Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 49: Dẫu gì tôi cũng là thiên kim thị trưởng
Cố Bình An gật đầu, Mục Lăng có nhìn cô hay không, cô cũng không quan tâm chút nào, "Quách tiểu thư, cô theo Mục Lăng đã bao lâu."
"Một năm." Quách Nhược Nhược kiêu ngạo mà nói, "Tôi là người ở bên cạnh Mục Lăng lâu nhất, Mục Lăng sẽ không tùy tiện để một người phụ nữ ở bên cạnh mình lâu như vậy, cô hiểu ý tôi không?"
Cố Bình An cười nhạt, "Một năm à, tôi còn tưởng bao lâu."
Chỉ có một năm mà cũng dám khiêu khích cô?
Có lẽ, cô ta thực sự nên cảm thấy kiêu ngạo, như cô ta nói, người phụ nữ bên cạnh Mục Lăng tới tới đi đi, không quá một tháng, nhanh nhất là một ngày, có thể vượt qua một năm, chắc chắn là cô ta có chỗ thích hợp, chẳng hạn như, nghe lời?
Mục Lăng rất thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, điểm này không thể nghi ngờ.
Quách Nhược Nhược giống như bị khiêu khích vậy, cười gằn nói, "Cố Bình An cô cho rằng một năm này rất ngắn hay sao? Nói không chừng chưa tới một tháng, anh ấy đã đá cô rồi."
"Quách tiểu thư, cô có gợi cảm, có sắc đẹp, lại kiêu ngạo ở bên cạnh anh ta đợi một năm, như vậy, tại sao vợ của anh ta không phải là cô?" Cố Bình An cười, ánh mặt trời sáng rực rỡ như một thanh đao đâm vào trái tim Quách Nhược Nhược.
Sắc mặt Quách Nhược Nhược trở nên rất khó coi, "Cô cho rằng cô có thể có bản lĩnh gì? Cô cùng lắm là dựa vào mình có một gia thế tốt, có thể trợ giúp Mục Lăng, nếu không, một chút giá trị lợi dụng cô cũng không có, anh ấy sẽ không nhìn cô thêm một chút nào."
Cố Bình An nói, "Cô cho rằng tôi bận tâm đến cái nhìn của Mục Lăng sao?"
Thực sự ngây thơ, Cố Bình An cô có gia thế, có tài hoa, không cần đến Mục Lăng chăm sóc.
Nói thật, cô không chịu đựng nổi.
"Được lợi còn ra vẻ."
"Cô đố kỵ với gia thế, xuất thân của tôi cũng vô dụng, không bằng kiếp sau đầu thai, cảnh giác cao độ một chút." Cố Bình An không khách khí châm biếm, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người châm biếm xuất thân tốt của cô.
Bởi vì Cố Bình An chưa bao giờ được xem là một học sinh chăm ngoan học giỏi, lúc còn trung học cùng với đàn em đi gây sự, mỗi ngày đều đánh nhau ẩu đả chuyện gì cũng từng làm, sau đó chức vị Cố Vân ngày càng cao, vì lo lắng cho hình tượng của ba, nên cô bớt phóng túng lại một chút.
Vốn là học xong cấp ba sẽ được sắp xếp đi du học ở nước ngoài, nhưng bản thân cô chết cũng không muốn, chỉ muốn ở lại trong nước học cùng Lý Hoan Tình, cũng có một số người nói sau lưng cô là dựa vào ba để bước vào đại học.
Vậy thì thế nào, có bản lĩnh thì các người cũng đến làm con gái Cố Vân đi.
Châm biếm xuất thân của cô, xưa nay chưa từng tạo ra tổn thương cho cô, bởi vì thói quen.
Huống chi, từ nhỏ Cố Bình An đã mồm miệng lanh lợi, chưa bao giờ phải chịu thiệt.
Khi còn bé Lý Hoan Tình cùng với những đứa bé gái khác đã bày ra một câu chuyện cười nói.
Xem ai đấu võ mồm mạnh hơn, ra ngoài đấu với Bình An ở sát vách.
Người khác tới khiêu khích, cô chưa bao giờ khách sáo, Quách Nhược Nhược là cái thá gì chứ, tới đối nghịch với cô, không phải là muốn chết sao?
"Cô!"
Cố Bình An nhìn cô ta một cái rồi ra khỏi phòng rửa tay, Quách Nhược Nhược tức không nhịn nổi, cầm lấy cái túi xách ném Cố Bình An, túi xách đó cũng thật trúng đích, đập vào lưng Cố Bình An, cô lảo đảo vài bước, súyt chút nữa té ngã, Cố Bình An xoay người lại, cố kiềm chế tính khí, "Trước giờ tôi nhớ có một câu nói, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, vì lẽ đó lần này tôi không làm khó dễ gì cô, nhưng nếu còn lần sau, đừng tưởng rằng cô là một trong ba minh tinh tôi không thể làm gì cô, tôi dẫu gì, cũng là một thiên kim thị trưởng."
Cố Bình An chưa bao giờ cậy quyền ép người, Cố Doanh Doanh cũng biết việc này, xưa giờ cô chưa từng làm, đây là lần thứ hai cô đem thân phận của mình ra, lần thứ nhất chính là lúc bị Mục Phàm bắt nạt.
