Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 73: Đây là thanh niên đầy hứa hẹn
Dù thế nào, buổi sáng có ánh mặt trời là một ngày tốt đẹp bắt đầu, mất hai mươi phút rất nhanh thu phục bữa sáng, sau đó ở trước bàn ăn một tay lấy một cái bánh mì dài, kiễng mũi chân cho hắn một cái hôn vào má, cười nhìn vẻ mặt thờ ơ không chút để ý của hắn nói: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”
Hắn mắt than nhìn tôi, giọng điệu có chút vô tình nói “Sao cô lại không nghe lời như vậy? Làm tôi muốn thiêu đống tư liệu kia.”
Tôi đi đến cửa đi dép, sau khi nghe thấy thế liền quay đầu nhìn hắn mặc áo sơmi trắng chân trần nói: “Chẳng phải là cậu đã nói khi đã biết rõ đại giới phải trả rất nghiêm trọng lại không đáng nhưng vẫn tiếp tục kiên trì là một điều rất ngu xuẩn sao? Nếu cậu muốn thiêu hủy bản tư liệu này thì cậu không nên nói ra mà cứ lặng lẽ làm, cho dù cậu vẫn đốt được, nhưng vẫn còn bản gốc và máy tính chứa tư liệu sao chép, nhiều cửa ải khó khăn phiền toái như vậy mà cậu vẫn thu phục được thì kết quả duy nhất cậu nhận được sẽ là tôi thất nghiệp, trả giá và thứ đổi được hoàn toàn không cùng một tỉ lệ đấy.”
“Hừ.” Hắn nở nụ cười “Một nửa câu đố khác đã được giao về trong tay phố Bối Bối, rạng sáng ngày hôm qua, người chở đi phê ám văn vật kia là bộ đội đặc viện của Esme, nhìn thủ pháp chuyên nghiệp của bọn họ mà suy xét, hẳn là có nhân sĩ chuyên nghiệp đi theo, nói cách khác, có khả năng rất lớn ngoài Mizuno với cô ra còn có một nhà phiên dịch văn tự mộ địa cổ đại khác.”
Một nhà phiên dịch khác?
Trong đầu tôi chợt lóe lên, hình như bắt được cái gì đó, một nửa câu đố?
“À, nếu có thêm chuyên gia phiên dịch là tốt rồi, có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng, hơn nữa có chuyên gia thì cũng có thể hạn chế số dịch lỗi.” Tôi có chút ngốc gật đầu, sau đó mở cửa ra đi ra ngoài.
Đi ra vườn thuận tay hái một đóa hoa hồng Đại La kiều diễm nhất, đặt lên mũi hít một hơi, mùi hương thực mới mẻ.
Ngẩng đầu nhìn chuông gió dưới mái hiên rất im lặng, thiếu đi âm thanh của chuông gió khiến cho bầu không khí sáng sớm có vẻ yên tĩnh.
Có chút vô lực cúi đầu cười cười, sợi tóc màu xám bạc xõa xuống che đi tầm mắt, trí nhớ tối hôm qua mơ hồ mà lệch lạc, nhưng hình như rất không cẩn thận ghi nhớ tên một người, lại trùng hợp với tên của một người trong một đoạn ngắn của trí nhớ cũ, nếu là cùng một người thì khả năng trùng hợp sẽ là 90%, vậy nếu là hai người có tên giống nhau thì khả năng trùng hợp sẽ tự động xuống đến 20%.
“Hẳn là không phải, các đặc điểm đặc thù không trùng hợp mà.” Tôi cắn một ngụm bánh mì chậm rãi ăn, bước chân nhanh hơn ra cửa đi đến nhà Mizuno.
Nếu đúng vậy...... thì sao?
Bước chân dừng một chút, lưng bỗng có chút lạnh, hít sâu một hơi, tôi ngẩng đầu nhìn trời, mây không có đường cong cụ thể giống như khói trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh, mạnh mẽ bị một loại cảm xúc lạnh lùng ép hạ xuống, nếu không thể khẳng định thì cũng chỉ có thể phủ định, đoán vĩnh viễn là mạo hiểm không có căn cứ nhất, hơn nữa tôi cũng không ngu xuẩn để có dũng khí mặt đối mặt đi hỏi cái thằng nhóc tóc đen tính cách mười lừa tám cướp trong nhà kia “Này – cậu là băng Ryodan Chrollo Lucifer sao?”
Nếu thực sự hỏi như vậy, không có đáp án thì thôi, nhưng nếu làm không tốt thì bí mật về Miru Sylvia sẽ bị lấy một giọt cũng không dư thừa, tôi chưa bao giờ thông minh và khôn khéo hơn hắn.
Aiz, mặc kệ, không có đáp án coi như không tồn tại, thật sự không rảnh đi rối rắm loại chuyện này. Cho nên mới nói, lúc trước tôi đi nhớ rõ tên nhân vật trong quyển truyện Hunter kia rõ ràng như vậy làm gì chứ, cho dù đã có mấy nhân vật do trải qua vài năm này mà cố gắng quên, nhưng tên của đại nhân vật dù muốn quên kiểu gì thì nếu mặt đối mặt giới thiệu, nó cũng ào vào đầu hết, đúng là tôi có chút dễ quên, nhưng không có nghĩa là tôi não tàn đến mức mất trí nhớ, aiz, quả nhiên truyện tranh hại chết người mà.
