Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 264: Chị lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn
"Chị... Chị... Chị lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đỏ bừng, tức giận cực kỳ.
Tô Thi Thi đứng thẳng thân thể, làm như không liên quan đến mình nói: "Không gọi cũng không sao, chị hiện tại liền đi vào nói cho bọn họ em ở nơi này nghe lén..."
"Chị thật đê tiện, bị ổi!"
Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng bắt lấy cánh tay Tô Thi Thi, mím môi, một bộ dáng lại sắp khóc đến nơi.
Bộ óc nhỏ đầy gian xảo kia rất nhanh suy tư, đem các loại lợi hại đều đã cân nhắc một phen. Cậu nhóc thở phì phì trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: "Chị dâu!"
Tô Thi Thi "Xì" một tiếng liền vui vẻ, nhéo nhéo mặt cậu nhóc, cười nói: "Kêu nghe dữ dằn như thế, chị có thâm thù đại hận gì với em sao?"
"Chị!" Đoàn Tĩnh Đồng bị chọc giận muốn bùng nổ, nhưng mà cứ như vậy buông tha, vừa rồi một tiếng chị dâu kia chẳng phải là uổng phí rồi sao?
Cậu nhóc lại trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, ấp úng kêu lên: "Chị dâu."
"Ngoan." Tô Thi Thi chuyển biến tốt liền vui vẻ hẳn lên, trong lòng hưởng thụ cực kỳ.
Cô phát hiện cùng mấy đứa trẻ đấu võ mồm có đôi khi cũng rất vui vẻ, nhất là mấy đứa trẻ loại Hỗn Thế Tiểu Ma Vương này. Nhìn cậu bé bực tức, cô rất không phúc hậu cảm thấy được cực kỳ vui vẻ.
"Đi thôi." Tô Thi Thi đứng thẳng, giữ chặt tay Đoàn Tĩnh Đồng liền đi vào trong.
Đoàn Tĩnh Đồng vừa thấy, nhất thời tức giận thở hổn hển nói: "Chị không phải nói phải giúp em sao? Bắt em đi vào làm chi?"
Tô Thi Thi quay đầu liếc mắt nhìn cậu bé, làm cái động tác ý bảo cậu im lặng: "Không muốn làm cho bọn họ nghe được, liền ngoan ngoãn im lặng cho chị."
"Chị... Chị ăn hiếp em, em sẽ cáo tố với anh trai của em! Em cảnh cáo chị, liền tính anh trai em hiện tại thích chị, nhưng em là em trai ruột của anh ấy, anh ấy tuyệt đối không có khả năng vì chị mặc kệ em!"
"Mà còn em nói cho chị biết, đàn ông thích một người phụ nữ là có thời hạn nhất định. Anh trai em hiện tại chẳng qua là hormone tiết ra quá nhiều, cho nên đối với chị có một loại ảo giác. Đợi cho đến lúc anh ấy tỉnh táo lại, liền không thích chị nữa rồi." Đoàn Tĩnh Đồng bị Tô Thi Thi nắm, vùng và vùng vằng không thoát ra được, chỉ có thể thao thao bất tuyệt nói nhăng nói cuội.
"Hormone bài tiết ra quá nhiều?" Tô Thi Thi nở nụ cười, "Không nghĩ tới em cũng hiểu biết nhiều ha."
Đoàn Tĩnh Đồng giống nhìn thấy một đứa ngu ngốc một dạng nhìn cô một cái: "Chị đến cái này cũng không biết sao? Có phải quá ngu ngốc hay không?"
Tô Thi Thi "A..." một tiếng: "Là do nhóc thông minh."
"Xem đi, chính chị cũng đều đã thừa nhận rồi." Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, lông nhím nhất thời liền thuận xuống rồi.
Tô Thi Thi trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cô lúc trước lại vẫn hoài nghi Đoàn Tĩnh Đồng có phải em trai ruột của Bùi Dịch hay không, hiện tại rốt cục xác định rồi. Hai anh em nhà này đều đã thích nghe người ta khen ngợi, thật đúng là giống nhau như đúc!
Cô lôi kéo Đoàn Tĩnh Đồng đi một mạch, vậy mà trực tiếp từ trong phòng khách, đi tới hậu viện.