"Một năm." Quách Nhược Nhược kiêu ngạo mà nói, "Tôi là người ở bên cạnh Mục Lăng lâu nhất, Mục Lăng sẽ không tùy tiện để một người phụ nữ ở bên cạnh mình lâu như vậy, cô hiểu ý tôi không?"
Cố Bình An cười nhạt, "Một năm à, tôi còn tưởng bao lâu."
Chỉ có một năm mà cũng dám khiêu khích cô?
Có lẽ, cô ta thực sự nên cảm thấy kiêu ngạo, như cô ta nói, người phụ nữ bên cạnh Mục Lăng tới tới đi đi, không quá một tháng, nhanh nhất là một ngày, có thể vượt qua một năm, chắc chắn là cô ta có chỗ thích hợp, chẳng hạn như, nghe lời?
Mục Lăng rất thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, điểm này không thể nghi ngờ.
Quách Nhược Nhược giống như bị khiêu khích vậy, cười gằn nói, "Cố Bình An cô cho rằng một năm này rất ngắn hay sao? Nói không chừng chưa tới một tháng, anh ấy đã đá cô rồi."
"Quách tiểu thư, cô có gợi cảm, có sắc đẹp, lại kiêu ngạo ở bên cạnh anh ta đợi một năm, như vậy, tại sao vợ của anh ta không phải là cô?" Cố Bình An cười, ánh mặt trời sáng rực rỡ như một thanh đao đâm vào trái tim Quách Nhược Nhược.
Sắc mặt Quách Nhược Nhược trở nên rất khó coi, "Cô cho rằng cô có thể có bản lĩnh gì? Cô cùng lắm là dựa vào mình có một gia thế tốt, có thể trợ giúp Mục Lăng, nếu không, một chút giá trị lợi dụng cô cũng không có, anh ấy sẽ không nhìn cô thêm một chút nào."
Cố Bình An nói, "Cô cho rằng tôi bận tâm đến cái nhìn của Mục Lăng sao?"
Thực sự ngây thơ, Cố Bình An cô có gia thế, có tài hoa, không cần đến Mục Lăng chăm sóc.
Nói thật, cô không chịu đựng nổi.
"Được lợi còn ra vẻ."
"Cô đố kỵ với gia thế, xuất thân của tôi cũng vô dụng, không bằng kiếp sau đầu thai, cảnh giác cao độ một chút." Cố Bình An không khách khí châm biếm, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người châm biếm xuất thân tốt của cô.
Bởi vì Cố Bình An chưa bao giờ được xem là một học sinh chăm ngoan học giỏi, lúc còn trung học cùng với đàn em đi gây sự, mỗi ngày đều đánh nhau ẩu đả chuyện gì cũng từng làm, sau đó chức vị Cố Vân ngày càng cao, vì lo lắng cho hình tượng của ba, nên cô bớt phóng túng lại một chút.
Vốn là học xong cấp ba sẽ được sắp xếp đi du học ở nước ngoài, nhưng bản thân cô chết cũng không muốn, chỉ muốn ở lại trong nước học cùng Lý Hoan Tình, cũng có một số người nói sau lưng cô là dựa vào ba để bước vào đại học.
Vậy thì thế nào, có bản lĩnh thì các người cũng đến làm con gái Cố Vân đi.
Châm biếm xuất thân của cô, xưa nay chưa từng tạo ra tổn thương cho cô, bởi vì thói quen.
Huống chi, từ nhỏ Cố Bình An đã mồm miệng lanh lợi, chưa bao giờ phải chịu thiệt.
Khi còn bé Lý Hoan Tình cùng với những đứa bé gái khác đã bày ra một câu chuyện cười nói.
Xem ai đấu võ mồm mạnh hơn, ra ngoài đấu với Bình An ở sát vách.
Người khác tới khiêu khích, cô chưa bao giờ khách sáo, Quách Nhược Nhược là cái thá gì chứ, tới đối nghịch với cô, không phải là muốn chết sao?
"Cô!"
Cố Bình An nhìn cô ta một cái rồi ra khỏi phòng rửa tay, Quách Nhược Nhược tức không nhịn nổi, cầm lấy cái túi xách ném Cố Bình An, túi xách đó cũng thật trúng đích, đập vào lưng Cố Bình An, cô lảo đảo vài bước, súyt chút nữa té ngã, Cố Bình An xoay người lại, cố kiềm chế tính khí, "Trước giờ tôi nhớ có một câu nói, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, vì lẽ đó lần này tôi không làm khó dễ gì cô, nhưng nếu còn lần sau, đừng tưởng rằng cô là một trong ba minh tinh tôi không thể làm gì cô, tôi dẫu gì, cũng là một thiên kim thị trưởng."
Cố Bình An chưa bao giờ cậy quyền ép người, Cố Doanh Doanh cũng biết việc này, xưa giờ cô chưa từng làm, đây là lần thứ hai cô đem thân phận của mình ra, lần thứ nhất chính là lúc bị Mục Phàm bắt nạt.
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh