Chư Giới Tận Thế Online
Chương 10: Chiến Tông Sư
Dịch: Diệp Anh
Căn phòng đen sì, một chiếc đèn treo đơn độc trên trần nhà, bóng đèn bị hư bám đầy tro bụi.
Hung Hổ híp mắt nhanh chóng quét mắt.
Nơi đây không chia phòng khách phòng ngủ hay phòng bếp ra riêng, căn phòng chật chội chỉ có thể nhét tạm một giường lớn cùng với một cái tủ, mấy thứ khác đều phải chồng chất sang một bên, nếu không thì không còn chỗ để đặt.
Ngay cả toilet cũng không có.
Nơi ở như vậy ở xóm nghèo cũng có thể xem lạ hạ đẳng.
Ở đối diện Hung Hổ, tên đang ngồi nghiêng trên cửa sổ chính là đội trưởng của đám sát thủ.
Người khác không ở đây, mục tiêu cũng không.
Cũng là có tí khôn vặt, đáng tiếc hắn rõ rằng trước lực lượng tuyệt đối, khôn vặt như vậy chỉ có thể làm tăng thêm nỗi đau đớn.
Hung Hổ bước lên bóp cổ đối phương, nhấc bổng lên nói: “Rác rưởi, giao tên nhóc kia ra, nếu không ta đảm bảo các ngươi sẽ chết rất thảm.”
Đối phương hung hăng trừng hắn, không nói một tiếng,
Hung Hổ cau mày chuẩn bị cho đối phương ăn chút đau khổ.
Bỗng nhiên một cảm giác xấu xông lên đầu hắn.
Hung Hổ đột nhiên quay đầu lại, bắp thịt toàn thân nhúc nhích một lúc, cơ thể trở nên cao to lực lưỡng hơn cả.
… Gần như là trong chớp mắt, hắn đã biến thành một tên khổng lồ khôi ngô cao khoảng 3 mét!
“Ahhhh!”
Hung Hổ bộc phát một tiếng gầm như đọ sức, hai tay vỗ mạnh vào trong không khí.
Một tiếng vang nặng nề truyền đến, cơ thể Hung Hổ ngửa ra lui về sau liên tục vài bước rồi đâm mạnh vào mặt tường bên cạnh cửa sổ.
Mặt tường bị hắn va phải nứt ra một đường nhỏ.
Hung Hổ cúi đầu xuống nhìn chăm chăm vào hai tay mình.
“Cung tiễn? Thật là hiếm thấy.” Hung Hổ nhìn mũi tên nắm chặt trong tay mình như có điều suy nghĩ.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng tối, một bóng người đang đứng ở cửa ra, giơ trường cung mang dáng vẻ cổ kính.
“Ngươi là… Thằng học sinh nghèo kia?!”
Hung Hổ nhận ra hắn, nội tâm vô cùng kinh hãi.
Mũi tên vừa rồi hắn phải dùng toàn lực mới ngăn cản được
Tiễn thuật chính xác bất phàm như vậy, căn bản không phải là trình độ mà một học sinh trung học nên có.
Đáng sợ hơn là qua hai năm điều tra của mình, vẫn luôn không phát hiện đối phương có thực lực đó.
Dưới gương mặt bình phàm của thằng nhóc này ẩn giấu một lực lượng như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì?
Nghĩ vậy, hai chân Hung Hổ giẫm mạnh, cả người ầm ầm xông về phía trước.
Cố Thanh Sơn cũng cùng lúc hành động.
Lại là một mũi tên!
Mũi tên này nhắm ngay ngực bung, Hung Hổ đang nhanh chóng công kích căn bản không kịp né.
Hắn không thể vươn hai tay lần nữa vỗ mạnh vào trong không khí.
Bộp một tiếng.
Mũi tên bị hắn đập bay ra xa, nhưng hắn cũng bị lực công kích mạnh mẽ của nó đẩy về sau hai bước.
Hung Hổ lại không thèm để ý, hắn nhếch môi cười.
“Uy lực của mũi tên này không tệ, nhưng với thân thể gầy yếu như vậy, chỉ sợ ngươi đã không kéo được thêm mũi nào nữa đi.”
Hung Hổ vặn cổ, đùa cợt: “Ngươi còn có thể phát ra bao nhiêu công kích như vậy đâu?”
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại, nói: “À…, rất nhiều lần.”
Hắn kéo cung.
Liên Xạ!
Giữa hai người dường như xuất hiện từng tia chớp màu xám, từ phía Cố Thanh Sơn đi về phía Hung Hổ.
Hung Hổ dựa vào vách tường, toàn lực chống đỡ.
Lực công kích mạnh mẽ của mũi tên gần như bằng với một kích toàn lực của Võ Đạo Tông Sư, nếu hắn mặc kệ nhất định sẽ bị mũi tên bắn xuyên qua thân thể.
Hung Hổ thật sự không nghĩ tới một tên Võ Đạo Tông Sư như hắn vậy mà lại bị một thằng học sinh cấp ba đè đánh.
Hơn nữa cái cảnh chật vật này của mình còn truyền qua video call tới chỗ Đại công tử.
“Thằng nhóc khốn kiếp, mày giết tao không được đâu, lúc mà mày dùng hết tên cũng là lúc mày đón nhận cái chết.” Hung Hổ giận dữ quát.
Cố Thanh Sơn tiếp tục bắn, nói: “Ngươi đợi không đến lúc đó, tạm biệt.”
Hắn dẫn dắt toàn bộ linh lực trong đan điền đưa vào trong mũi tên.
Vút vút vút!
Mũi tên gào thét bay đi khiến không khí xung quanh phát ra tiếng rít của sự ma sát.
Mũi tên này trực tiếp xuyên qua hai tay Hung Hổ, “phập” một tiếng đâm vào lồng ngực hắn.
Vách tường mà Hung Hổ đang dựa vào không chịu nổi lực công kích này, vỡ vụn ầm ầm rồi đổ xuống xuống từ tầng 22.
Vách tường sụp hết, giờ đây sau lưng Hung Hổ chỉ còn là gió đêm hiu quạnh, không còn thứ gì có thể để hắn tựa nữa.
“Mẹ kiếp!”
Hung Hổ cố gắng giữ thăng bằng, hắn muốn giữ vững lại cơ thể.
Nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng là lại có một mũi tên nữa xé gió bay đến.
Mũi tên hung mãnh này rốt cục bắn cho Hung Hổ bay khỏi cao ốc 22 tầng, cơ thể hắn tạo thành một vòng cung trên không trung rồi dần rơi xuống đất.
Khỏi phải nhắc đến Tông Sư, cho dù là Đại Tông Sư thì rơi xuống từ tầng 22 cũng đủ chết.
Trừ phi hắn đã đến cảnh giới Võ Tôn, một thân kim cương thiết cốt không sợ lực đánh vào cực lớn mới có thể tiếp tục sống.
Cố Thanh Sơn đi tới chỗ mà Hung Hổ vừa đứng, nhặt máy truyền tin rơi trên sàn.
“Nhiếp Vân?”
Máy truyền tin phát ra tiếng gào như điên dại: “Mẹ mày, mày dám giết cung phụng của tao, mày có chuyện rồi, chuẩn bị chờ chết đi.”
Cố Thanh Sơn xem lại hình ảnh trong máy truyền tin, bỗng nói: “Hình như chỗ bên ngươi là sòng bạc lớn nhất trong quận, hay là vậy đi, ta xin ngươi đứng đó không đi đâu cả được không?”
Nhiếp Vân sững sờ: “Mày có ý gì đây?”
“Chờ một chút, ta lập tức đến đó giết ngươi.”
Cố Thanh Sơn nói xong ném máy truyền tin xuống tầng 22.
Hắn nhìn qua tên thanh niên đang co rúc lại trong góc nhà, xoay người rời khỏi.
Thanh niên kia thấy thế không nhịn được, hắn hỏi: “Ta không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi thật sự không giết ta?”
“Chuyện ta muốn ngươi làm, ngươi đã làm rồi, cho nên ngươi lấy lại được mạng của ngươi.”
Cố Thanh Sơn nói xong tiếp tục bước ra ngoài, nhanh chóng biến mất bên ngoài bậc thang.
Vẻ mặt thanh niên kia như đang đấu tranh lắm, hắn thở hắt ra rồi đứng dậy xông ra bên ngoài.
Miệng hắn la to: “Chờ chút, ngươi không thể đi chịu chết, cao thủ của Nhiếp gia nhiều như mây, còn có Đại Tông Sư và Siêu Phàm Giả.”
Trong sòng bạc.
Nhiếp Vân ngơ ngác nhìn máy truyền tin, mãi không nói được một tiếng.
“Nhiếp thiếu, không tiện lắm nhưng hình như ta đã thắng.” Người đàn ông mang kính nói.
Nhiếp Vân đột nhiên đứng dậy và chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Phi Toa hoa lệ hình giọt nước bay lên từ sòng bạc, nhanh chóng phá không bay đi.
Người đàn ông mang kính nhìn chăm chăm vào chiếc Phi Toa ngoài cửa sổ, cười cợt: “Mồm thì có vẻ to rộng đấy, nhưng mới câu đầu thôi đã bị dọa chạy rồi.”
Vẻ mặt hắn bỗng nghiêm túc lại, xoay người hành lễ: “Điện hạ, trong lúc làm nhiệm vụ xin ngàu nhẫn nhịn chút.”
Cô gái xinh đẹp đằng sau hắn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn ngọn lửa hừng hực trong tay.
Ngọn lửa tụ lại trong tay này thành một cái đầu lâu trầm lặng, mang theo sự trĩu nặng tâm tối.
Cô gái xinh đẹp nhìn đầu lâu trong tay, mãi một lúc mới mở miệng: “Che giấu tung tích thật là thứ phiền toái.”
Cô nắm chặt bàn tay, trong nháy mắt ngọn lửa đã biến mất không còn.
P.s: Úm chương từ hôm qua tới giờ.:v
Căn phòng đen sì, một chiếc đèn treo đơn độc trên trần nhà, bóng đèn bị hư bám đầy tro bụi.
Hung Hổ híp mắt nhanh chóng quét mắt.
Nơi đây không chia phòng khách phòng ngủ hay phòng bếp ra riêng, căn phòng chật chội chỉ có thể nhét tạm một giường lớn cùng với một cái tủ, mấy thứ khác đều phải chồng chất sang một bên, nếu không thì không còn chỗ để đặt.
Ngay cả toilet cũng không có.
Nơi ở như vậy ở xóm nghèo cũng có thể xem lạ hạ đẳng.
Ở đối diện Hung Hổ, tên đang ngồi nghiêng trên cửa sổ chính là đội trưởng của đám sát thủ.
Người khác không ở đây, mục tiêu cũng không.
Cũng là có tí khôn vặt, đáng tiếc hắn rõ rằng trước lực lượng tuyệt đối, khôn vặt như vậy chỉ có thể làm tăng thêm nỗi đau đớn.
Hung Hổ bước lên bóp cổ đối phương, nhấc bổng lên nói: “Rác rưởi, giao tên nhóc kia ra, nếu không ta đảm bảo các ngươi sẽ chết rất thảm.”
Đối phương hung hăng trừng hắn, không nói một tiếng,
Hung Hổ cau mày chuẩn bị cho đối phương ăn chút đau khổ.
Bỗng nhiên một cảm giác xấu xông lên đầu hắn.
Hung Hổ đột nhiên quay đầu lại, bắp thịt toàn thân nhúc nhích một lúc, cơ thể trở nên cao to lực lưỡng hơn cả.
… Gần như là trong chớp mắt, hắn đã biến thành một tên khổng lồ khôi ngô cao khoảng 3 mét!
“Ahhhh!”
Hung Hổ bộc phát một tiếng gầm như đọ sức, hai tay vỗ mạnh vào trong không khí.
Một tiếng vang nặng nề truyền đến, cơ thể Hung Hổ ngửa ra lui về sau liên tục vài bước rồi đâm mạnh vào mặt tường bên cạnh cửa sổ.
Mặt tường bị hắn va phải nứt ra một đường nhỏ.
Hung Hổ cúi đầu xuống nhìn chăm chăm vào hai tay mình.
“Cung tiễn? Thật là hiếm thấy.” Hung Hổ nhìn mũi tên nắm chặt trong tay mình như có điều suy nghĩ.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng tối, một bóng người đang đứng ở cửa ra, giơ trường cung mang dáng vẻ cổ kính.
“Ngươi là… Thằng học sinh nghèo kia?!”
Hung Hổ nhận ra hắn, nội tâm vô cùng kinh hãi.
Mũi tên vừa rồi hắn phải dùng toàn lực mới ngăn cản được
Tiễn thuật chính xác bất phàm như vậy, căn bản không phải là trình độ mà một học sinh trung học nên có.
Đáng sợ hơn là qua hai năm điều tra của mình, vẫn luôn không phát hiện đối phương có thực lực đó.
Dưới gương mặt bình phàm của thằng nhóc này ẩn giấu một lực lượng như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì?
Nghĩ vậy, hai chân Hung Hổ giẫm mạnh, cả người ầm ầm xông về phía trước.
Cố Thanh Sơn cũng cùng lúc hành động.
Lại là một mũi tên!
Mũi tên này nhắm ngay ngực bung, Hung Hổ đang nhanh chóng công kích căn bản không kịp né.
Hắn không thể vươn hai tay lần nữa vỗ mạnh vào trong không khí.
Bộp một tiếng.
Mũi tên bị hắn đập bay ra xa, nhưng hắn cũng bị lực công kích mạnh mẽ của nó đẩy về sau hai bước.
Hung Hổ lại không thèm để ý, hắn nhếch môi cười.
“Uy lực của mũi tên này không tệ, nhưng với thân thể gầy yếu như vậy, chỉ sợ ngươi đã không kéo được thêm mũi nào nữa đi.”
Hung Hổ vặn cổ, đùa cợt: “Ngươi còn có thể phát ra bao nhiêu công kích như vậy đâu?”
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại, nói: “À…, rất nhiều lần.”
Hắn kéo cung.
Liên Xạ!
Giữa hai người dường như xuất hiện từng tia chớp màu xám, từ phía Cố Thanh Sơn đi về phía Hung Hổ.
Hung Hổ dựa vào vách tường, toàn lực chống đỡ.
Lực công kích mạnh mẽ của mũi tên gần như bằng với một kích toàn lực của Võ Đạo Tông Sư, nếu hắn mặc kệ nhất định sẽ bị mũi tên bắn xuyên qua thân thể.
Hung Hổ thật sự không nghĩ tới một tên Võ Đạo Tông Sư như hắn vậy mà lại bị một thằng học sinh cấp ba đè đánh.
Hơn nữa cái cảnh chật vật này của mình còn truyền qua video call tới chỗ Đại công tử.
“Thằng nhóc khốn kiếp, mày giết tao không được đâu, lúc mà mày dùng hết tên cũng là lúc mày đón nhận cái chết.” Hung Hổ giận dữ quát.
Cố Thanh Sơn tiếp tục bắn, nói: “Ngươi đợi không đến lúc đó, tạm biệt.”
Hắn dẫn dắt toàn bộ linh lực trong đan điền đưa vào trong mũi tên.
Vút vút vút!
Mũi tên gào thét bay đi khiến không khí xung quanh phát ra tiếng rít của sự ma sát.
Mũi tên này trực tiếp xuyên qua hai tay Hung Hổ, “phập” một tiếng đâm vào lồng ngực hắn.
Vách tường mà Hung Hổ đang dựa vào không chịu nổi lực công kích này, vỡ vụn ầm ầm rồi đổ xuống xuống từ tầng 22.
Vách tường sụp hết, giờ đây sau lưng Hung Hổ chỉ còn là gió đêm hiu quạnh, không còn thứ gì có thể để hắn tựa nữa.
“Mẹ kiếp!”
Hung Hổ cố gắng giữ thăng bằng, hắn muốn giữ vững lại cơ thể.
Nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng là lại có một mũi tên nữa xé gió bay đến.
Mũi tên hung mãnh này rốt cục bắn cho Hung Hổ bay khỏi cao ốc 22 tầng, cơ thể hắn tạo thành một vòng cung trên không trung rồi dần rơi xuống đất.
Khỏi phải nhắc đến Tông Sư, cho dù là Đại Tông Sư thì rơi xuống từ tầng 22 cũng đủ chết.
Trừ phi hắn đã đến cảnh giới Võ Tôn, một thân kim cương thiết cốt không sợ lực đánh vào cực lớn mới có thể tiếp tục sống.
Cố Thanh Sơn đi tới chỗ mà Hung Hổ vừa đứng, nhặt máy truyền tin rơi trên sàn.
“Nhiếp Vân?”
Máy truyền tin phát ra tiếng gào như điên dại: “Mẹ mày, mày dám giết cung phụng của tao, mày có chuyện rồi, chuẩn bị chờ chết đi.”
Cố Thanh Sơn xem lại hình ảnh trong máy truyền tin, bỗng nói: “Hình như chỗ bên ngươi là sòng bạc lớn nhất trong quận, hay là vậy đi, ta xin ngươi đứng đó không đi đâu cả được không?”
Nhiếp Vân sững sờ: “Mày có ý gì đây?”
“Chờ một chút, ta lập tức đến đó giết ngươi.”
Cố Thanh Sơn nói xong ném máy truyền tin xuống tầng 22.
Hắn nhìn qua tên thanh niên đang co rúc lại trong góc nhà, xoay người rời khỏi.
Thanh niên kia thấy thế không nhịn được, hắn hỏi: “Ta không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi thật sự không giết ta?”
“Chuyện ta muốn ngươi làm, ngươi đã làm rồi, cho nên ngươi lấy lại được mạng của ngươi.”
Cố Thanh Sơn nói xong tiếp tục bước ra ngoài, nhanh chóng biến mất bên ngoài bậc thang.
Vẻ mặt thanh niên kia như đang đấu tranh lắm, hắn thở hắt ra rồi đứng dậy xông ra bên ngoài.
Miệng hắn la to: “Chờ chút, ngươi không thể đi chịu chết, cao thủ của Nhiếp gia nhiều như mây, còn có Đại Tông Sư và Siêu Phàm Giả.”
Trong sòng bạc.
Nhiếp Vân ngơ ngác nhìn máy truyền tin, mãi không nói được một tiếng.
“Nhiếp thiếu, không tiện lắm nhưng hình như ta đã thắng.” Người đàn ông mang kính nói.
Nhiếp Vân đột nhiên đứng dậy và chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Phi Toa hoa lệ hình giọt nước bay lên từ sòng bạc, nhanh chóng phá không bay đi.
Người đàn ông mang kính nhìn chăm chăm vào chiếc Phi Toa ngoài cửa sổ, cười cợt: “Mồm thì có vẻ to rộng đấy, nhưng mới câu đầu thôi đã bị dọa chạy rồi.”
Vẻ mặt hắn bỗng nghiêm túc lại, xoay người hành lễ: “Điện hạ, trong lúc làm nhiệm vụ xin ngàu nhẫn nhịn chút.”
Cô gái xinh đẹp đằng sau hắn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn ngọn lửa hừng hực trong tay.
Ngọn lửa tụ lại trong tay này thành một cái đầu lâu trầm lặng, mang theo sự trĩu nặng tâm tối.
Cô gái xinh đẹp nhìn đầu lâu trong tay, mãi một lúc mới mở miệng: “Che giấu tung tích thật là thứ phiền toái.”
Cô nắm chặt bàn tay, trong nháy mắt ngọn lửa đã biến mất không còn.
P.s: Úm chương từ hôm qua tới giờ.:v
Tác giả :
Yên Hỏa Thành Thành