Chú Ái Tinh Không
Chương 154
Editor: Nguyệt
“À, ra thế.” Edward giật giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười khó coi.
Quả nhiên … không hề có chỗ cho hắn chen vào …
“Này, anh không thấy chuyện này rất buồn cười à?” Gerald trừng Edward. Chuyện buồn cười thế này mà sao Edward vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt thế.
“Ừ, cũng được.” Edward ỉu xìu đáp, rồi mới lộ ra nụ cười ôn hòa.
Gerald đột nhiên nhíu mày, nói với Edward: “Em bảo này, anh đừng cười như thế nữa được không?”
“Hửm?” Edward ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu ta bị làm sao vậy, vừa mới bảo mình cười, bây giờ lại bảo đừng cười nữa.
Gerald bĩu môi: “Anh không thấy mệt à? Lúc nào cũng đeo mặt nạ.”
Ánh mắt Edward trở nên lạnh lùng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong duyên dáng. “Cậu đang nói gì vậy, Gerald?”
Gerald gãi đầu: “Em bảo anh ấy, không có chuyện gì cũng cười, sống với cái mặt nạ tươi cười đó anh không thấy mệt sao?”
Đôi mắt Edward trở nên lạnh lẽo rét buốt. “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Gerald thở dài bất đắc dĩ: “Thôi, mỗi người có cách sống của riêng mình, anh thích đeo mặt nạ thì thôi vậy. Nhưng em nghĩ anh cười thật lòng trông đáng yêu hơn nhiều.”
“Thật là, mặt mũi đẹp vậy mà cứ thích đeo mặt nạ, làm hỏng hết khí chất mỹ nhân.” Gerald lẩm bẩm một câu rồi ngắt liên lạc.
Edward ngẩn người, vô thức sờ lên khóe miệng mình. Độ cong hoàn mỹ, nụ cười tao nhã. Ai cũng khen nụ cười ôn hòa của hắn, vậy mà trong mắt Gerald, nó chỉ là một chiếc mặt nạ thôi sao …
“Anh cười thật lòng trông đáng yêu hơn nhiều …” Trong đầu vang vọng câu nói của Gerald, Edward bỗng hoảng hốt. Cười thật lòng? Hắn từng cười thật lòng trước mặt Gerald sao?
Thở dài buồn bã, khóe môi giương lên thành nét cười tự giễu. Mình còn nhớ nên mỉm cười thế nào sao?
Khoan đã!
Nếu ngay cả Gerald cũng phát hiện ra nụ cười giả dối của mình, vậy chẳng phải những người sâu sắc nhạy bén hơn đều …
Edward chợt nảy ra một ý nghĩ khó tin, chẳng lẽ tất cả mọi người đều biết?
“Tít tít tít!”
Không còn tâm trí nào nhìn xem ai gọi cho mình, Edward tiện tay bấm nhận cuộc gọi.
“Phải rồi, quên không nói, thật ra đó chỉ là suy đoán của em thôi. Trực giác của em hơi mẫn cảm, anh đừng để ý nhé.” Giọng sang sảng của Gerald truyền ra từ quang não.
“Được rồi, em chỉ muốn nói với anh vậy thôi, bye bye.”
Vừa dứt lời đã ngắt liên lạc, để lại Edward ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Lâu sau, hắn nghiến răng nghiến lợi gắt: “Tên Gerald ngu ngốc này!”
Biết vỏ bọc ngụy trang của mình không bị nhìn thấu, Edward củng cố lại tinh thần, không để ý đến tên Gerald khốn kiếp này nữa. Mặc dù không hiểu cậu ta ăn nhầm cái gì mà ngày nào cũng gọi đến quấy rầy hắn, nhưng hắn quen nghe cậu ta lải nhải rồi.
Buổi dạ hội do phu nhân Heideck tổ chức rất thành công. Edward và Elena đều làm quen được nhiều nam nữ trẻ tuổi trong buổi tiệc.
