Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 51: Chúng ta về nhà đi
Thôi vậy, rất nhiều lúc tôi thật sự hết cách với thằng nhóc này, nhất là khi hắn thật tình cười với mình. Quay mặt đi, kéo tay hắn đi trong trang trại hoa, hiếm khi thấy hắn lộ ra cảm xúc đơn thuần, tuy rằng tôi không biết thì ra nghịch bùn đất, khiến chính mình cùng trang trại hoa trở nên vô cùng thê thảm sẽ làm hắn cao hứng, đừng có nói là hái hoa nhiều quá cho nên mất kiên nhẫn, mới trực tiếp dùng tay đi bốc đất bật cả gốc Mân Côi đi.
Toàn thân cao thấp tất cả đều là bùn đất, còn cả gương mặt kia nữa, đông dính một chút bùn tây dính một chút đất, tính trẻ con của hắn sao mà nặng như vậy?
“Miru.”
Tiếp tục đi, không thèm để ý hắn, cho dù thật sự không tức giận nổi, nhưng cũng không thể tha thứ hắn dễ dàng, bằng không về sau hắn còn như vậy thì làm sao bây giờ.
“Miru.” âm thanh của hắn trầm thấp, khàn khàn nhưng trong trẻo lạnh lùng thêm chút từ tính, khiến cho người nghe có cảm giác bị mê hoặc, người nào không biết chuyện nghe xong còn tưởng rằng thằng nhóc này cực dịu dàng dễ đáng tin tưởng.
Quả nhiên bề ngoài, âm thanh gì gì đó tất cả đều là mây bay, nói trắng ra là thằng nhóc này chuyên tùy hứng làm bậy thành cực phẩm rồi.
Hắn nắm lại tay của tôi, nắm có chút chặt, tôi bị hắn giữ lại, quay đầu nhìn hắn.
Thấy hắn tay kia ở túi quần lục lọi, rồi lấy ra một đóa hoa Mân Côi tím nửa nở, nhan sắc mát lạnh trong sáng, đóa hoa mới mẻ vừa thấy là biết nó được hái xuống không lâu. Hắn cầm hoa rất cẩn thận cài lên tai tôi, làn da mẫn cảm bên tai có thể tinh tường cảm nhận được cái mát lạnh của lá hoa chạm nhẹ vào.
Mùi thơm ngát của đóa hoa gần trong gang tấc, dỡ xuống biểu cảm cứng rắn, ánh mắt tôi nhu hoà dần lên, được rồi, tôi thật sự chịu thua cậu.
Thấy hắn còn dùng đôi mắt màu đen kia trông mong nhìn tôi, tôi cười khẽ hai tiếng, buông cái lẵng đựng cơm dã ngoại bên tay trái xuống, lấy từ túi quần ra một cái khăn tay, nói với hắn: “Đầu cúi thấp một chút.”
Hắn làm theo, tôi thả lỏng lực đạo giúp hắn lau đi bùn trên mặt, thấy hắn hơi hơi hạ xuống mi mắt, biểu cảm trên gương mặt dần dần nhu hòa, hiểu ra là hiện tại hắn đang cực thoải mái vô phòng bị.
Nhẹ lau sạch bùn trên mặt hắn, vươn đầu ngón tay thuận tiện dán lại băng dán OK bị lỏng ở má hắn.
Sau đó nhấc cái giỏ lên, nắm lấy tay bẩn của hắn nói: “Đi thôi, chúng ta đi xin lỗi.”
Đã làm sai chuyện, thì phải đi giải thích xin lỗi.
Muốn nói một câu “xin chào” thôi mà cũng có thể dùng vẻ mặt đằng đằng sát khí để nói, vậy nếu muốn nói với người ta câu “xin lỗi” thì... cực khó khăn đúng không?
Tôi phát hiện khi hắn mang vào mặt nạ tươi cười khả cúc thì nói gì biểu cảm gì cũng có thể thực hiện rất tự nhiên, chỉ khi nào muốn hắn dùng thái độ chân thật một chút để giao tiếp với người khác thì trên cơ bản cơ hồ mọi từ ngữ lễ phép thông thường đơn giản nhất không có một cái là có thể tự nhiên nói ra miệng, hơn nữa không chỉ có bộ mặt biến thành mặt than, ngay cả ánh mắt cũng ‘mặt than’, một câu vô cùng đơn giản ‘chúc sức khoẻ’ cũng có thể khiến hắn mất tự nhiên, thật là, biểu cảm đơn giản như vậy mà cũng cần tôi phải đến giúp. Tôi cũng không muốn hắn lại dùng cái mặt nạ kiểu ‘Tôi chính là muốn lừa gạt các người” đáng giận kia để nói có lệ với những người trồng hoa của trang trại.
