Chú Ái Tinh Không
Chương 165
Editor: Nguyệt
Gerald rầu rĩ. Quả nhiên không dễ qua mặt trưởng quan Tần.
Edward đứng từ xa nhìn Gerald bị Tần Hi Nhiên bạo hành, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác mâu thuẫn khó tả.
Một mặt, nhìn tên mặt dày miệng tiện kia bị đánh làm hắn có cảm giác sung sướng lạ kỳ. Ai bảo cậu cứ xen ngang mỗi lần tôi hóa đen, ai bảo cậu cứ quấn lấy tôi. Vì để ý hình tượng nên tôi mới không đánh cậu, vậy thì sao chứ, bây giờ có người xử lý cậu rồi đó.
Một mặt khác, thấy Gerald bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hắn lại thấy khó chịu. Dựa vào đâu mà mình còn chưa đánh, cậu ta đã bị người ta đập cho tơi tả như vậy rồi, cảm giác như mình bị thiệt thòi gì đó vậy.
Nhưng, bất kể thế nào, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa Gerald và Tần Hi Nhiên. Cùng lắm thì lát nữa đưa Gerald đến phòng y tế, bảo nhân viên y tế chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Sau gần nửa tiếng “giáo dục lại”, Gerald ngất xỉu nằm vật ra sàn đấu. Tần Hi Nhiên sảng khoái hú lên một tiếng. Giải tỏa cơn giận cảm giác thích thật.
Edward vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi đi vào phòng. Trông Gerald thật thê thảm, mặt mũi bầm tím, không gãy xương, nhưng nhìn vết thương cũng biết đau đến mức nào.
Edward cau chặt lông mày, vẻ mặt rõ ràng là không vui. Vốn dĩ hắn chỉ phụ trách đưa Gerald đến phòng y tế thôi, nhưng lúc đi ngang qua Tần Hi Nhiên, vẫn không nhịn được, nói: “Là đàn anh năm ba, ức hiếp tân sinh như vậy có phải hơi quá đáng không?”
Tần Hi Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu ta thích thế, cậu quản được à? Cậu là gì của cậu ta?”
Edward ngẩn ra, rồi nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt, xoay người đi, không nhìn Tần Hi Nhiên nữa, khiêng Gerald lên vai, đi đến phòng y tế.
Tần Hi Nhiên nói đúng. Suy cho cùng, trận đòn này là do chính Gerald rước lấy. Nếu cậu không muốn đến, Tần Hi Nhiên cũng đâu thể đuổi giết cậu đến tận phòng ký túc xá. Hắn không có quan hệ gì với Gerald cả, dựa vào đâu mà đòi can thiệp vào chuyện của cậu?
Mang theo tâm trạng khó chịu đưa Gerald đến phòng y tế, ném cậu vào máy chữa bệnh trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên y tế, Edward mặt ngoài bình tĩnh, nghĩ bụng: Dù sao cậu ta cũng thích bị đánh, thêm vài vết thương chắc chẳng sao đâu.
Chào bác sĩ, Edward điềm nhiên như không quay về phòng mình. Dạo này hắn có gì đó hơi bất thường, phải suy nghĩ kỹ lại mới được.
Edward và Gerald đang ở vào trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Tất cả thành viên tiểu đội Giảo Lang đều cảm nhận được sự kỳ lạ đó, nhưng chẳng ai nói rõ được giữa họ có vấn đề gì xảy ra.
Lâm Phỉ Nhi với Samantha ngày nào cũng dùng ánh mắt mờ ám xen lẫn phức tạp nhìn Edward và Gerald. Còn Edward từ đầu đến cuối đều treo lên mặt nụ cười ôn hòa, ngại ngùng không nói, để mặc mọi người suy đoán lung tung. Tên ngốc Gerald thì vẫn hoạt bát đầy sức sống, cười cười nói nói không ngừng. Cho đến khi …
Lại được nghỉ ngơi một ngày. Hôm sau, mọi người tinh thần phấn chấn đi đến phòng chuẩn bị.