Nhịn không được lại thở dài một hơi, sau đó cắn một ngụm bánh mì, bước chân vốn nặng nề cũng giảm đi, tôi đứng lại, nhìn một loạt đóa hoa màu trắng phía phố cuối, nở vô ưu vô lự, cho nên mới nói vì sao lại không thể giống hoa vừa nở vừa vui, thản nhiên tự đắc chứ, phiền não liên tục kéo đến giống như mưa to, càng ngày càng thâm một chút, hoàn toàn không thoải mái, cho nên......
“Majo, rốt cuộc là anh muốn dọa người đến mức nào mới vừa lòng?” nếu không hỏi những lời này thì nhất định tôi sẽ nghẹn chết, tôi ra cửa mới đi chưa được hai bước, thì anh ta giống hệt như u linh đột ngột bay ở phía sau tôi, bước chân hoàn toàn bắt chước tôi, giống hệt như cái bóng, thảm nhất là gương mặt u ám kia, hai mắt thâm tím do ngủ không đủ, làm cái miệng quỷ khí dày đặc, cứ như là đang hậm hực nửa đời chỉ muốn đạp cửa một cước giả ma nói chào, rốt cuộc là anh muốn biến chính mình thành người không ai muốn thì anh mới vui?
“A, Miru à --” Majo âm trầm quay đầu nhìn tôi, âm cuối kéo dài vô hạn, tiều tụy không thành hình người.
Tôi lặng lẽ lui mấy bước cách hắn xa một chút “Anh đã xảy ra chuyện gì?” Một đêm thôi mà đã suy sút gầy còm, mái tóc màu xanh dưới mũ rơm không lẽ cũng biến thành màu trắng?
“Thằng nhóc ăn cơm trắng kia của nhà em hoàn toàn không cần thương lượng một câu chúng ta đã trả phê văn vật kia trở lại, a --” Không có âm thanh trầm thấp, âm cuối bị ép tới mức có cảm giác tuyệt vọng, quanh quẩn rất lâu trong xoang mũi.
Tôi nghĩ một hồi “Anh nói, là hắn cướp?” Trí nhớ cũng không quá rõ ràng, hơn nữa không phải là cố nghĩ là ra, bởi vì lúc đó quá độ trầm mê khiến đại bộ phận tinh lực và lực chú ý cũng không rảnh đi phân cho các chuyện khác, cho nên chuyện khác đã xảy ra trong trạng thái chuyên chú là một bộ phận tôi quên nhất dễ dàng, tôi chỉ có thể nhớ đứt quãng một ít đoạn ngắn hẳn là có vẻ quan trọng mà thôi, hơn nữa nếu chuyên đó mà không có điều gì liên quan đến chuyên môn, thì rất có thể tôi sẽ quên sạch cả đoạn trí nhớ đó. Tôi chỉ nhớ rõ tôi về nhà là vì văn tự cổ đại thiếu thất một nửa, mà Majo nói anh ấy biết về một nửa còn lại.
“Ừm, vậy thì tốt rồi, em còn đang lo lắng nếu không tìm thấy một khác kia thì việc phiên dịch của em căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành.” Cắn một ngụm bánh mì, tôi ăn ăn đột nhiên phát hiện mình không cẩn thận đào ra một điểm giống nhau khác, đạo tặc......, thật kinh khủng, hình như tôi quên mất rồi, tôi cái gì cũng chưa nghĩ đến chưa nghĩ tới.
“Đúng, là tốt rồi, nhưng hắn không có điều kiện trao đổi gì, Miru, em có hiểu nổi không? Thằng nhóc kia luôn tính toán chi li như vậy thế nhưng một chút điều kiện cũng không có, cứ thế không công trả lại cho chúng ta, là anh não tàn hay là hắn não tàn? Loại chuyện này xảy ra cũng quá bất khả tư nghị đi.” Majo phát điên một bộ ‘trời sắp sụp, thế giới kỳ thật đã sắp xong đời’.
Tôi lại lui cách hắn mấy bước “Hắn không hư hỏng như anh tưởng, trả lại đồ đã lấy không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Anh còn sợ mình đã cho rằng hắn quá tốt, hắn có điểm nào là không! hư! hỏng! chứ!” Majo dữ tợn gằn từng chữ một “Anh nói cho em biết, việc này nhất định có âm mưu, ông già Harris chắc chắn là bị trúng gió, sao có thể một chút phòng bị cũng không có cứ thế mà nhận lấy, có khi đống văn vật kia đang ẩn dấu bệnh khuẩn trí mạng nào đó, bom, niệm lực phù chú nguyền rủa, tóm lại chính là âm mưu, âm mưu trắng trợn.”
Tôi lăng lăng nhìn anh ta, cắn một ngụm bánh mì dài trong tay, sau đó “À” Một tiếng, sau đó lại cảm thấy rất có lệ mới mở miệng nói: “Ừ, không sai.”
“Em cũng nghĩ thế đúng không, anh bị chuyện này tra tấn cả một đêm, đống văn vật kia nhất định có vấn đề, tuyệt đối.”
“Không, em là nói trí tưởng tượng của anh không sai, gần đây anh đang xem phim trinh thám dài tập sao?” Tôi nhấc chân bước nhanh đi tiếp.
Majo bắt chước tiết tấu bước chân của tôi nhắm mắt theo đuôi “Em cũng biết là anh không thích xem TV mà, đúng rồi, tối hôm qua anh bị thằng nhóc ngu ngốc Mizuno kia cuốn lấy, mãi sau đuổi theo thì em đã ngủ rồi, rốt cuộc là em nói với hắn cái gì mà hắn lại phun thức ăn đang ăn đến trong miệng ra? Miru.”
Majo giựt mạnh cánh tay tôi, lúc kêu tên tôi không có một chút muốn làm quái trêu tức, là giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Majo chỉ cần dùng vẻ mặt này tức là anh ấy rất nghiêm túc, tôi cũng khẩn trương lên.
“Đêm qua khi anh đuổi tới cửa nhà em, em đã ngủ ở trong lòng thằng nhóc kia, cho nên anh không rõ ràng lắm lúc ấy em nói với hắn cái gì, nhưng nhất định là đạt thành điều kiện nào đó thì hắn mới có khả năng trả lại văn vật, em có nhớ rõ em đã nói gì với hắn không?”
Tôi cố gắng hồi tưởng một hồi, mới nói ra vấn đề tôi rối rắm nhất “Anh rõ ràng biết thời gian của em cấp bách, vì sao thấy em đang ngủ lại không gọi em tỉnh?”
Biểu cảm nghiêm túc của Majo bị vấn đề này của tôi làm cho suy sụp, khóe miệng anh ta méo xệch, một bộ đức hạnh rất khó chịu “Em nghĩ rằng em và anh không muốn sao? Nhưng thằng nhóc kia căn bản là không buông tay, không nói đến chuyện không thể động vào hắn, cho dù đấu đơn anh cũng không dám chắc có thể ngăn chận hắn, hơn nữa lúc ấy cái chết tiệt kia để tay lên cổ em, muốn anh lựa chọn cho em ngủ một đêm hay là ngủ cả đời, đương nhiên anh chỉ có thể chọn cái trước.”
Nhìn gương mặt tràn ngập oán khí của Majo, có một khắc tôi thấy may mắn, may mắn là tôi đang ngủ, bằng không tình cảnh kia nhất định quỷ dị đến mức khiến cho người ta đau đầu.
“Đêm qua......” Tôi cắn một ngụm bánh mì, mắt nhìn bầu trời, làm bộ dáng rất trầm tư.
Majo nghiêm túc chờ đợi câu dưới.
“Em đã quên.” Có thể nhớ tới vài cái đoạn ngắn là tôi đã cảm thấy rất rất giỏi, còn lại thì không nhớ được rõ ràng.
Majo lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, anh ta ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại chuyện này mà em cũng có thể quên?”
“Rất quan trọng sao?” Tôi khó hiểu,
“Vô nghĩa, ít nhất em cũng phải nhớ lại em đã trả giá đại giới gì để đổi về đống văn vật kia chứ, lúc trước Harris đã mở điều kiện cực kỳ hậu đãi nhưng cũng không thấy thằng nhóc kia buông tay, vậy em đã dùng điều kiện lớn gì trao đổi với hắn?” Majo lo lắng nhìn tôi.
“Đại giới?” Tôi liếc mắt nhìn thấy bụi hoa màu xanh nở ven đường, hẳn là nhóm hàng xóm lúc tưới hoa thuận tiện chăm sóc chúng một chút, nếu không sẽ không thể nở tốt như vậy.
“Đúng, phải làm rõ ràng điều kiện mà em đáp ứng hắn, sau đó xem xét tình huống xem có thể quỵt nợ hay không.”
“Hỏi rõ ràng như vậy chỉ là vì muốn quịt?” Tôi nói này, bề ngoài của anh dù càng dài càng không giống người tốt, nhưng sao ngay cả tính cách cũng càng ngày càng lưu manh? Căn bản chính là một tên đáng khinh cấp bậc tâm thuật bất chính.
“Bằng không thì làm sao bây giờ? Lấy trạng thái hồ đồ không rõ ngày hôm qua của Miru, lỡ như em đáp ứng cái điều kiện rất quá phận, chẳng lẽ lại đi chờ thằng nhóc kia tới cửa ‘chém’?”
Tôi hồi tưởng, có chút không xác định nói: “Không có, em nói em muốn số câu đố cổ còn lại, sau đó hắn nói sẽ cho em...... chơi?” Từ này thật ra có ấn tượng, nhưng cụ thể thì thật sự không nhớ rõ, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu đòi mạng.
“Miru.” Majo chạy đến trước mặt tôi, bi ai nhìn tôi, khiến tôi không biết theo ai.
“Nói thật cho anh biết, không lẽ em......”
