Chú À! Mau Cho Ngón Tay Vào Đi
Chương 9: Tôi thích cậu
"Này! My Nhi"tiếng nói có chút lười biếng của Khải Luân vang lên
Lan My Nhi đang nói chuyện cùng một bạn học nữ, nghe tiếng ai gọi tên mình liền quay lại
Thì ra là Khải Luân!
Cô quay sang cười cười nói với bạn học của mình:"Kiều Phương mình có chút việc, mai gặp lại! "
"Vậy tớ đi trước nhé! "
Đợi bạn học nữ kia đi, Khải Luân mới tiến lại gần cô. Giọng có chút ngập ngừng:"Lại... Lại đây tớ nói chút chuyện này được không? "
"Được! "cô có chút ngạc nhiên, không phải chứ! Tên Khải Luân này sau trên mặt cậu ta có chút phiếm hồng nhạt nhạt,cô nhìn nhầm sao?
Rồi hai người đi cùng nhau ra cổng trường, thấy hai người không ai nói câu nào, Khải Luân liền ho khan lên tiếng:"Ừm... Hôm nay cậu lại đi mua đồ về nữa à! "
"Không phải đâu! Nhưng chuyện hôm qua vẫn phải cảm ơn cậu "
"Không sao đâu. Thật đấy! Nhưng mà hôm qua cậu mua nhiều thứ như vậy, cậu đã nấu món gì? "
"Hôm qua sao? "nhắc tới đây mới nhớ,hôm qua... Cô khóc rất nhiều, cô và chú còn làm chuyện ấy... Cảm giác vừa sướng lại vừa đau
Rồi....
Aaa! Không được, nghĩ tới chuyện này mặt cô lại bất giác đỏ bừng. Khiến cho Khải Luân nhìn mà có chút ngạc nhiên
Đáng... Đáng yêu thật!
"À mà cậu hẹn tôi ra đây có việc gì? "cô cố tình lảng tránh vấn đề của Khải Luân hỏi mình, cô thật sự chẳng muốn nhớ chút nào a!
"Hm.... Ừm My Nhi cậu đã... Có người trong lòng của mình chưa? "Khải Luân có chút ngại ngùng khi hỏi chuyện này, thật ra... Thật ra từ lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ của cô thật sự lúc ấy hình như có chút "lỡ nhịp "
Vì vậy... Tối hôm qua đến giờ anh phải đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lần,làm thế nào để nói cho cô hiểu. Bởi vì cô vô cùng đơn thuần...
"Hả? Người mình thích sao? "sao hôm nay Khải Luân lại hỏi những câu khiến cô khó xử như vậy?
"Ừ "
"Ừm... Thật... Thật ra mình đã có người trong lòng "người trong lòng của cô chỉ mãi mãi là một người...
"Có phải lại người không qua không? "đột nhiên lời nói của Khải Luân có chút đượm buồn khi nhắc đến anh
Tại sao? Lại cảm thấy đau đến vậy?
"My Nhi cậu đừng nghĩ gì khác, chỉ... Chỉ là tôi cảm thấy như thế nào liền nói như thế đấy! Nhưng... My nhi đó chẳng phải là chú của cậu sao? Cậu thật sự yêu người lớn tuổi hơn mình lẫn mười mấy tuổi. Hơn nữa, lỡ như cậu nhầm lẫn giữa tình cảm gia đình và tình yêu thì lúc đó hối hận phải làm sao đây? "
Khải Luân chính là lần đầu tiên nói nhiều đến vậy,nhưng anh thật sự muốn nói ra những gì mình đã phải suy nghĩ từ hôm qua đến giờ
"Chuyện... Chuyện đó, thật ra chú rất thương tôi, rất sủng nịnh tôi, chú là người tôi yêu thương nhất sao ba mẹ của mình. Nhưng... Tôi không biết từ lúc nào mà tôi lại bộc phát ra một tình cảm mới chớm nở giữa tôi và chú. Chú thật sự sẽ không biết được chuyện này tôi... Đã yêu chứ từ 15 tuổi, và Khải Luân cậu... Cậu "
"Tôi thích cậu!"tiếng nói vang vọng trong lời nói của Khải Luân vang lên
Anh tiến tới siết chặt lấy eo cô, môi bắt đầu chạm vào môi cô
Cô bất ngờ,cố gắng dùng sức đẩy ra:"Ưm... Không! "
Đừng... Đừng mà! Tại sao lại như vậy, Khải Luân anh làm sao vậy...
Chống cự một hồi cuối cùng cũng đẩy được anh ra
Hai mắt to tròn của cô bắt đầu mọng nước, tay đưa lên lau nhẹ khoé môi bị anh hôn:"Khải... Khải Luân... Cậu... "
Tay cô run run chỉ vào người Khải Luân, liền quay lưng chạy đi. Khiến cho Khải Luân lo lắng cùng sợ hãi
"My Nhi!!!!!!!"
*****
"Chú về rồi đây!"
"..."không gian trong nhà êm ắng
"My Nhi? "
"..."
"My Nhi? "
"..."
"Vẫn chưa về sao? "kì lạ thật? Cô lúc nào cũng về sớm hơn anh để chuẩn bị cơm tối nhưng hôm nay êm ắng, lại không có chút ấm áp cũng sức sống nào trong căn nhà...
Chân anh lại tiếp tục đi vào trong, đột nhiên liền xuất hiện ra một thân hình nhỏ nhắn,đầu cúi gục xuống
Nhìn có vẻ đang có chuyện gì không ổn xảy ra với cô, My Nhi của anh làm sao vậy?
"A! "đột nhiên cô ngước đầu lên, khuôn mặt vì khóc quá nhiều mà đỏ hồng, nước mắt thì vẫn chảy dài nhưng nhìn cô lại có vẻ sợ hãi làm anh lo lắng
Chạy lại ôm lấy cô, vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô. Để cho cô tựa vào vai mình giọng dịu dàng lên tiếng:"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? "
"..."cô lại im lặng không nói không rằng, nhưng lại vẫn tiếp tục gục vào vai anh mà khóc
"Chẳng lẽ nói với chú cũng không được sao? "rốt cuộc có chuyện gì làm cô sợ hãi như vậy
Đến lúc này cô mới rời khỏi vòng tah của anh, hai mắt to tròn vẫn còn đọng nước mắt nhìn anh:"Con... Con bị người khác hôn rồi! "
*****
Vote và cmt><
Lên 40k nà
Đừng đọc chùa vì sẽ ra thật chậm luôn
Lan My Nhi đang nói chuyện cùng một bạn học nữ, nghe tiếng ai gọi tên mình liền quay lại
Thì ra là Khải Luân!
Cô quay sang cười cười nói với bạn học của mình:"Kiều Phương mình có chút việc, mai gặp lại! "
"Vậy tớ đi trước nhé! "
Đợi bạn học nữ kia đi, Khải Luân mới tiến lại gần cô. Giọng có chút ngập ngừng:"Lại... Lại đây tớ nói chút chuyện này được không? "
"Được! "cô có chút ngạc nhiên, không phải chứ! Tên Khải Luân này sau trên mặt cậu ta có chút phiếm hồng nhạt nhạt,cô nhìn nhầm sao?
Rồi hai người đi cùng nhau ra cổng trường, thấy hai người không ai nói câu nào, Khải Luân liền ho khan lên tiếng:"Ừm... Hôm nay cậu lại đi mua đồ về nữa à! "
"Không phải đâu! Nhưng chuyện hôm qua vẫn phải cảm ơn cậu "
"Không sao đâu. Thật đấy! Nhưng mà hôm qua cậu mua nhiều thứ như vậy, cậu đã nấu món gì? "
"Hôm qua sao? "nhắc tới đây mới nhớ,hôm qua... Cô khóc rất nhiều, cô và chú còn làm chuyện ấy... Cảm giác vừa sướng lại vừa đau
Rồi....
Aaa! Không được, nghĩ tới chuyện này mặt cô lại bất giác đỏ bừng. Khiến cho Khải Luân nhìn mà có chút ngạc nhiên
Đáng... Đáng yêu thật!
"À mà cậu hẹn tôi ra đây có việc gì? "cô cố tình lảng tránh vấn đề của Khải Luân hỏi mình, cô thật sự chẳng muốn nhớ chút nào a!
"Hm.... Ừm My Nhi cậu đã... Có người trong lòng của mình chưa? "Khải Luân có chút ngại ngùng khi hỏi chuyện này, thật ra... Thật ra từ lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ của cô thật sự lúc ấy hình như có chút "lỡ nhịp "
Vì vậy... Tối hôm qua đến giờ anh phải đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lần,làm thế nào để nói cho cô hiểu. Bởi vì cô vô cùng đơn thuần...
"Hả? Người mình thích sao? "sao hôm nay Khải Luân lại hỏi những câu khiến cô khó xử như vậy?
"Ừ "
"Ừm... Thật... Thật ra mình đã có người trong lòng "người trong lòng của cô chỉ mãi mãi là một người...
"Có phải lại người không qua không? "đột nhiên lời nói của Khải Luân có chút đượm buồn khi nhắc đến anh
Tại sao? Lại cảm thấy đau đến vậy?
"My Nhi cậu đừng nghĩ gì khác, chỉ... Chỉ là tôi cảm thấy như thế nào liền nói như thế đấy! Nhưng... My nhi đó chẳng phải là chú của cậu sao? Cậu thật sự yêu người lớn tuổi hơn mình lẫn mười mấy tuổi. Hơn nữa, lỡ như cậu nhầm lẫn giữa tình cảm gia đình và tình yêu thì lúc đó hối hận phải làm sao đây? "
Khải Luân chính là lần đầu tiên nói nhiều đến vậy,nhưng anh thật sự muốn nói ra những gì mình đã phải suy nghĩ từ hôm qua đến giờ
"Chuyện... Chuyện đó, thật ra chú rất thương tôi, rất sủng nịnh tôi, chú là người tôi yêu thương nhất sao ba mẹ của mình. Nhưng... Tôi không biết từ lúc nào mà tôi lại bộc phát ra một tình cảm mới chớm nở giữa tôi và chú. Chú thật sự sẽ không biết được chuyện này tôi... Đã yêu chứ từ 15 tuổi, và Khải Luân cậu... Cậu "
"Tôi thích cậu!"tiếng nói vang vọng trong lời nói của Khải Luân vang lên
Anh tiến tới siết chặt lấy eo cô, môi bắt đầu chạm vào môi cô
Cô bất ngờ,cố gắng dùng sức đẩy ra:"Ưm... Không! "
Đừng... Đừng mà! Tại sao lại như vậy, Khải Luân anh làm sao vậy...
Chống cự một hồi cuối cùng cũng đẩy được anh ra
Hai mắt to tròn của cô bắt đầu mọng nước, tay đưa lên lau nhẹ khoé môi bị anh hôn:"Khải... Khải Luân... Cậu... "
Tay cô run run chỉ vào người Khải Luân, liền quay lưng chạy đi. Khiến cho Khải Luân lo lắng cùng sợ hãi
"My Nhi!!!!!!!"
*****
"Chú về rồi đây!"
"..."không gian trong nhà êm ắng
"My Nhi? "
"..."
"My Nhi? "
"..."
"Vẫn chưa về sao? "kì lạ thật? Cô lúc nào cũng về sớm hơn anh để chuẩn bị cơm tối nhưng hôm nay êm ắng, lại không có chút ấm áp cũng sức sống nào trong căn nhà...
Chân anh lại tiếp tục đi vào trong, đột nhiên liền xuất hiện ra một thân hình nhỏ nhắn,đầu cúi gục xuống
Nhìn có vẻ đang có chuyện gì không ổn xảy ra với cô, My Nhi của anh làm sao vậy?
"A! "đột nhiên cô ngước đầu lên, khuôn mặt vì khóc quá nhiều mà đỏ hồng, nước mắt thì vẫn chảy dài nhưng nhìn cô lại có vẻ sợ hãi làm anh lo lắng
Chạy lại ôm lấy cô, vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô. Để cho cô tựa vào vai mình giọng dịu dàng lên tiếng:"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? "
"..."cô lại im lặng không nói không rằng, nhưng lại vẫn tiếp tục gục vào vai anh mà khóc
"Chẳng lẽ nói với chú cũng không được sao? "rốt cuộc có chuyện gì làm cô sợ hãi như vậy
Đến lúc này cô mới rời khỏi vòng tah của anh, hai mắt to tròn vẫn còn đọng nước mắt nhìn anh:"Con... Con bị người khác hôn rồi! "
*****
Vote và cmt><
Lên 40k nà
Đừng đọc chùa vì sẽ ra thật chậm luôn
Tác giả :
Xuân Lam