... còn có "Về sau" sao?
"Tôi không tức giận, cháu cũng không có làm gì sai cả." Mục Nhạc ôm lấy cô hơi hơi cúi đầu, dùng cằm để trên đỉnh đầu cô, vừa tỉnh ngủ nên tiếng nói đặc biệt khàn khàn, "Phải là tôi xin lỗi cháu. A Dung, là tôi sai. Là tôi... đi mười năm."
Anh nói xong lời cuối cùng, thanh âm dường như run rẩy.
Diệp Dung trong nháy mắt cứng đờ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái —— anh nói không nên lời cảm xúc trong ánh mắt cô đến tột cùng là gì, hình như có kinh hỉ, có ủy khuất, lại có hoảng loạn cùng lo lắng.
Nhưng một cái liếc mắt kia qua đi, cảm xúc nơi đáy mắt cô lập tức bị thu lại, sau đó cô hơi cúi đầu xuống, rũ mi mắt, nhỏ giọng bình tĩnh nói:
"Chú nhỏ lần trước có nói, mọi người rất tốt với cháu, không phải cháu thiếu mọi người, nhưng là chú nhỏ rất tốt với cháu, cũng không phải bởi vì thiếu cháu, không phải... theo lẽ thường phải là. Chú nhỏ đối với cháu... thực sự rất tốt."
Không có ai có nghĩa vụ phải đối tốt với người khác. Mục Nhạc vừa đi mười năm, không hề quay lại, cô kỳ thật rất ủy khuất, cả oán trách —— nhưng cô biết, trên thực tế, cô không có quyền ủy khuất, không có quyền oán trách anh.
Cô rộng lượng hiểu chuyệnđến mức làm một người đàn ông như Mục Nhạc đều có chút chua xót Mấy năm nay, cô đến tột cùng... làm thế nào để vượt qua? Anh tình nguyện để cô hùng hổ mắng mình là kẻ lừa đảo, cho dù tính tình bộc phát không chịu tha thứ cho chính mình, muốn chờ chính mình khom lưng cúi đầu xin lỗi, cũng tốt hơn là để cô như bây giờ, an tĩnh ngoan ngoãn nói rằng không trách anh.
Cô nói anh đối với cô rất tốt —— nhưng anh rõ ràng là một tên khốn, như vậy cũng gọi là... đã rất tốt sao?
Mục Nhạc hít thật sâu, cúi xuống đối mặt với cô, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt cô:
"A Dung nhìn tôi, nghe tôi nói."
Cô gái nhỏ hơi cứng đờ, thử tính toán nâng đầu, ngay lập tức rơi vào cái nhìn chuyên chú ôn nhu của người đàn ông. Cô có chút hoảng loạn muốn dời đi ánh mắt, lại bị người đàn ông cự tuyệt, ôn nhu giữ lấy gương mặt, không thể động đậy, chỉ có thể như vậy cùng anh đối diện.
"A Dung, đừng sợ, cho dù cháu có làm gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không chán ghét cháu. A Dung," anh yên lặng nhìn cô, ôn nhu đến mức làm trái tim cô đều yên ổn lại, sau đó lại nghe thấy thanh âm trầm thấp trịnh trọng của anh chậm rãi vang lên, "Không cần tự ti, A Dung. Cháu cái gì cũng tốt, tôi thích cháu, cho dù cháu làm cái gì cũng thích. Muốn làm gì thì làm cái đó, muốn nói gì thì nói cái đó, cái gì cũng không cần lo lắng, hử?"
Tác giả :
Tô Oản