“Tôi đã làm mọi người thêm phiền toái rồi.” Tôi đặt hai tay ở trước người, cúi người thành ý xin lỗi.
Thợ trồng hoa đang ngồi tu bổ hoa Cam, quay đầu thản nhiên liếc chúng tôi một cái, hắn đứng ở bên cạnh đặt tay đã rửa sạch ở trong túi quần, tư thái hơi tản mạn lười biếng, nhìn thế nào cũng không thấy giống như là đang ngượng ngùng xin lỗi.
“Mân Côi tím bác sẽ bảo người học nghề giúp cháu thu thập, còn lại mười loại hoa thường đều đã được hái xong đang đóng gói đặt trong phòng khách, cháu đến quầy ký tên, để cho xe tải của hiệp hội Green đến chở đi, về phần hoa bị phá hỏng...” râu quai nón của thợ trồng hoa bắt đầu rung lên, ông ấy đang nhìn tên bên cạnh tôi, tôi nghi hoặc nhìn sang hắn, thấy hắn đang lạnh lùng nhếch lên khóe miệng, dùng một loại ‘tươi cười ôn hòa’ âm trầm trừng mắt thợ trồng hoa, nhìn kiểu gì cũng giống như là trắng trợn hiếp bức.
Khóe miệng cười của tôi hoàn toàn sụp, đột nhiên cảm thấy cứ để hắn đội mặt nạ đi ra lừa gạt thế nhân vẫn tốt hơn, ít nhất so với thái độ chân thật kiểu “tôi là thế đấy, ông thích gì” như hiện tại.
Di chuyển chân, ngăn trở đứng trước mặt hắn, không nên nhìn thằng nhóc này nữa, sư phụ trồng hoa, bác vẫn nên nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành và hối lỗi của tôi đi.
Thợ trồng hoa nhìn tôi, khoé môi giật giật, cuối cùng cũng không biết là thỏa hiệp hay là không muốn lãng phí thời gian “Thôi vậy, số hoa và đất trồng hoa bị phá hỏng, hiệp hội sẽ phạt tiền gấp năm lần giá gốc, các giấy tờ phạt sẽ được kí chuyển đến nhà cháu, nếu cháu còn cảm thấy có lỗi, cơm nước xong thì lại đây giúp bác phân loại hoa Tuyết Anh đi.”
“Vâng, cháu thật sự rất xin lỗi.” Tôi vừa ngượng ngùng cười vừa dời bước thối lui, giữ chặt hắn lập tức chạy lấy người.
Lại là phạt tiền gấp năm lần, chi tiêu tháng này đã vượt qua dự toán, vẫn nên đến hỏi Majo lấy tiền nhuận bút phiên dịch văn tự cổ đại lần trước thôi, nuôi hai người thật không dễ dàng.
Ở một gốc cây hoa Hỏa Phượng, dưới tàng cây dải ra khối vải hình vuông to màu nhạt để ngồi ăn cơm dã ngoại, cách đó vài chục bước chính là rào chắn của trang trại, đóa hoa tiên diễm mãnh liệt đến độ như muốn bốc cháy lên.
Hắn lấy từ trong tay tôi một khối sandwich kẹp thịt, cắn mấy cái liền xong hơn phân nửa.
Cũng chỉ có lúc ăn cơm là im lặng nhất, tôi nhớ tới lần đầu tiên cùng nhau ngồi cùng bàn ăn cơm, hắn luôn mang một bộ đề phòng lạnh như băng, giống như cực kỳ không quen khi ăn cơm có người ở bên cạnh, cho nên ăn vừa nhanh vừa vội, giống như là đang ngược đãi mình vậy, nhìn mà đau lòng.
Hiện tại đã tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn rất thích không dùng răng nanh mà dùng nuốt.
