Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 209: Bà xã, anh dạy cho em
"Khó chịu!" Một tiếng khó chịu này, nói rất oan ức, anh thật sự khó chịu, đàn ông không hiểu cơn đau của phụ nữ tới kỳ kinh nguyệt, còn phụ nữ lại không hiểu nỗi khổ của đàn ông khi hưng phấn mà không thể giải quyết, Mục Lăng đơn giản kéo tay Cố Bình An, đặt ở trên đũng quần, "Giúp anh."
Hai mắt Cố Bình An trợn tròn.
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay, giống như muốn đốt cháy cô, cô muốn rút tay về, ai biết Mục Lăng cầm chặt cổ tay cô, không buông tay cũng không cho phép cô trốn tránh, Cố Bình An quả thực xấu hổ muốn chết, tuy rằng có đôi khi cô thực không kiềm chế được, cũng thực kiêu ngạo khó thuần, nhưng dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ. Tuy rằng đã từng học khóa sinh lý, nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết trên sách vở, phim Nhật cũng chưa xem lần nào, là một cô gái rất thuần khiết, nhất thời không thể tiếp thu được việc khác người như vậy.
Cô quýnh đến mặt muốn nổ tung.
Mục Lăng xem như thấy rõ ràng, Cố Bình An ăn mềm không ăn cứng.
Nếu thái độ của bạn cứng rắn, cô ấy sẽ cứng rắn hơn bạn, nếu bạn mềm mỏng, cô ấy cũng mềm theo.
Mục Lăng oan ức nhìn cô, "Bà xã, rất khó chịu, nhịn lâu sẽ sinh bệnh, hạnh phúc nửa đời sau của em sẽ không có."
Đôi mắt anh, vừa sáng lại vừa đen, thân hình đĩnh bạt, cố ý vuốt ve Cố Bình An.
"Anh đi bơi đi." Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể kiến nghị Mục Lăng đi bơi một chút.
Mục Lăng từ chối.
Cố Bình An cái khó ló cái khôn, "Ở đây có rất nhiều người."
Cô tỏ vẻ, thân là một cô gái, cô tương đối thẹn thùng, vì thế, Mục Lăng kéo cô ẩn vào một rừng cây nhỏ, trong rừng cây nhỏ chỉ có chút tia sáng, chính là thiên đường của các cặp uyên ương, Mục Lăng đem cô dựa vào cây khô, thân mình cũng đè lên, môi tùy ý mà hôn xuống, hôn đến cuồng nhiệt, một tay khác cởi bỏ dây nịt, không nói lời nào kéo tay Cố Bình An vào, Cố Bình An đồng ý khi nào a, nên chết sống giãy giụa.
Mục Lăng buông môi cô ra, sắc mặt trong bóng tối, cô thấy không rõ, chỉ nghe được tiếng thở ồ ồ của đàn ông, nghe vào trong lòng Cố Bình An, bất ngờ trầm thấp lại gợi cảm, "Bà xã, giúp anh, nếu không, anh không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Uy hiếp này, quá rõ ràng.
Thân thể Cố Bình An cứng đờ.
Tuổi cô vẫn còn nhỏ, dù sao cũng có chút tâm tư thiếu nữ, cho rằng loại chuyện này nhất định là phải có bầu không khí, có tình cảm mới làm, sau khi quen biết Mục Lăng, quả thực dạy cho cô một bài học, kẻ này bất cứ lúc nào bất cứ đâu cũng có thể động dục được, chẳng phân biệt thời gian, chẳng phân biệt địa điểm.
Tay cô bị cưỡng ép cầm hắn, nóng khiến cô căng thẳng, dùng sức sờ một cái, Mục Lăng bị đau, "Cố Bình An!"
Này một tiếng hô trầm thấp, dọa Cố Bình An sợ tới mức cuống quít buông lỏng tay, "Đau.. Đau.. Đau không?"
Mục Lăng, "..."
Mồ hôi lạnh của anh rơi xuống.
"Đau, em có muốn quỳ xuống thổi thổi một hơi không, hửm?" Lời nói này lại phối hợp với giọng điệu này, Cố Bình An tùy tiện tưởng tượng một chút, lập tức cảm thấy hình ảnh này quá thô tục, quá gợi tình, không đành lòng nhìn thẳng, cô quyết đoán chặt đứt suy nghĩ vớ vẩn này.
"Em sẽ không.." Cố Bình An cảm thấy giọng của cô có hơi nũng nịu mất hồn.
Mục Lăng một trận thất bại, đúng vậy, cô vợ nhỏ của anh sao có khả năng, nha đầu này chay mặn không kỵ cũng chỉ là nói miệng mà thôi, đao thật kiếm thật, cô sẽ chơi không lại, "Đừng nóng vội, anh dạy cho em.."
Cố Bình An, "..."
Anh bên này dạy học, Cố Bình An xấu hổ mà làm theo lời anh nói, khoảng năm phút đồng hồ, tay đều nhức mỏi, thứ trong lòng bàn tay, lại càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng nóng bỏng, Cố Bình An thật muốn khóc.
Đột nhiên, cách đó không xa, truyền đến một trận tiếng vang ái muội.
"Mạnh quá.."
"Thoải mái không?"
