Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 54: Tôi muốn một cô gái hoàn mỹ
Đến cửa hàng bánh ngọt hoa tươi Nina mua hai chiếc bánh ngọt đặc biệt, cửa hàng nhỏ này có mặt tiền rất tinh xảo đáng yêu, rất có tiếng về điểm tâm ngon của Esme, các loại bánh ngọt ở đây đều lấy hoa tươi và hoa quả làm chủ, rất được cư dân phụ cận hoan nghênh. Hơn nữa, chủ cửa hàng là một cô gái đáng yêu khoảng 18, 19 tuổi, thích mặc tạp dề có hình con gấu nhỏ, đầu đội hoa tươi, tết hai bím tóc xinh xinh đáng yêu, luôn cười ngọt ngào thân thiện với mọi khách hàng như với bạn bè lâu năm, tôi cũng thường xuyên ghé vào cửa hàng bánh ngọt này
Tôi kéo hắn ngồi ở bên cạnh suối phun, phía sau là hoa sen nước xinh đẹp đang nở rộ, phấn hồng pha lẫn màu đỏ, loại hoa này ăn càng nhiều màu thì màu của nó sẽ càng thâm thúy, thợ trồng hoa của hiệp hội Green từng làm thực nghiệm, kết quả là khi nuốt hơn một vạn hoa tươi, một ao hoa sen nước có thể biến thành một cảnh đẹp kinh diễm đến dị thường.
Bánh ngọt là để ăn khuya, nhưng tôi cũng không lo lắng nếu lấy thực phẩm nhiệt độ cao cho hắn ăn khuya, so với thể chất tôi là ăn không mập, thì hắn càng xu hướng về cái bụng không đáy, cho hắn cái gì hắn nuốt cái đó, đương nhiên nếu là khẩu vị hắn không thích thì khi nuốt, sắc mặt hắn sẽ không vui chút nào.
Hắn lấy khối bánh ngọt có cánh hoa Chanh Cúc trang trí từ túi ra, cắn một miếng to, ăn rất nhanh nhưng trông vẫn rất lịch sự. Tôi cầm lấy một chiếc bánh ngọt khác ăn chậm, thật là, khi nào thì cậu mới học được là ăn thức ăn không phải là một động tác phản xạ, mà là một loại hưởng thụ tốt đẹp đây?
Hm, trong bánh ngọt có mùi hương của cúc thảo, đúng là hương vị của hạnh phúc.
Mới ăn xong hai miếng, tôi liền thở dài, đúng là cậu không sợ không tiêu hóa nổi. Nhìn hắn đang trừng tôi, tôi đành phải đưa bánh ngọt của tôi cho hắn, cũng không tính là trừng, nhưng mắt hắn mở hơi lớn chút, cho nên khi hắn chuyên chú nhìn mình, mình sẽ có cảm giác như bị sinh vật nào đó coi làm con mồi, được rồi, tôi thật sự không có cách với ánh mắt đó của hắn.
Hắn ăn thứ của tôi hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng, tôi đã có thể xác định rằng trong đầu thằng nhóc này vốn không có dây thần kinh ngượng ngùng, hoàn toàn đem cái tính cách tùy hứng kiểu “của tôi là của tôi, của cô tôi cũng muốn” phát huy vô cùng thuần thục, mọi người cứ nhìn cách hắn thưởng thức đồ ăn là biết, tính cách là có thể nhìn ra từ các chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày.
Có lẽ ngoài tính cách cố chấp cuồng nghiên cứu có thể cho hắn đạt được giải Nobel ra, hắn còn có thể đi con đường kinh thương này, nghe nói da mặt càng dày thì kiếm được càng nhiều tiền, lấy tính cách cực phẩm như thế của hắn, thì chỉ vài năm là có thể nuốt hết người ta, biến thành một tên gian thương siêu cấp.
Càng nghĩ sao càng cảm thấy ý muốn cho hắn đi con đường sáng sủa, làm việc cho tốt, cố gắng làm người càng u ám?
Nếu càng nghĩ càng u ám thì cũng đừng suy nghĩ, con người, trước hãy quý trọng giờ khắc hiện tại này đã rồi nói sau.
Thấy hắn ăn xong, tôi lấy ra khăn tay kéo hai tay dính đầy bánh ngọt, giúp hắn lau bánh ngọt còn sót lại trên đầu ngón tay, nếu không làm vậy thì tám phần hắn sẽ lại liếm ngón tay, đó là một tật xấu mất vệ sinh.
“Miru.” Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt lại có chút mơ hồ bị vây ở trạng thái thấy thần.
“Ừ.” Tôi vẫn cúi đầu giúp hắn lau ngón tay.
“Miru có muốn thứ gì không?”
Tôi có chút khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, sau đó hai mắt nhẹ nhàng chóp một cái.
“Thích bảo thạch không? Mười loại bảo thạch trân quý nhất thế nào?”
Bảo thạch? Đây là đề tài gì? Tôi ngẩn người một hồi “Cậu đang nói về mười loại bảo thạch mà hiệp hội bảo thạch ở nước cộng hoà Marahia bình chọn năm 1969 sao? Ừm, không thể nói rõ là có thích hay không đi.” Tôi đã thấy chúng bao giờ đâu, sao có thể biết có thích hay không, nhưng nếu là đồ có giá trị sưu tầm, vậy thì hẳn là đồ cực kỳ xinh đẹp, thứ xinh đẹp thì không chán ghét nổi, có lẽ nếu có thời gian thì có thể tìm ảnh để xem.