Tôi cầm lấy một quả táo chậm rãi cắn, nhìn vườn hoa lớn phía trước không thấy được tận cùng, bầu trời xanh sáng sủa, mùi hoa nồng đậm ngửi thật thoải mái.
Ngẫu nhiên tôi hỏi một chút “Là vị gì?”
“Thơm.”
“Không phải là ngửi, vị đầu lưỡi ấy.”
“Rất mềm.”
“Còn có?”
“Rất thơm.”
...
Có lẽ, phải từ từ mới đến, hết thảy đều từ chỗ không quen dần dần sẽ quen thuộc.
Ăn cơm xong, vốn có thể trực tiếp đi về, nhưng tôi đã đáp ứng buổi chiều hỗ trợ thợ trồng hoa cho nên phải ở lại chờ.
Tôi có để một quyển tiểu thuyết bỏ túi ở đáy lẵng đựng cơm dã ngoại, tôi dựa lưng vào gốc cây ngồi đọc, hắn gối đầu lên trên đùi tôi nhắm mắt lại, mái tóc đen mềm mại có chút tán loạn, dưới lông mi có bóng đen nhạt.
Tôi lật vài tờ sách sẽ bất giác lấy tay giúp hắn vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bay, ánh mặt trời sáng lạn sáng ngời bên ngoài cái cây, hoa Hỏa Phượng thỉnh thoảng rụng lả tả xuống đất.
Tôi nhẹ giọng nói: “Buổi chiều chúng ta đi trồng hoa, rễ cây hoa Tuyết Anh rất cứng nhọn, nó thường cắm sâu vào hố trồng. Phải chú trọng đến cấu tạo và tính chất của đất đai, cho nên khi tưới nước vào đất nhất định phải cẩn thận tỉ lệ, không thể đụng vào lá cây hoa Tuyết Anh, bằng không về sau sẽ không thể nở hoa.”
Hắn từ từ nhắm hai mắt, giống như đang thấp giọng tự nói “Hoa Tuyết Anh, thuộc họ cây trúc đào, thực vật vùng nhiệt đới, hoa kỳ vào tháng 7 đến tháng 8, đóa hoa có chất lỏng có công hiệu gây tê, có thể làm nguyên liệu thuốc mê.”
“Ừ.” Tôi lại lật sang một trang sách, nhẹ nhàng đáp lại.
Hôm nay, là một ngày đẹp trời.
“Hôm nay phiền toái mọi người, còn nữa, chúc lễ hội hoa vui vẻ.” Tôi ngồi đối diện cô gái nhân viên trang trại, thẻ tình nguyện viên hoa được quét lên máy tính, tức là nhiệm vụ hoàn thành. Tư liệu sẽ được chuyển đến hiệp hội Green, rồi được nhân viên phụ trách ghi lại, đấy cũng đại biểu là thẻ tình nguyện viên của tôi được in thêm một con dấu hình hoa, thực chờ mong cuối năm hiệp hội làm huy chương tình nguyện viên trông như thế nào, nhất định là rất tinh xảo xinh đẹp.
“Không phiền toái đâu, chúc lễ hội hoa vui vẻ.” Cô gái cười rất tươi ngọt.
Tôi đến quầy lấy xe đạp, thấy hắn đứng ở cạnh hoa Bằng chờ tôi. Cứ nghĩ đến cảnh trồng hoa buổi chiều là tôi liền muốn cười, khẳng định thợ trồng hoa thấy hắn không vừa mắt, vì ông ấy nói “Người trẻ tuổi cậu đã bao lâu chưa ăn cơm no? Trồng hoa còn chậm như vậy, hoa chờ lâu sắp phát khóc.”
Hắn lạnh lùng liếc thợ trồng hoa một cái, ước lượng sức nặng của cây non, sau đó tốc độ nhanh hơn.
Sau đó thợ trồng hoa lại hừ lạnh mấy tiếng “Đã nói rồi, bây giờ mọi thằng nhóc đều quá nóng tính, cậu muốn hù chết hoa của tôi sao? Dù có là tảng đá nhưng bị cậu ném lung tung như vậy cũng phải kêu đau, gấp cái gì mà gấp, cậu thừa cơm sao.”
