Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 192: Cô là phụ nữ của tôi (2)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Chỉ cần anh không buông tay cô liền có tin tưởng, đi đối mặt cuồng phong bạo vũ sau đó!
Quả nhiên ngay tại lúc anh vừa dứt lời, đám người tách ra thành một con đường.
Mà Lâm Vũ Thâm từ đàng xa đi tới, mắt âm trầm.
Bộ dáng anh kỳ thật cũng không tệ lắm, gien Lâm gia kỳ thật không kém. Chẳng qua người này tham lam háo sắc lại hung hãn bá đạo, đặt ở cổ đại đó chính là một nhân vật ăn chơi trác táng, đặt tại hiện đại, cũng là "Ba ta là Lý Cương".
Quyền lợi tại Lâm gia, phần lớn bị em trai Lâm Vũ Thần cướp đi, anh ta trái lại càng thêm không kiêng nể gì, dù sao, Lâm Vũ Thần chỉ là đoạt quyền kinh doanh xí nghiệp Lâm thị đi rồi nên cổ phần cùng phúc lợi cho anh ta, một xu cũng không thiếu. Ngược lại bởi vì Lâm Vũ Thần có cách kinh doanh, lợi nhuận trong tay anh ta càng thêm rồi.
Ngay từ đầu còn muốn cùng Lâm Vũ Thần cướp đoạt quyền lực, sau cùng rõ ràng buông tay chân ra hoàn toàn triệt để sa vào là một cái Nhị Thế Tổ mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, không liên quan chính sự.
Xung quanh anh ta cũng vây quanh một đám đồng bọn, đều là cùng lũ tiểu tử cùng anh hồ nháo. Trên trán tựa hồ còn có thể dấu vết khâu. Một bình rượu kia của Mộ Thanh Vũ quả thật đập anh ta rất thảm.
Nhìn đến anh ta tới đây đám người tự động tách ra một đường, nhưng mà càng thêm người cũng vây quanh tới đây.
Mộ Thanh Vũ hơi nhíu mi tâm, nhìn đến sắc mặt anh ta âm trầm, miệng vết thương trên trán như con rết giương nanh múa vuốt.
Lâm Vũ Thâm lặng im tới đây, nhìn đến Mộ Thanh Vũ trước mặt mặc váy dài màu đen, đôi môi màu tím, cách ăn mặc so với lần trước càng thêm câu hồn đoạt phách.
Lập tức anh cũng thấy được tay cô bị Lãnh Vân Lâm cầm thật chặt.
Anh ta không chút khách khí ngẩng đầu: "Lần trước, cô gái này của cậu đem đầu của tôi đập bể, ở tại bệnh viện ba ngày, khâu bảy mũi!"
Anh ta chỉ chỉ miệng vết thương trên trán.
Lãnh Vân Lâm chỉ là nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn thế nào?" Lâm Vũ Thâm cười lạnh một tiếng. "Nếu không thì nơi này còn nhiều bình rượu, cô đập bể đầu mình một phen, chỉ cần đổ máu, mặc kệ khâu mấy mũi, tôi coi như không chuyện này phát sinh quá! Bằng không...."
Anh ta nói xong, ánh mắt hướng thân thể cô bao bọc hết sức chặt vài lần, môi hơi hơi gợi lên: "Cậu đưa cô cho tôi một tháng, như vậy cũng có thể!"
Lãnh Vân Lâm còn chưa nói, Mộ Thanh Vũ liền không vụn hừ một tiếng.
Cô còn tưởng rằng Lâm Vũ Thâm có thể nói ra lời gì quá đáng a, không nghĩ tới, anh ta chỉ là một phen như thế này, thật sự là, để cho cô có chút thất vọng a!
Nếu đã không lo lắng hậu chiêu của anh ta, hơn nữa Lãnh Vân Lâm đem ngón tay cô nắm chặt, lòng bàn tay thô ráp kia tựa hồ cấp cô dũng khí cùng lực lượng.
Đầu cô vừa lệch, mấy sợi tóc bay xuống tung bay trong không trung, khóe mắt cô nhíu lại, một cỗ hồn nhiên thiên thành mị hoặc từ giữa lông mày cô đổ xuống mà ra. Môi màu đỏ tím, tóc lay động trong gió, phát ra hương thơm thẳm lặng: "Hừ, tôi còn tưởng rằng đại thiếu gia Lâm gia có cái bản lĩnh gì, không nghĩ tới cũng chỉ là như vậy mà thôi! Xem ra là một bình rượu kia đập bể còn chưa đủ nặng!"
Lúc cô an tĩnh lại vẫn chỉ là một cái bình hoa vóc người đẹp bộ dáng xinh đẹp, mà hiện tại cô vừa nói, ngược lại đem khí thế của cô toàn bộ hiện lên!
Cô hung hãn, cô cuồng ngạo, cô tự cao tự đại!
Lại cứ đem quyến rũ của cô, diêm dúa loè loẹt của cô bày ra mười đủ mười!
Chỉ cần anh không buông tay cô liền có tin tưởng, đi đối mặt cuồng phong bạo vũ sau đó!
Quả nhiên ngay tại lúc anh vừa dứt lời, đám người tách ra thành một con đường.
Mà Lâm Vũ Thâm từ đàng xa đi tới, mắt âm trầm.
Bộ dáng anh kỳ thật cũng không tệ lắm, gien Lâm gia kỳ thật không kém. Chẳng qua người này tham lam háo sắc lại hung hãn bá đạo, đặt ở cổ đại đó chính là một nhân vật ăn chơi trác táng, đặt tại hiện đại, cũng là "Ba ta là Lý Cương".
Quyền lợi tại Lâm gia, phần lớn bị em trai Lâm Vũ Thần cướp đi, anh ta trái lại càng thêm không kiêng nể gì, dù sao, Lâm Vũ Thần chỉ là đoạt quyền kinh doanh xí nghiệp Lâm thị đi rồi nên cổ phần cùng phúc lợi cho anh ta, một xu cũng không thiếu. Ngược lại bởi vì Lâm Vũ Thần có cách kinh doanh, lợi nhuận trong tay anh ta càng thêm rồi.
Ngay từ đầu còn muốn cùng Lâm Vũ Thần cướp đoạt quyền lực, sau cùng rõ ràng buông tay chân ra hoàn toàn triệt để sa vào là một cái Nhị Thế Tổ mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, không liên quan chính sự.
Xung quanh anh ta cũng vây quanh một đám đồng bọn, đều là cùng lũ tiểu tử cùng anh hồ nháo. Trên trán tựa hồ còn có thể dấu vết khâu. Một bình rượu kia của Mộ Thanh Vũ quả thật đập anh ta rất thảm.
Nhìn đến anh ta tới đây đám người tự động tách ra một đường, nhưng mà càng thêm người cũng vây quanh tới đây.
Mộ Thanh Vũ hơi nhíu mi tâm, nhìn đến sắc mặt anh ta âm trầm, miệng vết thương trên trán như con rết giương nanh múa vuốt.
Lâm Vũ Thâm lặng im tới đây, nhìn đến Mộ Thanh Vũ trước mặt mặc váy dài màu đen, đôi môi màu tím, cách ăn mặc so với lần trước càng thêm câu hồn đoạt phách.
Lập tức anh cũng thấy được tay cô bị Lãnh Vân Lâm cầm thật chặt.
Anh ta không chút khách khí ngẩng đầu: "Lần trước, cô gái này của cậu đem đầu của tôi đập bể, ở tại bệnh viện ba ngày, khâu bảy mũi!"
Anh ta chỉ chỉ miệng vết thương trên trán.
Lãnh Vân Lâm chỉ là nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn thế nào?" Lâm Vũ Thâm cười lạnh một tiếng. "Nếu không thì nơi này còn nhiều bình rượu, cô đập bể đầu mình một phen, chỉ cần đổ máu, mặc kệ khâu mấy mũi, tôi coi như không chuyện này phát sinh quá! Bằng không...."
Anh ta nói xong, ánh mắt hướng thân thể cô bao bọc hết sức chặt vài lần, môi hơi hơi gợi lên: "Cậu đưa cô cho tôi một tháng, như vậy cũng có thể!"
Lãnh Vân Lâm còn chưa nói, Mộ Thanh Vũ liền không vụn hừ một tiếng.
Cô còn tưởng rằng Lâm Vũ Thâm có thể nói ra lời gì quá đáng a, không nghĩ tới, anh ta chỉ là một phen như thế này, thật sự là, để cho cô có chút thất vọng a!
Nếu đã không lo lắng hậu chiêu của anh ta, hơn nữa Lãnh Vân Lâm đem ngón tay cô nắm chặt, lòng bàn tay thô ráp kia tựa hồ cấp cô dũng khí cùng lực lượng.
Đầu cô vừa lệch, mấy sợi tóc bay xuống tung bay trong không trung, khóe mắt cô nhíu lại, một cỗ hồn nhiên thiên thành mị hoặc từ giữa lông mày cô đổ xuống mà ra. Môi màu đỏ tím, tóc lay động trong gió, phát ra hương thơm thẳm lặng: "Hừ, tôi còn tưởng rằng đại thiếu gia Lâm gia có cái bản lĩnh gì, không nghĩ tới cũng chỉ là như vậy mà thôi! Xem ra là một bình rượu kia đập bể còn chưa đủ nặng!"
Lúc cô an tĩnh lại vẫn chỉ là một cái bình hoa vóc người đẹp bộ dáng xinh đẹp, mà hiện tại cô vừa nói, ngược lại đem khí thế của cô toàn bộ hiện lên!
Cô hung hãn, cô cuồng ngạo, cô tự cao tự đại!
Lại cứ đem quyến rũ của cô, diêm dúa loè loẹt của cô bày ra mười đủ mười!
Tác giả :
Bích Ngọc Tiêu