Chồng Yêu Bá Đạo
Chương 118
68118.
Lúc Cố Phi Yên tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Cô chưa kịp mở mắt, liền nghe thấy bên tai có giọng nói rất nhỏ, hết sức đè thấp, hình như sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi.
“Anh, Tiểu Yên phải chịu rất nhiều giày vò! Trên người toàn là vết ứ đọng xanh tim, bác sĩ nói ít nhất phải nửa tháng mới từ từ biến mất… Anh thật đáng ghét, tại sao cứ phải đi ra nước ngoài cơ chứ?”
“Em biết, anh không muốn cô ấy bị anh liên lụy, không muốn thành gánh nặng của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy sống không hề tốt chút nào, anh sao không dứt khoát mang cô ấy đi cùng?”
“… Cô ấy không muốn? Anh làm sao biết cô ấy không nguyện ý?!”
“Được rồi, em biết rồi, em sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Âm thanh biến mất, tiếp đó là tiếng bước chân đến cạnh giường, tay Cố Phi Yên đặt trên chăn bị nắm chặt, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng người bên cạnh đang nức nở.
Cố Phi Yên thầm thở dài một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt, là đôi mắt Sở Điềm Điềm khóc đến đỏ hoe.
Cô biết, lại là cô gái này.
“Tiểu Yên, cậu tỉnh rồi?” Thấy Cố Phi Yên mở mắt, Sở Điềm Điềm lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, trong mắt lộ ra vui sướng nói, “Tôi đi gọi bác sĩ, để người ta kiểm tra cho cậu!”
“Không cần, tôi không có việc gì.” Cố Phi Yên lắc lắc đầu, cầm lại tay Sở Điềm Điềm, “Điềm Điềm, cám ơn cậu.”
“Ngu ngốc, ít làm kiêu đi, tôi mới không cần cậu cảm ơn!” Sở Điềm Điềm dừng bước chân, lại nhịn không được đỏ cả mắt, “Về sau, cậu học khôn chút đi, đừng đặt mình vào nguy hiểm có biết không?”
“Ừ.” Cố Phi Yên gật đầu, hỏi, “Sau khi tớ ngất đi, xảy ra chuyện gì, cậu có thể kể cho tôi nghe được không?”
“Cũng không có gì, chính là cảnh sát đã bắt giữ người Viên gia gây chuyện, ngoài Viên Tiến và Lã Tiểu Trúc, những người cũng phải bị giam đến 10 ngày. Việc tu sửa quán rượu tiếp tục thực hiện, không chịu ảnh hưởng gì cả, chỉ là cậu…” Sở Điềm Điềm mắt lại hồng, “Bác sĩ nói cậu bị chấn động não nhẹ, phải nghỉ ngơi nửa tháng, ít nhất là một tuần. Cậu nói xem, sao cậu lại gặp nhiều chuyện khó khăn như vậy?!”
Nhiều chuyện khó khăn?
Cố Phi Yên nghĩ nghĩ, môi cong lên bất đắc dĩ lộ ý cười bất đắc dĩ.
Không phải sao?
Ngày trước suýt bị đám lưu manh Cố Minh Châu gọi tới cưỡng hiếp, coi như đến cuối bọn chúng không đạt được gì, nhưng chân trái của cô lại bị bỏng, còn bị nứt xương chân rất nhỏ, không ngừng đau đớn.
Hôm nay lại bị đánh đến chấn động não nhẹ, toàn thân trên dưới vô cùng đau.
“Sau này cậu đừng tiếp tục cứng đối cứng nữa, biết chưa hả? Đụng phải điều không hợp thì tránh đi, tuyệt đối đừng xông lên trước, cái thân thể của cậu thật đúng là chịu đủ giày vò!” Sở Điềm Điềm không yên lòng, căn dặn.
“Tôi có tránh cũng đâu ích gì, phiền phức tìm tới cửa, đều là để đối phó với tôi.” Cố Phi Yên cười khổ, ánh mắt lạnh nhạt.
Hôm nay cho dù cô có xử lý thế nào, cho dù cô chỉ ở trong quán rượu không đi ra, người nhà họ Viên cũng sẽ túm lôi được cô, vẫn như cũ đánh cho cô một trận. Chì vì… tất cả đều do Cố Minh Châu sai khiến!
Giữa bọn họ nhất định có lợi ích trao đổi gì đó, để đạt được yêu cầu của Cố Minh Châu, họ sẽ chỉ càng điên khùng hơn, không bao giờ thu liễm!
“Đúng rồi…” Cố Minh Châu nghĩ đến một việc, “Viên Tiến bị giam tôi có thể lí giải, nhưng vì sao Lã Tiểu Trúc lại không bị bắt đi? Là do cô ta không trực tiếp ra tay với tôi sao?”
“Không phải, là vì Lã Tiểu Trúc mang thai rồi, vẫn chưa đến ba tháng, không cẩn thận sẽ có nguy cơ sinh non, cảnh sát không dám cứng rắn giam cô. Càng huống hồ, cô ta cũng thật sự chưa ra tay.”
“… Ừ.” Cố Phi Yên rũ mắt, đầu lông mày nhẹ nhăn.
Lã Tiểu Trúc hoài thai, chỉ có thể là của Viên Tiến, sao bố mẹ Viên gia lại nói Viên gia sẽ đoạt tử tuyệt tôn nha?
…
Bệnh viện.
Lã Tiểu Trúc gục đầu ngồi cạnh bên giường Viên Tiến, cầm chiếc dao sắc bén cẩn thận gọt quả táo, rất im lặng, rất chuyên chú, giống như đang làm việc lớn.
Táo gọt xong rồi, cô ta đưa tới trước mặt Viên Tiến, chỉ đổi lại là tiếng cười lạnh của Viên Tiến.
“Buổi sáng không phải con muốn đánh rơi con của tôi sao, sao bây giờ còn làm ra bộ dạng này, giống như cô rất quan tâm tôi ấy?”
Lã Tiểu Trúc mấp máy môi, không nói gì.
Dáng vẻ trầm mặc của cô ta càng thêm chọc giận Viên Tiến, hắn ta phất tay đáng rơi quả táo trong tay Lã Tiểu Trúc, hung tợn quát cô ta, “Lã Tiểu Trúc, cô cam chịu số phận đi! Cô đã là nữ nhân của tôi rồi, người nha cô, người nhà tôi đều biết cô không trong sạch rồi, cô còn muốn gả vào nhà thằng khác, không sợ thầy u trong thôn bị người ta đâm cột sống sao?!”
Trong mắt Lã Tiểu Trúc nổi lên gợn sóng, âm thanh run rẩy nói, “Các người trước đó đã nói, chỉ cần… chỉ cần lấy được tiền, liền thả tôi đi, cũng sẽ không nói chuyện này nói ra ngoài thôn!”
“Đó là trước kia! Bây giờ mẹ tôi đã bị bắt vào cục công an, cả gia đình Viên gia chúng tôi đều vì chủ ý của cô mà phải chịu nhiều cực khổ như vậy, cô nghĩ mình không cần gánh trách nhiệm sao?”
“Chuyện này chính các người đã đáp ứng!” Lã Tiểu Trúc biện giải, “Khi Cố đại tiểu thư tìm tới chúng ta, anh không phải là người đầu tiên gật đầu chắc? Chỉ cần việc thành rồi, các người không những có thể lấy được 100 vạn của Cố đại tiểu thư, mà còn thuận lợi báo thù Cố Phi Yên, lấy tiền từ chỗ cô ta cũng là của các… Chính vì vậy, các người mới đồng ý!”
Tất cả điều này, có liên quan gì đến cô?
Từ đầu đến cuối Viên gia bọn họ đều không có ý chia tiền cho cô ta, hứa hẹn duy nhất của cô là Viên gia không tìm cô làm phiền nữa, sẽ không quấn lấy cô ta không buông.
“Nếu như không phải cô liên tục khuyên nhủ, tôi mới không đồng ý!” Viên Tiến bạo phát rống lên, “Cố gia, đó là Cố gia, bóp chết cô hay tôi thì đều như bóp chết một con kiến, sao cô có thể tin tưởng Cố đại tiểu thư sẽ bảo hộ cho chúng ta?”
Từ khi thành phế nhân, tính tình Viên Tiến vô cùng xấu, giây phút này con mắt trần trụi nhìn trừng trừng vào Lã Tiểu Trúc, sắc mặt âm trầm khiến cô ta cảm thấy sợ sệt.
“Đó…” Lã Tiểu Trúc ậm ừ, “Không phải tự cô ta nói sao? Cô ta đồng ý rồi, chúng ta yên tâm đi làm loạn Cố Phi Yên, cô ta sẽ bảo hộ cho chúng ta bình an vô sự! Chờ Cố đại tiểu thư hồi phục, thanh tỉnh, cô ta sẽ cứu người nhà các anh ra…”
“Cô ta đã đáp ứng, nhưng cô ta cũng có thể không giữ lời hứa! Nói như đánh rắm ấy, người có tiền không phải đều như vậy sao?”
Sẽ không đâu, Cố đại tiểu thư sẽ không…”
“Sẽ không? Ha ha, ngay cả bản thân cô ta cũng đã bị thương rồi, nói không chừng đang tức giận chúng ta, đang nghĩ xem nên làm như thế nào để xử lý chúng ta đấy! Cô còn chỗ nào mà tìm cô ta nói lý, cô ta ở đâu cô còn không biết! Dù sao, về sau cô vẫn là nữ nhân của tôi, nhất định phải theo tôi cả đời, ngày ngày bưng phân hứng nước tiểu cho tôi, vĩnh viễn đừng có mong thoát khỏi tay tôi!”
Trong mắt Viên Tiến lóe ra tia â hiểm thống khóa, tựa như một con chó săn rơi xuống vục sâu, cả đời không có duyên với ánh nắng, muốn trong cuộc sống bóng tối vĩnh hằng, điên loạn kéo theo người ta chôn cùng!
Lúc Cố Phi Yên tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Cô chưa kịp mở mắt, liền nghe thấy bên tai có giọng nói rất nhỏ, hết sức đè thấp, hình như sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi.
“Anh, Tiểu Yên phải chịu rất nhiều giày vò! Trên người toàn là vết ứ đọng xanh tim, bác sĩ nói ít nhất phải nửa tháng mới từ từ biến mất… Anh thật đáng ghét, tại sao cứ phải đi ra nước ngoài cơ chứ?”
“Em biết, anh không muốn cô ấy bị anh liên lụy, không muốn thành gánh nặng của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy sống không hề tốt chút nào, anh sao không dứt khoát mang cô ấy đi cùng?”
“… Cô ấy không muốn? Anh làm sao biết cô ấy không nguyện ý?!”
“Được rồi, em biết rồi, em sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Âm thanh biến mất, tiếp đó là tiếng bước chân đến cạnh giường, tay Cố Phi Yên đặt trên chăn bị nắm chặt, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng người bên cạnh đang nức nở.
Cố Phi Yên thầm thở dài một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt, là đôi mắt Sở Điềm Điềm khóc đến đỏ hoe.
Cô biết, lại là cô gái này.
“Tiểu Yên, cậu tỉnh rồi?” Thấy Cố Phi Yên mở mắt, Sở Điềm Điềm lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, trong mắt lộ ra vui sướng nói, “Tôi đi gọi bác sĩ, để người ta kiểm tra cho cậu!”
“Không cần, tôi không có việc gì.” Cố Phi Yên lắc lắc đầu, cầm lại tay Sở Điềm Điềm, “Điềm Điềm, cám ơn cậu.”
“Ngu ngốc, ít làm kiêu đi, tôi mới không cần cậu cảm ơn!” Sở Điềm Điềm dừng bước chân, lại nhịn không được đỏ cả mắt, “Về sau, cậu học khôn chút đi, đừng đặt mình vào nguy hiểm có biết không?”
“Ừ.” Cố Phi Yên gật đầu, hỏi, “Sau khi tớ ngất đi, xảy ra chuyện gì, cậu có thể kể cho tôi nghe được không?”
“Cũng không có gì, chính là cảnh sát đã bắt giữ người Viên gia gây chuyện, ngoài Viên Tiến và Lã Tiểu Trúc, những người cũng phải bị giam đến 10 ngày. Việc tu sửa quán rượu tiếp tục thực hiện, không chịu ảnh hưởng gì cả, chỉ là cậu…” Sở Điềm Điềm mắt lại hồng, “Bác sĩ nói cậu bị chấn động não nhẹ, phải nghỉ ngơi nửa tháng, ít nhất là một tuần. Cậu nói xem, sao cậu lại gặp nhiều chuyện khó khăn như vậy?!”
Nhiều chuyện khó khăn?
Cố Phi Yên nghĩ nghĩ, môi cong lên bất đắc dĩ lộ ý cười bất đắc dĩ.
Không phải sao?
Ngày trước suýt bị đám lưu manh Cố Minh Châu gọi tới cưỡng hiếp, coi như đến cuối bọn chúng không đạt được gì, nhưng chân trái của cô lại bị bỏng, còn bị nứt xương chân rất nhỏ, không ngừng đau đớn.
Hôm nay lại bị đánh đến chấn động não nhẹ, toàn thân trên dưới vô cùng đau.
“Sau này cậu đừng tiếp tục cứng đối cứng nữa, biết chưa hả? Đụng phải điều không hợp thì tránh đi, tuyệt đối đừng xông lên trước, cái thân thể của cậu thật đúng là chịu đủ giày vò!” Sở Điềm Điềm không yên lòng, căn dặn.
“Tôi có tránh cũng đâu ích gì, phiền phức tìm tới cửa, đều là để đối phó với tôi.” Cố Phi Yên cười khổ, ánh mắt lạnh nhạt.
Hôm nay cho dù cô có xử lý thế nào, cho dù cô chỉ ở trong quán rượu không đi ra, người nhà họ Viên cũng sẽ túm lôi được cô, vẫn như cũ đánh cho cô một trận. Chì vì… tất cả đều do Cố Minh Châu sai khiến!
Giữa bọn họ nhất định có lợi ích trao đổi gì đó, để đạt được yêu cầu của Cố Minh Châu, họ sẽ chỉ càng điên khùng hơn, không bao giờ thu liễm!
“Đúng rồi…” Cố Minh Châu nghĩ đến một việc, “Viên Tiến bị giam tôi có thể lí giải, nhưng vì sao Lã Tiểu Trúc lại không bị bắt đi? Là do cô ta không trực tiếp ra tay với tôi sao?”
“Không phải, là vì Lã Tiểu Trúc mang thai rồi, vẫn chưa đến ba tháng, không cẩn thận sẽ có nguy cơ sinh non, cảnh sát không dám cứng rắn giam cô. Càng huống hồ, cô ta cũng thật sự chưa ra tay.”
“… Ừ.” Cố Phi Yên rũ mắt, đầu lông mày nhẹ nhăn.
Lã Tiểu Trúc hoài thai, chỉ có thể là của Viên Tiến, sao bố mẹ Viên gia lại nói Viên gia sẽ đoạt tử tuyệt tôn nha?
…
Bệnh viện.
Lã Tiểu Trúc gục đầu ngồi cạnh bên giường Viên Tiến, cầm chiếc dao sắc bén cẩn thận gọt quả táo, rất im lặng, rất chuyên chú, giống như đang làm việc lớn.
Táo gọt xong rồi, cô ta đưa tới trước mặt Viên Tiến, chỉ đổi lại là tiếng cười lạnh của Viên Tiến.
“Buổi sáng không phải con muốn đánh rơi con của tôi sao, sao bây giờ còn làm ra bộ dạng này, giống như cô rất quan tâm tôi ấy?”
Lã Tiểu Trúc mấp máy môi, không nói gì.