Đoàn Tĩnh Đồng thật cẩn thận lườm Tô Thi Thi một cái, cảm thấy được cô gái này có chút kỳ quái.
"Dựa vào biểu hiện của chị hôm nay đã giúp em, em tạm thời không so đo với chị nữa." Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến bên kia có cái xích đu, tính khí trẻ con lại nổi lên, chạy tới chơi.
Tô Thi Thi đi theo phía sau đem mấy con cún con ôm ra tới, ngồi trên thảm cỏ ở bên cạnh xích đu nựng cún con, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh ghé vào bên cạnh cô lười biếng phơi nắng mặt trời buổi sáng sớm.
Lúc này, từ trong nhà chính Đoàn Kế Hùng nghe xong những lời Bùi Dịch nói, con ngươi hiện lên quét xuống ánh sáng, lại nhịn không được hỏi một câu: "Cậu thật sự nguyện ý để cho Đồng Đồng ở tại chỗ này?"
Bùi Dịch gật đầu: "Tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt."
"Một khi đã như vậy, tôi đây với mẹ cậu cũng an tâm rồi." Đoàn Kế Hùng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta vốn dĩ còn đang lo lắng Bùi Dịch có phải hay không thật sự sẽ chăm sóc tốt cho đứa em trai này. Dù sao cũng là anh em cùng mẹ khác cha, rất nhiều người cho dù là trưởng thành, đều không thích loại em trai này.
Nhưng Bùi Dịch nếu nguyện ý đem Đoàn Tĩnh Đồng giữ lại chỗ này, trên cơ bản đã biến thành thừa nhận anh sẽ giúp Đoàn Tĩnh Đồng, hơn nữa thay ông ta bảo vệ cho Đoàn thị.
"Chúng ta tới là muốn xác định nó bình an, nó hiện tại hẳn là đã ngủ dậy, để cho tôi với mẹ cậu gặp nó một chút, chúng ta còn có việc trở về."
Bên kia, Nhậm Tiếu Vi trong mắt cũng đều là chờ mong.
Từ lần trước đi gặp con trai nhỏ đã qua hơn hai tháng, bà thật sự nghĩ muốn gặp con trai nhỏ của mình cực kỳ.
Bùi Dịch mặt không biến sắc nói: "Nó nhìn đến các người liền sẽ khóc sướt mướt, ầm ĩ."
"Ách..." Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi không phản bác lại được.
Đứa con trai nhỏ này của bọn họ cái gì cũng rất tốt, nhưng chính là thích khóc. Lần trước Nhậm Tiếu Vi đi gặp cậu bé, lúc phải rời khỏi, Đoàn Tĩnh Đồng khóc đến chết đi sống lại, để cho Nhậm Tiếu Vi suốt quảng đường trở về đều khóc đau lòng.
"Vậy Đồng Đồng liền dựa vào con rồi." Nhậm Tiếu Vi nghĩ tới chuyện lần trước, mi mắt lại đỏ, vừa lau nước mắt vừa nói.
Bùi Dịch trong lòng mềm nhũn, gật gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Đồng Đồng."
Nhậm Tiếu Vi liền cúi đầu, đứng lên muốn đi, lại nghĩ tới một chuyện quan trọng khác, quay đầu hướng anh nói: "Thứ bảy Hỗ gia có cái vũ hội, con chuẩn bị một phen."
Bà dừng một phen, sợ Bùi Dịch đổi ý, lại nói thêm: "Lần trước con đã đồng ý..."
"Được, con đúng giờ sẽ đến." Bùi Dịch không hề nghĩ ngợi, liền lập tức đồng ý.
Thấy anh đồng ý nhanh chóng như thế, Nhậm Tiếu Vi vẫn lại là cảm thấy được có chút không quá tin tưởng.
tính chất của cái vũ hội kia, bà tin tưởng Bùi Dịch nên là rất rõ ràng. Nhưng đứa con trai lớn này của bà tại sao lại nghe lời như vậy chứ?
Nhưng anh nếu nguyện ý đi, Nhậm Tiếu Vi đương nhiên là vui mừng, lại nói với anh hai ba câu, liền cùng lão gia tử rời đi.
Bùi Dịch sau khi đưa bọn họ rời đi, lúc trở vào trong nhà, nhớ đến những lời mẹ anh lúc vừa rồi đã nói, khóe miệng chậm rãi cong lên.
"Vũ hội? Được thôi, tôi quả thật có chút hứng thú."
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ám sắc, gọi Tiểu Ưu tới, để cho cô đi gọi Tô Thi Thi đến ăn bữa sáng, lại biết được Tô Thi Thi không trong phòng ngủ.
Anh đi tìm một hồi, lúc đến hậu viện tìm được cô.
Lúc anh đến, chính đang nhìn thấy đứa em trai luôn khiến người ta đau đầu kia của anh đang ngồi ở trên xích đu, vui vẻ chơi xích đu, mà bà xã đại nhân của anh, lại đáng thương tội nghiệp ngồi ở trên thảm cỏ.
"Kỳ quái!" Bùi Dịch mặt trắng xanh một phen liền xụ xuống, miễn cưỡng hướng tới cái xích đu kia đi qua.
Đoàn Tĩnh Đồng đang ở nói chuyện với Tô Thi Thi, nói đúng ra, là Đoàn Tĩnh Đồng chính mình lải nhải không ngớt lời.
"Em thích ăn thịt, không thích ăn rau dưa, mà còn chỉ ăn tươi mới, không ăn thịt chết, chị nhớ kỹ không?"
"Mặt khác, en bình thường không hay ăn hoa quả, ví như quả táo, quả lê, chuối hương, chuối tiêu cái loại này, em cũng không ăn. Chị tuyệt đối không thể cho em ăn cái loại trái cây như đồ bỏ đi này hiểu chưa."
"Chị tới cùng có nghe hiểu không vậy? Em nói cho chị biết, chị nếu là dám cho em ăn cái loại đồ ăn lung tung tạp nham hay hư hỏng gì đó, em nhất định sẽ tố cáo chị với anh trai em nói chị ngược đãi... Anh?"
Đoàn Tĩnh Đồng nói đến một nửa, đột nhiên phát hiện anh trai cậu đã đi tới, sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên cái xích đu kia ngã xuống đất, vội vàng nhảy xuống xích đu, cúi đầu, đứng ở một bên không dám động.
Tô Thi Thi nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, nhìn đến Bùi Dịch đi tới, hướng về phía anh nở nụ cười, lại cúi đầu đùa nghịch với bốn con chó con.
Mấy ngày trôi qua, bốn tiểu gia hỏa đã lớn hơn một chút, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, trong lòng có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn hướng Đoàn Tĩnh Đồng khi đó, sắc mặt càng đen đến đáng sợ.
"Chị dâu là bảo mẫu của em sao?" Anh lạnh giọng hỏi.
Đoàn Tĩnh Đồng cúi thấp đầu, chậm rãi lắc lắc đầu, không dám nói lời nào.
"Sau này nếu lại để cho anh nhìn thấy em dùng loại thái độ này đối với chị dâu của mình, lập tức trở về Âu châu đi!"
"Không muốn!"
Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe liền nóng nảy.
Lần trước anh trai của cậu qua thăm cậu, nói lập tức sẽ để cho cậu về nước, cậu đã vui mừng vô cùng. Cái nơi đáng sợ kia cậu cũng không muốn trở về!
"Anh sao lại hù dọa nó nữa rồi?" Tô Thi Thi vừa nghe Đoàn Tĩnh Đồng là thật sợ, đứng lên trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Bùi Dịch miễn cưỡng liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Em cũng như vậy. Sau này còn tùy tiện để cho người ta ức hiếp như vậy, anh liền đem em mỗi ngày buộc ở trên giường, không cho đi đâu, miễn cho em ra ngoài bị người khác ức hiếp!"
"Anh! Nơi này có trẻ con ở đây!" Tô Thi Thi xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, người này nói chuyện tại sao lại cũng không xem rõ tình cảnh xung quanh gì hết vậy!
"Không sao cả, em nghe không hiểu." Đoàn Tĩnh Đồng nói lời vô ích lên tiếng.
Tô Thi Thi cười ngất.
Hiện tại trẻ con trưởng thành sớm thật đúng là không ít, còn biết giả vờ giả vịt.
Đoàn Tĩnh Đồng trở về phòng nghỉ ngơi, Bùi Dịch lườm cậu em trai lắm miệng của mình một cái.
Đoàn Tĩnh Đồng như được đại xá, co cẳng chạy.
Tô Thi Thi nhìn cậu nhóc một tay bị bó bột nhưng còn có thể chạy trốn nhanh như vậy, không khỏi tán thưởng lực cân bằng của thằng nhóc này thật tốt.
Nhưng sau khi cậu nhóc vừa đi, cô nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái: "Anh đối với nó có phải quá nghiêm khắc rồi hay không?"
Bùi Dịch yên lặng nhìn Tô Thi Thi: "Nếu con trai của chúng ta sinh ra, anh nhất định so với hiện tại càng nghiêm khắc hơn, nếu là con gái..."
"Nếu là con gái thì thế nào?" Tô Thi Thi mở to đôi mắt lanh lợi của mình, nhìn anh.:(. *)☆ ☆=
Bùi Dịch trong lòng ấm áp, cuống quít dời đi mắt.
Nếu là con gái, anh nhất định đem con bé cưng chiều giống như cô vậy yêu thương đến vô pháp vô thiên.
Nhưng mà mặc kệ Tô Thi Thi hỏi anh như thế nào, Bùi Dịch cũng không chịu nói cho cô biết, nếu là con gái sẽ như thế nào.
Tô Thi Thi vì thế buồn bực thật lâu, mãi đến khi cô đi làm cũng không có được đáp án.
Mà lúc cô đến chỗ công ty, thu được một món quà không ngờ đến, nhất thời đã quên hỏi chuyện này.
Tô Thi Thi nhìn tên ghi trên tấm thiệp mời trước mắt này, hoài nghi mắt chính mình nhìn lầm rồi.
Hỗ Sĩ Minh? Cái tên này tại sao lại nhìn quen mắt như vậy!
Cả nhà sáng hảo:))
Tô Thi Thi đứng thẳng thân thể, làm như không liên quan đến mình nói: "Không gọi cũng không sao, chị hiện tại liền đi vào nói cho bọn họ em ở nơi này nghe lén..."
"Chị thật đê tiện, bị ổi!"
Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng bắt lấy cánh tay Tô Thi Thi, mím môi, một bộ dáng lại sắp khóc đến nơi.
Bộ óc nhỏ đầy gian xảo kia rất nhanh suy tư, đem các loại lợi hại đều đã cân nhắc một phen. Cậu nhóc thở phì phì trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: "Chị dâu!"
Tô Thi Thi "Xì" một tiếng liền vui vẻ, nhéo nhéo mặt cậu nhóc, cười nói: "Kêu nghe dữ dằn như thế, chị có thâm thù đại hận gì với em sao?"
"Chị!" Đoàn Tĩnh Đồng bị chọc giận muốn bùng nổ, nhưng mà cứ như vậy buông tha, vừa rồi một tiếng chị dâu kia chẳng phải là uổng phí rồi sao?
Cậu nhóc lại trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, ấp úng kêu lên: "Chị dâu."
"Ngoan." Tô Thi Thi chuyển biến tốt liền vui vẻ hẳn lên, trong lòng hưởng thụ cực kỳ.
Cô phát hiện cùng mấy đứa trẻ đấu võ mồm có đôi khi cũng rất vui vẻ, nhất là mấy đứa trẻ loại Hỗn Thế Tiểu Ma Vương này. Nhìn cậu bé bực tức, cô rất không phúc hậu cảm thấy được cực kỳ vui vẻ.
"Đi thôi." Tô Thi Thi đứng thẳng, giữ chặt tay Đoàn Tĩnh Đồng liền đi vào trong.
Đoàn Tĩnh Đồng vừa thấy, nhất thời tức giận thở hổn hển nói: "Chị không phải nói phải giúp em sao? Bắt em đi vào làm chi?"
Tô Thi Thi quay đầu liếc mắt nhìn cậu bé, làm cái động tác ý bảo cậu im lặng: "Không muốn làm cho bọn họ nghe được, liền ngoan ngoãn im lặng cho chị."
"Chị... Chị ăn hiếp em, em sẽ cáo tố với anh trai của em! Em cảnh cáo chị, liền tính anh trai em hiện tại thích chị, nhưng em là em trai ruột của anh ấy, anh ấy tuyệt đối không có khả năng vì chị mặc kệ em!"
"Mà còn em nói cho chị biết, đàn ông thích một người phụ nữ là có thời hạn nhất định. Anh trai em hiện tại chẳng qua là hormone tiết ra quá nhiều, cho nên đối với chị có một loại ảo giác. Đợi cho đến lúc anh ấy tỉnh táo lại, liền không thích chị nữa rồi." Đoàn Tĩnh Đồng bị Tô Thi Thi nắm, vùng và vùng vằng không thoát ra được, chỉ có thể thao thao bất tuyệt nói nhăng nói cuội.
"Hormone bài tiết ra quá nhiều?" Tô Thi Thi nở nụ cười, "Không nghĩ tới em cũng hiểu biết nhiều ha."
Đoàn Tĩnh Đồng giống nhìn thấy một đứa ngu ngốc một dạng nhìn cô một cái: "Chị đến cái này cũng không biết sao? Có phải quá ngu ngốc hay không?"
Tô Thi Thi "A..." một tiếng: "Là do nhóc thông minh."
"Xem đi, chính chị cũng đều đã thừa nhận rồi." Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, lông nhím nhất thời liền thuận xuống rồi.
Tô Thi Thi trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cô lúc trước lại vẫn hoài nghi Đoàn Tĩnh Đồng có phải em trai ruột của Bùi Dịch hay không, hiện tại rốt cục xác định rồi. Hai anh em nhà này đều đã thích nghe người ta khen ngợi, thật đúng là giống nhau như đúc!
Cô lôi kéo Đoàn Tĩnh Đồng đi một mạch, vậy mà trực tiếp từ trong phòng khách, đi tới hậu viện.
Đoàn Tĩnh Đồng thật cẩn thận lườm Tô Thi Thi một cái, cảm thấy được cô gái này có chút kỳ quái.
"Dựa vào biểu hiện của chị hôm nay đã giúp em, em tạm thời không so đo với chị nữa." Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến bên kia có cái xích đu, tính khí trẻ con lại nổi lên, chạy tới chơi.
Tô Thi Thi đi theo phía sau đem mấy con cún con ôm ra tới, ngồi trên thảm cỏ ở bên cạnh xích đu nựng cún con, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh ghé vào bên cạnh cô lười biếng phơi nắng mặt trời buổi sáng sớm.
Lúc này, từ trong nhà chính Đoàn Kế Hùng nghe xong những lời Bùi Dịch nói, con ngươi hiện lên quét xuống ánh sáng, lại nhịn không được hỏi một câu: "Cậu thật sự nguyện ý để cho Đồng Đồng ở tại chỗ này?"
Bùi Dịch gật đầu: "Tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt."
"Một khi đã như vậy, tôi đây với mẹ cậu cũng an tâm rồi." Đoàn Kế Hùng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta vốn dĩ còn đang lo lắng Bùi Dịch có phải hay không thật sự sẽ chăm sóc tốt cho đứa em trai này. Dù sao cũng là anh em cùng mẹ khác cha, rất nhiều người cho dù là trưởng thành, đều không thích loại em trai này.
Nhưng Bùi Dịch nếu nguyện ý đem Đoàn Tĩnh Đồng giữ lại chỗ này, trên cơ bản đã biến thành thừa nhận anh sẽ giúp Đoàn Tĩnh Đồng, hơn nữa thay ông ta bảo vệ cho Đoàn thị.
"Chúng ta tới là muốn xác định nó bình an, nó hiện tại hẳn là đã ngủ dậy, để cho tôi với mẹ cậu gặp nó một chút, chúng ta còn có việc trở về."
Bên kia, Nhậm Tiếu Vi trong mắt cũng đều là chờ mong.
Từ lần trước đi gặp con trai nhỏ đã qua hơn hai tháng, bà thật sự nghĩ muốn gặp con trai nhỏ của mình cực kỳ.
Bùi Dịch mặt không biến sắc nói: "Nó nhìn đến các người liền sẽ khóc sướt mướt, ầm ĩ."
"Ách..." Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi không phản bác lại được.
Đứa con trai nhỏ này của bọn họ cái gì cũng rất tốt, nhưng chính là thích khóc. Lần trước Nhậm Tiếu Vi đi gặp cậu bé, lúc phải rời khỏi, Đoàn Tĩnh Đồng khóc đến chết đi sống lại, để cho Nhậm Tiếu Vi suốt quảng đường trở về đều khóc đau lòng.
"Vậy Đồng Đồng liền dựa vào con rồi." Nhậm Tiếu Vi nghĩ tới chuyện lần trước, mi mắt lại đỏ, vừa lau nước mắt vừa nói.
Bùi Dịch trong lòng mềm nhũn, gật gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Đồng Đồng."
Nhậm Tiếu Vi liền cúi đầu, đứng lên muốn đi, lại nghĩ tới một chuyện quan trọng khác, quay đầu hướng anh nói: "Thứ bảy Hỗ gia có cái vũ hội, con chuẩn bị một phen."
Bà dừng một phen, sợ Bùi Dịch đổi ý, lại nói thêm: "Lần trước con đã đồng ý..."
"Được, con đúng giờ sẽ đến." Bùi Dịch không hề nghĩ ngợi, liền lập tức đồng ý.
Thấy anh đồng ý nhanh chóng như thế, Nhậm Tiếu Vi vẫn lại là cảm thấy được có chút không quá tin tưởng.
tính chất của cái vũ hội kia, bà tin tưởng Bùi Dịch nên là rất rõ ràng. Nhưng đứa con trai lớn này của bà tại sao lại nghe lời như vậy chứ?
Nhưng anh nếu nguyện ý đi, Nhậm Tiếu Vi đương nhiên là vui mừng, lại nói với anh hai ba câu, liền cùng lão gia tử rời đi.
Bùi Dịch sau khi đưa bọn họ rời đi, lúc trở vào trong nhà, nhớ đến những lời mẹ anh lúc vừa rồi đã nói, khóe miệng chậm rãi cong lên.
"Vũ hội? Được thôi, tôi quả thật có chút hứng thú."
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ám sắc, gọi Tiểu Ưu tới, để cho cô đi gọi Tô Thi Thi đến ăn bữa sáng, lại biết được Tô Thi Thi không trong phòng ngủ.
Anh đi tìm một hồi, lúc đến hậu viện tìm được cô.
Lúc anh đến, chính đang nhìn thấy đứa em trai luôn khiến người ta đau đầu kia của anh đang ngồi ở trên xích đu, vui vẻ chơi xích đu, mà bà xã đại nhân của anh, lại đáng thương tội nghiệp ngồi ở trên thảm cỏ.
"Kỳ quái!" Bùi Dịch mặt trắng xanh một phen liền xụ xuống, miễn cưỡng hướng tới cái xích đu kia đi qua.
Đoàn Tĩnh Đồng đang ở nói chuyện với Tô Thi Thi, nói đúng ra, là Đoàn Tĩnh Đồng chính mình lải nhải không ngớt lời.
"Em thích ăn thịt, không thích ăn rau dưa, mà còn chỉ ăn tươi mới, không ăn thịt chết, chị nhớ kỹ không?"
"Mặt khác, en bình thường không hay ăn hoa quả, ví như quả táo, quả lê, chuối hương, chuối tiêu cái loại này, em cũng không ăn. Chị tuyệt đối không thể cho em ăn cái loại trái cây như đồ bỏ đi này hiểu chưa."
"Chị tới cùng có nghe hiểu không vậy? Em nói cho chị biết, chị nếu là dám cho em ăn cái loại đồ ăn lung tung tạp nham hay hư hỏng gì đó, em nhất định sẽ tố cáo chị với anh trai em nói chị ngược đãi... Anh?"
Đoàn Tĩnh Đồng nói đến một nửa, đột nhiên phát hiện anh trai cậu đã đi tới, sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên cái xích đu kia ngã xuống đất, vội vàng nhảy xuống xích đu, cúi đầu, đứng ở một bên không dám động.
Tô Thi Thi nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, nhìn đến Bùi Dịch đi tới, hướng về phía anh nở nụ cười, lại cúi đầu đùa nghịch với bốn con chó con.
Mấy ngày trôi qua, bốn tiểu gia hỏa đã lớn hơn một chút, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, trong lòng có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn hướng Đoàn Tĩnh Đồng khi đó, sắc mặt càng đen đến đáng sợ.
"Chị dâu là bảo mẫu của em sao?" Anh lạnh giọng hỏi.
Đoàn Tĩnh Đồng cúi thấp đầu, chậm rãi lắc lắc đầu, không dám nói lời nào.
"Sau này nếu lại để cho anh nhìn thấy em dùng loại thái độ này đối với chị dâu của mình, lập tức trở về Âu châu đi!"
"Không muốn!"
Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe liền nóng nảy.
Lần trước anh trai của cậu qua thăm cậu, nói lập tức sẽ để cho cậu về nước, cậu đã vui mừng vô cùng. Cái nơi đáng sợ kia cậu cũng không muốn trở về!
"Anh sao lại hù dọa nó nữa rồi?" Tô Thi Thi vừa nghe Đoàn Tĩnh Đồng là thật sợ, đứng lên trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.
Bùi Dịch miễn cưỡng liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Em cũng như vậy. Sau này còn tùy tiện để cho người ta ức hiếp như vậy, anh liền đem em mỗi ngày buộc ở trên giường, không cho đi đâu, miễn cho em ra ngoài bị người khác ức hiếp!"
"Anh! Nơi này có trẻ con ở đây!" Tô Thi Thi xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, người này nói chuyện tại sao lại cũng không xem rõ tình cảnh xung quanh gì hết vậy!
"Không sao cả, em nghe không hiểu." Đoàn Tĩnh Đồng nói lời vô ích lên tiếng.
Tô Thi Thi cười ngất.
Hiện tại trẻ con trưởng thành sớm thật đúng là không ít, còn biết giả vờ giả vịt.
Đoàn Tĩnh Đồng trở về phòng nghỉ ngơi, Bùi Dịch lườm cậu em trai lắm miệng của mình một cái.
Đoàn Tĩnh Đồng như được đại xá, co cẳng chạy.
Tô Thi Thi nhìn cậu nhóc một tay bị bó bột nhưng còn có thể chạy trốn nhanh như vậy, không khỏi tán thưởng lực cân bằng của thằng nhóc này thật tốt.
Nhưng sau khi cậu nhóc vừa đi, cô nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái: "Anh đối với nó có phải quá nghiêm khắc rồi hay không?"
Bùi Dịch yên lặng nhìn Tô Thi Thi: "Nếu con trai của chúng ta sinh ra, anh nhất định so với hiện tại càng nghiêm khắc hơn, nếu là con gái..."
"Nếu là con gái thì thế nào?" Tô Thi Thi mở to đôi mắt lanh lợi của mình, nhìn anh.:(. *)☆ ☆=
Bùi Dịch trong lòng ấm áp, cuống quít dời đi mắt.
Nếu là con gái, anh nhất định đem con bé cưng chiều giống như cô vậy yêu thương đến vô pháp vô thiên.
Nhưng mà mặc kệ Tô Thi Thi hỏi anh như thế nào, Bùi Dịch cũng không chịu nói cho cô biết, nếu là con gái sẽ như thế nào.
Tô Thi Thi vì thế buồn bực thật lâu, mãi đến khi cô đi làm cũng không có được đáp án.
Mà lúc cô đến chỗ công ty, thu được một món quà không ngờ đến, nhất thời đã quên hỏi chuyện này.
Tô Thi Thi nhìn tên ghi trên tấm thiệp mời trước mắt này, hoài nghi mắt chính mình nhìn lầm rồi.
Hỗ Sĩ Minh? Cái tên này tại sao lại nhìn quen mắt như vậy!
Cả nhà sáng hảo:))
Tác giả :
Trần Mạc Tranh