Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 163: Cô gái trong quan tài
“Cô tới đây lúc nào?” Cả người tôi run lên, bị Lâm Yến Nhi chạm vào khiến cả người nổi da gà, muốn tận lực nói chuyện với cô ta để kéo dài thời gian.
“Ngay tức thì.” Lâm Yến Nhi khẽ cười, nói.
Nói xong cô ta giống như đoán được tâm tư của tôi, không tiếp tục cùng tôi nói nhảm, nhón tay nhỏ nhắn di chuyển từ gò má lên trên ấn đường, nhẹ nhàng bấm vào một cái.
Âm khí bốn phía xung quanh cô ta nháy mắt cuồn cuộn như giông bão, theo giữa ngón tay cô ta xông thẳng vào trong trượng đan điền của tôi.
“A!” Tôi chỉ cảm thấy thân thể sắp nổ tung, không nhịn được đau kêu lên thành tiếng, liều mạng giãy giụa, thân thể run lên bần bật.
Lâm Yến Nhi thấy phản ứng của tôi như vậy rất hài lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm biếm, dường như âm thanh thống khổ của tôi với cô ta là điệu nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới.
Chớp mắt tôi còn chưa kịp hiểu điều gì thì âm khí đã lấp đầy thượng đan điền, hơn nữa bởi vì lần này âm khí rót vào quá lớn khiến thượng đan điền của tôi không ngừng dãn ra, thần kinh tôi cũng bị căng theo giống như khí cầu bị căng ra, tùy lúc có thể nổ tung. Cho dù tôi cố gắng đem âm khí từ trong thượng đan điền chuyển tới trung đan điền thì tốc độ vẫn chậm hơn.
Toàn thân tôi ướt mồ hôi, mỗi tế bào trê người dường như đều đang chống lại âm khí xung quanh. Bất chợt trong miệng tôi có một vị ngọt của máu tươi bắt đầu tràn ngập, hàm răng cắn chặt phải đầu lưỡi lúc nào không biết.
“Dương Dương?” Ngay khi ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, tinh thần sắp hỏng mất thì đột nhiên tôi nghe được tiếng Tô Mộc đang gọi tôi.
“Em… Ở nơi này…” Tôi chật vật ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nhìn thấy tôi.
Nhưng trong tròng mắt đẹp đẽ của Tô Mộc chỉ là một mảnh mờ mịt, hiển nhiên không nhìn thấy tôi.
Anh ấy phát hiện không thấy tôi đâu liền thoáng một tia cuống cuồng, nghiêng đầu tìm tôi trong mộ thất, khi không thấy tôi lại gọi Đường Dũng cùng Diệu Diệu giúp đỡ.
Không chỉ Tô Mộc, Đường Dũng cùng Diệu DIệu cũng không phát hiện ra tôi, sốt ruột đi khắp bốn phía âm huyệt gọi tên tôi.
Lúc này ngay cả khí lực để đáp lại tôi cũng không có.
Lâm Yến Nhi thấy vậy nụ cười càng sâu hơn, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng.
Nếu như nói lúc trước cô ta vì ghen mà diễu võ dương oai, bây giờ cô ta ngày cả một tia cũng không còn có ý tranh giành cùng tôi, cô ta chỉ muốn để cho tôi chết, cũng để cho tôi hồn phi phách tán!
Hoàn toàn biết mất trong thế giới của Tô Mộc!
Thảo nào lúc trước cô ta biến mất lâu như vậy, xem ra lần này cô ta đã chuẩn bị thật chu đáo.
Tô Mộc cùng Đường Dũng bọn họ không tìm được tôi trong âm huyệt liền cuống cuồng lật đật đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi cùng Lâm Yến Nhi trong âm huyệt, lòng tôi cũng chết lặng một chút.
Xem ra tôi thật sự phải vĩnh biệt Tô Mộc.
Nước mắt tôi đã sớm ngập hốc mắt, nhưng đôi mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng xoay người rời đi kia, cô gắng nhìn anh ấy lần cuối lâu một chút.
Muốn thấy anh ấy thêm một chút!
Nhưng cho dù tôi tham luyến như thế nào đi nữa thì anh ấy rốt cuộc vẫn rời đi.
Sau khi bóng lưng anh ấy hoàn toàn biến mất, lực chống đỡ của tôi trong nháy mắt không còn, thân thể lập tức trở nên lạnh như băng, thậm chí trên da tôi đã có một tầng băng mỏng.
Thấy tôi thật sự sắp chết, Lâm Yên Nhi cũng đã hoàn toàn thanh tĩnh lại, ngồi xổm người xuống, nhìn tôi nói: “Lộc Dương, ngươi là kẻ duy nhất dám cướp Tô Mộc của ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết thật sự, không phải anh ấy yêu thích cái xác của ngươi sao, chờ đến khi ngươi không còn chống đỡ được ta sẽ đoạt xác ngươi, từ đây thay thế ngươi ở bên cạnh anh ấy, theo thời gian trôi qua anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho những sai phạm của ta năm đó…”
Giọng cô ta càng ngày càng nhỏ, mí mắt tôi cũng càng ngày càng khép lại.
“Ngay tức thì.” Lâm Yến Nhi khẽ cười, nói.
Nói xong cô ta giống như đoán được tâm tư của tôi, không tiếp tục cùng tôi nói nhảm, nhón tay nhỏ nhắn di chuyển từ gò má lên trên ấn đường, nhẹ nhàng bấm vào một cái.
Âm khí bốn phía xung quanh cô ta nháy mắt cuồn cuộn như giông bão, theo giữa ngón tay cô ta xông thẳng vào trong trượng đan điền của tôi.
“A!” Tôi chỉ cảm thấy thân thể sắp nổ tung, không nhịn được đau kêu lên thành tiếng, liều mạng giãy giụa, thân thể run lên bần bật.
Lâm Yến Nhi thấy phản ứng của tôi như vậy rất hài lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm biếm, dường như âm thanh thống khổ của tôi với cô ta là điệu nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới.
Chớp mắt tôi còn chưa kịp hiểu điều gì thì âm khí đã lấp đầy thượng đan điền, hơn nữa bởi vì lần này âm khí rót vào quá lớn khiến thượng đan điền của tôi không ngừng dãn ra, thần kinh tôi cũng bị căng theo giống như khí cầu bị căng ra, tùy lúc có thể nổ tung. Cho dù tôi cố gắng đem âm khí từ trong thượng đan điền chuyển tới trung đan điền thì tốc độ vẫn chậm hơn.
Toàn thân tôi ướt mồ hôi, mỗi tế bào trê người dường như đều đang chống lại âm khí xung quanh. Bất chợt trong miệng tôi có một vị ngọt của máu tươi bắt đầu tràn ngập, hàm răng cắn chặt phải đầu lưỡi lúc nào không biết.
“Dương Dương?” Ngay khi ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, tinh thần sắp hỏng mất thì đột nhiên tôi nghe được tiếng Tô Mộc đang gọi tôi.
“Em… Ở nơi này…” Tôi chật vật ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nhìn thấy tôi.
Nhưng trong tròng mắt đẹp đẽ của Tô Mộc chỉ là một mảnh mờ mịt, hiển nhiên không nhìn thấy tôi.
Anh ấy phát hiện không thấy tôi đâu liền thoáng một tia cuống cuồng, nghiêng đầu tìm tôi trong mộ thất, khi không thấy tôi lại gọi Đường Dũng cùng Diệu Diệu giúp đỡ.
Không chỉ Tô Mộc, Đường Dũng cùng Diệu DIệu cũng không phát hiện ra tôi, sốt ruột đi khắp bốn phía âm huyệt gọi tên tôi.
Lúc này ngay cả khí lực để đáp lại tôi cũng không có.
Lâm Yến Nhi thấy vậy nụ cười càng sâu hơn, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng.
Nếu như nói lúc trước cô ta vì ghen mà diễu võ dương oai, bây giờ cô ta ngày cả một tia cũng không còn có ý tranh giành cùng tôi, cô ta chỉ muốn để cho tôi chết, cũng để cho tôi hồn phi phách tán!
Hoàn toàn biết mất trong thế giới của Tô Mộc!
Thảo nào lúc trước cô ta biến mất lâu như vậy, xem ra lần này cô ta đã chuẩn bị thật chu đáo.
Tô Mộc cùng Đường Dũng bọn họ không tìm được tôi trong âm huyệt liền cuống cuồng lật đật đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi cùng Lâm Yến Nhi trong âm huyệt, lòng tôi cũng chết lặng một chút.
Xem ra tôi thật sự phải vĩnh biệt Tô Mộc.
Nước mắt tôi đã sớm ngập hốc mắt, nhưng đôi mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng xoay người rời đi kia, cô gắng nhìn anh ấy lần cuối lâu một chút.
Muốn thấy anh ấy thêm một chút!
Nhưng cho dù tôi tham luyến như thế nào đi nữa thì anh ấy rốt cuộc vẫn rời đi.
Sau khi bóng lưng anh ấy hoàn toàn biến mất, lực chống đỡ của tôi trong nháy mắt không còn, thân thể lập tức trở nên lạnh như băng, thậm chí trên da tôi đã có một tầng băng mỏng.
Thấy tôi thật sự sắp chết, Lâm Yên Nhi cũng đã hoàn toàn thanh tĩnh lại, ngồi xổm người xuống, nhìn tôi nói: “Lộc Dương, ngươi là kẻ duy nhất dám cướp Tô Mộc của ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết thật sự, không phải anh ấy yêu thích cái xác của ngươi sao, chờ đến khi ngươi không còn chống đỡ được ta sẽ đoạt xác ngươi, từ đây thay thế ngươi ở bên cạnh anh ấy, theo thời gian trôi qua anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho những sai phạm của ta năm đó…”
Giọng cô ta càng ngày càng nhỏ, mí mắt tôi cũng càng ngày càng khép lại.
Tác giả :
Lâm Lâm