"Thoải mái, thoải mái lắm, a.."
Giọng nữ mất hồn, một tiếng so với một tiếng càng phóng túng hơn, thân hình Cố Bình An đều cứng lại hết.
Đây đến tột cùng là nơi quỷ quái gì a a a.
Hai mắt Cố Bình An trợn tròn.
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay, giống như muốn đốt cháy cô, cô muốn rút tay về, ai biết Mục Lăng cầm chặt cổ tay cô, không buông tay cũng không cho phép cô trốn tránh, Cố Bình An quả thực xấu hổ muốn chết, tuy rằng có đôi khi cô thực không kiềm chế được, cũng thực kiêu ngạo khó thuần, nhưng dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ. Tuy rằng đã từng học khóa sinh lý, nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết trên sách vở, phim Nhật cũng chưa xem lần nào, là một cô gái rất thuần khiết, nhất thời không thể tiếp thu được việc khác người như vậy.
Cô quýnh đến mặt muốn nổ tung.
Mục Lăng xem như thấy rõ ràng, Cố Bình An ăn mềm không ăn cứng.
Nếu thái độ của bạn cứng rắn, cô ấy sẽ cứng rắn hơn bạn, nếu bạn mềm mỏng, cô ấy cũng mềm theo.
Mục Lăng oan ức nhìn cô, "Bà xã, rất khó chịu, nhịn lâu sẽ sinh bệnh, hạnh phúc nửa đời sau của em sẽ không có."
Đôi mắt anh, vừa sáng lại vừa đen, thân hình đĩnh bạt, cố ý vuốt ve Cố Bình An.
"Anh đi bơi đi." Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể kiến nghị Mục Lăng đi bơi một chút.
Mục Lăng từ chối.
Cố Bình An cái khó ló cái khôn, "Ở đây có rất nhiều người."
Cô tỏ vẻ, thân là một cô gái, cô tương đối thẹn thùng, vì thế, Mục Lăng kéo cô ẩn vào một rừng cây nhỏ, trong rừng cây nhỏ chỉ có chút tia sáng, chính là thiên đường của các cặp uyên ương, Mục Lăng đem cô dựa vào cây khô, thân mình cũng đè lên, môi tùy ý mà hôn xuống, hôn đến cuồng nhiệt, một tay khác cởi bỏ dây nịt, không nói lời nào kéo tay Cố Bình An vào, Cố Bình An đồng ý khi nào a, nên chết sống giãy giụa.
Mục Lăng buông môi cô ra, sắc mặt trong bóng tối, cô thấy không rõ, chỉ nghe được tiếng thở ồ ồ của đàn ông, nghe vào trong lòng Cố Bình An, bất ngờ trầm thấp lại gợi cảm, "Bà xã, giúp anh, nếu không, anh không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Uy hiếp này, quá rõ ràng.
Thân thể Cố Bình An cứng đờ.
Tuổi cô vẫn còn nhỏ, dù sao cũng có chút tâm tư thiếu nữ, cho rằng loại chuyện này nhất định là phải có bầu không khí, có tình cảm mới làm, sau khi quen biết Mục Lăng, quả thực dạy cho cô một bài học, kẻ này bất cứ lúc nào bất cứ đâu cũng có thể động dục được, chẳng phân biệt thời gian, chẳng phân biệt địa điểm.
Tay cô bị cưỡng ép cầm hắn, nóng khiến cô căng thẳng, dùng sức sờ một cái, Mục Lăng bị đau, "Cố Bình An!"
Này một tiếng hô trầm thấp, dọa Cố Bình An sợ tới mức cuống quít buông lỏng tay, "Đau.. Đau.. Đau không?"
Mục Lăng, "..."
Mồ hôi lạnh của anh rơi xuống.
"Đau, em có muốn quỳ xuống thổi thổi một hơi không, hửm?" Lời nói này lại phối hợp với giọng điệu này, Cố Bình An tùy tiện tưởng tượng một chút, lập tức cảm thấy hình ảnh này quá thô tục, quá gợi tình, không đành lòng nhìn thẳng, cô quyết đoán chặt đứt suy nghĩ vớ vẩn này.
"Em sẽ không.." Cố Bình An cảm thấy giọng của cô có hơi nũng nịu mất hồn.
Mục Lăng một trận thất bại, đúng vậy, cô vợ nhỏ của anh sao có khả năng, nha đầu này chay mặn không kỵ cũng chỉ là nói miệng mà thôi, đao thật kiếm thật, cô sẽ chơi không lại, "Đừng nóng vội, anh dạy cho em.."
Cố Bình An, "..."
Anh bên này dạy học, Cố Bình An xấu hổ mà làm theo lời anh nói, khoảng năm phút đồng hồ, tay đều nhức mỏi, thứ trong lòng bàn tay, lại càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng nóng bỏng, Cố Bình An thật muốn khóc.
Đột nhiên, cách đó không xa, truyền đến một trận tiếng vang ái muội.
"Mạnh quá.."
"Thoải mái không?"
"Thoải mái, thoải mái lắm, a.."
Giọng nữ mất hồn, một tiếng so với một tiếng càng phóng túng hơn, thân hình Cố Bình An đều cứng lại hết.
Đây đến tột cùng là nơi quỷ quái gì a a a.
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh