Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 102: Say trà
Edit: Hải Yến
Beta: Twinsyl
“Lá trà nhiều như thế... Có thể uống?” Hỗ Quân Nhạc mặt đầy xoắn xít nhìn ngón tay thon dài của Tô Thi Thi, mạnh mẽ nuốt nước bọt.
Tô Thi Thi nhíu mày, trực tiếp cầm cốc trà thu tay về, ngửa đầu một hớp, uống cạn trà trong ly.
“Không dám thì nói nhanh đi...” Tô Thi Thi nói thầm.
“Tiểu nha đầu chết tiệt!” Hỗ Quân Nhạc tức giận đến ngồi thẳng người, “Châm trà!”
Tô Thi Thi khẽ cúi đầu, nghe vậy rất nhanh rót một ly đưa cho hắn.
Hỗ Quân Nhạc tùy ý cầm lấy cốc trà, đem đến chóp mũi nhẹ ngửi, thỏa mãn hít vào một hơi.
Thật thơm!
Lập tức đem đến bên môi nhấp một miếng, trà chạy vào miệng, đầu lưỡi cảm nhận được... Mặt nháy mắt đen lại.
Đắng như thế!
Khó trách vừa rồi cô gái này uống nhanh vậy!
Lúc này, Tô Thi Thi ngẩng đầu cười tít mắt nhìn hắn, ôn nhu hỏi “Uống ngon không?”
Hỗ Quân Nhạc khóe mắt rút rút, bực bội nói hai chữ: “Uống ngon.”
Cuối cùng, uống một hớp xuống.
Thưởng thức trà như thế sao? Loại trà đắng như vậy không đổ đi mới là lạ!
Tô Thi Thi thấy thế lại rót cho hắn một chén trà.
Hỗ Quân Nhạc lúc trước khoe khoang khoác lác, lầm này đâm lao phải theo lao, mạnh mẽ ngửa đầu uống xuống.
Tiếp theo lại là một ly, tiếp theo một ly. Rất nhanh, một ấm trà rót xong rồi.
Tô Thi Thi cực kỳ ân cần lại pha thêm cho một bình: “Vừa rồi lá trà có thể bỏ vào hơi nhiều, phỏng chừng đến lần thứ ba là uống tốt nhất, Tam thiếu, có muốn thử lại lần nữa không?”
Thấy ánh mắt khinh miệt khiêu khích của cô, Hỗ Quân Nhạc đáy lòng tức giận nổi lên: “Nữa!”
Tô Thi Thi đặc biệt nghe lời, rót cho hắn một ly đầy.
Một ly, lại một ly, rất nhanh một bình lại thấy đáy.
Tô Thi Thi thấy xong hết rồi, liền đem bình trà bỏ qua một bên.
Nhưng Hỗ Quân Nhạc uống đến nghiện rồi, còn muốn rót thêm: “Tiếp tục rót!”
Tô Thi Thi liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt mê ly, một bộ dạng sắp ngồi không vững, nhàn nhạt nói: “Anh say rồi.”
“Say?” Hỗ Quân Nhạc nở nụ cười, “Uống trà cũng sẽ say, cô đùa với tôi ư?”
Tô Thi Thi tựa vào ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn: “Chẳng lẽ đầu anh hiện tại không choáng váng?”
Hỗ Quân Nhạc lấy tay xoa trán một cái. Chuyện này là như thế nào? Đầu hắn thật rất choáng váng?
“ Cô... cô... cô bỏ thuốc tôi có phải không?” Hỗ Quân Nhạc càng nói thanh âm càng nhẹ, đầu vừa lệch, lập tức ngã xuống trên ghế salon. Lần này đến phiên Tô Thi Thi kinh ngạc.
Không phải chứ? Người này thưởng thức trà cũng quá kém.
Trên thế giới này có thể làm cho người ta uống say, không chỉ có rượu. Uống trà đậm cũng sẽ say, cảm giác giống như uống rượu vậy.
Vừa rồi Tô Thi Thi bỏ vào quá nhiều Thiết Quan Âm, lại liên tục rót cho Hỗ Quân Nhạc nhiều chén, hắn không choáng váng mới là lạ. Chỉ là như vậy liền trực tiếp say khướt, có phải hay không cũng quá yếu?
“Ha ha... Ngoài ý muốn ngoài ý muốn...”
Tô Thi Thi thấy người xung quanh nhìn mình như nhìn quái vật vậy, cười khan đứng lên, chạy ra ngoài không quay đầu lại. Bộ dáng kia giống như là chạy mất dép.