Lâm Phỉ Nhi vừa vào phòng đã thấy bất thường. Bởi vì chỗ nào có Gerald thì hiếm khi được yên tĩnh.
Edward mặt lạnh như đá, nếu không phải gương mặt quen thuộc đó, chắc Lâm Phỉ Nhi đã nghĩ người ngồi ở đây là Ariel. Gerald tủi thân ngồi rụt người trong góc trông đến là tội nghiệp, mắt thâm quầng, không biết bị ai đánh hay là do không ngủ đủ giấc.
Lúc Chung Thịnh và Ariel xuất hiện trong phòng chuẩn bị, Hạng Phi mừng đến phát khóc. Cậu vẫn nghĩ Ariel là người khủng bố nhất đội, không ngờ Edward giải phóng áp suất thấp cũng chẳng kém gì Ariel.
“A Thịnh, cuối cùng cậu cũng đến!” Hạng Phi nhìn Chung Thịnh với ánh mắt nóng rực cảm kích, làm Chung Thịnh không khỏi sửng sốt.
Anh đảo mắt nhìn căn phòng một lượt, lúc nhìn đến Edward mặt mày sa sầm, giật mình kinh ngạc.
Edward luôn luôn tao nhã lịch thiệp tuấn tú mà cũng để lộ vẻ mặt này sao? Đúng là ngạc nhiên.
Ariel thản nhiên đưa mắt nhìn Gerald. Gerald bị nhìn đến nỗi run rẩy co rụt người lại, vẻ mặt ấm ức muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không mở miệng.
“Thảo luận về đối thủ ngày hôm nay.” Ariel quay sang nhìn Chung Thịnh, nói. Hắn không phải anh trai tri kỷ sẵn lòng nghe tâm sự, không hơi đâu đi giải quyết vấn đề tình cảm của bạn học hay cấp dưới. Cái hắn cần suy xét chỉ có những chuyện liên quan đến Chung Thịnh mà thôi.
Chung Thịnh nhún vai. Được rồi, anh cũng không thuộc dạng chu đáo săn sóc. Vấn đề của Edward và Gerald nên để hai người họ tự giải quyết.
“Đối thủ của chúng ta hôm nay là …”
Một đường chém giết xông pha, đến nay họ đã tiến thẳng vào tốp mười đội mạnh nhất. Sắp tới, mỗi trận đấu đều vô cùng ác liệt. Nhưng có hai yêu nghiệt là Ariel và Chung Thịnh, họ tin rằng mình sẽ giành được chức quán quân.
Chỉ cần xử lý đối thủ trong trận đấu ngày hôm này, trước mắt họ sẽ chỉ còn hai đội phải đối đầu. Một trong số đó là đội của đế quốc Elan mà bọn họ biết rất rõ, nhưng chẳng hiểu sao ngoài Nhị hoàng tử đế quốc Elan ra, trong đội đó lại có trưởng quan Từ mà bọn họ rất quen thuộc.
Còn một đội khác đến từ Học viên Chỉ huy Quân sự trực thuộc Liên Bang. Đội này mạnh vô cùng, gần như nghiền nát đối thủ thẳng tiến từ đầu giải đến vòng chung kết.
Nói thật, Ariel không quan tâm lắm đến chuyện thắng thua ở giải đấu này. Dẫu sao vẫn chỉ là chiến trường trên mạng giả tưởng, chết rồi còn có thể sống lại, cho nên đôi khi hắn có thể quyết đoán ra lệnh cho đội viên nào đó hy sinh. Nhưng nếu là chiến trường ngoài đời thực, mỗi một lần hy sinh tương đương mới tính mạng của vô vàn binh lính mất đi. Thân là sĩ quan chỉ huy, hắn phải vô cùng thận trọng, suy xét kỹ càng.
Đời trước đã trải qua rất nhiều trận chiến ngoài đời thực, nên bây giờ tham gia giải đấu trên mạng giả tưởng, Ariel khó mà khơi dậy hứng thú.
Chẳng qua …
Ánh mắt đảo qua nhóm Samantha, Lôi Tranh đang hào hứng thảo luận chiến thuật, Ariel hơi mỉm cười. Đây là đội quân tương lai của hắn, trước khi ra chiến trường, để họ ở đây rèn luyện một lần cũng tốt.
Nghe Chung Thịnh giảng giải kỹ càng về kế hoạch tác chiến ngày hôm nay, tất cả đều gật đầu tán thành.
Đây là ý kiến của Ariel. Hắn biết trong nhóm này chỉ có Hạng Phi có năng khiếu về mặt chỉ huy quân sự. Nhưng hắn không cho phép đội quân tương lai của mình không biết gì về chiến lược chiến thuật. Hắn không yêu cầu họ phải trở thành Chiến Thần, nhưng tối thiểu phải biết chút mưu mẹo bình thường để lừa quân địch. Cho nên, khi thảo luận chiến thuật, mỗi người đều phải đặt mình vào vị trí của kẻ địch để suy xét, tìm xem chiến thuật này có khuyết điểm gì không, nếu không nghĩ ra được gì, mọi người mới đồng ý tiến hành kế hoạch đã bàn.
Trước lúc đếm ngược, Ariel lạnh lùng nói với Edward: “Đừng để ảnh hưởng đến thi đấu.”
Đồng tử mắt Edward co lại, rồi dần dần giãn ra.
Nụ cười quen thuộc lại treo trên khóe môi. Hắn nói với Ariel: “Yên tâm.”
Ariel gật đầu, rồi liếc mắt cảnh cáo Gerald. Gerald vội vàng giơ tay lên thề sẽ phát huy hết khả năng. Hắn thấy thế mới thu lại tầm mắt.
Dường như chỉ một câu nói đó đã phá tan bầu không khí ngượng ngập giữa Edward và Gerald. Edward quay trở lại vẻ ôn hòa thường ngày. Gerald cũng khôi phục bản sắc chập mạch.
Những người khác đều thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ariel với ánh mắt nể phục. Đúng là khí phách. So với Ariel, bọn họ thực sự quá yếu!
Mọi người đều biết vấn đề giữa Edward và Gerald chưa được giải quyết. Ariel chẳng qua là nhắc nhở bọn họ tự giải quyết riêng, đừng để ảnh hưởng đến cả đội. Nhưng tránh được bầu không khí trầm mặc kỳ dị kia là đủ để mọi người thả lỏng thoải mái rồi.
Dựa theo kế hoạch, trận đấu diễn ra vô cùng thuận lợi. Đối thủ đã mạnh, đội của Ariel còn mạnh hơn. Sau khi giành chiến thắng, Ariel đưa ra đề nghị rút khỏi giải đấu.
Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu tại sao Ariel lại bỏ quyền thi đấu khi họ chỉ cách ngôi vị quán quân có vài bước.
Sau khi nghe đề nghị của Ariel, Chung Thịnh chợt giật mình hiểu ra. Nếu đoán không nhầm thì …
“Cây cao vượt rừng tất bị gió bão vùi dập.” Ariel để lại câu này rồi rời đi. Chung Thịnh ngập ngừng nhìn mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, cũng đăng xuất theo.
Edward nghe vậy tỏ ra đăm chiêu, đứng lên chuẩn bị thoát ra ngoài. Trước khi đi, hắn không quên nói thầm vào tai Gerald một câu.
Nghe xong câu nói trên của Ariel, Gerald trở nên nghiêm túc, trong đầu vụt qua một tia sáng. Nhưng ngay sau đó, Edward ghé tai nói thầm làm cậu lập tức ủ rũ.
Lặng lẽ nhìn những người khác, Gerald nuốt nước miếng cái ực, vội vàng đăng xuất.
Phút chốc, trong phòng chuẩn bị chỉ còn bốn người nhóm Lôi Tranh.
“Có ý gì?” Samantha chớp chớp mắt, không hiểu lắm.
Lâm Phỉ Nhi lờ mờ hiểu ra cái gì đó, nhưng không nói rõ được.
Tác giả:
←.← Tình hình có vẻ không ổn … Rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Gerald và Edward?
Gerald rầu rĩ. Quả nhiên không dễ qua mặt trưởng quan Tần.
Edward đứng từ xa nhìn Gerald bị Tần Hi Nhiên bạo hành, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác mâu thuẫn khó tả.
Một mặt, nhìn tên mặt dày miệng tiện kia bị đánh làm hắn có cảm giác sung sướng lạ kỳ. Ai bảo cậu cứ xen ngang mỗi lần tôi hóa đen, ai bảo cậu cứ quấn lấy tôi. Vì để ý hình tượng nên tôi mới không đánh cậu, vậy thì sao chứ, bây giờ có người xử lý cậu rồi đó.
Một mặt khác, thấy Gerald bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hắn lại thấy khó chịu. Dựa vào đâu mà mình còn chưa đánh, cậu ta đã bị người ta đập cho tơi tả như vậy rồi, cảm giác như mình bị thiệt thòi gì đó vậy.
Nhưng, bất kể thế nào, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa Gerald và Tần Hi Nhiên. Cùng lắm thì lát nữa đưa Gerald đến phòng y tế, bảo nhân viên y tế chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Sau gần nửa tiếng “giáo dục lại”, Gerald ngất xỉu nằm vật ra sàn đấu. Tần Hi Nhiên sảng khoái hú lên một tiếng. Giải tỏa cơn giận cảm giác thích thật.
Edward vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi đi vào phòng. Trông Gerald thật thê thảm, mặt mũi bầm tím, không gãy xương, nhưng nhìn vết thương cũng biết đau đến mức nào.
Edward cau chặt lông mày, vẻ mặt rõ ràng là không vui. Vốn dĩ hắn chỉ phụ trách đưa Gerald đến phòng y tế thôi, nhưng lúc đi ngang qua Tần Hi Nhiên, vẫn không nhịn được, nói: “Là đàn anh năm ba, ức hiếp tân sinh như vậy có phải hơi quá đáng không?”
Tần Hi Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu ta thích thế, cậu quản được à? Cậu là gì của cậu ta?”
Edward ngẩn ra, rồi nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt, xoay người đi, không nhìn Tần Hi Nhiên nữa, khiêng Gerald lên vai, đi đến phòng y tế.
Tần Hi Nhiên nói đúng. Suy cho cùng, trận đòn này là do chính Gerald rước lấy. Nếu cậu không muốn đến, Tần Hi Nhiên cũng đâu thể đuổi giết cậu đến tận phòng ký túc xá. Hắn không có quan hệ gì với Gerald cả, dựa vào đâu mà đòi can thiệp vào chuyện của cậu?
Mang theo tâm trạng khó chịu đưa Gerald đến phòng y tế, ném cậu vào máy chữa bệnh trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên y tế, Edward mặt ngoài bình tĩnh, nghĩ bụng: Dù sao cậu ta cũng thích bị đánh, thêm vài vết thương chắc chẳng sao đâu.
Chào bác sĩ, Edward điềm nhiên như không quay về phòng mình. Dạo này hắn có gì đó hơi bất thường, phải suy nghĩ kỹ lại mới được.
Edward và Gerald đang ở vào trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Tất cả thành viên tiểu đội Giảo Lang đều cảm nhận được sự kỳ lạ đó, nhưng chẳng ai nói rõ được giữa họ có vấn đề gì xảy ra.
Lâm Phỉ Nhi với Samantha ngày nào cũng dùng ánh mắt mờ ám xen lẫn phức tạp nhìn Edward và Gerald. Còn Edward từ đầu đến cuối đều treo lên mặt nụ cười ôn hòa, ngại ngùng không nói, để mặc mọi người suy đoán lung tung. Tên ngốc Gerald thì vẫn hoạt bát đầy sức sống, cười cười nói nói không ngừng. Cho đến khi …
Lại được nghỉ ngơi một ngày. Hôm sau, mọi người tinh thần phấn chấn đi đến phòng chuẩn bị.
Lâm Phỉ Nhi vừa vào phòng đã thấy bất thường. Bởi vì chỗ nào có Gerald thì hiếm khi được yên tĩnh.
Edward mặt lạnh như đá, nếu không phải gương mặt quen thuộc đó, chắc Lâm Phỉ Nhi đã nghĩ người ngồi ở đây là Ariel. Gerald tủi thân ngồi rụt người trong góc trông đến là tội nghiệp, mắt thâm quầng, không biết bị ai đánh hay là do không ngủ đủ giấc.
Lúc Chung Thịnh và Ariel xuất hiện trong phòng chuẩn bị, Hạng Phi mừng đến phát khóc. Cậu vẫn nghĩ Ariel là người khủng bố nhất đội, không ngờ Edward giải phóng áp suất thấp cũng chẳng kém gì Ariel.
“A Thịnh, cuối cùng cậu cũng đến!” Hạng Phi nhìn Chung Thịnh với ánh mắt nóng rực cảm kích, làm Chung Thịnh không khỏi sửng sốt.
Anh đảo mắt nhìn căn phòng một lượt, lúc nhìn đến Edward mặt mày sa sầm, giật mình kinh ngạc.
Edward luôn luôn tao nhã lịch thiệp tuấn tú mà cũng để lộ vẻ mặt này sao? Đúng là ngạc nhiên.
Ariel thản nhiên đưa mắt nhìn Gerald. Gerald bị nhìn đến nỗi run rẩy co rụt người lại, vẻ mặt ấm ức muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không mở miệng.
“Thảo luận về đối thủ ngày hôm nay.” Ariel quay sang nhìn Chung Thịnh, nói. Hắn không phải anh trai tri kỷ sẵn lòng nghe tâm sự, không hơi đâu đi giải quyết vấn đề tình cảm của bạn học hay cấp dưới. Cái hắn cần suy xét chỉ có những chuyện liên quan đến Chung Thịnh mà thôi.
Chung Thịnh nhún vai. Được rồi, anh cũng không thuộc dạng chu đáo săn sóc. Vấn đề của Edward và Gerald nên để hai người họ tự giải quyết.
“Đối thủ của chúng ta hôm nay là …”
Một đường chém giết xông pha, đến nay họ đã tiến thẳng vào tốp mười đội mạnh nhất. Sắp tới, mỗi trận đấu đều vô cùng ác liệt. Nhưng có hai yêu nghiệt là Ariel và Chung Thịnh, họ tin rằng mình sẽ giành được chức quán quân.
Chỉ cần xử lý đối thủ trong trận đấu ngày hôm này, trước mắt họ sẽ chỉ còn hai đội phải đối đầu. Một trong số đó là đội của đế quốc Elan mà bọn họ biết rất rõ, nhưng chẳng hiểu sao ngoài Nhị hoàng tử đế quốc Elan ra, trong đội đó lại có trưởng quan Từ mà bọn họ rất quen thuộc.
Còn một đội khác đến từ Học viên Chỉ huy Quân sự trực thuộc Liên Bang. Đội này mạnh vô cùng, gần như nghiền nát đối thủ thẳng tiến từ đầu giải đến vòng chung kết.
Nói thật, Ariel không quan tâm lắm đến chuyện thắng thua ở giải đấu này. Dẫu sao vẫn chỉ là chiến trường trên mạng giả tưởng, chết rồi còn có thể sống lại, cho nên đôi khi hắn có thể quyết đoán ra lệnh cho đội viên nào đó hy sinh. Nhưng nếu là chiến trường ngoài đời thực, mỗi một lần hy sinh tương đương mới tính mạng của vô vàn binh lính mất đi. Thân là sĩ quan chỉ huy, hắn phải vô cùng thận trọng, suy xét kỹ càng.
Đời trước đã trải qua rất nhiều trận chiến ngoài đời thực, nên bây giờ tham gia giải đấu trên mạng giả tưởng, Ariel khó mà khơi dậy hứng thú.
Chẳng qua …
Ánh mắt đảo qua nhóm Samantha, Lôi Tranh đang hào hứng thảo luận chiến thuật, Ariel hơi mỉm cười. Đây là đội quân tương lai của hắn, trước khi ra chiến trường, để họ ở đây rèn luyện một lần cũng tốt.
Nghe Chung Thịnh giảng giải kỹ càng về kế hoạch tác chiến ngày hôm nay, tất cả đều gật đầu tán thành.
Đây là ý kiến của Ariel. Hắn biết trong nhóm này chỉ có Hạng Phi có năng khiếu về mặt chỉ huy quân sự. Nhưng hắn không cho phép đội quân tương lai của mình không biết gì về chiến lược chiến thuật. Hắn không yêu cầu họ phải trở thành Chiến Thần, nhưng tối thiểu phải biết chút mưu mẹo bình thường để lừa quân địch. Cho nên, khi thảo luận chiến thuật, mỗi người đều phải đặt mình vào vị trí của kẻ địch để suy xét, tìm xem chiến thuật này có khuyết điểm gì không, nếu không nghĩ ra được gì, mọi người mới đồng ý tiến hành kế hoạch đã bàn.
Trước lúc đếm ngược, Ariel lạnh lùng nói với Edward: “Đừng để ảnh hưởng đến thi đấu.”
Đồng tử mắt Edward co lại, rồi dần dần giãn ra.
Nụ cười quen thuộc lại treo trên khóe môi. Hắn nói với Ariel: “Yên tâm.”
Ariel gật đầu, rồi liếc mắt cảnh cáo Gerald. Gerald vội vàng giơ tay lên thề sẽ phát huy hết khả năng. Hắn thấy thế mới thu lại tầm mắt.
Dường như chỉ một câu nói đó đã phá tan bầu không khí ngượng ngập giữa Edward và Gerald. Edward quay trở lại vẻ ôn hòa thường ngày. Gerald cũng khôi phục bản sắc chập mạch.
Những người khác đều thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ariel với ánh mắt nể phục. Đúng là khí phách. So với Ariel, bọn họ thực sự quá yếu!
Mọi người đều biết vấn đề giữa Edward và Gerald chưa được giải quyết. Ariel chẳng qua là nhắc nhở bọn họ tự giải quyết riêng, đừng để ảnh hưởng đến cả đội. Nhưng tránh được bầu không khí trầm mặc kỳ dị kia là đủ để mọi người thả lỏng thoải mái rồi.
Dựa theo kế hoạch, trận đấu diễn ra vô cùng thuận lợi. Đối thủ đã mạnh, đội của Ariel còn mạnh hơn. Sau khi giành chiến thắng, Ariel đưa ra đề nghị rút khỏi giải đấu.
Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu tại sao Ariel lại bỏ quyền thi đấu khi họ chỉ cách ngôi vị quán quân có vài bước.
Sau khi nghe đề nghị của Ariel, Chung Thịnh chợt giật mình hiểu ra. Nếu đoán không nhầm thì …
“Cây cao vượt rừng tất bị gió bão vùi dập.” Ariel để lại câu này rồi rời đi. Chung Thịnh ngập ngừng nhìn mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, cũng đăng xuất theo.
Edward nghe vậy tỏ ra đăm chiêu, đứng lên chuẩn bị thoát ra ngoài. Trước khi đi, hắn không quên nói thầm vào tai Gerald một câu.
Nghe xong câu nói trên của Ariel, Gerald trở nên nghiêm túc, trong đầu vụt qua một tia sáng. Nhưng ngay sau đó, Edward ghé tai nói thầm làm cậu lập tức ủ rũ.
Lặng lẽ nhìn những người khác, Gerald nuốt nước miếng cái ực, vội vàng đăng xuất.
Phút chốc, trong phòng chuẩn bị chỉ còn bốn người nhóm Lôi Tranh.
“Có ý gì?” Samantha chớp chớp mắt, không hiểu lắm.
Lâm Phỉ Nhi lờ mờ hiểu ra cái gì đó, nhưng không nói rõ được.
Tác giả:
←.← Tình hình có vẻ không ổn … Rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Gerald và Edward?
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