Anh ta nháy mắt, cảm giác bi thương càng rõ ràng, tôi vừa cắn một ngụm bánh mì vừa nhìn anh, đôi mắt Majo có màu xám nhạt, một loại hắc ám mông lung, màu mắt này rất hiếm thấy, tôi rất ít cẩn thận nhìn hai tròng mắt của anh ấy, tôi vẫn luôn cho rằng đôi mắt là cửa sổ tâm linh của nhân loại, cho nên khi nhìn đôi mắt Majo luôn có thể nhìn thấy rất nhiều phản ứng chân thật, không biết vì sao nhìn thẳng vào mắt anh ấy, tim tôi sẽ đập rất nóng vội, cảm giác...... muốn đập anh ta một cái!
“Không lẽ em bán thân sao?” Anh ta hạ giọng, lén lút nói.
Hình ảnh có vài giây lặng im.
“Ba!” bánh mì cùng khuôn mặt ngụy ông chú lưu manh tiến hành ‘tiếp xúc thân mật’, sau đó là tiếng Majo giơ chân “Miru, sao em lại lấy cái bánh mì kia đánh anh? Sẽ bị hủy dung mất!”
Bởi vì anh đáng đánh. Tôi nghiêm mặt im lặng không lên tiếng ném bánh mì cho anh ta, sau đó quay đầu bước đi, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác hoài nghi lớn như vậy, rốt cuộc là tôi sao lại đi quen biết cái tên kiểu này?
Đi đến trước cửa nhà Mizuno, tay chạm đến cửa gỗ, sau lưng liền truyền đến giọng nói trầm lãnh của Majo “Hướng đi của gió bị trở ngại, là ai?”
Tôi quay đầu, một con bướm màu đen cực lớn bay vào tầm mắt, nhìn chăm chú mới biết được là họa tiết trên tay áo được giơ lên, ngoài hình con bướm còn có hình hoa anh đào.
Là Shiyou, giống như trống rỗng xuất hiện, guốc gỗ chạm đất không một tiếng động, cô ấy quay lại nhìn phía đối diện, tư thái nhẹ nhàng khiến bộ kimônô càng thêm tha thướt, họa tiết như ẩn như hiện.
“Là người từ ngoài đến sao?” Shiyou thấp giọng hỏi.
Majo tiến lên hai bước, đứng ở phía sau Shiyou, anh ta đẩy đẩy mũ rơm, mang theo cười lạnh nhìn phía nóc nhà đối diện “Xem ra vẫn là người quen.”
Tôi cũng nhìn theo, trên nóc nhà màu hồng có thực vật có dây leo màu xanh, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên phiến lá xanh sáng bóng lạnh lùng, nhưng mảnh vải rộng thùng thình che mất một phần tán lá xanh mang cảm giác xé rách khung cảnh tĩnh vật, một loại cảm giác tồn tại không thể bỏ qua.
Là một người trẻ tuổi bụi bặm đứng ở trên nóc nhà, thấy rõ nhất là một cái túi vật phẩm cao ba thước hình chữ nhật đang được khiêng trên vai.
Majo gào to “Tôi nói bộ đội đặc viện mấy người khi nào thì nhàn như vậy? Touya còn chưa trở về đâu, anh là đại đội trưởng còn không đi theo lấy phần sao?”
“Công việc bảo an của tôi không chuyên nghiệp bằng phó đội trưởng của tôi, việc khai quật di tích tôi chỉ nhúng tay một chút, là Harris tiền bối đồng ý tôi gia nhập.” Trên nóc nhà, người đàn ông lộ ra một cái tươi cười sáng lạn, anh ta thoải mái từ nóc nhà nhảy xuống, bước chân vững vàng đi tới.
“Không phải địch nhân.” ánh mắt chuyên chú của Shiyou không còn mờ mịt.
“Ừ, không tính là địch nhân.” Majo nhấc mi, có chút tùy ý nói.
Tôi nhìn anh ta đi đến trước mặt chúng tôi, đại đội trưởng bộ đội đặc viện là?
“Cô là Miru Sylvia sao?” Anh ta mở miệng hỏi tôi.
Tôi xem người trẻ tuổi có được một đầu tóc đen xước-mang-rô, tươi cười như ánh mặt trời không có chút ưu sầu trước mắt, tâm tình tự dưng sung sướng lên.
“Đúng, là tôi.” Tôi không sợ nhìn đôi mắt màu rám nắng kiên định không chút trở ngại của anh ta, cười trả lời.
“Vậy, tôi là Ging.” Anh ta dùng ngón tay cái chỉ chỉ mình, tự tin bén nhọn có thể xé mở hết thảy lạnh lùng xa lạ dối trá “Tôi đến hỗ trợ phiên dịch, cho dù chỉ còn lại có hơn mười ngày, tôi cũng nhất định sẽ đào ra bí mật di tích Ám, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
“Vâng, hợp tác vui vẻ.” Đúng là có một nhà phiên dịch khác.
Tôi nở nụ cười, lần đầu tiên xác định chắc chắn như vậy, tôi sẽ thích người trẻ tuổi tên Ging này.
Cũng là lần đầu tiên, tại trong thế giới này nhìn thấy người phù hợp với bốn chữ “thanh niên đầy hứa hẹn” như vậy, trước sau như một, tiền đồ đến như gió.
Hắn mắt than nhìn tôi, giọng điệu có chút vô tình nói “Sao cô lại không nghe lời như vậy? Làm tôi muốn thiêu đống tư liệu kia.”
Tôi đi đến cửa đi dép, sau khi nghe thấy thế liền quay đầu nhìn hắn mặc áo sơmi trắng chân trần nói: “Chẳng phải là cậu đã nói khi đã biết rõ đại giới phải trả rất nghiêm trọng lại không đáng nhưng vẫn tiếp tục kiên trì là một điều rất ngu xuẩn sao? Nếu cậu muốn thiêu hủy bản tư liệu này thì cậu không nên nói ra mà cứ lặng lẽ làm, cho dù cậu vẫn đốt được, nhưng vẫn còn bản gốc và máy tính chứa tư liệu sao chép, nhiều cửa ải khó khăn phiền toái như vậy mà cậu vẫn thu phục được thì kết quả duy nhất cậu nhận được sẽ là tôi thất nghiệp, trả giá và thứ đổi được hoàn toàn không cùng một tỉ lệ đấy.”
“Hừ.” Hắn nở nụ cười “Một nửa câu đố khác đã được giao về trong tay phố Bối Bối, rạng sáng ngày hôm qua, người chở đi phê ám văn vật kia là bộ đội đặc viện của Esme, nhìn thủ pháp chuyên nghiệp của bọn họ mà suy xét, hẳn là có nhân sĩ chuyên nghiệp đi theo, nói cách khác, có khả năng rất lớn ngoài Mizuno với cô ra còn có một nhà phiên dịch văn tự mộ địa cổ đại khác.”
Một nhà phiên dịch khác?
Trong đầu tôi chợt lóe lên, hình như bắt được cái gì đó, một nửa câu đố?
“À, nếu có thêm chuyên gia phiên dịch là tốt rồi, có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng, hơn nữa có chuyên gia thì cũng có thể hạn chế số dịch lỗi.” Tôi có chút ngốc gật đầu, sau đó mở cửa ra đi ra ngoài.
Đi ra vườn thuận tay hái một đóa hoa hồng Đại La kiều diễm nhất, đặt lên mũi hít một hơi, mùi hương thực mới mẻ.
Ngẩng đầu nhìn chuông gió dưới mái hiên rất im lặng, thiếu đi âm thanh của chuông gió khiến cho bầu không khí sáng sớm có vẻ yên tĩnh.
Có chút vô lực cúi đầu cười cười, sợi tóc màu xám bạc xõa xuống che đi tầm mắt, trí nhớ tối hôm qua mơ hồ mà lệch lạc, nhưng hình như rất không cẩn thận ghi nhớ tên một người, lại trùng hợp với tên của một người trong một đoạn ngắn của trí nhớ cũ, nếu là cùng một người thì khả năng trùng hợp sẽ là 90%, vậy nếu là hai người có tên giống nhau thì khả năng trùng hợp sẽ tự động xuống đến 20%.
“Hẳn là không phải, các đặc điểm đặc thù không trùng hợp mà.” Tôi cắn một ngụm bánh mì chậm rãi ăn, bước chân nhanh hơn ra cửa đi đến nhà Mizuno.
Nếu đúng vậy...... thì sao?
Bước chân dừng một chút, lưng bỗng có chút lạnh, hít sâu một hơi, tôi ngẩng đầu nhìn trời, mây không có đường cong cụ thể giống như khói trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh, mạnh mẽ bị một loại cảm xúc lạnh lùng ép hạ xuống, nếu không thể khẳng định thì cũng chỉ có thể phủ định, đoán vĩnh viễn là mạo hiểm không có căn cứ nhất, hơn nữa tôi cũng không ngu xuẩn để có dũng khí mặt đối mặt đi hỏi cái thằng nhóc tóc đen tính cách mười lừa tám cướp trong nhà kia “Này – cậu là băng Ryodan Chrollo Lucifer sao?”
Nếu thực sự hỏi như vậy, không có đáp án thì thôi, nhưng nếu làm không tốt thì bí mật về Miru Sylvia sẽ bị lấy một giọt cũng không dư thừa, tôi chưa bao giờ thông minh và khôn khéo hơn hắn.
Aiz, mặc kệ, không có đáp án coi như không tồn tại, thật sự không rảnh đi rối rắm loại chuyện này. Cho nên mới nói, lúc trước tôi đi nhớ rõ tên nhân vật trong quyển truyện Hunter kia rõ ràng như vậy làm gì chứ, cho dù đã có mấy nhân vật do trải qua vài năm này mà cố gắng quên, nhưng tên của đại nhân vật dù muốn quên kiểu gì thì nếu mặt đối mặt giới thiệu, nó cũng ào vào đầu hết, đúng là tôi có chút dễ quên, nhưng không có nghĩa là tôi não tàn đến mức mất trí nhớ, aiz, quả nhiên truyện tranh hại chết người mà.
Nhịn không được lại thở dài một hơi, sau đó cắn một ngụm bánh mì, bước chân vốn nặng nề cũng giảm đi, tôi đứng lại, nhìn một loạt đóa hoa màu trắng phía phố cuối, nở vô ưu vô lự, cho nên mới nói vì sao lại không thể giống hoa vừa nở vừa vui, thản nhiên tự đắc chứ, phiền não liên tục kéo đến giống như mưa to, càng ngày càng thâm một chút, hoàn toàn không thoải mái, cho nên......
“Majo, rốt cuộc là anh muốn dọa người đến mức nào mới vừa lòng?” nếu không hỏi những lời này thì nhất định tôi sẽ nghẹn chết, tôi ra cửa mới đi chưa được hai bước, thì anh ta giống hệt như u linh đột ngột bay ở phía sau tôi, bước chân hoàn toàn bắt chước tôi, giống hệt như cái bóng, thảm nhất là gương mặt u ám kia, hai mắt thâm tím do ngủ không đủ, làm cái miệng quỷ khí dày đặc, cứ như là đang hậm hực nửa đời chỉ muốn đạp cửa một cước giả ma nói chào, rốt cuộc là anh muốn biến chính mình thành người không ai muốn thì anh mới vui?
“A, Miru à --” Majo âm trầm quay đầu nhìn tôi, âm cuối kéo dài vô hạn, tiều tụy không thành hình người.
Tôi lặng lẽ lui mấy bước cách hắn xa một chút “Anh đã xảy ra chuyện gì?” Một đêm thôi mà đã suy sút gầy còm, mái tóc màu xanh dưới mũ rơm không lẽ cũng biến thành màu trắng?
“Thằng nhóc ăn cơm trắng kia của nhà em hoàn toàn không cần thương lượng một câu chúng ta đã trả phê văn vật kia trở lại, a --” Không có âm thanh trầm thấp, âm cuối bị ép tới mức có cảm giác tuyệt vọng, quanh quẩn rất lâu trong xoang mũi.
Tôi nghĩ một hồi “Anh nói, là hắn cướp?” Trí nhớ cũng không quá rõ ràng, hơn nữa không phải là cố nghĩ là ra, bởi vì lúc đó quá độ trầm mê khiến đại bộ phận tinh lực và lực chú ý cũng không rảnh đi phân cho các chuyện khác, cho nên chuyện khác đã xảy ra trong trạng thái chuyên chú là một bộ phận tôi quên nhất dễ dàng, tôi chỉ có thể nhớ đứt quãng một ít đoạn ngắn hẳn là có vẻ quan trọng mà thôi, hơn nữa nếu chuyên đó mà không có điều gì liên quan đến chuyên môn, thì rất có thể tôi sẽ quên sạch cả đoạn trí nhớ đó. Tôi chỉ nhớ rõ tôi về nhà là vì văn tự cổ đại thiếu thất một nửa, mà Majo nói anh ấy biết về một nửa còn lại.
“Ừm, vậy thì tốt rồi, em còn đang lo lắng nếu không tìm thấy một khác kia thì việc phiên dịch của em căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành.” Cắn một ngụm bánh mì, tôi ăn ăn đột nhiên phát hiện mình không cẩn thận đào ra một điểm giống nhau khác, đạo tặc......, thật kinh khủng, hình như tôi quên mất rồi, tôi cái gì cũng chưa nghĩ đến chưa nghĩ tới.
“Đúng, là tốt rồi, nhưng hắn không có điều kiện trao đổi gì, Miru, em có hiểu nổi không? Thằng nhóc kia luôn tính toán chi li như vậy thế nhưng một chút điều kiện cũng không có, cứ thế không công trả lại cho chúng ta, là anh não tàn hay là hắn não tàn? Loại chuyện này xảy ra cũng quá bất khả tư nghị đi.” Majo phát điên một bộ ‘trời sắp sụp, thế giới kỳ thật đã sắp xong đời’.
Tôi lại lui cách hắn mấy bước “Hắn không hư hỏng như anh tưởng, trả lại đồ đã lấy không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Anh còn sợ mình đã cho rằng hắn quá tốt, hắn có điểm nào là không! hư! hỏng! chứ!” Majo dữ tợn gằn từng chữ một “Anh nói cho em biết, việc này nhất định có âm mưu, ông già Harris chắc chắn là bị trúng gió, sao có thể một chút phòng bị cũng không có cứ thế mà nhận lấy, có khi đống văn vật kia đang ẩn dấu bệnh khuẩn trí mạng nào đó, bom, niệm lực phù chú nguyền rủa, tóm lại chính là âm mưu, âm mưu trắng trợn.”
Tôi lăng lăng nhìn anh ta, cắn một ngụm bánh mì dài trong tay, sau đó “À” Một tiếng, sau đó lại cảm thấy rất có lệ mới mở miệng nói: “Ừ, không sai.”
“Em cũng nghĩ thế đúng không, anh bị chuyện này tra tấn cả một đêm, đống văn vật kia nhất định có vấn đề, tuyệt đối.”
“Không, em là nói trí tưởng tượng của anh không sai, gần đây anh đang xem phim trinh thám dài tập sao?” Tôi nhấc chân bước nhanh đi tiếp.
Majo bắt chước tiết tấu bước chân của tôi nhắm mắt theo đuôi “Em cũng biết là anh không thích xem TV mà, đúng rồi, tối hôm qua anh bị thằng nhóc ngu ngốc Mizuno kia cuốn lấy, mãi sau đuổi theo thì em đã ngủ rồi, rốt cuộc là em nói với hắn cái gì mà hắn lại phun thức ăn đang ăn đến trong miệng ra? Miru.”
Majo giựt mạnh cánh tay tôi, lúc kêu tên tôi không có một chút muốn làm quái trêu tức, là giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Majo chỉ cần dùng vẻ mặt này tức là anh ấy rất nghiêm túc, tôi cũng khẩn trương lên.
“Đêm qua khi anh đuổi tới cửa nhà em, em đã ngủ ở trong lòng thằng nhóc kia, cho nên anh không rõ ràng lắm lúc ấy em nói với hắn cái gì, nhưng nhất định là đạt thành điều kiện nào đó thì hắn mới có khả năng trả lại văn vật, em có nhớ rõ em đã nói gì với hắn không?”
Tôi cố gắng hồi tưởng một hồi, mới nói ra vấn đề tôi rối rắm nhất “Anh rõ ràng biết thời gian của em cấp bách, vì sao thấy em đang ngủ lại không gọi em tỉnh?”
Biểu cảm nghiêm túc của Majo bị vấn đề này của tôi làm cho suy sụp, khóe miệng anh ta méo xệch, một bộ đức hạnh rất khó chịu “Em nghĩ rằng em và anh không muốn sao? Nhưng thằng nhóc kia căn bản là không buông tay, không nói đến chuyện không thể động vào hắn, cho dù đấu đơn anh cũng không dám chắc có thể ngăn chận hắn, hơn nữa lúc ấy cái chết tiệt kia để tay lên cổ em, muốn anh lựa chọn cho em ngủ một đêm hay là ngủ cả đời, đương nhiên anh chỉ có thể chọn cái trước.”
Nhìn gương mặt tràn ngập oán khí của Majo, có một khắc tôi thấy may mắn, may mắn là tôi đang ngủ, bằng không tình cảnh kia nhất định quỷ dị đến mức khiến cho người ta đau đầu.
“Đêm qua......” Tôi cắn một ngụm bánh mì, mắt nhìn bầu trời, làm bộ dáng rất trầm tư.
Majo nghiêm túc chờ đợi câu dưới.
“Em đã quên.” Có thể nhớ tới vài cái đoạn ngắn là tôi đã cảm thấy rất rất giỏi, còn lại thì không nhớ được rõ ràng.
Majo lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, anh ta ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại chuyện này mà em cũng có thể quên?”
“Rất quan trọng sao?” Tôi khó hiểu,
“Vô nghĩa, ít nhất em cũng phải nhớ lại em đã trả giá đại giới gì để đổi về đống văn vật kia chứ, lúc trước Harris đã mở điều kiện cực kỳ hậu đãi nhưng cũng không thấy thằng nhóc kia buông tay, vậy em đã dùng điều kiện lớn gì trao đổi với hắn?” Majo lo lắng nhìn tôi.
“Đại giới?” Tôi liếc mắt nhìn thấy bụi hoa màu xanh nở ven đường, hẳn là nhóm hàng xóm lúc tưới hoa thuận tiện chăm sóc chúng một chút, nếu không sẽ không thể nở tốt như vậy.
“Đúng, phải làm rõ ràng điều kiện mà em đáp ứng hắn, sau đó xem xét tình huống xem có thể quỵt nợ hay không.”
“Hỏi rõ ràng như vậy chỉ là vì muốn quịt?” Tôi nói này, bề ngoài của anh dù càng dài càng không giống người tốt, nhưng sao ngay cả tính cách cũng càng ngày càng lưu manh? Căn bản chính là một tên đáng khinh cấp bậc tâm thuật bất chính.
“Bằng không thì làm sao bây giờ? Lấy trạng thái hồ đồ không rõ ngày hôm qua của Miru, lỡ như em đáp ứng cái điều kiện rất quá phận, chẳng lẽ lại đi chờ thằng nhóc kia tới cửa ‘chém’?”
Tôi hồi tưởng, có chút không xác định nói: “Không có, em nói em muốn số câu đố cổ còn lại, sau đó hắn nói sẽ cho em...... chơi?” Từ này thật ra có ấn tượng, nhưng cụ thể thì thật sự không nhớ rõ, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu đòi mạng.
“Miru.” Majo chạy đến trước mặt tôi, bi ai nhìn tôi, khiến tôi không biết theo ai.
“Nói thật cho anh biết, không lẽ em......”
Anh ta nháy mắt, cảm giác bi thương càng rõ ràng, tôi vừa cắn một ngụm bánh mì vừa nhìn anh, đôi mắt Majo có màu xám nhạt, một loại hắc ám mông lung, màu mắt này rất hiếm thấy, tôi rất ít cẩn thận nhìn hai tròng mắt của anh ấy, tôi vẫn luôn cho rằng đôi mắt là cửa sổ tâm linh của nhân loại, cho nên khi nhìn đôi mắt Majo luôn có thể nhìn thấy rất nhiều phản ứng chân thật, không biết vì sao nhìn thẳng vào mắt anh ấy, tim tôi sẽ đập rất nóng vội, cảm giác...... muốn đập anh ta một cái!
“Không lẽ em bán thân sao?” Anh ta hạ giọng, lén lút nói.
Hình ảnh có vài giây lặng im.
“Ba!” bánh mì cùng khuôn mặt ngụy ông chú lưu manh tiến hành ‘tiếp xúc thân mật’, sau đó là tiếng Majo giơ chân “Miru, sao em lại lấy cái bánh mì kia đánh anh? Sẽ bị hủy dung mất!”
Bởi vì anh đáng đánh. Tôi nghiêm mặt im lặng không lên tiếng ném bánh mì cho anh ta, sau đó quay đầu bước đi, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác hoài nghi lớn như vậy, rốt cuộc là tôi sao lại đi quen biết cái tên kiểu này?
Đi đến trước cửa nhà Mizuno, tay chạm đến cửa gỗ, sau lưng liền truyền đến giọng nói trầm lãnh của Majo “Hướng đi của gió bị trở ngại, là ai?”
Tôi quay đầu, một con bướm màu đen cực lớn bay vào tầm mắt, nhìn chăm chú mới biết được là họa tiết trên tay áo được giơ lên, ngoài hình con bướm còn có hình hoa anh đào.
Là Shiyou, giống như trống rỗng xuất hiện, guốc gỗ chạm đất không một tiếng động, cô ấy quay lại nhìn phía đối diện, tư thái nhẹ nhàng khiến bộ kimônô càng thêm tha thướt, họa tiết như ẩn như hiện.
“Là người từ ngoài đến sao?” Shiyou thấp giọng hỏi.
Majo tiến lên hai bước, đứng ở phía sau Shiyou, anh ta đẩy đẩy mũ rơm, mang theo cười lạnh nhìn phía nóc nhà đối diện “Xem ra vẫn là người quen.”
Tôi cũng nhìn theo, trên nóc nhà màu hồng có thực vật có dây leo màu xanh, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên phiến lá xanh sáng bóng lạnh lùng, nhưng mảnh vải rộng thùng thình che mất một phần tán lá xanh mang cảm giác xé rách khung cảnh tĩnh vật, một loại cảm giác tồn tại không thể bỏ qua.
Là một người trẻ tuổi bụi bặm đứng ở trên nóc nhà, thấy rõ nhất là một cái túi vật phẩm cao ba thước hình chữ nhật đang được khiêng trên vai.
Majo gào to “Tôi nói bộ đội đặc viện mấy người khi nào thì nhàn như vậy? Touya còn chưa trở về đâu, anh là đại đội trưởng còn không đi theo lấy phần sao?”
“Công việc bảo an của tôi không chuyên nghiệp bằng phó đội trưởng của tôi, việc khai quật di tích tôi chỉ nhúng tay một chút, là Harris tiền bối đồng ý tôi gia nhập.” Trên nóc nhà, người đàn ông lộ ra một cái tươi cười sáng lạn, anh ta thoải mái từ nóc nhà nhảy xuống, bước chân vững vàng đi tới.
“Không phải địch nhân.” ánh mắt chuyên chú của Shiyou không còn mờ mịt.
“Ừ, không tính là địch nhân.” Majo nhấc mi, có chút tùy ý nói.
Tôi nhìn anh ta đi đến trước mặt chúng tôi, đại đội trưởng bộ đội đặc viện là?
“Cô là Miru Sylvia sao?” Anh ta mở miệng hỏi tôi.
Tôi xem người trẻ tuổi có được một đầu tóc đen xước-mang-rô, tươi cười như ánh mặt trời không có chút ưu sầu trước mắt, tâm tình tự dưng sung sướng lên.
“Đúng, là tôi.” Tôi không sợ nhìn đôi mắt màu rám nắng kiên định không chút trở ngại của anh ta, cười trả lời.
“Vậy, tôi là Ging.” Anh ta dùng ngón tay cái chỉ chỉ mình, tự tin bén nhọn có thể xé mở hết thảy lạnh lùng xa lạ dối trá “Tôi đến hỗ trợ phiên dịch, cho dù chỉ còn lại có hơn mười ngày, tôi cũng nhất định sẽ đào ra bí mật di tích Ám, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
“Vâng, hợp tác vui vẻ.” Đúng là có một nhà phiên dịch khác.
Tôi nở nụ cười, lần đầu tiên xác định chắc chắn như vậy, tôi sẽ thích người trẻ tuổi tên Ging này.
Cũng là lần đầu tiên, tại trong thế giới này nhìn thấy người phù hợp với bốn chữ “thanh niên đầy hứa hẹn” như vậy, trước sau như một, tiền đồ đến như gió.
Tác giả :
Mạn Không