Bùi Dịch cho phép cô đừng khách khí, cô thật đúng là không muốn không khách khí đến loại trình độ này. Vừa tới liền đem người đánh ngã, hơn nữa còn là hai lần.
Đây có phải là triệt để đắc tội Hỗ gia rồi không?”
Tô Thi Thi sờ sờ cổ tay, mới vừa rồi bị Hỗ Quân Nhạc nắm chính là chỗ này, đến bây giờ còn cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.
“Ai bảo anh dám làm tôi sợ!“. Tô Thi Thi ở trong lòng hung tợn nói.
Lúc Bùi Dịch đi ra, thấy Tô Thi Thi đang ở trước xe của mình. Anh đi tới, nhàn nhạt quan sát cô gái nhỏ này một chút.
“Sao vậy?” Tô Thi Thi đứng thẳng thân thể, thanh âm có chút rầu rĩ.
“Chạy rất nhanh.” Bùi Dịch nói xong mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
“Nếu không thì chờ ở bên kia là cọc gỗ à?” Tô Thi Thi sau đó ngồi xuống.
Bùi Dịch động tác ngừng một chút, ngồi bên cạnh cô, quay đầu như có như không nhìn cô: “Thật biết giả bộ.”
Tô Thi Thi khóe miệng rụt rụt: “Cũng như nhau, tôi vừa rồi có phải giúp anh hay không?”
“Em xác định là em giúp được tôi?” Bùi Dịch nhíu mày.
Tô Thi Thi lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Anh đừng nói với tôi anh không muốn gặp vị Hồng gia này, nếu không anh đến chỗ này làm cái gì? Mà ông ta cũng muốn gặp anh, nhưng mà anh cũng không muốn chủ động đi gặp ông ta.”
Vừa rồi đứng ở chỗ này, Tô Thi Thi đem toàn bộ chuyện này đều nghĩ rõ ràng rồi.
Nếu Bùi Dịch không muốn để cho cô cũng đi gặp vị Hồng gia này, lúc cô đi hướng căn phòng kia, từ một nơi bí mật gần đó vệ sĩ Dương Dũng chuyên theo bảo vệ cô cũng lập tức đi ra ngăn trở.
Nhưng Dương Dũng không có xuất hiện.
Cô đến căn phòng kia không lâu, Bùi Dịch liền xuất hiện, nhìn qua là vì cô mà đi, trên thực tế cô chẳng qua là một cái sợi dây trung gian mà thôi.
“Ý của em là tôi đang lợi dụng em?” Bùi Dịch nhìn chằm chằm mắt của cô hỏi.
Tô Thi Thi lắc đầu: “Không có, chỉ là suy nghĩ lúc trước đều là anh giúp tôi, hôm nay tôi rốt cục cũng có thể giúp anh một lần, vô cùng tốt.”
Bùi Dịch đột nhiên ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới cô lại nói như vậy.
“Tôi tạo cho em gánh nặng sao?” Bùi Dịch hỏi.
Tô Thi Thi tựa vào ghế, mắt nhìn ngoài cửa sổ xe: “Cũng không hoàn toàn, chẳng qua tôi không thích thiếu người nợ người khác.”
“Người khác...” Thanh âm của Bùi Dịch nghiêm túc.
Tô Thi Thi không nói gì nhìn anh. Người đàn ông này toàn hiwweu sai ý của cô, cô và anh luôn luôn không có biện pháp nói chuyện phiếm một cách bình thường.
Cô nói tránh đi: “Nếu tôi giúp anh, anh không phải là nên báo đáp tôi sao? Xem tôi không coi anh là người khác.”
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, sâu xa nhìn cô: “Có lẽ, tôi sẽ báo đáp em thật tốt “
“Dùng lực!”
“Ở trên giường!”
“Anh...” Tô Thi Thi cảm thấy được vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.
Xe chạy trên đường cái rộng lớn, Tô Thi Thi nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh lướt qua, nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, lại vẫn cảm thấy được có chút thần kỳ.
“Đi nơi nào?” Bùi Dịch nhìn cô gái nhỏ cười nhạt quay mặt, ánh mắt của anh cũng không biết có bao nhiêu ôn nhu.
Tô Thi Thi nói: “Trước quay về công ty đi, sau đó tôi muốn nghỉ ngơi một chút, thời gian này mệt chết tôi rồi.”
“Tốt. Em xin nghỉ, tôi cùng em đi...” Bùi Dịch còn chưa nói xong, điện thoại vang lên.
Anh nhướng mày, lấy ra, nhìn thấy là dãy số biệt thự.
“Có chuyện gì?”
Bùi Dịch tiếp điện thoại, mới nghe xong không quá hai câu, sắc mặt biến đổi: “Tôi biết rõ, chờ tôi trở lại.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Thi Thi quay đầu nghi hoặc nhìn anh.
Bùi Dịch sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, nhìn Tô Thi Thi vài giây: “Quản gia nói, lão già kia đem bà nội của em về.”
“Cái gì?” Tô Thi Thi biến sắc, vội vàng bắt lấy tay anh, khẩn cấp vô cùng, “Tới cùng là chuyện gì? Bà nội không phải ở Dương Thành sao?”
“Trở về rồi hãy nói.”
Khi hai người nói chuyện, lái xe đã quay đầu hướng trang viênĐoàn gia chạy tới.
Bọn họ chỉ tốn 10 phút liền chạy vội đến chỗ trang viênĐoàn gia, xe thẳng đến hướng nhà chính. Tô Thi Thi liền xuống xe lập tức xông vào bên trong.
Lúc Bùi Dịch muốn theo sau, điện thoại lại vang lên, anh vừa thấy là Tần Phong gọi tới, trong lòng có ý nghĩ không tốt.
“Chuyện đó sao rồi?” Bùi Dịch nghe máy, nghe xong một câu, xoay người đi ra phía ngoài.
Bên kia Tô Thi Thi vọt tới bên trong nhà chính, nhìn đến một người làm vội vàng hỏi: “Lão gia ở nơi nào? Có hay không nhìn thấy bà nội tôi?”
“Tô tiểu thư... Cô nhanh lên rời khỏi nơi này, lão gia không cho phép cô đến chỗ này!”
Người làm vừa thấy là Tô Thi Thi, sợ tới mức mặt đều đã thay đổi. Nếu để cho lão gia biết cô đến nơi này, người làm bọn họ nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhưng Tô Thi Thi đâu nào nghĩ được những thứ này, gấp đến độ trực tiếp chạy vọt đi vào.
“Tô tiểu thư.” Phía trước truyền đến một đạo lãnh đạm thanh âm. Nhậm Tiếu Vi mặt không chút thay đổi đi tới, đi theo sau bà là Hồng Cầm.
Tô Thi Thi vừa thấy bà, tâm không biết sao, đột nhiên trầm xuống.
Chuyện này có khả năng cùng mẹ của Bùi Dịch cũng có quan hệ!
Beta: Twinsyl
“Lá trà nhiều như thế... Có thể uống?” Hỗ Quân Nhạc mặt đầy xoắn xít nhìn ngón tay thon dài của Tô Thi Thi, mạnh mẽ nuốt nước bọt.
Tô Thi Thi nhíu mày, trực tiếp cầm cốc trà thu tay về, ngửa đầu một hớp, uống cạn trà trong ly.
“Không dám thì nói nhanh đi...” Tô Thi Thi nói thầm.
“Tiểu nha đầu chết tiệt!” Hỗ Quân Nhạc tức giận đến ngồi thẳng người, “Châm trà!”
Tô Thi Thi khẽ cúi đầu, nghe vậy rất nhanh rót một ly đưa cho hắn.
Hỗ Quân Nhạc tùy ý cầm lấy cốc trà, đem đến chóp mũi nhẹ ngửi, thỏa mãn hít vào một hơi.
Thật thơm!
Lập tức đem đến bên môi nhấp một miếng, trà chạy vào miệng, đầu lưỡi cảm nhận được... Mặt nháy mắt đen lại.
Đắng như thế!
Khó trách vừa rồi cô gái này uống nhanh vậy!
Lúc này, Tô Thi Thi ngẩng đầu cười tít mắt nhìn hắn, ôn nhu hỏi “Uống ngon không?”
Hỗ Quân Nhạc khóe mắt rút rút, bực bội nói hai chữ: “Uống ngon.”
Cuối cùng, uống một hớp xuống.
Thưởng thức trà như thế sao? Loại trà đắng như vậy không đổ đi mới là lạ!
Tô Thi Thi thấy thế lại rót cho hắn một chén trà.
Hỗ Quân Nhạc lúc trước khoe khoang khoác lác, lầm này đâm lao phải theo lao, mạnh mẽ ngửa đầu uống xuống.
Tiếp theo lại là một ly, tiếp theo một ly. Rất nhanh, một ấm trà rót xong rồi.
Tô Thi Thi cực kỳ ân cần lại pha thêm cho một bình: “Vừa rồi lá trà có thể bỏ vào hơi nhiều, phỏng chừng đến lần thứ ba là uống tốt nhất, Tam thiếu, có muốn thử lại lần nữa không?”
Thấy ánh mắt khinh miệt khiêu khích của cô, Hỗ Quân Nhạc đáy lòng tức giận nổi lên: “Nữa!”
Tô Thi Thi đặc biệt nghe lời, rót cho hắn một ly đầy.
Một ly, lại một ly, rất nhanh một bình lại thấy đáy.
Tô Thi Thi thấy xong hết rồi, liền đem bình trà bỏ qua một bên.
Nhưng Hỗ Quân Nhạc uống đến nghiện rồi, còn muốn rót thêm: “Tiếp tục rót!”
Tô Thi Thi liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt mê ly, một bộ dạng sắp ngồi không vững, nhàn nhạt nói: “Anh say rồi.”
“Say?” Hỗ Quân Nhạc nở nụ cười, “Uống trà cũng sẽ say, cô đùa với tôi ư?”
Tô Thi Thi tựa vào ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn: “Chẳng lẽ đầu anh hiện tại không choáng váng?”
Hỗ Quân Nhạc lấy tay xoa trán một cái. Chuyện này là như thế nào? Đầu hắn thật rất choáng váng?
“ Cô... cô... cô bỏ thuốc tôi có phải không?” Hỗ Quân Nhạc càng nói thanh âm càng nhẹ, đầu vừa lệch, lập tức ngã xuống trên ghế salon. Lần này đến phiên Tô Thi Thi kinh ngạc.
Không phải chứ? Người này thưởng thức trà cũng quá kém.
Trên thế giới này có thể làm cho người ta uống say, không chỉ có rượu. Uống trà đậm cũng sẽ say, cảm giác giống như uống rượu vậy.
Vừa rồi Tô Thi Thi bỏ vào quá nhiều Thiết Quan Âm, lại liên tục rót cho Hỗ Quân Nhạc nhiều chén, hắn không choáng váng mới là lạ. Chỉ là như vậy liền trực tiếp say khướt, có phải hay không cũng quá yếu?
“Ha ha... Ngoài ý muốn ngoài ý muốn...”
Tô Thi Thi thấy người xung quanh nhìn mình như nhìn quái vật vậy, cười khan đứng lên, chạy ra ngoài không quay đầu lại. Bộ dáng kia giống như là chạy mất dép.
Bùi Dịch cho phép cô đừng khách khí, cô thật đúng là không muốn không khách khí đến loại trình độ này. Vừa tới liền đem người đánh ngã, hơn nữa còn là hai lần.
Đây có phải là triệt để đắc tội Hỗ gia rồi không?”
Tô Thi Thi sờ sờ cổ tay, mới vừa rồi bị Hỗ Quân Nhạc nắm chính là chỗ này, đến bây giờ còn cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.
“Ai bảo anh dám làm tôi sợ!“. Tô Thi Thi ở trong lòng hung tợn nói.
Lúc Bùi Dịch đi ra, thấy Tô Thi Thi đang ở trước xe của mình. Anh đi tới, nhàn nhạt quan sát cô gái nhỏ này một chút.
“Sao vậy?” Tô Thi Thi đứng thẳng thân thể, thanh âm có chút rầu rĩ.
“Chạy rất nhanh.” Bùi Dịch nói xong mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
“Nếu không thì chờ ở bên kia là cọc gỗ à?” Tô Thi Thi sau đó ngồi xuống.
Bùi Dịch động tác ngừng một chút, ngồi bên cạnh cô, quay đầu như có như không nhìn cô: “Thật biết giả bộ.”
Tô Thi Thi khóe miệng rụt rụt: “Cũng như nhau, tôi vừa rồi có phải giúp anh hay không?”
“Em xác định là em giúp được tôi?” Bùi Dịch nhíu mày.
Tô Thi Thi lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Anh đừng nói với tôi anh không muốn gặp vị Hồng gia này, nếu không anh đến chỗ này làm cái gì? Mà ông ta cũng muốn gặp anh, nhưng mà anh cũng không muốn chủ động đi gặp ông ta.”
Vừa rồi đứng ở chỗ này, Tô Thi Thi đem toàn bộ chuyện này đều nghĩ rõ ràng rồi.
Nếu Bùi Dịch không muốn để cho cô cũng đi gặp vị Hồng gia này, lúc cô đi hướng căn phòng kia, từ một nơi bí mật gần đó vệ sĩ Dương Dũng chuyên theo bảo vệ cô cũng lập tức đi ra ngăn trở.
Nhưng Dương Dũng không có xuất hiện.
Cô đến căn phòng kia không lâu, Bùi Dịch liền xuất hiện, nhìn qua là vì cô mà đi, trên thực tế cô chẳng qua là một cái sợi dây trung gian mà thôi.
“Ý của em là tôi đang lợi dụng em?” Bùi Dịch nhìn chằm chằm mắt của cô hỏi.
Tô Thi Thi lắc đầu: “Không có, chỉ là suy nghĩ lúc trước đều là anh giúp tôi, hôm nay tôi rốt cục cũng có thể giúp anh một lần, vô cùng tốt.”
Bùi Dịch đột nhiên ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới cô lại nói như vậy.
“Tôi tạo cho em gánh nặng sao?” Bùi Dịch hỏi.
Tô Thi Thi tựa vào ghế, mắt nhìn ngoài cửa sổ xe: “Cũng không hoàn toàn, chẳng qua tôi không thích thiếu người nợ người khác.”
“Người khác...” Thanh âm của Bùi Dịch nghiêm túc.
Tô Thi Thi không nói gì nhìn anh. Người đàn ông này toàn hiwweu sai ý của cô, cô và anh luôn luôn không có biện pháp nói chuyện phiếm một cách bình thường.
Cô nói tránh đi: “Nếu tôi giúp anh, anh không phải là nên báo đáp tôi sao? Xem tôi không coi anh là người khác.”
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, sâu xa nhìn cô: “Có lẽ, tôi sẽ báo đáp em thật tốt “
“Dùng lực!”
“Ở trên giường!”
“Anh...” Tô Thi Thi cảm thấy được vẫn là ngậm miệng thì tốt hơn.
Xe chạy trên đường cái rộng lớn, Tô Thi Thi nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh lướt qua, nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, lại vẫn cảm thấy được có chút thần kỳ.
“Đi nơi nào?” Bùi Dịch nhìn cô gái nhỏ cười nhạt quay mặt, ánh mắt của anh cũng không biết có bao nhiêu ôn nhu.
Tô Thi Thi nói: “Trước quay về công ty đi, sau đó tôi muốn nghỉ ngơi một chút, thời gian này mệt chết tôi rồi.”
“Tốt. Em xin nghỉ, tôi cùng em đi...” Bùi Dịch còn chưa nói xong, điện thoại vang lên.
Anh nhướng mày, lấy ra, nhìn thấy là dãy số biệt thự.
“Có chuyện gì?”
Bùi Dịch tiếp điện thoại, mới nghe xong không quá hai câu, sắc mặt biến đổi: “Tôi biết rõ, chờ tôi trở lại.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Thi Thi quay đầu nghi hoặc nhìn anh.
Bùi Dịch sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, nhìn Tô Thi Thi vài giây: “Quản gia nói, lão già kia đem bà nội của em về.”
“Cái gì?” Tô Thi Thi biến sắc, vội vàng bắt lấy tay anh, khẩn cấp vô cùng, “Tới cùng là chuyện gì? Bà nội không phải ở Dương Thành sao?”
“Trở về rồi hãy nói.”
Khi hai người nói chuyện, lái xe đã quay đầu hướng trang viênĐoàn gia chạy tới.
Bọn họ chỉ tốn 10 phút liền chạy vội đến chỗ trang viênĐoàn gia, xe thẳng đến hướng nhà chính. Tô Thi Thi liền xuống xe lập tức xông vào bên trong.
Lúc Bùi Dịch muốn theo sau, điện thoại lại vang lên, anh vừa thấy là Tần Phong gọi tới, trong lòng có ý nghĩ không tốt.
“Chuyện đó sao rồi?” Bùi Dịch nghe máy, nghe xong một câu, xoay người đi ra phía ngoài.
Bên kia Tô Thi Thi vọt tới bên trong nhà chính, nhìn đến một người làm vội vàng hỏi: “Lão gia ở nơi nào? Có hay không nhìn thấy bà nội tôi?”
“Tô tiểu thư... Cô nhanh lên rời khỏi nơi này, lão gia không cho phép cô đến chỗ này!”
Người làm vừa thấy là Tô Thi Thi, sợ tới mức mặt đều đã thay đổi. Nếu để cho lão gia biết cô đến nơi này, người làm bọn họ nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhưng Tô Thi Thi đâu nào nghĩ được những thứ này, gấp đến độ trực tiếp chạy vọt đi vào.
“Tô tiểu thư.” Phía trước truyền đến một đạo lãnh đạm thanh âm. Nhậm Tiếu Vi mặt không chút thay đổi đi tới, đi theo sau bà là Hồng Cầm.
Tô Thi Thi vừa thấy bà, tâm không biết sao, đột nhiên trầm xuống.
Chuyện này có khả năng cùng mẹ của Bùi Dịch cũng có quan hệ!
Tác giả :
Trần Mạc Tranh