Dáng vẻ trầm mặc của cô ta càng thêm chọc giận Viên Tiến, hắn ta phất tay đáng rơi quả táo trong tay Lã Tiểu Trúc, hung tợn quát cô ta, “Lã Tiểu Trúc, cô cam chịu số phận đi! Cô đã là nữ nhân của tôi rồi, người nha cô, người nhà tôi đều biết cô không trong sạch rồi, cô còn muốn gả vào nhà thằng khác, không sợ thầy u trong thôn bị người ta đâm cột sống sao?!”
Trong mắt Lã Tiểu Trúc nổi lên gợn sóng, âm thanh run rẩy nói, “Các người trước đó đã nói, chỉ cần… chỉ cần lấy được tiền, liền thả tôi đi, cũng sẽ không nói chuyện này nói ra ngoài thôn!”
“Đó là trước kia! Bây giờ mẹ tôi đã bị bắt vào cục công an, cả gia đình Viên gia chúng tôi đều vì chủ ý của cô mà phải chịu nhiều cực khổ như vậy, cô nghĩ mình không cần gánh trách nhiệm sao?”
“Chuyện này chính các người đã đáp ứng!” Lã Tiểu Trúc biện giải, “Khi Cố đại tiểu thư tìm tới chúng ta, anh không phải là người đầu tiên gật đầu chắc? Chỉ cần việc thành rồi, các người không những có thể lấy được 100 vạn của Cố đại tiểu thư, mà còn thuận lợi báo thù Cố Phi Yên, lấy tiền từ chỗ cô ta cũng là của các… Chính vì vậy, các người mới đồng ý!”
Tất cả điều này, có liên quan gì đến cô?
Từ đầu đến cuối Viên gia bọn họ đều không có ý chia tiền cho cô ta, hứa hẹn duy nhất của cô là Viên gia không tìm cô làm phiền nữa, sẽ không quấn lấy cô ta không buông.
“Nếu như không phải cô liên tục khuyên nhủ, tôi mới không đồng ý!” Viên Tiến bạo phát rống lên, “Cố gia, đó là Cố gia, bóp chết cô hay tôi thì đều như bóp chết một con kiến, sao cô có thể tin tưởng Cố đại tiểu thư sẽ bảo hộ cho chúng ta?”
Từ khi thành phế nhân, tính tình Viên Tiến vô cùng xấu, giây phút này con mắt trần trụi nhìn trừng trừng vào Lã Tiểu Trúc, sắc mặt âm trầm khiến cô ta cảm thấy sợ sệt.
“Đó…” Lã Tiểu Trúc ậm ừ, “Không phải tự cô ta nói sao? Cô ta đồng ý rồi, chúng ta yên tâm đi làm loạn Cố Phi Yên, cô ta sẽ bảo hộ cho chúng ta bình an vô sự! Chờ Cố đại tiểu thư hồi phục, thanh tỉnh, cô ta sẽ cứu người nhà các anh ra…”
“Cô ta đã đáp ứng, nhưng cô ta cũng có thể không giữ lời hứa! Nói như đánh rắm ấy, người có tiền không phải đều như vậy sao?”
Sẽ không đâu, Cố đại tiểu thư sẽ không…”
“Sẽ không? Ha ha, ngay cả bản thân cô ta cũng đã bị thương rồi, nói không chừng đang tức giận chúng ta, đang nghĩ xem nên làm như thế nào để xử lý chúng ta đấy! Cô còn chỗ nào mà tìm cô ta nói lý, cô ta ở đâu cô còn không biết! Dù sao, về sau cô vẫn là nữ nhân của tôi, nhất định phải theo tôi cả đời, ngày ngày bưng phân hứng nước tiểu cho tôi, vĩnh viễn đừng có mong thoát khỏi tay tôi!”
Trong mắt Viên Tiến lóe ra tia â hiểm thống khóa, tựa như một con chó săn rơi xuống vục sâu, cả đời không có duyên với ánh nắng, muốn trong cuộc sống bóng tối vĩnh hằng, điên loạn kéo theo người ta chôn cùng!
Tác giả :
Phong Lưu