Sau đó, tôi hiếm khi thấy gân xanh nổi lên trán hắn, biểu cảm giọng điệu toàn bộ chìm xuống dưới không độ, hắn nhìn thợ trồng hoa, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Có muốn tôi giúp ông thiêu hủy trang trại hoa này không? Tôi chắc chắn có thể làm chuyện đó tốt hơn việc này.”
“Thằng nhóc, cậu nói gì? Cẩn thận ông đây băm cậu thành phân bón.” sắc mặt của thợ trồng hoa dữ tợn, kiểu dữ tợn đang gắng đạt tới ‘tôi rất bình thản’.
“À, chuyện phân bón tôi đã giúp ông chôn một cái rồi, nếu còn cần thì tôi không ngại lại chôn thêm một cái nữa đâu.” đồng tử mắt của hắn trở nên tối đen như mực, ngay cả khóe miệng nhếch lên cũng là loại kiêu ngạo khinh thường.
Kỳ thật tôi không cố ý, trong không khí giương cung bạt kiếm kia nếu mà cười ra tiếng thì tôi nhất định rất lỗi thời, nhưng nhìn bọn họ một già một trẻ đang ngây thơ đấu võ mồm, nhìn thế nào cũng thấy thực đáng yêu.
Tôi che miệng đưa lưng về phía bọn họ buồn cười nói “Ừm, hai người... hai người tiếp tục, tôi không ngại, ha ha ha.”
Cuối cùng bọn họ bị tôi cười làm cho im bặt, hai tên một già một trẻ chán ghét quay lưng lại nhau, thế này mới bình tĩnh yên ổn qua buổi chiều.
Tôi dắt xe đạp cười nói với hắn: “Được rồi, chúng ta về nhà đi.”
Lúc trở về, là dắt xe đạp nhàn nhã đi, mặt trời đang dần lặn xuống, đám mây phía tây ẩn ẩn phiến màu tím.
Đường về nhà còn có một khoảng cách thật dài, hắn vừa đi vừa bóc vỏ quả quýt, chúng tôi vừa ăn vừa thảo luận lịch sử văn hóa các loại di tích xuất bản lần thứ 87.
Tôi nghĩ sau khi trở về nhà phải khâu lại cẩn thận quần áo trên người hắn, họa tiết trên cái áo không biết là va chạm phải cái gì mà bị rách, may mắn là rách ở chỗ màu đậm, chỉ cần xử lý tốt đường chỉ là không nhìn ra dấu vết may vá. Còn nữa, tối nay sẽ rất náo nhiệt đây, lễ hội hoa truyền thống của Esme sẽ được cử hành.
Toàn thân cao thấp tất cả đều là bùn đất, còn cả gương mặt kia nữa, đông dính một chút bùn tây dính một chút đất, tính trẻ con của hắn sao mà nặng như vậy?
“Miru.”
Tiếp tục đi, không thèm để ý hắn, cho dù thật sự không tức giận nổi, nhưng cũng không thể tha thứ hắn dễ dàng, bằng không về sau hắn còn như vậy thì làm sao bây giờ.
“Miru.” âm thanh của hắn trầm thấp, khàn khàn nhưng trong trẻo lạnh lùng thêm chút từ tính, khiến cho người nghe có cảm giác bị mê hoặc, người nào không biết chuyện nghe xong còn tưởng rằng thằng nhóc này cực dịu dàng dễ đáng tin tưởng.
Quả nhiên bề ngoài, âm thanh gì gì đó tất cả đều là mây bay, nói trắng ra là thằng nhóc này chuyên tùy hứng làm bậy thành cực phẩm rồi.
Hắn nắm lại tay của tôi, nắm có chút chặt, tôi bị hắn giữ lại, quay đầu nhìn hắn.
Thấy hắn tay kia ở túi quần lục lọi, rồi lấy ra một đóa hoa Mân Côi tím nửa nở, nhan sắc mát lạnh trong sáng, đóa hoa mới mẻ vừa thấy là biết nó được hái xuống không lâu. Hắn cầm hoa rất cẩn thận cài lên tai tôi, làn da mẫn cảm bên tai có thể tinh tường cảm nhận được cái mát lạnh của lá hoa chạm nhẹ vào.
Mùi thơm ngát của đóa hoa gần trong gang tấc, dỡ xuống biểu cảm cứng rắn, ánh mắt tôi nhu hoà dần lên, được rồi, tôi thật sự chịu thua cậu.
Thấy hắn còn dùng đôi mắt màu đen kia trông mong nhìn tôi, tôi cười khẽ hai tiếng, buông cái lẵng đựng cơm dã ngoại bên tay trái xuống, lấy từ túi quần ra một cái khăn tay, nói với hắn: “Đầu cúi thấp một chút.”
Hắn làm theo, tôi thả lỏng lực đạo giúp hắn lau đi bùn trên mặt, thấy hắn hơi hơi hạ xuống mi mắt, biểu cảm trên gương mặt dần dần nhu hòa, hiểu ra là hiện tại hắn đang cực thoải mái vô phòng bị.
Nhẹ lau sạch bùn trên mặt hắn, vươn đầu ngón tay thuận tiện dán lại băng dán OK bị lỏng ở má hắn.
Sau đó nhấc cái giỏ lên, nắm lấy tay bẩn của hắn nói: “Đi thôi, chúng ta đi xin lỗi.”
Đã làm sai chuyện, thì phải đi giải thích xin lỗi.
Muốn nói một câu “xin chào” thôi mà cũng có thể dùng vẻ mặt đằng đằng sát khí để nói, vậy nếu muốn nói với người ta câu “xin lỗi” thì... cực khó khăn đúng không?
Tôi phát hiện khi hắn mang vào mặt nạ tươi cười khả cúc thì nói gì biểu cảm gì cũng có thể thực hiện rất tự nhiên, chỉ khi nào muốn hắn dùng thái độ chân thật một chút để giao tiếp với người khác thì trên cơ bản cơ hồ mọi từ ngữ lễ phép thông thường đơn giản nhất không có một cái là có thể tự nhiên nói ra miệng, hơn nữa không chỉ có bộ mặt biến thành mặt than, ngay cả ánh mắt cũng ‘mặt than’, một câu vô cùng đơn giản ‘chúc sức khoẻ’ cũng có thể khiến hắn mất tự nhiên, thật là, biểu cảm đơn giản như vậy mà cũng cần tôi phải đến giúp. Tôi cũng không muốn hắn lại dùng cái mặt nạ kiểu ‘Tôi chính là muốn lừa gạt các người” đáng giận kia để nói có lệ với những người trồng hoa của trang trại.
“Tôi đã làm mọi người thêm phiền toái rồi.” Tôi đặt hai tay ở trước người, cúi người thành ý xin lỗi.
Thợ trồng hoa đang ngồi tu bổ hoa Cam, quay đầu thản nhiên liếc chúng tôi một cái, hắn đứng ở bên cạnh đặt tay đã rửa sạch ở trong túi quần, tư thái hơi tản mạn lười biếng, nhìn thế nào cũng không thấy giống như là đang ngượng ngùng xin lỗi.
“Mân Côi tím bác sẽ bảo người học nghề giúp cháu thu thập, còn lại mười loại hoa thường đều đã được hái xong đang đóng gói đặt trong phòng khách, cháu đến quầy ký tên, để cho xe tải của hiệp hội Green đến chở đi, về phần hoa bị phá hỏng...” râu quai nón của thợ trồng hoa bắt đầu rung lên, ông ấy đang nhìn tên bên cạnh tôi, tôi nghi hoặc nhìn sang hắn, thấy hắn đang lạnh lùng nhếch lên khóe miệng, dùng một loại ‘tươi cười ôn hòa’ âm trầm trừng mắt thợ trồng hoa, nhìn kiểu gì cũng giống như là trắng trợn hiếp bức.
Khóe miệng cười của tôi hoàn toàn sụp, đột nhiên cảm thấy cứ để hắn đội mặt nạ đi ra lừa gạt thế nhân vẫn tốt hơn, ít nhất so với thái độ chân thật kiểu “tôi là thế đấy, ông thích gì” như hiện tại.
Di chuyển chân, ngăn trở đứng trước mặt hắn, không nên nhìn thằng nhóc này nữa, sư phụ trồng hoa, bác vẫn nên nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành và hối lỗi của tôi đi.
Thợ trồng hoa nhìn tôi, khoé môi giật giật, cuối cùng cũng không biết là thỏa hiệp hay là không muốn lãng phí thời gian “Thôi vậy, số hoa và đất trồng hoa bị phá hỏng, hiệp hội sẽ phạt tiền gấp năm lần giá gốc, các giấy tờ phạt sẽ được kí chuyển đến nhà cháu, nếu cháu còn cảm thấy có lỗi, cơm nước xong thì lại đây giúp bác phân loại hoa Tuyết Anh đi.”
“Vâng, cháu thật sự rất xin lỗi.” Tôi vừa ngượng ngùng cười vừa dời bước thối lui, giữ chặt hắn lập tức chạy lấy người.
Lại là phạt tiền gấp năm lần, chi tiêu tháng này đã vượt qua dự toán, vẫn nên đến hỏi Majo lấy tiền nhuận bút phiên dịch văn tự cổ đại lần trước thôi, nuôi hai người thật không dễ dàng.
Ở một gốc cây hoa Hỏa Phượng, dưới tàng cây dải ra khối vải hình vuông to màu nhạt để ngồi ăn cơm dã ngoại, cách đó vài chục bước chính là rào chắn của trang trại, đóa hoa tiên diễm mãnh liệt đến độ như muốn bốc cháy lên.
Hắn lấy từ trong tay tôi một khối sandwich kẹp thịt, cắn mấy cái liền xong hơn phân nửa.
Cũng chỉ có lúc ăn cơm là im lặng nhất, tôi nhớ tới lần đầu tiên cùng nhau ngồi cùng bàn ăn cơm, hắn luôn mang một bộ đề phòng lạnh như băng, giống như cực kỳ không quen khi ăn cơm có người ở bên cạnh, cho nên ăn vừa nhanh vừa vội, giống như là đang ngược đãi mình vậy, nhìn mà đau lòng.
Hiện tại đã tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn rất thích không dùng răng nanh mà dùng nuốt.
Tôi cầm lấy một quả táo chậm rãi cắn, nhìn vườn hoa lớn phía trước không thấy được tận cùng, bầu trời xanh sáng sủa, mùi hoa nồng đậm ngửi thật thoải mái.
Ngẫu nhiên tôi hỏi một chút “Là vị gì?”
“Thơm.”
“Không phải là ngửi, vị đầu lưỡi ấy.”
“Rất mềm.”
“Còn có?”
“Rất thơm.”
...
Có lẽ, phải từ từ mới đến, hết thảy đều từ chỗ không quen dần dần sẽ quen thuộc.
Ăn cơm xong, vốn có thể trực tiếp đi về, nhưng tôi đã đáp ứng buổi chiều hỗ trợ thợ trồng hoa cho nên phải ở lại chờ.
Tôi có để một quyển tiểu thuyết bỏ túi ở đáy lẵng đựng cơm dã ngoại, tôi dựa lưng vào gốc cây ngồi đọc, hắn gối đầu lên trên đùi tôi nhắm mắt lại, mái tóc đen mềm mại có chút tán loạn, dưới lông mi có bóng đen nhạt.
Tôi lật vài tờ sách sẽ bất giác lấy tay giúp hắn vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bay, ánh mặt trời sáng lạn sáng ngời bên ngoài cái cây, hoa Hỏa Phượng thỉnh thoảng rụng lả tả xuống đất.
Tôi nhẹ giọng nói: “Buổi chiều chúng ta đi trồng hoa, rễ cây hoa Tuyết Anh rất cứng nhọn, nó thường cắm sâu vào hố trồng. Phải chú trọng đến cấu tạo và tính chất của đất đai, cho nên khi tưới nước vào đất nhất định phải cẩn thận tỉ lệ, không thể đụng vào lá cây hoa Tuyết Anh, bằng không về sau sẽ không thể nở hoa.”
Hắn từ từ nhắm hai mắt, giống như đang thấp giọng tự nói “Hoa Tuyết Anh, thuộc họ cây trúc đào, thực vật vùng nhiệt đới, hoa kỳ vào tháng 7 đến tháng 8, đóa hoa có chất lỏng có công hiệu gây tê, có thể làm nguyên liệu thuốc mê.”
“Ừ.” Tôi lại lật sang một trang sách, nhẹ nhàng đáp lại.
Hôm nay, là một ngày đẹp trời.
“Hôm nay phiền toái mọi người, còn nữa, chúc lễ hội hoa vui vẻ.” Tôi ngồi đối diện cô gái nhân viên trang trại, thẻ tình nguyện viên hoa được quét lên máy tính, tức là nhiệm vụ hoàn thành. Tư liệu sẽ được chuyển đến hiệp hội Green, rồi được nhân viên phụ trách ghi lại, đấy cũng đại biểu là thẻ tình nguyện viên của tôi được in thêm một con dấu hình hoa, thực chờ mong cuối năm hiệp hội làm huy chương tình nguyện viên trông như thế nào, nhất định là rất tinh xảo xinh đẹp.
“Không phiền toái đâu, chúc lễ hội hoa vui vẻ.” Cô gái cười rất tươi ngọt.
Tôi đến quầy lấy xe đạp, thấy hắn đứng ở cạnh hoa Bằng chờ tôi. Cứ nghĩ đến cảnh trồng hoa buổi chiều là tôi liền muốn cười, khẳng định thợ trồng hoa thấy hắn không vừa mắt, vì ông ấy nói “Người trẻ tuổi cậu đã bao lâu chưa ăn cơm no? Trồng hoa còn chậm như vậy, hoa chờ lâu sắp phát khóc.”
Hắn lạnh lùng liếc thợ trồng hoa một cái, ước lượng sức nặng của cây non, sau đó tốc độ nhanh hơn.
Sau đó thợ trồng hoa lại hừ lạnh mấy tiếng “Đã nói rồi, bây giờ mọi thằng nhóc đều quá nóng tính, cậu muốn hù chết hoa của tôi sao? Dù có là tảng đá nhưng bị cậu ném lung tung như vậy cũng phải kêu đau, gấp cái gì mà gấp, cậu thừa cơm sao.”
Sau đó, tôi hiếm khi thấy gân xanh nổi lên trán hắn, biểu cảm giọng điệu toàn bộ chìm xuống dưới không độ, hắn nhìn thợ trồng hoa, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Có muốn tôi giúp ông thiêu hủy trang trại hoa này không? Tôi chắc chắn có thể làm chuyện đó tốt hơn việc này.”
“Thằng nhóc, cậu nói gì? Cẩn thận ông đây băm cậu thành phân bón.” sắc mặt của thợ trồng hoa dữ tợn, kiểu dữ tợn đang gắng đạt tới ‘tôi rất bình thản’.
“À, chuyện phân bón tôi đã giúp ông chôn một cái rồi, nếu còn cần thì tôi không ngại lại chôn thêm một cái nữa đâu.” đồng tử mắt của hắn trở nên tối đen như mực, ngay cả khóe miệng nhếch lên cũng là loại kiêu ngạo khinh thường.
Kỳ thật tôi không cố ý, trong không khí giương cung bạt kiếm kia nếu mà cười ra tiếng thì tôi nhất định rất lỗi thời, nhưng nhìn bọn họ một già một trẻ đang ngây thơ đấu võ mồm, nhìn thế nào cũng thấy thực đáng yêu.
Tôi che miệng đưa lưng về phía bọn họ buồn cười nói “Ừm, hai người... hai người tiếp tục, tôi không ngại, ha ha ha.”
Cuối cùng bọn họ bị tôi cười làm cho im bặt, hai tên một già một trẻ chán ghét quay lưng lại nhau, thế này mới bình tĩnh yên ổn qua buổi chiều.
Tôi dắt xe đạp cười nói với hắn: “Được rồi, chúng ta về nhà đi.”
Lúc trở về, là dắt xe đạp nhàn nhã đi, mặt trời đang dần lặn xuống, đám mây phía tây ẩn ẩn phiến màu tím.
Đường về nhà còn có một khoảng cách thật dài, hắn vừa đi vừa bóc vỏ quả quýt, chúng tôi vừa ăn vừa thảo luận lịch sử văn hóa các loại di tích xuất bản lần thứ 87.
Tôi nghĩ sau khi trở về nhà phải khâu lại cẩn thận quần áo trên người hắn, họa tiết trên cái áo không biết là va chạm phải cái gì mà bị rách, may mắn là rách ở chỗ màu đậm, chỉ cần xử lý tốt đường chỉ là không nhìn ra dấu vết may vá. Còn nữa, tối nay sẽ rất náo nhiệt đây, lễ hội hoa truyền thống của Esme sẽ được cử hành.
Tác giả :
Mạn Không