Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 138: Sự do dự đã phản bội anh
“Anh thích em, anh thực sự có ý đồ không tốt với em."
Trong một khoảnh khắc, Lý Hoan Tình nghĩ rằng mình bị ảo giác, sững sờ nhìn Mục Vân Sinh, không khí dường như đóng băng, không có tiếng ồn lớn trong phòng bệnh, chỉ có tiếng tim đập của nhau.
Cô nở nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, nếu đổi thành người khác nói những lời này, Lý Hoan Tình sẽ không thất thố, cô sẽ bình tĩnh từ chối, và nói rằng cô đã có một người chồng sắp cưới, nhưng người này là Mục Vân Sinh, tạm thời cô không biết phải nói gì.
Đôi mắt của Mục Vân Sinh nằm trong một mảnh màu trắng của phòng bệnh, tối sầm lại, ánh mắt chuyên chú của hắn vẫn luôn dừng trên khuôn mặt của Lý Hoan Tình, những cảm giác bị gò bó quá mức đó không dữ dội, cũng không phun trào ra, mà như một tia quấn quanh người cô, ràng buộc chặt chẽ.
Cô dường như mới có một ảo giác, hóa ra A Sinh nhìn ánh mắt của cô là loại này.
Cô không bao giờ để ý.
"Năm đó, tờ giấy em để lại cho anh, cấp dưới của anh đã giấu đi, rồi tối hôm đó, giao dịch của anh xảy ra một chút sai lầm nên bị thương, cho đến lúc anh đi tìm em, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng em, anh bị mất máu quá nhiều, không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn em rời đi." Mục Vân Sinh nói, "Sáng hôm sau, có một tình huống ở Trung Đông là người anh em của anh bị mắc kẹt trong hang hùm nên anh bất đắc dĩ phải trở về."
Đây là một bí mật mà hắn giấu trong lòng, đó cũng là sự hối tiếc của hắn, năm đó khi hắn trở về với công việc bận rộn, dần dần quên đi chuyện này, hơn nữa tuổi trẻ, ý chí và tham vọng của hắn quan trọng hơn nhiều so với chuyện tình cảm nhi nữ thường tình, hắn không rảnh bận tâm, nên đã bỏ lỡ.
Lý Hoan Tình hồi hộp nuốt nước bọt, đổ mồ hôi tay, rồi có một tia vui mừng cùng chua xót, may mắn thay, cuối cùng cô cũng biết rằng cả hai đều có tình cảm với nhau, không phải cô yêu đơn phương, A Sinh cũng có tình cảm với cô mặc dù tình cảm này cũng không lớn, nhưng đáng được trân trọng. Điều đáng buồn là thời gian đã thay đổi, tâm trạng của nhau cũng đã đổi thay, A Sinh là một người trầm ổn và giỏi kiềm chế, khi gặp lại, anh không có ý định nói ra, anh cũng không có ý định tiếp tục cảm xúc này, cũng không muốn làm phiền cuộc sống bình yên của cô. Nhưng bây giờ lại nói ra điều đó đúng lúc anh đang suy sụp, một người đã bị mắc kẹt sâu sắc, điều này khiến cho cô có một chút hoảng loạn.
"A Sinh..." Giọng nói của Lý Hoan Tình lắp bắp, cô rất lo lắng nhưng không biết phải nói gì, dường như ngoài việc gọi tên hắn, cô cũng không biết phải nói gì, trong lòng cô tất cả mọi hương vị gì cũng đều có cả.
Cô nghĩ đến Tần Mục, người đã quan tâm cô từng ly từng tý trong mấy năm qua, mặc dù chuyện tình không có gì kinh tâm động phách, nhưng những hạnh phúc cùng vui sướng đó không thể chối bỏ, ở bên Tần Mục cô rất vui vẻ cũng đã quyết tâm gả cho Tần Mục, để được bên nhau cả đời.
Nếu vài năm trước, hắn nói những điều này cô sẽ mừng như điên.
"A Sinh, em..."
"Sau khi gặp lại, anh biết em đã có người yêu và cũng sắp kết hôn, anh không có ý định làm phiền cuộc sống của em, thế giới của anh không thích hợp với em, nếu em ở bên anh cũng không biết sẽ là chuyện vui hay là chuyện xấu, cho nên anh không cưỡng cầu. Anh vốn không muốn nói điều này, nhưng anh vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, anh đột nhiên phát hiện ra rằng mình cực kỳ ngu ngốc, điều gì phù hợp hay không phù hợp cũng chỉ là tự dối lòng mà thôi. Cho đến bây giờ, anh luôn quyết đoán, không chút do dự, đáng lẽ lúc này phải quay về New York, nhưng ở lại đến tận hôm nay, chậm chạp không về, thậm chí đã thu hút kẻ thù, sự do dự này đã phản bội anh. "
"Lúc đó, anh băn khoăn quá nhiều, tham vọng quá lớn, cho nên phần tình cảm này thiếu quyết đoán, anh luôn nghĩ rằng thời gian còn dài, anh còn có rất nhiều thời gian để nghĩ về nó, nhưng cuối cùng anh thấy rằng anh đã quá sai lầm. Hiện giờ nhận sai, có còn kịp không?"
Trong một khoảnh khắc, Lý Hoan Tình nghĩ rằng mình bị ảo giác, sững sờ nhìn Mục Vân Sinh, không khí dường như đóng băng, không có tiếng ồn lớn trong phòng bệnh, chỉ có tiếng tim đập của nhau.
Cô nở nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt, nếu đổi thành người khác nói những lời này, Lý Hoan Tình sẽ không thất thố, cô sẽ bình tĩnh từ chối, và nói rằng cô đã có một người chồng sắp cưới, nhưng người này là Mục Vân Sinh, tạm thời cô không biết phải nói gì.
Đôi mắt của Mục Vân Sinh nằm trong một mảnh màu trắng của phòng bệnh, tối sầm lại, ánh mắt chuyên chú của hắn vẫn luôn dừng trên khuôn mặt của Lý Hoan Tình, những cảm giác bị gò bó quá mức đó không dữ dội, cũng không phun trào ra, mà như một tia quấn quanh người cô, ràng buộc chặt chẽ.
Cô dường như mới có một ảo giác, hóa ra A Sinh nhìn ánh mắt của cô là loại này.
Cô không bao giờ để ý.
"Năm đó, tờ giấy em để lại cho anh, cấp dưới của anh đã giấu đi, rồi tối hôm đó, giao dịch của anh xảy ra một chút sai lầm nên bị thương, cho đến lúc anh đi tìm em, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng em, anh bị mất máu quá nhiều, không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn em rời đi." Mục Vân Sinh nói, "Sáng hôm sau, có một tình huống ở Trung Đông là người anh em của anh bị mắc kẹt trong hang hùm nên anh bất đắc dĩ phải trở về."
Đây là một bí mật mà hắn giấu trong lòng, đó cũng là sự hối tiếc của hắn, năm đó khi hắn trở về với công việc bận rộn, dần dần quên đi chuyện này, hơn nữa tuổi trẻ, ý chí và tham vọng của hắn quan trọng hơn nhiều so với chuyện tình cảm nhi nữ thường tình, hắn không rảnh bận tâm, nên đã bỏ lỡ.
Lý Hoan Tình hồi hộp nuốt nước bọt, đổ mồ hôi tay, rồi có một tia vui mừng cùng chua xót, may mắn thay, cuối cùng cô cũng biết rằng cả hai đều có tình cảm với nhau, không phải cô yêu đơn phương, A Sinh cũng có tình cảm với cô mặc dù tình cảm này cũng không lớn, nhưng đáng được trân trọng. Điều đáng buồn là thời gian đã thay đổi, tâm trạng của nhau cũng đã đổi thay, A Sinh là một người trầm ổn và giỏi kiềm chế, khi gặp lại, anh không có ý định nói ra, anh cũng không có ý định tiếp tục cảm xúc này, cũng không muốn làm phiền cuộc sống bình yên của cô. Nhưng bây giờ lại nói ra điều đó đúng lúc anh đang suy sụp, một người đã bị mắc kẹt sâu sắc, điều này khiến cho cô có một chút hoảng loạn.
"A Sinh..." Giọng nói của Lý Hoan Tình lắp bắp, cô rất lo lắng nhưng không biết phải nói gì, dường như ngoài việc gọi tên hắn, cô cũng không biết phải nói gì, trong lòng cô tất cả mọi hương vị gì cũng đều có cả.
Cô nghĩ đến Tần Mục, người đã quan tâm cô từng ly từng tý trong mấy năm qua, mặc dù chuyện tình không có gì kinh tâm động phách, nhưng những hạnh phúc cùng vui sướng đó không thể chối bỏ, ở bên Tần Mục cô rất vui vẻ cũng đã quyết tâm gả cho Tần Mục, để được bên nhau cả đời.
Nếu vài năm trước, hắn nói những điều này cô sẽ mừng như điên.
"A Sinh, em..."
"Sau khi gặp lại, anh biết em đã có người yêu và cũng sắp kết hôn, anh không có ý định làm phiền cuộc sống của em, thế giới của anh không thích hợp với em, nếu em ở bên anh cũng không biết sẽ là chuyện vui hay là chuyện xấu, cho nên anh không cưỡng cầu. Anh vốn không muốn nói điều này, nhưng anh vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, anh đột nhiên phát hiện ra rằng mình cực kỳ ngu ngốc, điều gì phù hợp hay không phù hợp cũng chỉ là tự dối lòng mà thôi. Cho đến bây giờ, anh luôn quyết đoán, không chút do dự, đáng lẽ lúc này phải quay về New York, nhưng ở lại đến tận hôm nay, chậm chạp không về, thậm chí đã thu hút kẻ thù, sự do dự này đã phản bội anh. "
"Lúc đó, anh băn khoăn quá nhiều, tham vọng quá lớn, cho nên phần tình cảm này thiếu quyết đoán, anh luôn nghĩ rằng thời gian còn dài, anh còn có rất nhiều thời gian để nghĩ về nó, nhưng cuối cùng anh thấy rằng anh đã quá sai lầm. Hiện giờ nhận sai, có còn kịp không?"
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh