Chú Ái Tinh Không
Chương 129
Editor: Nguyệt
Được đội trưởng Fox dạy dỗ ba tháng, họ đã tiến bộ hơn nhiều. Mấy ngày nay lúc đi học, ai cũng nhìn ra được thành tích của họ cao hơn bạn bè cùng khóa rất nhiều. Sự chênh lệch rõ rệt làm họ thấy sung sướng và tự hào. Nhưng đi thi đấu với tâm lý này thì thất bại cũng còn là nhẹ!
“Sai thì sửa lại là được rồi. Ai mà chẳng trưởng thành từ sai lầm, chỉ cần sau này không phạm phải nữa là ổn thôi.” Giọng nói ôn hòa của Edward vọng từ chiếc cơ giáp cuối cùng xuống.
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm may mắn vì đàn anh Edward quả nhiên là dịu dàng như lời đồn. Ở cùng anh ấy có cảm giác như gió xuân ấm áp vậy.
“Còn chờ gì nữa?” Ariel lạnh lùng hỏi.
Mọi người ngẩn ra, mặt biến sắc, vội vàng lấy cơ giáp ra bò lên.
Chưa đến ba mươi giây, tất cả đã vào trạng thái chiến đấu. Chung Thịnh yên lặng nhìn chiếc cơ giáp màu xám bạc và một chiếc khác màu đỏ sậm, không hiểu sao bỗng thấy khó chịu.
Từ lâu anh đã biết Edward Heideck tính tình ôn hòa thành tích xuất sắc. Nhưng anh ta phối hợp nhuần nhuyễn với Ariel như thế làm anh thấy không thoải mái. Mọi lần anh đều là người đảm nhiệm vai trò đó mà. Nhưng hôm nay Edward lại giành trước một bước, dịu giọng an ủi mọi người trước anh. Đây là một sự đả kích không nhẹ với anh.
Dù là vẻ ngoài hay gia thế, thậm chí là thực lực mà anh vẫn luôn lấy làm tự hào, Edward đều hơn anh. Nếu Ariel thật sự có thể chấp nhận quan hệ với phái nam, vậy …
Lời ngọt ngào hôm qua như còn vẳng bên tai, mà nay Chung Thịnh lại rối bời.
Suy cho cùng là do cái sự tự ti chôn sâu dưới đáy lòng bắt đầu rục rịch làm loạn. Anh tự tin mình không thua kém ai, nhưng đồng thời lại lo lắng, vì dường như ngoài thực lực ra anh chẳng có gì cả.
Đôi khi, anh thấy hoang mang, không biết vì sao Ariel lại thích mình. Đơn giản chỉ vì mình đã thề nguyện trung thành sao? Có vẻ không phải nguyên nhân này.
Đời trước, anh đi theo Ariel mười năm. Ngài ấy chưa từng để lộ chút hứng thú nào với anh. Vậy tại sao đời này lại thích anh chỉ sau ba tháng ngắn ngủi?
Ngờ vực, lo lắng, bất an. Tất cả trào dâng trong lòng. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi sống lại đến giờ, Chung Thịnh cảm nhận được nỗi sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng.
Nếu chưa bao giờ có được, có lẽ anh sẽ vẫn mang tâm trạng như đời trước, âm thầm ôm mối tình si, lặng lẽ làm bạn bên Ariel. Nhưng khi đã trải những ngày hạnh phúc gần gũi bên người mình yêu, nếu mất đi Ariel, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Biết đâu sẽ đồng quy vu tận với Ariel …
Chung Thịnh cười tự giễu, mệt mỏi day day thái dương. Anh có tư cách gì mà đòi đồng quy vu tận với Ariel? Người ấy lúc nào cũng rực rỡ như vầng dương, tỏa hào quang chói mắt. Còn anh …
“Chung Thịnh!”
“Vâng!” Chung Thịnh sực tỉnh khỏi cơn rối rắm.
“Cậu đang làm cái gì?” Ariel lạnh lùng chất vấn.
“Xin lỗi.” Chung Thịnh mặt biến sắc, nhìn xung quanh mới biết Samantha làm trinh sát đã phát hiện kẻ địch tại vị trí cách bọn họ ba cây số, Ariel đang bàn đối sách với anh.
“Tôi không muốn có lần thứ hai.” Giọng Ariel trầm lạnh.
“Cam đoan không có lần sau.” Chung Thịnh vội điều chỉnh lại tâm trạng. Trong tình hình thế này mà thất thần thì đúng là không thể tha thứ! Mấy thứ cảm xúc rối rắm linh tinh chết tiệt này mau dẹp đi thôi. Nếu ngay cả tư cách làm cấp dưới của ngài Ariel cũng không còn, thì nói gì đến những cái khác.
“Chú ý. Hạng Phi, Gerald, điểm mai phục A.”
“Rõ!”
“Phỉ Nhi, Lôi Tranh, đến tập hợp với Samantha, chuẩn bị phối hợp cùng mọi người.”
“Rõ!”
“Edward, tôi chưa biết nhiều về phong cách chiến đấu của anh, cho nên tạm thời anh cứ phối hợp tác chiến trước đã.”
“Được.”
“Tôi với Chung Thịnh ở giữa. Năm phút sau phát động công kích!”
Mọi người: “Đã rõ!”
Dựa theo kế hoạch đã vạch trước đó, Ariel ra chỉ lệnh, mọi người theo đó mà đi. Sau đó, Ariel điều khiển chiếc cơ giáp cao lớn, quay đầu lạnh lùng liếc Chung Thịnh: “Đi theo tôi.”
Chung Thịnh bỗng thấy căng thẳng, chột dạ cúi đầu theo sau Ariel.
Có Ariel và Chung Thịnh làm quân tiên phong, cộng thêm sự phối hợp của những người khác, trận chiến nhanh chóng kết thúc. Chưa đến mười phút, sáu chiếc cơ giáp của địch đã bị bọn họ tiêu diệt. Tuy trình độ điều khiển cơ giáp của quân địch rất khá, nhưng so với nhóm Ariel thì kém xa.
Đương nhiên, bọn Lôi Tranh cũng không ngốc đến mức cho rằng tất cả những người tham dự giải đấu đều chỉ ở trình độ này. Nếu thế thì chẳng cần thi đấu làm gì, trực tiếp trao giải cho các tiểu đội của học viên năm cao là xong.
Trình độ sĩ quan cấp úy thế này chủ yếu là để đào thải các học viên mới. Dù gì họ cũng mới nhập học nửa năm, kiến thức và trải nghiệm có hạn. May là chỉ hạn chế lập đội trong phạm vi trường học, chứ không hạn chế học viên các năm lập đội với nhau. Vậy nên đa phần các tân sinh đều chủ động xin gia nhập đội của các đàn anh đàn chị năm trên, chẳng cần gì nhiều, được mở mang kiến thức là tốt rồi. Giải đấu quy mô lớn thế này sẽ có rất nhiều cái đáng để học hỏi.
“Thu dọn chiến trường, sau đó nghỉ giải lao. Tôi đăng ký địa hình sa mạc, loại sơ cấp, số lượng quân địch hẳn là gấp ba chúng ta.” Ariel nói với những người khác.
“Chung Thịnh, trận tiếp theo cậu với tôi làm trinh sát, truy tìm quân địch.” Ariel xoay qua nói với Chung Thịnh. “Những người còn lại nghe Edward chỉ huy.”
“Rõ!”
Như thể ra chiến trường thực sự, Ariel tạo cho người khác một áp lực vô hình, cứ như một vị tướng giỏi tài thao lược, nắm chắc cục diện trận đấu, mà không phải một học viên bình thường.
Khí thế mạnh mẽ ấy không chỉ khiến nhóm Lâm Phỉ Nhi tin phục, mà còn khiến Edward thầm hốt hoảng.
Ngay cả hắn cũng bị khí thế ấy bức bách. Mới mười tám tuổi đã có dáng dấp của một tướng lĩnh tài ba. Nếu ra chiến trường tôi luyện vài năm, chẳng phải gia tộc Clifford lại có thêm một sĩ quan cấp cao nữa sao?
Không được. Tuyệt đối không thể như vậy được!
“Chung Thịnh, đi theo tôi.”
“Vâng.”
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp theo sau Ariel. Anh biết đối phương có chuyện muốn nói với mình.
Rõ ràng trong số tám chiếc cơ giáp, cơ giáp của Samantha, Hạng Phi và Ariel là thích hợp với vị trí trinh sát nhất. Cơ giáp của anh tuy tốc độ nhanh, nhưng không được trang bị ra đa loại tốt, rất có thể bị làm nhiễu sóng, do đó không tìm được vị trí quân địch.
Hai người điều khiển cơ giáp chạy nhanh như gió. Được chừng hai cây số thì Ariel đột nhiên dừng lại, mở buồng lái nhảy ra ngoài.
Chung Thịnh vội vàng dừng lại, cũng nhảy ra ngoài. Nhưng khi đối diện với gương mặt không biểu cảm của Ariel, anh bỗng thấy bồn chồn lo lắng.
Bầu không khí … có vẻ không ổn.
Trước đây anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Ariel đằng sau gương mặt lãnh đạm này. Vậy mà nay anh hoàn toàn không nhìn ra được rút cục Ariel đang giận hay thế nào.
Xét theo tình hình vừa nãy thì khả năng cao là giận. Nhưng mà … Người yêu giận nhau thì phải làm thế nào? Hay là dỗ dành đối phương chăng?
Chẳng lẽ anh phải làm nũng để dỗ Ariel?
Tưởng tượng ra cảnh làm nũng với Ariel, Chung Thịnh thấy sởn cả người. Thôi, để lại lối thoát cho cả anh và Ariel đi. Một thằng con trai cao to thô kệch như anh mà làm ra cái bộ dạng ấy, cắt cổ luôn cho xong.
Tuy khi ở trên giường, anh là người nằm dưới. Nhưng anh không nghĩ rằng mình đảm nhiệm vai nữ trong mối quan hệ của họ. Hơn nữa, anh tin rằng nếu mình thực sự làm như vậy thì không còn là Chung Thịnh mà Ariel thích nữa.
“Nói đi, vừa nãy có chuyện gì vậy?” Ariel nhíu mày, hỏi thẳng.
Chung Thịnh thấy thật khó xử. Đầu tiên, anh không muốn nói dối Ariel. Nhưng bảo anh nói chi tiết vừa rồi mình rối rắm thế nào, tâm trạng ra sao, anh cảm thấy … rất dọa người.
Vừa rồi còn tự nhận mình không có chút nữ tính nào, mà nay đã phiền muộn lo được lo mất chẳng khác gì con gái.
“Không … không có gì.” Chịu áp lực từ Ariel, Chung Thịnh vẫn không dám nói thật.
“Không có gì?” Ariel lại gần, đứng ngay trước mặt Chung Thịnh, nâng cằm anh lên, chậm rãi ma xát bờ môi anh, “Là thế này sao?”
Ngón tay ấm áp vuốt ve bờ môi. Tim Chung Thịnh bỗng đập thình thịch như trống dồn. Đứng gần thế này, sát rạt gương mặt tinh xảo và đôi đồng tử trong ngần lạnh lẽo, muốn nói dối cũng khó.
Bất chợt, Ariel nhếch môi cười, ghì cổ Chung Thịnh, hôn lên môi anh.
Chung Thịnh đỏ mặt. Anh không biết tại sao Ariel đột nhiên lại hôn mình. Ngượng ngùng nhắm mắt lại, chờ mong một nụ hôn nồng nhiệt. Nào ngờ, Ariel đột nhiên buông môi anh ra, ghé tai anh thì thầm bằng chất giọng trầm khàn đầy mê hoặc: “Chắc em cũng biết, nguyên lý hoạt động của mạng chiến đấu là dùng sóng não để tác động lên hệ thần kinh.”
Chung Thịnh nghi hoặc mở mắt ra, không hiểu tại sao Ariel lại nhắc đến chuyện này.
“Chính vì thế mà có thể chuyển đổi tư duy thành hành động. Nói cách khác, tất cả diễn ra trong mạng chiến đấu đều là sự thực thể hóa từ tư duy của em.”
Được đội trưởng Fox dạy dỗ ba tháng, họ đã tiến bộ hơn nhiều. Mấy ngày nay lúc đi học, ai cũng nhìn ra được thành tích của họ cao hơn bạn bè cùng khóa rất nhiều. Sự chênh lệch rõ rệt làm họ thấy sung sướng và tự hào. Nhưng đi thi đấu với tâm lý này thì thất bại cũng còn là nhẹ!
“Sai thì sửa lại là được rồi. Ai mà chẳng trưởng thành từ sai lầm, chỉ cần sau này không phạm phải nữa là ổn thôi.” Giọng nói ôn hòa của Edward vọng từ chiếc cơ giáp cuối cùng xuống.
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm may mắn vì đàn anh Edward quả nhiên là dịu dàng như lời đồn. Ở cùng anh ấy có cảm giác như gió xuân ấm áp vậy.
“Còn chờ gì nữa?” Ariel lạnh lùng hỏi.
Mọi người ngẩn ra, mặt biến sắc, vội vàng lấy cơ giáp ra bò lên.
Chưa đến ba mươi giây, tất cả đã vào trạng thái chiến đấu. Chung Thịnh yên lặng nhìn chiếc cơ giáp màu xám bạc và một chiếc khác màu đỏ sậm, không hiểu sao bỗng thấy khó chịu.
Từ lâu anh đã biết Edward Heideck tính tình ôn hòa thành tích xuất sắc. Nhưng anh ta phối hợp nhuần nhuyễn với Ariel như thế làm anh thấy không thoải mái. Mọi lần anh đều là người đảm nhiệm vai trò đó mà. Nhưng hôm nay Edward lại giành trước một bước, dịu giọng an ủi mọi người trước anh. Đây là một sự đả kích không nhẹ với anh.
Dù là vẻ ngoài hay gia thế, thậm chí là thực lực mà anh vẫn luôn lấy làm tự hào, Edward đều hơn anh. Nếu Ariel thật sự có thể chấp nhận quan hệ với phái nam, vậy …
Lời ngọt ngào hôm qua như còn vẳng bên tai, mà nay Chung Thịnh lại rối bời.
Suy cho cùng là do cái sự tự ti chôn sâu dưới đáy lòng bắt đầu rục rịch làm loạn. Anh tự tin mình không thua kém ai, nhưng đồng thời lại lo lắng, vì dường như ngoài thực lực ra anh chẳng có gì cả.
Đôi khi, anh thấy hoang mang, không biết vì sao Ariel lại thích mình. Đơn giản chỉ vì mình đã thề nguyện trung thành sao? Có vẻ không phải nguyên nhân này.
Đời trước, anh đi theo Ariel mười năm. Ngài ấy chưa từng để lộ chút hứng thú nào với anh. Vậy tại sao đời này lại thích anh chỉ sau ba tháng ngắn ngủi?
Ngờ vực, lo lắng, bất an. Tất cả trào dâng trong lòng. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi sống lại đến giờ, Chung Thịnh cảm nhận được nỗi sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng.
Nếu chưa bao giờ có được, có lẽ anh sẽ vẫn mang tâm trạng như đời trước, âm thầm ôm mối tình si, lặng lẽ làm bạn bên Ariel. Nhưng khi đã trải những ngày hạnh phúc gần gũi bên người mình yêu, nếu mất đi Ariel, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Biết đâu sẽ đồng quy vu tận với Ariel …
Chung Thịnh cười tự giễu, mệt mỏi day day thái dương. Anh có tư cách gì mà đòi đồng quy vu tận với Ariel? Người ấy lúc nào cũng rực rỡ như vầng dương, tỏa hào quang chói mắt. Còn anh …
“Chung Thịnh!”
“Vâng!” Chung Thịnh sực tỉnh khỏi cơn rối rắm.
“Cậu đang làm cái gì?” Ariel lạnh lùng chất vấn.
“Xin lỗi.” Chung Thịnh mặt biến sắc, nhìn xung quanh mới biết Samantha làm trinh sát đã phát hiện kẻ địch tại vị trí cách bọn họ ba cây số, Ariel đang bàn đối sách với anh.
“Tôi không muốn có lần thứ hai.” Giọng Ariel trầm lạnh.
“Cam đoan không có lần sau.” Chung Thịnh vội điều chỉnh lại tâm trạng. Trong tình hình thế này mà thất thần thì đúng là không thể tha thứ! Mấy thứ cảm xúc rối rắm linh tinh chết tiệt này mau dẹp đi thôi. Nếu ngay cả tư cách làm cấp dưới của ngài Ariel cũng không còn, thì nói gì đến những cái khác.
“Chú ý. Hạng Phi, Gerald, điểm mai phục A.”
“Rõ!”
“Phỉ Nhi, Lôi Tranh, đến tập hợp với Samantha, chuẩn bị phối hợp cùng mọi người.”
“Rõ!”
“Edward, tôi chưa biết nhiều về phong cách chiến đấu của anh, cho nên tạm thời anh cứ phối hợp tác chiến trước đã.”
“Được.”
“Tôi với Chung Thịnh ở giữa. Năm phút sau phát động công kích!”
Mọi người: “Đã rõ!”
Dựa theo kế hoạch đã vạch trước đó, Ariel ra chỉ lệnh, mọi người theo đó mà đi. Sau đó, Ariel điều khiển chiếc cơ giáp cao lớn, quay đầu lạnh lùng liếc Chung Thịnh: “Đi theo tôi.”
Chung Thịnh bỗng thấy căng thẳng, chột dạ cúi đầu theo sau Ariel.
Có Ariel và Chung Thịnh làm quân tiên phong, cộng thêm sự phối hợp của những người khác, trận chiến nhanh chóng kết thúc. Chưa đến mười phút, sáu chiếc cơ giáp của địch đã bị bọn họ tiêu diệt. Tuy trình độ điều khiển cơ giáp của quân địch rất khá, nhưng so với nhóm Ariel thì kém xa.
Đương nhiên, bọn Lôi Tranh cũng không ngốc đến mức cho rằng tất cả những người tham dự giải đấu đều chỉ ở trình độ này. Nếu thế thì chẳng cần thi đấu làm gì, trực tiếp trao giải cho các tiểu đội của học viên năm cao là xong.
Trình độ sĩ quan cấp úy thế này chủ yếu là để đào thải các học viên mới. Dù gì họ cũng mới nhập học nửa năm, kiến thức và trải nghiệm có hạn. May là chỉ hạn chế lập đội trong phạm vi trường học, chứ không hạn chế học viên các năm lập đội với nhau. Vậy nên đa phần các tân sinh đều chủ động xin gia nhập đội của các đàn anh đàn chị năm trên, chẳng cần gì nhiều, được mở mang kiến thức là tốt rồi. Giải đấu quy mô lớn thế này sẽ có rất nhiều cái đáng để học hỏi.
“Thu dọn chiến trường, sau đó nghỉ giải lao. Tôi đăng ký địa hình sa mạc, loại sơ cấp, số lượng quân địch hẳn là gấp ba chúng ta.” Ariel nói với những người khác.
“Chung Thịnh, trận tiếp theo cậu với tôi làm trinh sát, truy tìm quân địch.” Ariel xoay qua nói với Chung Thịnh. “Những người còn lại nghe Edward chỉ huy.”
“Rõ!”
Như thể ra chiến trường thực sự, Ariel tạo cho người khác một áp lực vô hình, cứ như một vị tướng giỏi tài thao lược, nắm chắc cục diện trận đấu, mà không phải một học viên bình thường.
Khí thế mạnh mẽ ấy không chỉ khiến nhóm Lâm Phỉ Nhi tin phục, mà còn khiến Edward thầm hốt hoảng.
Ngay cả hắn cũng bị khí thế ấy bức bách. Mới mười tám tuổi đã có dáng dấp của một tướng lĩnh tài ba. Nếu ra chiến trường tôi luyện vài năm, chẳng phải gia tộc Clifford lại có thêm một sĩ quan cấp cao nữa sao?
Không được. Tuyệt đối không thể như vậy được!
“Chung Thịnh, đi theo tôi.”
“Vâng.”
Chung Thịnh điều khiển cơ giáp theo sau Ariel. Anh biết đối phương có chuyện muốn nói với mình.
Rõ ràng trong số tám chiếc cơ giáp, cơ giáp của Samantha, Hạng Phi và Ariel là thích hợp với vị trí trinh sát nhất. Cơ giáp của anh tuy tốc độ nhanh, nhưng không được trang bị ra đa loại tốt, rất có thể bị làm nhiễu sóng, do đó không tìm được vị trí quân địch.
Hai người điều khiển cơ giáp chạy nhanh như gió. Được chừng hai cây số thì Ariel đột nhiên dừng lại, mở buồng lái nhảy ra ngoài.
Chung Thịnh vội vàng dừng lại, cũng nhảy ra ngoài. Nhưng khi đối diện với gương mặt không biểu cảm của Ariel, anh bỗng thấy bồn chồn lo lắng.
Bầu không khí … có vẻ không ổn.
Trước đây anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Ariel đằng sau gương mặt lãnh đạm này. Vậy mà nay anh hoàn toàn không nhìn ra được rút cục Ariel đang giận hay thế nào.
Xét theo tình hình vừa nãy thì khả năng cao là giận. Nhưng mà … Người yêu giận nhau thì phải làm thế nào? Hay là dỗ dành đối phương chăng?
Chẳng lẽ anh phải làm nũng để dỗ Ariel?
Tưởng tượng ra cảnh làm nũng với Ariel, Chung Thịnh thấy sởn cả người. Thôi, để lại lối thoát cho cả anh và Ariel đi. Một thằng con trai cao to thô kệch như anh mà làm ra cái bộ dạng ấy, cắt cổ luôn cho xong.
Tuy khi ở trên giường, anh là người nằm dưới. Nhưng anh không nghĩ rằng mình đảm nhiệm vai nữ trong mối quan hệ của họ. Hơn nữa, anh tin rằng nếu mình thực sự làm như vậy thì không còn là Chung Thịnh mà Ariel thích nữa.
“Nói đi, vừa nãy có chuyện gì vậy?” Ariel nhíu mày, hỏi thẳng.
Chung Thịnh thấy thật khó xử. Đầu tiên, anh không muốn nói dối Ariel. Nhưng bảo anh nói chi tiết vừa rồi mình rối rắm thế nào, tâm trạng ra sao, anh cảm thấy … rất dọa người.
Vừa rồi còn tự nhận mình không có chút nữ tính nào, mà nay đã phiền muộn lo được lo mất chẳng khác gì con gái.
“Không … không có gì.” Chịu áp lực từ Ariel, Chung Thịnh vẫn không dám nói thật.
“Không có gì?” Ariel lại gần, đứng ngay trước mặt Chung Thịnh, nâng cằm anh lên, chậm rãi ma xát bờ môi anh, “Là thế này sao?”
Ngón tay ấm áp vuốt ve bờ môi. Tim Chung Thịnh bỗng đập thình thịch như trống dồn. Đứng gần thế này, sát rạt gương mặt tinh xảo và đôi đồng tử trong ngần lạnh lẽo, muốn nói dối cũng khó.
Bất chợt, Ariel nhếch môi cười, ghì cổ Chung Thịnh, hôn lên môi anh.
Chung Thịnh đỏ mặt. Anh không biết tại sao Ariel đột nhiên lại hôn mình. Ngượng ngùng nhắm mắt lại, chờ mong một nụ hôn nồng nhiệt. Nào ngờ, Ariel đột nhiên buông môi anh ra, ghé tai anh thì thầm bằng chất giọng trầm khàn đầy mê hoặc: “Chắc em cũng biết, nguyên lý hoạt động của mạng chiến đấu là dùng sóng não để tác động lên hệ thần kinh.”
Chung Thịnh nghi hoặc mở mắt ra, không hiểu tại sao Ariel lại nhắc đến chuyện này.
“Chính vì thế mà có thể chuyển đổi tư duy thành hành động. Nói cách khác, tất cả diễn ra trong mạng chiến đấu đều là sự thực thể hóa từ tư duy của em.”
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