“Không thích bảo thạch sao?” Mắt hắn thâm sâu, giống như bị vấn đề nào đó làm phức tạp “Vậy còn sách cổ thì sao? Những sáng tác của các nhà triết học có liên quan đến thời đại Tanzania, quyển mười đại mộ địa không trọn vẹn, còn có toàn tập ghi lại tổng quát lịch sử triều đại ngàn năm của phương bắc? Bộ sách tổng quát lịch sử kia hẳn là có khoảng năm trăm sáu mươi tập, tôi đại khái chỉ đọc qua hơn ba mươi quyển sách, có hơn một trăm quyển sách hình như được bảo tồn ở nhà bảo tàng quốc gia, hơn bảy mươi quyển sách ở trong tay người phát hiện ra, còn lại phân tán ở trong tay nhiều quốc gia nhiều tư nhân không được ghi chép lại, còn có những quyển hư hao bị mất đi, muốn thu lại thành bộ trọn vẹn có chút khó khăn, có lẽ cần mất chút thời gian, khi tất yếu thả ra chút tin tức tiêu điểm để khiến cho đám tư nhân đó tề tụ một chỗ, sau khi thu thập hoàn thành còn phải phân biệt thật giả...”
Nếu ban đầu vài câu kia có chứa dấu chấm hỏi để nói chuyện với tôi, thì bây giờ chính là đang lầm bầm lầu bầu về sách cổ tổng quát lịch sử triều đại ngàn năm.
Sách cổ tổng quát lịch sử mà hắn đang nói, tôi cũng có đọc qua, nhưng không phải nguyên bản, đều là tài liệu in ấn mà ra... Khoan khoan, không được bị câu nói của hắn kéo đi, bằng không sẽ liên miên mãi không dứt.
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, kéo thần chí đang chạy bên ngoài vũ trụ về. Sau đó nhìn vào ánh mắt ghi ‘sách cổ thế nào’ của hắn, gằn từng tiếng thong thả nói: “Sách cổ mà cậu nói, hãy để chúng nó nằm ở nhà bảo tàng đi, đó là nơi quy túc tốt nhất của chúng nó, tin tôi đi, thật đấy.”
Nói xong còn nghiêm túc gật đầu với hắn, muốn đọc sách thì không nhất định phải đọc nguyên bản. Đương nhiên nếu là vì khảo cổ nghiên cứu thì mới không thể không dùng đến nguyên bản, nhưng tôi lại không phải nhà khảo cổ, tuy rằng các loại sách cổ khiến cho tôi rất rung động, nhưng không cuồng nhiệt đến mức giống các nhà khảo cổ học di tích có thể cùng với một khối sách tàn thâm tình ôm nhau. Cho nên, nếu không phải nghề nghiệp cần, thì sách cổ gì gì đó cứ để cho nó lẳng lặng nằm ở trong nhà bảo tàng có chuyên gia bảo dưỡng đi.
“Sách cổ cũng không thích sao?” đáy mắt hắn rất nhanh hiện lên một chút thất vọng.
Cậu thất vọng cái gì? Hơn nữa tôi cũng chưa nói không thích.
“Vậy thì Miru thích cái gì? Loài hoa trân quý? Hoa lan Sabu, đứng thứ nhất trong một trăm loài hoa trân quý nhất, còn có hoa Vô Tử, có tính hàn sinh trưởng trên tuyết trắng cực kì hiếm thấy, hình như ở dưới lòng băng có một loại hoa màu đen trân quý?”
Vì sao ánh mắt của cậu kỳ quái như vậy? Lúc đầu còn hơi mơ hồ, hiện tại lại như bị khơi mào hứng thú hưng phấn nhìn tôi, loại ánh mắt này rất có cảm giác cưỡng ép, giống như ước gì cô nói nhanh cô thích thứ gì.
Tôi có dự cảm rất không tốt, giống như là nếu tôi nói thích thì tôi sẽ gặp ác mộng vậy, cho nên tôi kiên quyết lắc đầu dưới hai đôi mắt tối tăm hữu thần áp bách của hắn “Những loại hoa đó, tôi không chăm sóc được.” loại nào cũng là thứ mà thợ trồng hoa chuyên nghiệp nhất hiệp hội Green ngày đêm chăm chút mới có thể sinh trưởng, tôi đâu có năng lực như vậy. Nếu thật sự có cơ hội nuôi một cây hoa lan Sabu, sau đó nếu không cẩn thận làm chết hoa, phỏng chừng tôi sẽ hổ thẹn đến mức mổ bụng tạ tội với thiên hạ, hoa này đều là loài gần bị tuyệt chủng.
“Không phải không thích mà là không chăm sóc được sao?” Hắn trầm mặc hiếm có, không biết đầu óc lại đang suy nghĩ cái quỷ gì đó.
“Nếu đời này có cơ hội được sở hữu các loại hoa trân quý đó, tôi nhất định phải quyên cho hiệp hội Green.” Những lời này tôi nói cực kỳ chắc chắn, bởi vì đó là nơi quy túc tốt nhất của các loại hoa trân quý.
“Hiệp hội Green?” cảm xúc của hắn dần âm trầm xuống, cúi đầu tự hỏi “Vì sao thứ tôi đưa, cô đều tặng người khác?”
Dấu chấm hỏi một cái lại một cái hiện lên đỉnh đầu tôi, xin hỏi cậu từng tặng tôi cái gì sao?
“Vậy hiện tại Miru muốn thứ gì nhất?” Hắn nở nụ cười, dịu dàng, tươi mát, hòa ái, một loại tươi cười ngây ngô tao nhã mang theo thành ý.
Mọi biểu cảm trên mặt tôi dần cứng đờ, bàn tay đang cầm tay hắn dịch dịch muốn rút về, bị hắn bắt lấy, mười ngón túm chặt tay của tôi không chịu buông, lực đạo chắc nhưng không sợ tôi sẽ gãy xương.
“Ừ, Miru?” Hắn ôn hòa nhìn tôi, cười cực kỳ thành ý.
Không phải rất thành ý muốn lừa bạn, mà là rất thành ý muốn uy hiếp bạn.
Vừa rồi rốt cuộc là dẫm phải chân người nào? Vì sao trương mặt nạ đáng sợ này của hắn lại chạy ra? Tôi đầy mồ hôi lạnh, tên kia chỉ khi bắt đầu tức giận mới có thể như vậy.
Rốt cuộc tôi chọc tới cậu hồi nào?
Hiện tại cậu hỏi tôi muốn cái gì nhất, tôi nhất thời đâu nghĩ ra được, vừa rồi ăn mấy miếng bánh ngọt nên hơi khát nước, cẩn thận liếc hắn một cái, lại cứng ngắc dời mắt, không được, nhìn cái biểu cảm “cô thử nói ra đáp án tôi không muốn nghe thử xem” của hắn, nếu tôi nói muốn uống nước thì rất có khả năng hắn sẽ dìm tôi xuống nước suối phun phía sau, khiến tôi bị chết đuối.
“Tôi muốn...”
Hắn trừng tôi.
“Một cái cô gái hoàn mỹ.” Thần ơi, hãy tha thứ cho con đi, đáp án này hoàn toàn không đi qua đầu óc, tôi chỉ là bỗng dưng tuột miệng một câu mà thôi. Majo muốn một cô gái hoàn mỹ, cho nên ngày thường tôi hay bất giác đi chú ý có cô gái nào thích hợp với anh ta không, muốn tìm cơ hội cho giới thiệu anh ta, nếu có thể tìm được một cô gái hoàn mỹ tới chăm sóc Majo, cũng coi như tôi đã chấm dứt một cọc tâm sự của lão hàng xóm.
“Cô gái hoàn mỹ?” Hắn không cười, thu mặt nạ cũng nhanh hơn người khác, sau đó lại thấy hắn thì thào lẩm bẩm “Thì ra Miru thích sưu tầm bộ phận cơ thể người.”
Sưu tầm bộ phận cơ thể người? Cái gì đó?
Lại nghe thấy hắn gần như không tiếng động lẩm bẩm nói, hình như ngẫu nhiên nghe được cái gì mà bộ lông xx, con mắt xx, ngón tay xx, ruột xx...
Khóe miệng tôi giật giật, tay còn bị hắn cầm chặt, cứ như là sợ tôi chạy trốn. Đột nhiên cảm thấy chúng tôi sao lại có chút giống như gà nói vịt nghe thế? Vừa rồi chúng tôi nói cùng một đề tài sao? Vì sao càng ngày càng quỷ dị vậy.
“Xác ướp công chúa Cole có thể chứ?”
Cô gái hoàn mỹ tương đương với xác ướp công chúa...
Đầu óc tôi hiện ra một loạt hình ảnh, trăm năm sau, Majo bởi vì ăn nhiều mì ăn liền mà xác chết biến thành xác ướp, sau đó bên người hắn nằm một xác ướp khác, hai xác ướp sống chết bên nhau...
Đầu lắc mạnh, bỏ ngay cái hình ảnh tưởng tượng đáng sợ đến nổi da gà kia “Không thể.” Majo không khả năng lại đi xem mắt cái xác ướp kia.
“Vậy di thể nữ vương Riccard?”
Di thể??? Còn cả nữ vương...
Tôi bắt lấy bàn tay hắn, nghiêm túc hỏi “Không có người sống sao?” Chẳng lẽ Majo đã bi thảm đến mức không tìm thấy một cô gái còn sống gả cho anh ta?
“Sống? Tôi nghĩ xem.” Hắn rút về một bàn tay che miệng, đồng tử mắt màu đen trầm cực thâm, tức là hắn suy nghĩ rất nghiêm túc.
“Ở biển phía nam có một quần đảo, nếu tư liệu đúng, thì nơi đó có nhân chủng đặc thù đột biến gien sinh tồn, con gái thì có lỗ tai dài như tinh linh, có màu mắt hiếm thấy, da thịt trắng nõn, quan trọng là, họ sống. Để xem họ có thể sống bên ngoài quần đảo đó không, liệu có bị tử vong không, hm.”
Tôi đen mặt, cậu bé, thì ra sự khác nhau giữa tôi với cậu không chỉ là thế giới, kỳ thật sự khác nhau kia đã tiến quân đến tận vũ trụ, vào tận hố đen đi.
Vì sao tôi với cậu nói chuyện càng ngày càng lạc đề, rốt cuộc con gái lỗ tai dài giống tinh linh có quan hệ gì với Majo đi xem mắt?
“Tôi muốn tìm một cô gái bình thường chút.” Đối với câu trả lời của hắn, tôi đã không còn ôm hy vọng gì nữa, câu tiếp theo của hắn mà nói đến vớt ánh trăng trên trời, tôi cũng phải khen ngợi hắn thật thật thật... thật có sức tưởng tượng.
“Bình thường?” Hắn bỏ tay khỏi bên miệng, đầu vừa chuyển nhìn phía dòng người trên quảng trường, nhìn vài cô gái mặc váy vải bông đỉnh đầu đội vòng hoa nói: “Giống như loại kia sao?”
Tôi cũng nhìn theo, thấy họ rất vui vẻ làm lẵng hoa, cái gì mà loại này loại kia? Cậu cho là cậu đang chọn rau cải trắng?
Tuy rằng tuổi còn nhỏ chút, nhưng Majo cũng là người dễ nhìn, hẳn là không đến mức làm người ta thấy tủi thân.
Cân nhắc mãi, tôi liền gật gật đầu “Cũng không tệ lắm.” Kỳ thật tôi càng hy vọng đề tài này có thể dừng lại.
“Vậy sao, vậy Miru muốn bao nhiêu người?” Hắn còn đang ‘bắn tỉa’ các cô gái kia.
Tôi nhíu mi, tay rất đau, hắn dùng lực hơi mạnh. “Cũng không cần nhiều, Lance, buông tay.”
Hắn có tai như điếc, hơi nghiêng mặt nhìn tôi, hoàn toàn là mặt than, sau đó hắn không có cảm xúc gì bình thản nói: “Cô muốn bao nhiêu cũng được, nhưng sau khi Miru nhìn chán, tôi sẽ giết chúng.”
Đề tài không bình thường, tôi lúc này mới nhận ra, khoan khoan, lúc bắt đầu đề tài đã bị bẻ cong, từ nãy đến giờ hai chúng tôi hoàn toàn không cùng một cái đề tài. Tôi bình tĩnh nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, cô gái, Majo.
Đúng vậy, tôi nói muốn một cô gái hoàn mỹ, không, là thay Majo tìm, hơn nữa khi nói lời này lại dùng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm nói giỡn, tôi lại chưa nói ra cho hắn biết rằng mình muốn thay Majo tìm đối tượng kết hôn. Ách, thì ra là thế.
Không để ý tay bị bóp đau, tôi nghiêng đầu khó hiểu nói: “Cậu giết họ để làm gì, Majo làm sao bây giờ?”
“Majo?”
Vội vàng gật đầu “Cô gái là cho Majo, anh ta đã đến tuổi kết hôn rồi.”
“Kết hôn?” Hắn nháy mắt mấy cái, đầu óc hơi mê mang “Vậy còn Miru?”
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Hơn nữa cậu cho tôi một đống cô gái cũng vô dụng, nhà không chứa nổi còn chưa nói đến, tiền thức ăn đâu có đủ.”
Đề tài cuối cùng đã có thể nắm trong tay, tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tối nay hắn rốt cuộc phát điên cái gì thế.
“Nói cách khác, cô cũng không thích con gái.”
Thần ơi, đầu óc của người này chứa cái gì vậy? Tôi phiền quá, thật muốn cho đề tài chết tiệt này lăn vào hố đen đi.
Tôi hít sâu một cái, sau đó lạnh lùng nói với hắn: “Cậu buông tay ra cho tôi, rất đau đấy biết không.” Tay của tôi đau chết đi được, lực đạo không phải của người mà.
Hắn như là vừa mới định thần lại, không chút xấu hổ thả nhẹ lực đạo trên tay, nhưng không buông ra, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không dùng lực.”
Cậu rất dùng sức, tôi ở trong lòng rít gào.
“Cậu rất muốn biết tôi muốn cái gì sao?” Tôi nở nụ cười, tên này chỉ biết gây phiền toái cho người ta thôi.
Hơi ngả người ra sau, tôi nhìn chăm chú vào hai mắt mơ hồ tối như mực của hắn “Nghe này, tôi muốn mỗi một ngày, cậu đều được vui vẻ, tôi muốn cậu làm việc mỗi ngày hướng về phía trước, tôi muốn cậu bình an cả đời, bất luận gặp phải cái gì cũng đều có thể vượt qua thuận lợi, ừm, còn có gì nữa, cần bổ sung thì nói cho tôi biết, ha ha ha.” Tôi cười đến mức không nâng đầu dậy nổi, tôi phải nói những lời này thì cậu mới có thể thu lại bộ dáng âm trầm kia sao? Nói đến nói đi thì chỉ có những lời này mới khiến cậu mất tự nhiên thôi.
Ở trong lòng đếm từng giây, sau đó trên đỉnh đầu thật lâu mới truyền đến một tiếng không to không nhỏ “Ừm.”
Tôi hơi hạ mắt, tốt lắm, thu phục xong. Tôi phát hiện ra, tôi chỉ cần thật lòng nói ra với hắn những lời này thì tâm tình hắn sẽ trở nên rất tốt, cũng sẽ trở nên dễ cười đùa hắn. Hy vọng hắn có thể nhanh chóng quên cái đề tài xác ướp kia.
Thằng nhóc, ai bảo cậu bóp đau tay của tôi, tôi muốn cậu phải ngượng ngùng, ha ha.
Tôi kéo hắn ngồi ở bên cạnh suối phun, phía sau là hoa sen nước xinh đẹp đang nở rộ, phấn hồng pha lẫn màu đỏ, loại hoa này ăn càng nhiều màu thì màu của nó sẽ càng thâm thúy, thợ trồng hoa của hiệp hội Green từng làm thực nghiệm, kết quả là khi nuốt hơn một vạn hoa tươi, một ao hoa sen nước có thể biến thành một cảnh đẹp kinh diễm đến dị thường.
Bánh ngọt là để ăn khuya, nhưng tôi cũng không lo lắng nếu lấy thực phẩm nhiệt độ cao cho hắn ăn khuya, so với thể chất tôi là ăn không mập, thì hắn càng xu hướng về cái bụng không đáy, cho hắn cái gì hắn nuốt cái đó, đương nhiên nếu là khẩu vị hắn không thích thì khi nuốt, sắc mặt hắn sẽ không vui chút nào.
Hắn lấy khối bánh ngọt có cánh hoa Chanh Cúc trang trí từ túi ra, cắn một miếng to, ăn rất nhanh nhưng trông vẫn rất lịch sự. Tôi cầm lấy một chiếc bánh ngọt khác ăn chậm, thật là, khi nào thì cậu mới học được là ăn thức ăn không phải là một động tác phản xạ, mà là một loại hưởng thụ tốt đẹp đây?
Hm, trong bánh ngọt có mùi hương của cúc thảo, đúng là hương vị của hạnh phúc.
Mới ăn xong hai miếng, tôi liền thở dài, đúng là cậu không sợ không tiêu hóa nổi. Nhìn hắn đang trừng tôi, tôi đành phải đưa bánh ngọt của tôi cho hắn, cũng không tính là trừng, nhưng mắt hắn mở hơi lớn chút, cho nên khi hắn chuyên chú nhìn mình, mình sẽ có cảm giác như bị sinh vật nào đó coi làm con mồi, được rồi, tôi thật sự không có cách với ánh mắt đó của hắn.
Hắn ăn thứ của tôi hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng, tôi đã có thể xác định rằng trong đầu thằng nhóc này vốn không có dây thần kinh ngượng ngùng, hoàn toàn đem cái tính cách tùy hứng kiểu “của tôi là của tôi, của cô tôi cũng muốn” phát huy vô cùng thuần thục, mọi người cứ nhìn cách hắn thưởng thức đồ ăn là biết, tính cách là có thể nhìn ra từ các chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày.
Có lẽ ngoài tính cách cố chấp cuồng nghiên cứu có thể cho hắn đạt được giải Nobel ra, hắn còn có thể đi con đường kinh thương này, nghe nói da mặt càng dày thì kiếm được càng nhiều tiền, lấy tính cách cực phẩm như thế của hắn, thì chỉ vài năm là có thể nuốt hết người ta, biến thành một tên gian thương siêu cấp.
Càng nghĩ sao càng cảm thấy ý muốn cho hắn đi con đường sáng sủa, làm việc cho tốt, cố gắng làm người càng u ám?
Nếu càng nghĩ càng u ám thì cũng đừng suy nghĩ, con người, trước hãy quý trọng giờ khắc hiện tại này đã rồi nói sau.
Thấy hắn ăn xong, tôi lấy ra khăn tay kéo hai tay dính đầy bánh ngọt, giúp hắn lau bánh ngọt còn sót lại trên đầu ngón tay, nếu không làm vậy thì tám phần hắn sẽ lại liếm ngón tay, đó là một tật xấu mất vệ sinh.
“Miru.” Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt lại có chút mơ hồ bị vây ở trạng thái thấy thần.
“Ừ.” Tôi vẫn cúi đầu giúp hắn lau ngón tay.
“Miru có muốn thứ gì không?”
Tôi có chút khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, sau đó hai mắt nhẹ nhàng chóp một cái.
“Thích bảo thạch không? Mười loại bảo thạch trân quý nhất thế nào?”
Bảo thạch? Đây là đề tài gì? Tôi ngẩn người một hồi “Cậu đang nói về mười loại bảo thạch mà hiệp hội bảo thạch ở nước cộng hoà Marahia bình chọn năm 1969 sao? Ừm, không thể nói rõ là có thích hay không đi.” Tôi đã thấy chúng bao giờ đâu, sao có thể biết có thích hay không, nhưng nếu là đồ có giá trị sưu tầm, vậy thì hẳn là đồ cực kỳ xinh đẹp, thứ xinh đẹp thì không chán ghét nổi, có lẽ nếu có thời gian thì có thể tìm ảnh để xem.
“Không thích bảo thạch sao?” Mắt hắn thâm sâu, giống như bị vấn đề nào đó làm phức tạp “Vậy còn sách cổ thì sao? Những sáng tác của các nhà triết học có liên quan đến thời đại Tanzania, quyển mười đại mộ địa không trọn vẹn, còn có toàn tập ghi lại tổng quát lịch sử triều đại ngàn năm của phương bắc? Bộ sách tổng quát lịch sử kia hẳn là có khoảng năm trăm sáu mươi tập, tôi đại khái chỉ đọc qua hơn ba mươi quyển sách, có hơn một trăm quyển sách hình như được bảo tồn ở nhà bảo tàng quốc gia, hơn bảy mươi quyển sách ở trong tay người phát hiện ra, còn lại phân tán ở trong tay nhiều quốc gia nhiều tư nhân không được ghi chép lại, còn có những quyển hư hao bị mất đi, muốn thu lại thành bộ trọn vẹn có chút khó khăn, có lẽ cần mất chút thời gian, khi tất yếu thả ra chút tin tức tiêu điểm để khiến cho đám tư nhân đó tề tụ một chỗ, sau khi thu thập hoàn thành còn phải phân biệt thật giả...”
Nếu ban đầu vài câu kia có chứa dấu chấm hỏi để nói chuyện với tôi, thì bây giờ chính là đang lầm bầm lầu bầu về sách cổ tổng quát lịch sử triều đại ngàn năm.
Sách cổ tổng quát lịch sử mà hắn đang nói, tôi cũng có đọc qua, nhưng không phải nguyên bản, đều là tài liệu in ấn mà ra... Khoan khoan, không được bị câu nói của hắn kéo đi, bằng không sẽ liên miên mãi không dứt.
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, kéo thần chí đang chạy bên ngoài vũ trụ về. Sau đó nhìn vào ánh mắt ghi ‘sách cổ thế nào’ của hắn, gằn từng tiếng thong thả nói: “Sách cổ mà cậu nói, hãy để chúng nó nằm ở nhà bảo tàng đi, đó là nơi quy túc tốt nhất của chúng nó, tin tôi đi, thật đấy.”
Nói xong còn nghiêm túc gật đầu với hắn, muốn đọc sách thì không nhất định phải đọc nguyên bản. Đương nhiên nếu là vì khảo cổ nghiên cứu thì mới không thể không dùng đến nguyên bản, nhưng tôi lại không phải nhà khảo cổ, tuy rằng các loại sách cổ khiến cho tôi rất rung động, nhưng không cuồng nhiệt đến mức giống các nhà khảo cổ học di tích có thể cùng với một khối sách tàn thâm tình ôm nhau. Cho nên, nếu không phải nghề nghiệp cần, thì sách cổ gì gì đó cứ để cho nó lẳng lặng nằm ở trong nhà bảo tàng có chuyên gia bảo dưỡng đi.
“Sách cổ cũng không thích sao?” đáy mắt hắn rất nhanh hiện lên một chút thất vọng.
Cậu thất vọng cái gì? Hơn nữa tôi cũng chưa nói không thích.
“Vậy thì Miru thích cái gì? Loài hoa trân quý? Hoa lan Sabu, đứng thứ nhất trong một trăm loài hoa trân quý nhất, còn có hoa Vô Tử, có tính hàn sinh trưởng trên tuyết trắng cực kì hiếm thấy, hình như ở dưới lòng băng có một loại hoa màu đen trân quý?”
Vì sao ánh mắt của cậu kỳ quái như vậy? Lúc đầu còn hơi mơ hồ, hiện tại lại như bị khơi mào hứng thú hưng phấn nhìn tôi, loại ánh mắt này rất có cảm giác cưỡng ép, giống như ước gì cô nói nhanh cô thích thứ gì.
Tôi có dự cảm rất không tốt, giống như là nếu tôi nói thích thì tôi sẽ gặp ác mộng vậy, cho nên tôi kiên quyết lắc đầu dưới hai đôi mắt tối tăm hữu thần áp bách của hắn “Những loại hoa đó, tôi không chăm sóc được.” loại nào cũng là thứ mà thợ trồng hoa chuyên nghiệp nhất hiệp hội Green ngày đêm chăm chút mới có thể sinh trưởng, tôi đâu có năng lực như vậy. Nếu thật sự có cơ hội nuôi một cây hoa lan Sabu, sau đó nếu không cẩn thận làm chết hoa, phỏng chừng tôi sẽ hổ thẹn đến mức mổ bụng tạ tội với thiên hạ, hoa này đều là loài gần bị tuyệt chủng.
“Không phải không thích mà là không chăm sóc được sao?” Hắn trầm mặc hiếm có, không biết đầu óc lại đang suy nghĩ cái quỷ gì đó.
“Nếu đời này có cơ hội được sở hữu các loại hoa trân quý đó, tôi nhất định phải quyên cho hiệp hội Green.” Những lời này tôi nói cực kỳ chắc chắn, bởi vì đó là nơi quy túc tốt nhất của các loại hoa trân quý.
“Hiệp hội Green?” cảm xúc của hắn dần âm trầm xuống, cúi đầu tự hỏi “Vì sao thứ tôi đưa, cô đều tặng người khác?”
Dấu chấm hỏi một cái lại một cái hiện lên đỉnh đầu tôi, xin hỏi cậu từng tặng tôi cái gì sao?
“Vậy hiện tại Miru muốn thứ gì nhất?” Hắn nở nụ cười, dịu dàng, tươi mát, hòa ái, một loại tươi cười ngây ngô tao nhã mang theo thành ý.
Mọi biểu cảm trên mặt tôi dần cứng đờ, bàn tay đang cầm tay hắn dịch dịch muốn rút về, bị hắn bắt lấy, mười ngón túm chặt tay của tôi không chịu buông, lực đạo chắc nhưng không sợ tôi sẽ gãy xương.
“Ừ, Miru?” Hắn ôn hòa nhìn tôi, cười cực kỳ thành ý.
Không phải rất thành ý muốn lừa bạn, mà là rất thành ý muốn uy hiếp bạn.
Vừa rồi rốt cuộc là dẫm phải chân người nào? Vì sao trương mặt nạ đáng sợ này của hắn lại chạy ra? Tôi đầy mồ hôi lạnh, tên kia chỉ khi bắt đầu tức giận mới có thể như vậy.
Rốt cuộc tôi chọc tới cậu hồi nào?
Hiện tại cậu hỏi tôi muốn cái gì nhất, tôi nhất thời đâu nghĩ ra được, vừa rồi ăn mấy miếng bánh ngọt nên hơi khát nước, cẩn thận liếc hắn một cái, lại cứng ngắc dời mắt, không được, nhìn cái biểu cảm “cô thử nói ra đáp án tôi không muốn nghe thử xem” của hắn, nếu tôi nói muốn uống nước thì rất có khả năng hắn sẽ dìm tôi xuống nước suối phun phía sau, khiến tôi bị chết đuối.
“Tôi muốn...”
Hắn trừng tôi.
“Một cái cô gái hoàn mỹ.” Thần ơi, hãy tha thứ cho con đi, đáp án này hoàn toàn không đi qua đầu óc, tôi chỉ là bỗng dưng tuột miệng một câu mà thôi. Majo muốn một cô gái hoàn mỹ, cho nên ngày thường tôi hay bất giác đi chú ý có cô gái nào thích hợp với anh ta không, muốn tìm cơ hội cho giới thiệu anh ta, nếu có thể tìm được một cô gái hoàn mỹ tới chăm sóc Majo, cũng coi như tôi đã chấm dứt một cọc tâm sự của lão hàng xóm.
“Cô gái hoàn mỹ?” Hắn không cười, thu mặt nạ cũng nhanh hơn người khác, sau đó lại thấy hắn thì thào lẩm bẩm “Thì ra Miru thích sưu tầm bộ phận cơ thể người.”
Sưu tầm bộ phận cơ thể người? Cái gì đó?
Lại nghe thấy hắn gần như không tiếng động lẩm bẩm nói, hình như ngẫu nhiên nghe được cái gì mà bộ lông xx, con mắt xx, ngón tay xx, ruột xx...
Khóe miệng tôi giật giật, tay còn bị hắn cầm chặt, cứ như là sợ tôi chạy trốn. Đột nhiên cảm thấy chúng tôi sao lại có chút giống như gà nói vịt nghe thế? Vừa rồi chúng tôi nói cùng một đề tài sao? Vì sao càng ngày càng quỷ dị vậy.
“Xác ướp công chúa Cole có thể chứ?”
Cô gái hoàn mỹ tương đương với xác ướp công chúa...
Đầu óc tôi hiện ra một loạt hình ảnh, trăm năm sau, Majo bởi vì ăn nhiều mì ăn liền mà xác chết biến thành xác ướp, sau đó bên người hắn nằm một xác ướp khác, hai xác ướp sống chết bên nhau...
Đầu lắc mạnh, bỏ ngay cái hình ảnh tưởng tượng đáng sợ đến nổi da gà kia “Không thể.” Majo không khả năng lại đi xem mắt cái xác ướp kia.
“Vậy di thể nữ vương Riccard?”
Di thể??? Còn cả nữ vương...
Tôi bắt lấy bàn tay hắn, nghiêm túc hỏi “Không có người sống sao?” Chẳng lẽ Majo đã bi thảm đến mức không tìm thấy một cô gái còn sống gả cho anh ta?
“Sống? Tôi nghĩ xem.” Hắn rút về một bàn tay che miệng, đồng tử mắt màu đen trầm cực thâm, tức là hắn suy nghĩ rất nghiêm túc.
“Ở biển phía nam có một quần đảo, nếu tư liệu đúng, thì nơi đó có nhân chủng đặc thù đột biến gien sinh tồn, con gái thì có lỗ tai dài như tinh linh, có màu mắt hiếm thấy, da thịt trắng nõn, quan trọng là, họ sống. Để xem họ có thể sống bên ngoài quần đảo đó không, liệu có bị tử vong không, hm.”
Tôi đen mặt, cậu bé, thì ra sự khác nhau giữa tôi với cậu không chỉ là thế giới, kỳ thật sự khác nhau kia đã tiến quân đến tận vũ trụ, vào tận hố đen đi.
Vì sao tôi với cậu nói chuyện càng ngày càng lạc đề, rốt cuộc con gái lỗ tai dài giống tinh linh có quan hệ gì với Majo đi xem mắt?
“Tôi muốn tìm một cô gái bình thường chút.” Đối với câu trả lời của hắn, tôi đã không còn ôm hy vọng gì nữa, câu tiếp theo của hắn mà nói đến vớt ánh trăng trên trời, tôi cũng phải khen ngợi hắn thật thật thật... thật có sức tưởng tượng.
“Bình thường?” Hắn bỏ tay khỏi bên miệng, đầu vừa chuyển nhìn phía dòng người trên quảng trường, nhìn vài cô gái mặc váy vải bông đỉnh đầu đội vòng hoa nói: “Giống như loại kia sao?”
Tôi cũng nhìn theo, thấy họ rất vui vẻ làm lẵng hoa, cái gì mà loại này loại kia? Cậu cho là cậu đang chọn rau cải trắng?
Tuy rằng tuổi còn nhỏ chút, nhưng Majo cũng là người dễ nhìn, hẳn là không đến mức làm người ta thấy tủi thân.
Cân nhắc mãi, tôi liền gật gật đầu “Cũng không tệ lắm.” Kỳ thật tôi càng hy vọng đề tài này có thể dừng lại.
“Vậy sao, vậy Miru muốn bao nhiêu người?” Hắn còn đang ‘bắn tỉa’ các cô gái kia.
Tôi nhíu mi, tay rất đau, hắn dùng lực hơi mạnh. “Cũng không cần nhiều, Lance, buông tay.”
Hắn có tai như điếc, hơi nghiêng mặt nhìn tôi, hoàn toàn là mặt than, sau đó hắn không có cảm xúc gì bình thản nói: “Cô muốn bao nhiêu cũng được, nhưng sau khi Miru nhìn chán, tôi sẽ giết chúng.”
Đề tài không bình thường, tôi lúc này mới nhận ra, khoan khoan, lúc bắt đầu đề tài đã bị bẻ cong, từ nãy đến giờ hai chúng tôi hoàn toàn không cùng một cái đề tài. Tôi bình tĩnh nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, cô gái, Majo.
Đúng vậy, tôi nói muốn một cô gái hoàn mỹ, không, là thay Majo tìm, hơn nữa khi nói lời này lại dùng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm nói giỡn, tôi lại chưa nói ra cho hắn biết rằng mình muốn thay Majo tìm đối tượng kết hôn. Ách, thì ra là thế.
Không để ý tay bị bóp đau, tôi nghiêng đầu khó hiểu nói: “Cậu giết họ để làm gì, Majo làm sao bây giờ?”
“Majo?”
Vội vàng gật đầu “Cô gái là cho Majo, anh ta đã đến tuổi kết hôn rồi.”
“Kết hôn?” Hắn nháy mắt mấy cái, đầu óc hơi mê mang “Vậy còn Miru?”
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Hơn nữa cậu cho tôi một đống cô gái cũng vô dụng, nhà không chứa nổi còn chưa nói đến, tiền thức ăn đâu có đủ.”
Đề tài cuối cùng đã có thể nắm trong tay, tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tối nay hắn rốt cuộc phát điên cái gì thế.
“Nói cách khác, cô cũng không thích con gái.”
Thần ơi, đầu óc của người này chứa cái gì vậy? Tôi phiền quá, thật muốn cho đề tài chết tiệt này lăn vào hố đen đi.
Tôi hít sâu một cái, sau đó lạnh lùng nói với hắn: “Cậu buông tay ra cho tôi, rất đau đấy biết không.” Tay của tôi đau chết đi được, lực đạo không phải của người mà.
Hắn như là vừa mới định thần lại, không chút xấu hổ thả nhẹ lực đạo trên tay, nhưng không buông ra, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không dùng lực.”
Cậu rất dùng sức, tôi ở trong lòng rít gào.
“Cậu rất muốn biết tôi muốn cái gì sao?” Tôi nở nụ cười, tên này chỉ biết gây phiền toái cho người ta thôi.
Hơi ngả người ra sau, tôi nhìn chăm chú vào hai mắt mơ hồ tối như mực của hắn “Nghe này, tôi muốn mỗi một ngày, cậu đều được vui vẻ, tôi muốn cậu làm việc mỗi ngày hướng về phía trước, tôi muốn cậu bình an cả đời, bất luận gặp phải cái gì cũng đều có thể vượt qua thuận lợi, ừm, còn có gì nữa, cần bổ sung thì nói cho tôi biết, ha ha ha.” Tôi cười đến mức không nâng đầu dậy nổi, tôi phải nói những lời này thì cậu mới có thể thu lại bộ dáng âm trầm kia sao? Nói đến nói đi thì chỉ có những lời này mới khiến cậu mất tự nhiên thôi.
Ở trong lòng đếm từng giây, sau đó trên đỉnh đầu thật lâu mới truyền đến một tiếng không to không nhỏ “Ừm.”
Tôi hơi hạ mắt, tốt lắm, thu phục xong. Tôi phát hiện ra, tôi chỉ cần thật lòng nói ra với hắn những lời này thì tâm tình hắn sẽ trở nên rất tốt, cũng sẽ trở nên dễ cười đùa hắn. Hy vọng hắn có thể nhanh chóng quên cái đề tài xác ướp kia.
Thằng nhóc, ai bảo cậu bóp đau tay của tôi, tôi muốn cậu phải ngượng ngùng, ha ha.
Tác giả :
Mạn Không