Phu nhân Heideck vẫn lấy làm tự hào vì cả con trai lẫn con gái đều học tại trường Đệ Nhất. Lúc nói chuyện với các phu nhân khác, giữa những câu từ khéo léo cũng mơ hồ để lộ ý tìm đối tượng cho con mình.
Người được mời đến dự tiệc đều là người có thân phận địa vị, đa số là tương đương với Fussen Heideck. Những gia đình như họ bàn chuyện hôn nhân với nhau là điều rất bình thường. Anh em Edward lại xuất sắc hơn người, cho nên các vị phu nhân đều rất có cảm tình với họ.
Đương nhiên, chuyện cưới hỏi không phải chỉ qua một buổi tiệc thế này là xong. Nhưng được nổi bật trước công chúng một phen cũng làm phu nhân Heideck có tâm trạng cực kỳ tốt.
Buổi dạ hội kết thúc, Elena bị bố gọi lên hỏi chuyện học hành ở trường. Còn Edward thì bị phu nhân Heideck đưa xuống tầng hầm.
Hai tiếng sau.
“Anh à, anh làm sao thế? Trông anh mệt mỏi quá.” Elena ra khỏi thư phòng của bố, trùng hợp gặp Edward đi lên với khuôn mặt tái nhợt.
“Không sao.” Edward vẫn mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng vuốt tóc em gái. “Có lẽ là tiệc tối ăn chút hải sản nên hơi khó chịu.”
“Anh ra nhiều mồ hôi quá.” Elena để ý thấy hai bên tóc mai của Edward ướt đẫm mồ hôi, nói với giọng gấp gáp lo âu, “Để em đi gọi bác sĩ.”
“Không cần!” Edward đúng lúc ngăn cô lại, “Anh không sao thật mà. Vừa uống thuốc rồi, chắc bây giờ đã có hiệu quả. Anh đang định về phòng ngủ một lát.”
“Vậy … nếu anh thấy không khỏe phải bảo em ngay đấy.” Elena không lay chuyển được anh trai, đành phải thỏa hiệp.
“Ừ, anh cam đoan, nếu thấy không khỏe nhất định sẽ triệu hồi em trước tiên.” Edward cười tủm tỉm ra vẻ muốn thề.
Elena giận, trừng mắt nguýt anh: “Được rồi, bị ốm còn cứ thích đùa em. Để em đưa anh về phòng.”
“Ừ.” Edward sóng vai đi cùng Elena, lát sau đã về đến phòng mình.
“Có chuyện gì phải bảo em ngay đấy!” Trước khi đi, Elena vẫn không quên dặn hắn một câu. Edward đành gật đầu, thế mới tiễn bước được cô. Cửa vừa đóng lại, trông mặt hắn lại càng tái hơn trước.
Cố gắng đi đến trước gương lớn, gần như hao hết sức lực mới cởi được bộ lễ phục phẳng phiu. Quần áo vừa rơi xuống đất, múi máu nồng nặc lập tức lan tràn khắp phòng. Edward lạnh lùng nhìn người mặt mũi tái nhợt trong gương, im lặng xoay người lại.
Trong gương là tấm lưng chằng chịt vết roi vẫn còn rỉ máu. Ngoài ra, còn có những vết sẹo mảnh nhỏ phủ khắp lưng, là do bị roi quất để lại. Kiểu tra tấn bằng roi này không lấy mạng người ta, nhưng cái sự đau đớn nó mang lại thì không phải ai cũng chịu được.
Hít một hơi thật sâu, Edward đừng thẳng người, lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra một lọ thuốc xịt, cố gắng tự chữa trị cho mình. Mỗi lần cánh tay di chuyển đều động đến vết thương, có những vết càng sâu hơn trước, giọt máu đỏ au trượt dài trên lưng.
Gương mặt vốn nhã nhặn của Edward nay cau có vì đau nhức. Đề phòng mình không chịu được sẽ hét lên, hắn cắn chặt môi dưới, cắn đến ứa máu.
Bàn tay cầm lọ thuốc run rẩy, đánh rơi nó xuống nền nhà. Nhưng Edward vẫn gắng gượng tự nhặt nó lên, không tìm bất kỳ ai đến hỗ trợ.
Đến khi cả tấm lưng được phủ một lớp bọt biển trắng, cả người hắn đã toát mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu tơ máu.
Edward nằm vật ra giường, không muốn cử động dù chỉ một ngón tay. Ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, bỗng cảm thấy mờ mịt.
“Nhớ kỹ, đây là hình phạt dành cho mày.”
“Đồ ăn hại! Không bằng được thằng con hoang kia!”
“Đừng tưởng mẹ không đi theo mày thì không biết, mày với thằng con hoang kia thân nhau lắm chứ gì.”
“Đồ vô dụng đáng chết! Tao muốn mày đánh bại nó, chứ không bảo mày làm bạn với nó!”
Những lời nhục mạ chói tai của mẹ vẫn còn lẩn quẩn bên tai. Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của bố cũng quanh quẩn trong đầu.
“Đừng làm trái ý mẹ con.”
Bất chợt, Edward lộ ra nụ cười khó coi, lẩm bẩm bằng cái giọng khàn khàn: “Không làm trái ý bà ta thì chắc con không sống nổi.”
Một gia đình lạnh lẽo, một xã hội thượng lưu dối trá. Những người vây quanh hắn ở trường chỉ nhìn vào cái danh con trai trưởng gia tộc Heideck. Nếu hắn rời khỏi gia tộc Heideck, hắn tin mình sẽ đạt được thành tựu xuất sắc, nhưng lại không tin những người gọi là “bạn” vây quanh hắn bây giờ có còn chấp nhận hắn hay không.
Những gia tộc theo con đường chính trị luôn lạnh lùng bạc bẽo hơn gia tộc theo quân đội. Không có lợi ích làm tiền đề, thì chẳng có gì lâu dài.
Im lặng nhắm mắt lại, Edward nhớ về cặp mắt đen sâu thẳm ấy.
Thuần một màu đen, trong veo, trung thành … Chỉ cần nhìn thấy Ariel, chủ nhân của đôi mắt ấy sẽ không để ý đến bất kỳ ai khác.
Nhìn Ariel, chỉ có Ariel. Không phải gia tộc Clifford, không phải tương lai xán lạn. Người ấy chăm chú nhìn vào Ariel với tấm lòng trong sáng không mang bất kỳ mục đích gì.
Chỉ cần Ariel vẫn là Ariel, thì cho dù có phải người thừa kế gia tộc Clifford hay không, Chung Thịnh sẽ chẳng bao giờ rời mắt.
Thật ngưỡng mộ … thật ghen tỵ … tại sao … tại sao không có ai nhìn mình chăm chú như thế, tại sao chủ nhân của đôi mắt ấy chưa từng nhận ra mình không hề thua kém Ariel?
Dựa vào đâu mà từ bé Ariel đã có tất cả? Dựa vào đâu mà hắn lại dễ dàng có được những thứ mà mình khao khát …
Nếu … chỉ là nếu thôi … Ariel không còn tồn tại …
Edward mở mắt ra. Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như đại dương bỗng bị màu đỏ tàn ác nhàn nhạt xâm chiếm.
“Tít tít tít!”
Tiếng chuông reng lại lần nữa làm Edward sực tỉnh. Bầu không khí nặng nề vừa nãy đã bị tiếng tít tít phá tan.
Không biết tâm trạng bây giờ rối rắm đến thế nào, Edward bất đắc dĩ bấm nhận cuộc gọi.
Tác giả:
┐[”]┌ Mọi người bảo Edward có rối rắm không chứ … Lần nào hóa đen chuẩn bị thành đại boss cũng bị cắt ngang … Phải xui đến mức nào mới gặp phải chuyện thế này chứ …
“À, ra thế.” Edward giật giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười khó coi.
Quả nhiên … không hề có chỗ cho hắn chen vào …
“Này, anh không thấy chuyện này rất buồn cười à?” Gerald trừng Edward. Chuyện buồn cười thế này mà sao Edward vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt thế.
“Ừ, cũng được.” Edward ỉu xìu đáp, rồi mới lộ ra nụ cười ôn hòa.
Gerald đột nhiên nhíu mày, nói với Edward: “Em bảo này, anh đừng cười như thế nữa được không?”
“Hửm?” Edward ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu ta bị làm sao vậy, vừa mới bảo mình cười, bây giờ lại bảo đừng cười nữa.
Gerald bĩu môi: “Anh không thấy mệt à? Lúc nào cũng đeo mặt nạ.”
Ánh mắt Edward trở nên lạnh lùng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong duyên dáng. “Cậu đang nói gì vậy, Gerald?”
Gerald gãi đầu: “Em bảo anh ấy, không có chuyện gì cũng cười, sống với cái mặt nạ tươi cười đó anh không thấy mệt sao?”
Đôi mắt Edward trở nên lạnh lẽo rét buốt. “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Gerald thở dài bất đắc dĩ: “Thôi, mỗi người có cách sống của riêng mình, anh thích đeo mặt nạ thì thôi vậy. Nhưng em nghĩ anh cười thật lòng trông đáng yêu hơn nhiều.”
“Thật là, mặt mũi đẹp vậy mà cứ thích đeo mặt nạ, làm hỏng hết khí chất mỹ nhân.” Gerald lẩm bẩm một câu rồi ngắt liên lạc.
Edward ngẩn người, vô thức sờ lên khóe miệng mình. Độ cong hoàn mỹ, nụ cười tao nhã. Ai cũng khen nụ cười ôn hòa của hắn, vậy mà trong mắt Gerald, nó chỉ là một chiếc mặt nạ thôi sao …
“Anh cười thật lòng trông đáng yêu hơn nhiều …” Trong đầu vang vọng câu nói của Gerald, Edward bỗng hoảng hốt. Cười thật lòng? Hắn từng cười thật lòng trước mặt Gerald sao?
Thở dài buồn bã, khóe môi giương lên thành nét cười tự giễu. Mình còn nhớ nên mỉm cười thế nào sao?
Khoan đã!
Nếu ngay cả Gerald cũng phát hiện ra nụ cười giả dối của mình, vậy chẳng phải những người sâu sắc nhạy bén hơn đều …
Edward chợt nảy ra một ý nghĩ khó tin, chẳng lẽ tất cả mọi người đều biết?
“Tít tít tít!”
Không còn tâm trí nào nhìn xem ai gọi cho mình, Edward tiện tay bấm nhận cuộc gọi.
“Phải rồi, quên không nói, thật ra đó chỉ là suy đoán của em thôi. Trực giác của em hơi mẫn cảm, anh đừng để ý nhé.” Giọng sang sảng của Gerald truyền ra từ quang não.
“Được rồi, em chỉ muốn nói với anh vậy thôi, bye bye.”
Vừa dứt lời đã ngắt liên lạc, để lại Edward ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Lâu sau, hắn nghiến răng nghiến lợi gắt: “Tên Gerald ngu ngốc này!”
Biết vỏ bọc ngụy trang của mình không bị nhìn thấu, Edward củng cố lại tinh thần, không để ý đến tên Gerald khốn kiếp này nữa. Mặc dù không hiểu cậu ta ăn nhầm cái gì mà ngày nào cũng gọi đến quấy rầy hắn, nhưng hắn quen nghe cậu ta lải nhải rồi.
Buổi dạ hội do phu nhân Heideck tổ chức rất thành công. Edward và Elena đều làm quen được nhiều nam nữ trẻ tuổi trong buổi tiệc.
Phu nhân Heideck vẫn lấy làm tự hào vì cả con trai lẫn con gái đều học tại trường Đệ Nhất. Lúc nói chuyện với các phu nhân khác, giữa những câu từ khéo léo cũng mơ hồ để lộ ý tìm đối tượng cho con mình.
Người được mời đến dự tiệc đều là người có thân phận địa vị, đa số là tương đương với Fussen Heideck. Những gia đình như họ bàn chuyện hôn nhân với nhau là điều rất bình thường. Anh em Edward lại xuất sắc hơn người, cho nên các vị phu nhân đều rất có cảm tình với họ.
Đương nhiên, chuyện cưới hỏi không phải chỉ qua một buổi tiệc thế này là xong. Nhưng được nổi bật trước công chúng một phen cũng làm phu nhân Heideck có tâm trạng cực kỳ tốt.
Buổi dạ hội kết thúc, Elena bị bố gọi lên hỏi chuyện học hành ở trường. Còn Edward thì bị phu nhân Heideck đưa xuống tầng hầm.
Hai tiếng sau.
“Anh à, anh làm sao thế? Trông anh mệt mỏi quá.” Elena ra khỏi thư phòng của bố, trùng hợp gặp Edward đi lên với khuôn mặt tái nhợt.
“Không sao.” Edward vẫn mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng vuốt tóc em gái. “Có lẽ là tiệc tối ăn chút hải sản nên hơi khó chịu.”
“Anh ra nhiều mồ hôi quá.” Elena để ý thấy hai bên tóc mai của Edward ướt đẫm mồ hôi, nói với giọng gấp gáp lo âu, “Để em đi gọi bác sĩ.”
“Không cần!” Edward đúng lúc ngăn cô lại, “Anh không sao thật mà. Vừa uống thuốc rồi, chắc bây giờ đã có hiệu quả. Anh đang định về phòng ngủ một lát.”
“Vậy … nếu anh thấy không khỏe phải bảo em ngay đấy.” Elena không lay chuyển được anh trai, đành phải thỏa hiệp.
“Ừ, anh cam đoan, nếu thấy không khỏe nhất định sẽ triệu hồi em trước tiên.” Edward cười tủm tỉm ra vẻ muốn thề.
Elena giận, trừng mắt nguýt anh: “Được rồi, bị ốm còn cứ thích đùa em. Để em đưa anh về phòng.”
“Ừ.” Edward sóng vai đi cùng Elena, lát sau đã về đến phòng mình.
“Có chuyện gì phải bảo em ngay đấy!” Trước khi đi, Elena vẫn không quên dặn hắn một câu. Edward đành gật đầu, thế mới tiễn bước được cô. Cửa vừa đóng lại, trông mặt hắn lại càng tái hơn trước.
Cố gắng đi đến trước gương lớn, gần như hao hết sức lực mới cởi được bộ lễ phục phẳng phiu. Quần áo vừa rơi xuống đất, múi máu nồng nặc lập tức lan tràn khắp phòng. Edward lạnh lùng nhìn người mặt mũi tái nhợt trong gương, im lặng xoay người lại.
Trong gương là tấm lưng chằng chịt vết roi vẫn còn rỉ máu. Ngoài ra, còn có những vết sẹo mảnh nhỏ phủ khắp lưng, là do bị roi quất để lại. Kiểu tra tấn bằng roi này không lấy mạng người ta, nhưng cái sự đau đớn nó mang lại thì không phải ai cũng chịu được.
Hít một hơi thật sâu, Edward đừng thẳng người, lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra một lọ thuốc xịt, cố gắng tự chữa trị cho mình. Mỗi lần cánh tay di chuyển đều động đến vết thương, có những vết càng sâu hơn trước, giọt máu đỏ au trượt dài trên lưng.
Gương mặt vốn nhã nhặn của Edward nay cau có vì đau nhức. Đề phòng mình không chịu được sẽ hét lên, hắn cắn chặt môi dưới, cắn đến ứa máu.
Bàn tay cầm lọ thuốc run rẩy, đánh rơi nó xuống nền nhà. Nhưng Edward vẫn gắng gượng tự nhặt nó lên, không tìm bất kỳ ai đến hỗ trợ.
Đến khi cả tấm lưng được phủ một lớp bọt biển trắng, cả người hắn đã toát mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu tơ máu.
Edward nằm vật ra giường, không muốn cử động dù chỉ một ngón tay. Ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, bỗng cảm thấy mờ mịt.
“Nhớ kỹ, đây là hình phạt dành cho mày.”
“Đồ ăn hại! Không bằng được thằng con hoang kia!”
“Đừng tưởng mẹ không đi theo mày thì không biết, mày với thằng con hoang kia thân nhau lắm chứ gì.”
“Đồ vô dụng đáng chết! Tao muốn mày đánh bại nó, chứ không bảo mày làm bạn với nó!”
Những lời nhục mạ chói tai của mẹ vẫn còn lẩn quẩn bên tai. Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của bố cũng quanh quẩn trong đầu.
“Đừng làm trái ý mẹ con.”
Bất chợt, Edward lộ ra nụ cười khó coi, lẩm bẩm bằng cái giọng khàn khàn: “Không làm trái ý bà ta thì chắc con không sống nổi.”
Một gia đình lạnh lẽo, một xã hội thượng lưu dối trá. Những người vây quanh hắn ở trường chỉ nhìn vào cái danh con trai trưởng gia tộc Heideck. Nếu hắn rời khỏi gia tộc Heideck, hắn tin mình sẽ đạt được thành tựu xuất sắc, nhưng lại không tin những người gọi là “bạn” vây quanh hắn bây giờ có còn chấp nhận hắn hay không.
Những gia tộc theo con đường chính trị luôn lạnh lùng bạc bẽo hơn gia tộc theo quân đội. Không có lợi ích làm tiền đề, thì chẳng có gì lâu dài.
Im lặng nhắm mắt lại, Edward nhớ về cặp mắt đen sâu thẳm ấy.
Thuần một màu đen, trong veo, trung thành … Chỉ cần nhìn thấy Ariel, chủ nhân của đôi mắt ấy sẽ không để ý đến bất kỳ ai khác.
Nhìn Ariel, chỉ có Ariel. Không phải gia tộc Clifford, không phải tương lai xán lạn. Người ấy chăm chú nhìn vào Ariel với tấm lòng trong sáng không mang bất kỳ mục đích gì.
Chỉ cần Ariel vẫn là Ariel, thì cho dù có phải người thừa kế gia tộc Clifford hay không, Chung Thịnh sẽ chẳng bao giờ rời mắt.
Thật ngưỡng mộ … thật ghen tỵ … tại sao … tại sao không có ai nhìn mình chăm chú như thế, tại sao chủ nhân của đôi mắt ấy chưa từng nhận ra mình không hề thua kém Ariel?
Dựa vào đâu mà từ bé Ariel đã có tất cả? Dựa vào đâu mà hắn lại dễ dàng có được những thứ mà mình khao khát …
Nếu … chỉ là nếu thôi … Ariel không còn tồn tại …
Edward mở mắt ra. Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như đại dương bỗng bị màu đỏ tàn ác nhàn nhạt xâm chiếm.
“Tít tít tít!”
Tiếng chuông reng lại lần nữa làm Edward sực tỉnh. Bầu không khí nặng nề vừa nãy đã bị tiếng tít tít phá tan.
Không biết tâm trạng bây giờ rối rắm đến thế nào, Edward bất đắc dĩ bấm nhận cuộc gọi.
Tác giả:
┐[”]┌ Mọi người bảo Edward có rối rắm không chứ … Lần nào hóa đen chuẩn bị thành đại boss cũng bị cắt ngang … Phải xui đến mức nào mới gặp phải chuyện thế này chứ …
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