Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 156: Giúp tôi chặn anh ta
Sau khi Tô Thi Thi đưa điện thoại di động nhét vào trong tay Bùi Dịch, liền nhìn chằm chằm vào mắt của anh dò xét.
Bộ dáng kia thật giống như là sói đói nhìn thấy được thức ăn vậy.
Bùi Dịch nhướng mày: “Cô bé, em thử tiếp tục nhìn như vậy nữa coi? Em muốn gì đây?”
Tô Thi Thi đột nhiên híp mắt, nịnh nọt cười nói: “Bùi tiên sinh, người rất giỏi về máy tính đúng không?”
“Anh có thể hack tiến vào điện thoại của tôi, hackdi động của người khác chắc cũng không thành vấn đề đi?”
Tô Thi Thi nâng tay Bùi Dịch đang cầm di động của cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giúp tôi chặn anh ta!”
Cô thật sự cũng bị kẻ điên họ Hỗ kia hành hạ sắp điên rồi!
Bùi Dịch nắm di động sửng sốt vài giây, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên. Tức giận kìm nén trong lòng kia đột nhiên trong lúc đó liền tan biến đi mất rồi.
Sắc mặt anh hơi có chút đỏ lên, thì ra do chính mình tự tức giận hồi lâu, cô gái nhỏ này của anh từ đầu không đem người đàn ông kia đặt vào trong mắt.
“Em đi ra ngoài trước đi.”
Bùi Dịch có chút xấu hổ, lấy di động ngồi trở lại đến trên ghế dựa, mở máy tính lên, một bộ dáng muốn yên tĩnh làm việc.
“Anh nhớ phải ăn cháo đó, nguội sẽ không ngon nữa.” Tô Thi Thi chỉ chỉ cái bát đặt ở trên bàn, đi ra ngoài. Nhưng trong lòng cảm thấy được có chỗ nào là lạ.
Đến tối đi ngủ, cô mới biết lạ ở chỗ nào. Người đàn này tính tình đột nhiên trở nên rất tốt, đương nhiên cô liền không dễ chịu như vậy rồi.
Lúc Tô Thi Thi không cẩn thậnlại đem Bùi Dịch đá đến dưới giường, anh liền triệt để táo bạo, cầm cà- vạt trực tiếp trói cô lại ở đầu giường, hung hăng dạy bảo cô cả một đêm.
Tô Thi Thi ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện cổ tay đã sưng lên, tức giận đến nỗi cô sang cắn Bùi Dịch một cái. Thừa dịp anh chưa kịp phản ứng lại đuổi theo cô, khoác áo ngủ lên người liền bỏ chạy, đơn giản lấy vài món đồ cần dùng, đến cơm cũng chưa ăn liền đi đến công ty.
Xây dựng Tiệp Khắc bên trong văn phòng bộ phận thiết kế, Tô Thi Thi đã cúp điện thoại lần thứ 12 rồi, mặt đen đến nỗi có thể chảy ra mực nước rồi.
“Hacker? Hừ!” Tô Thi Thi trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại từ chối một cuộc điện thoại.
Bùi Dịch kỹ thuậthacker thực không phải dạng vừa, trái lại đối phương kỹ thuật muốn mạnh hơn nhiều.
Tô Thi Thi tắt luôn nguồn, di động của cô sẽ tự động khởi động máy, hơn nữa không ngừng có điện thoại gọi đến vào, mỗi một lần đều là một số điện thoại khác nhau.
“Cầu xin anh buông tha tôi được không?” Tô Thi Thi bắt máy, tức giận đến nỗi liền điện thoại gầm lên một câu, rồi mới “Bốp” một phen đưa điện thoại di động ném đến trên bàn.
Cô thật sự muốn điên rồi. Vị Hỗ tổng kia đã quấy rầy đến cô không thể tập trung mà làm việc luôn rồi!
Bên cạnh, Ôn Ngọc thật cẩn thận nhìn Tô Thi Thi: “Thi Thi, cô không sao chứ? Có phải cùng Bùi tổng cãi nhau rồi hay không? Xem anh ấy không ngại cực khổ gọi điện thoại nhiều lầnnhư vậy, cô mau tha thứ cho anh ấy đi.” Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, muốncô làm sao giải thích đây?
Cô đang muốn nói chuyện, điện thoại lại vang lên.
Tô Thi Thi hít sâu. Cô nhẫn!
Cùng kẻ điên vĩnh viễn nói không được, cô nhẫn!
Cô hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại.
Trong văn phòng Phó Tổng giám đốc công ty thiết kế Minh Đỉnh, đàn ông ngón tay thon dài cầm di động, nghe được bên tai truyền đến điện thoại được kết nối, một giọng nói vang lên, khóe miệng của anh ta kìm lòng không đậu cong cong lên.
Muốn chơi đùa với anh ta? Anh ta có rất nhiều thời gian!
“Alo?” Chỉ là đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nói đàn ông đầy xa lạ.
Hỗ phó tổng nhướng mày, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, phát hiện đúng là số điện thoại của Tô Thi Thi.
Anh ta đang muốn hỏi đối phương là ai, lúc này điện thoại liền cúp rồi rồi.
“Gọi lộn số sao?”
Lông mày anh ta càng nhíu chặt lại.
Đầu bên kia điện thoại, Tô Thi Thi không thể nào hiểu nổi nhìn chằm chằm điện thoại.
Người đàn ông này tới cùng muốn làm cái gì, cô bắt máy lại không nói lời nào!
Tô Thi Thi đưa điện thoại di động ném đến trên bàn.
Cũng không quá hai giây, điện thoại lại vang lên.
“Tôi muốn phát điên rồi!” Tô Thi Thi nghiến răng, nắm chặt thành quả đấm, hận không thể trực tiếp đưa điện thoại di động ném cho vỡ nát.
Nhưng mà cái điện thoại này là cô mới mua. Cô tuy hiện tại ăn ở đều đã không cần tiêu tiền, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn lại là không nghĩ muốn tựa vào đàn ông, có thể tiết kiệm nhất định phải tiết kiệm một chút.
“Alo!” Tô Thi Thi lại nhận điện thoại, “Hỗ tổng, xin hỏi anh tới cùng muốn làm cái gì?”
“Tô tiểu thư, muốn cùng cô nói mấy câu cũng thật không dễ dàng.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói như âm hồn bất tán của Hỗ tổng kia.
“Vậy thì anh không cần tìm tôi nói chuyện nữa, tôi cám ơn rồi!” Tô Thi Thi ra vẻ vừa muốn cúp điện thoại
“Tô tiểu thư, tôi nói sao cũng là người giúp cô, cô lại đối đãi với người trợ giúp mình như thế này sao?”
Vị Hỗ phó tổng này thật biết gợi lên tò mò cho người khác.
Quả nhiên, anh ta vừa nói như vậy, Tô Thi Thi liền nghi hoặc hỏi han: “Xin hỏi anh vào lúc nào đã giúp tôi, giúp cái gì?”
“Tô tiểu thư cho rằng với thế lực của Đoàn gia ở thành phố này, sao có thể dễ dàng bị người ta chèn ép mà không làm gì được?”
Anh ta chỉ nói ít liền dừng, nhưng là Tô Thi Thi lại đột nhiên hiểu rkx ràng mọi chuyện rồi.
Lúc trước Tô Thi Thi cảm thấy được Đoàn gia bây giờ bị dư luận chèn ép đặc biệt lợi hại, tình thế hầu như là nghiêng về - một bên. Đoàn gia đến cơ hội phản kháng cũng không có. Thì ra...
Tô Thi Thi trong lòng còn phiền não hơn gấp bội, cô không nghĩ tới Hỗ gia cũng nhúng tay rồi.
“Anh muốn như thế nào?” Tô Thi Thi cố gắng trấn định lại nói, “Nói không khách khí một chút mà nói, là tôi cũng không có yêu cầu anh giúp tôi.”
“Đó là do tôi tự mình đa tình rồi sao?” Hỗ phó tổng nhẹ cười, “Vậy thì cho là tôi tặng cô lễ gặp mặt vậy, tối nay gặp mặt cùng nhau ăn một bữa cơm...”
“Cô ấy không muốn.” Hỗ phó tổng còn chưa nói xong, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói của đàn ông vô cùng lạnh lùng.
Nhưng nghe thấy trong điện thoại của mình lại có một giọng đàn ông khác.
Tô Thi Thi sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại di động luôn rồi.
Bùi Dịch?
Cô có nghe lầm hay không? Cô vậy mà trong điện thoại nghe được giọng nói của Bùi Dịch!
“Bùi tổng?”
Vị Hỗ phó tổng kia hiển nhiên cũng nghe ra được, trong giọng nói chứa nhiều hơn một tia hứng thú.
Nhưng mà đầu bên kia, Bùi Dịch không nói nữa.
Tô Thi Thi lúc này liền nắm bắt được cơ hội này nói: “Hỗ phó tổng, anh hẳn cũng nghe được rõ ràng, vị hôn phu của tôi đang tức giận rồi. Phiền toái anh sau này không tiếp tục đến quấy rầy tôi! Cứ như vậy, tạm biệt!”
Tô Thi Thi nói xong liền cúp điện thoại, ngồi ở trên vị trí, khóe miệng cong lên, đáy lòng có một tia ngọt ngào tràn ra tới.
Cô nghĩ nghĩ, gửi cho Bùi Dịch một cái tin nhắn: “Anh làm sao vào được?”
Trò chuyện ba người như vậy, không có khả năng là bấm lầm đi?
Đợi một phút đồng hồ, tin nhắn mới trả lại, chỉ có hai chữ.
“Phần mềm.”
Tô Thi Thi tròng mắt quay tròn một vòng, lại gửi đến một tin nhắn khác: “Anh có thể cài phần mềm đó vào trong di động của vị Hỗ phó tổng kia hay không? Có thể nghe trộm tin tức của anh ta?”
Bây giờ, tin nhắn cực kỳ mau trở về.
“Em cực kỳ quan tâm anh ta?”
Cho dù ngăn cách màn hình, Tô Thi Thi cũng có thể tưởng tượng đến dáng vẻ Bùi Dịch lúc này hẳn là đang nghiến răng nghiến lợi.
Cô chu mỏ, gửi dfi một cái tin nhắn khác.
“Tôi là muốn biết anh ta bám theo phá tôi làm cái gì. Anh lại nghĩ linh tinh cái gì rồi.”
Nhưng mà bây giờ đợi thật lâu, Bùi Dịch đều không có trả lời tin nhắn của cô.
Tô Thi Thi tâm tình đột nhiên liền không tốt, cảm xúc thay đổi nhanh đến chóng nặt, ngay cả chính cô cũng chưa nhận thấy được.
Có lẽ tình yêu của phụ nữ, cảm xúc liền giống như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường.
Loại cảm xúc bất thường này vẫn liên tục đến khi cô tan ca. Tô Thi Thi đi đến cổng của xây dựng Tiệp Khắc, nhìn thấy chiếc xe Lincoln màu bạc của Bù Dịch, mày lập tức liền giãn ra rồi.
Nhưng mà lúc cô vừa mở cửa ra nhìn thấy, phát hiện phía sau rỗng tuếch không người, Bùi Dịch không thấy tung tích. Lòng của cô nhất thời liền trầm xuống, hơi có chút mất mác.
Anh có phải hay không lại tức giận nữa rồi?
Lúc này di động của cô rung lên hai tiếng, có tin nhắn đến, là Bùi Dịch.
“Đi công tác, ngày mốt trở về.”
“Sao lại đột nhiên như vậy?” Tô Thi Thi trừng mắt nhìn di động, có chút thẫn thờ. 8☆8☆. $.
Hình như từ lúc cô cùng Bùi Dịch quen biết nhau đến hiện tại, hai người còn không có xa nhau quá lâu.
Từ từ... Anh đi công tác, đó không phải là chỉ còn lại có một mình cô sao?
Tô Thi Thi suy nghĩ đến cô hôm nay bắt đầu phải dến nhà chính theo Nhậm Tiếu Vi học lễ nghi gì gì đó, liền đau cả đầu!
Không được!
Tô Thi Thi vội vàng đối với lái xe nói: “Chú tài xế, đến sân bay!”
토요일
열시, 02:30 오전
잠을 못자겠어요.
Bộ dáng kia thật giống như là sói đói nhìn thấy được thức ăn vậy.
Bùi Dịch nhướng mày: “Cô bé, em thử tiếp tục nhìn như vậy nữa coi? Em muốn gì đây?”
Tô Thi Thi đột nhiên híp mắt, nịnh nọt cười nói: “Bùi tiên sinh, người rất giỏi về máy tính đúng không?”
“Anh có thể hack tiến vào điện thoại của tôi, hackdi động của người khác chắc cũng không thành vấn đề đi?”
Tô Thi Thi nâng tay Bùi Dịch đang cầm di động của cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giúp tôi chặn anh ta!”
Cô thật sự cũng bị kẻ điên họ Hỗ kia hành hạ sắp điên rồi!
Bùi Dịch nắm di động sửng sốt vài giây, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên. Tức giận kìm nén trong lòng kia đột nhiên trong lúc đó liền tan biến đi mất rồi.
Sắc mặt anh hơi có chút đỏ lên, thì ra do chính mình tự tức giận hồi lâu, cô gái nhỏ này của anh từ đầu không đem người đàn ông kia đặt vào trong mắt.
“Em đi ra ngoài trước đi.”
Bùi Dịch có chút xấu hổ, lấy di động ngồi trở lại đến trên ghế dựa, mở máy tính lên, một bộ dáng muốn yên tĩnh làm việc.
“Anh nhớ phải ăn cháo đó, nguội sẽ không ngon nữa.” Tô Thi Thi chỉ chỉ cái bát đặt ở trên bàn, đi ra ngoài. Nhưng trong lòng cảm thấy được có chỗ nào là lạ.
Đến tối đi ngủ, cô mới biết lạ ở chỗ nào. Người đàn này tính tình đột nhiên trở nên rất tốt, đương nhiên cô liền không dễ chịu như vậy rồi.
Lúc Tô Thi Thi không cẩn thậnlại đem Bùi Dịch đá đến dưới giường, anh liền triệt để táo bạo, cầm cà- vạt trực tiếp trói cô lại ở đầu giường, hung hăng dạy bảo cô cả một đêm.
Tô Thi Thi ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện cổ tay đã sưng lên, tức giận đến nỗi cô sang cắn Bùi Dịch một cái. Thừa dịp anh chưa kịp phản ứng lại đuổi theo cô, khoác áo ngủ lên người liền bỏ chạy, đơn giản lấy vài món đồ cần dùng, đến cơm cũng chưa ăn liền đi đến công ty.
Xây dựng Tiệp Khắc bên trong văn phòng bộ phận thiết kế, Tô Thi Thi đã cúp điện thoại lần thứ 12 rồi, mặt đen đến nỗi có thể chảy ra mực nước rồi.
“Hacker? Hừ!” Tô Thi Thi trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại từ chối một cuộc điện thoại.
Bùi Dịch kỹ thuậthacker thực không phải dạng vừa, trái lại đối phương kỹ thuật muốn mạnh hơn nhiều.
Tô Thi Thi tắt luôn nguồn, di động của cô sẽ tự động khởi động máy, hơn nữa không ngừng có điện thoại gọi đến vào, mỗi một lần đều là một số điện thoại khác nhau.
“Cầu xin anh buông tha tôi được không?” Tô Thi Thi bắt máy, tức giận đến nỗi liền điện thoại gầm lên một câu, rồi mới “Bốp” một phen đưa điện thoại di động ném đến trên bàn.
Cô thật sự muốn điên rồi. Vị Hỗ tổng kia đã quấy rầy đến cô không thể tập trung mà làm việc luôn rồi!
Bên cạnh, Ôn Ngọc thật cẩn thận nhìn Tô Thi Thi: “Thi Thi, cô không sao chứ? Có phải cùng Bùi tổng cãi nhau rồi hay không? Xem anh ấy không ngại cực khổ gọi điện thoại nhiều lầnnhư vậy, cô mau tha thứ cho anh ấy đi.” Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, muốncô làm sao giải thích đây?
Cô đang muốn nói chuyện, điện thoại lại vang lên.
Tô Thi Thi hít sâu. Cô nhẫn!
Cùng kẻ điên vĩnh viễn nói không được, cô nhẫn!
Cô hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại.
Trong văn phòng Phó Tổng giám đốc công ty thiết kế Minh Đỉnh, đàn ông ngón tay thon dài cầm di động, nghe được bên tai truyền đến điện thoại được kết nối, một giọng nói vang lên, khóe miệng của anh ta kìm lòng không đậu cong cong lên.
Muốn chơi đùa với anh ta? Anh ta có rất nhiều thời gian!
“Alo?” Chỉ là đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nói đàn ông đầy xa lạ.
Hỗ phó tổng nhướng mày, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, phát hiện đúng là số điện thoại của Tô Thi Thi.
Anh ta đang muốn hỏi đối phương là ai, lúc này điện thoại liền cúp rồi rồi.
“Gọi lộn số sao?”
Lông mày anh ta càng nhíu chặt lại.
Đầu bên kia điện thoại, Tô Thi Thi không thể nào hiểu nổi nhìn chằm chằm điện thoại.
Người đàn ông này tới cùng muốn làm cái gì, cô bắt máy lại không nói lời nào!
Tô Thi Thi đưa điện thoại di động ném đến trên bàn.
Cũng không quá hai giây, điện thoại lại vang lên.
“Tôi muốn phát điên rồi!” Tô Thi Thi nghiến răng, nắm chặt thành quả đấm, hận không thể trực tiếp đưa điện thoại di động ném cho vỡ nát.
Nhưng mà cái điện thoại này là cô mới mua. Cô tuy hiện tại ăn ở đều đã không cần tiêu tiền, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn lại là không nghĩ muốn tựa vào đàn ông, có thể tiết kiệm nhất định phải tiết kiệm một chút.
“Alo!” Tô Thi Thi lại nhận điện thoại, “Hỗ tổng, xin hỏi anh tới cùng muốn làm cái gì?”
“Tô tiểu thư, muốn cùng cô nói mấy câu cũng thật không dễ dàng.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói như âm hồn bất tán của Hỗ tổng kia.
“Vậy thì anh không cần tìm tôi nói chuyện nữa, tôi cám ơn rồi!” Tô Thi Thi ra vẻ vừa muốn cúp điện thoại
“Tô tiểu thư, tôi nói sao cũng là người giúp cô, cô lại đối đãi với người trợ giúp mình như thế này sao?”
Vị Hỗ phó tổng này thật biết gợi lên tò mò cho người khác.
Quả nhiên, anh ta vừa nói như vậy, Tô Thi Thi liền nghi hoặc hỏi han: “Xin hỏi anh vào lúc nào đã giúp tôi, giúp cái gì?”
“Tô tiểu thư cho rằng với thế lực của Đoàn gia ở thành phố này, sao có thể dễ dàng bị người ta chèn ép mà không làm gì được?”
Anh ta chỉ nói ít liền dừng, nhưng là Tô Thi Thi lại đột nhiên hiểu rkx ràng mọi chuyện rồi.
Lúc trước Tô Thi Thi cảm thấy được Đoàn gia bây giờ bị dư luận chèn ép đặc biệt lợi hại, tình thế hầu như là nghiêng về - một bên. Đoàn gia đến cơ hội phản kháng cũng không có. Thì ra...
Tô Thi Thi trong lòng còn phiền não hơn gấp bội, cô không nghĩ tới Hỗ gia cũng nhúng tay rồi.
“Anh muốn như thế nào?” Tô Thi Thi cố gắng trấn định lại nói, “Nói không khách khí một chút mà nói, là tôi cũng không có yêu cầu anh giúp tôi.”
“Đó là do tôi tự mình đa tình rồi sao?” Hỗ phó tổng nhẹ cười, “Vậy thì cho là tôi tặng cô lễ gặp mặt vậy, tối nay gặp mặt cùng nhau ăn một bữa cơm...”
“Cô ấy không muốn.” Hỗ phó tổng còn chưa nói xong, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói của đàn ông vô cùng lạnh lùng.
Nhưng nghe thấy trong điện thoại của mình lại có một giọng đàn ông khác.
Tô Thi Thi sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại di động luôn rồi.
Bùi Dịch?
Cô có nghe lầm hay không? Cô vậy mà trong điện thoại nghe được giọng nói của Bùi Dịch!
“Bùi tổng?”
Vị Hỗ phó tổng kia hiển nhiên cũng nghe ra được, trong giọng nói chứa nhiều hơn một tia hứng thú.
Nhưng mà đầu bên kia, Bùi Dịch không nói nữa.
Tô Thi Thi lúc này liền nắm bắt được cơ hội này nói: “Hỗ phó tổng, anh hẳn cũng nghe được rõ ràng, vị hôn phu của tôi đang tức giận rồi. Phiền toái anh sau này không tiếp tục đến quấy rầy tôi! Cứ như vậy, tạm biệt!”
Tô Thi Thi nói xong liền cúp điện thoại, ngồi ở trên vị trí, khóe miệng cong lên, đáy lòng có một tia ngọt ngào tràn ra tới.
Cô nghĩ nghĩ, gửi cho Bùi Dịch một cái tin nhắn: “Anh làm sao vào được?”
Trò chuyện ba người như vậy, không có khả năng là bấm lầm đi?
Đợi một phút đồng hồ, tin nhắn mới trả lại, chỉ có hai chữ.
“Phần mềm.”
Tô Thi Thi tròng mắt quay tròn một vòng, lại gửi đến một tin nhắn khác: “Anh có thể cài phần mềm đó vào trong di động của vị Hỗ phó tổng kia hay không? Có thể nghe trộm tin tức của anh ta?”
Bây giờ, tin nhắn cực kỳ mau trở về.
“Em cực kỳ quan tâm anh ta?”
Cho dù ngăn cách màn hình, Tô Thi Thi cũng có thể tưởng tượng đến dáng vẻ Bùi Dịch lúc này hẳn là đang nghiến răng nghiến lợi.
Cô chu mỏ, gửi dfi một cái tin nhắn khác.
“Tôi là muốn biết anh ta bám theo phá tôi làm cái gì. Anh lại nghĩ linh tinh cái gì rồi.”
Nhưng mà bây giờ đợi thật lâu, Bùi Dịch đều không có trả lời tin nhắn của cô.
Tô Thi Thi tâm tình đột nhiên liền không tốt, cảm xúc thay đổi nhanh đến chóng nặt, ngay cả chính cô cũng chưa nhận thấy được.
Có lẽ tình yêu của phụ nữ, cảm xúc liền giống như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường.
Loại cảm xúc bất thường này vẫn liên tục đến khi cô tan ca. Tô Thi Thi đi đến cổng của xây dựng Tiệp Khắc, nhìn thấy chiếc xe Lincoln màu bạc của Bù Dịch, mày lập tức liền giãn ra rồi.
Nhưng mà lúc cô vừa mở cửa ra nhìn thấy, phát hiện phía sau rỗng tuếch không người, Bùi Dịch không thấy tung tích. Lòng của cô nhất thời liền trầm xuống, hơi có chút mất mác.
Anh có phải hay không lại tức giận nữa rồi?
Lúc này di động của cô rung lên hai tiếng, có tin nhắn đến, là Bùi Dịch.
“Đi công tác, ngày mốt trở về.”
“Sao lại đột nhiên như vậy?” Tô Thi Thi trừng mắt nhìn di động, có chút thẫn thờ. 8☆8☆. $.
Hình như từ lúc cô cùng Bùi Dịch quen biết nhau đến hiện tại, hai người còn không có xa nhau quá lâu.
Từ từ... Anh đi công tác, đó không phải là chỉ còn lại có một mình cô sao?
Tô Thi Thi suy nghĩ đến cô hôm nay bắt đầu phải dến nhà chính theo Nhậm Tiếu Vi học lễ nghi gì gì đó, liền đau cả đầu!
Không được!
Tô Thi Thi vội vàng đối với lái xe nói: “Chú tài xế, đến sân bay!”
토요일
열시, 02:30 오전
잠을 못자겠어요.
Tác giả :
Trần Mạc Tranh