Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh
Chương 27: Ngô Du đã trở về
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng mà chiếu vào trong xe, Triệu Tiểu Chiêu lấy tay ngăn trở ánh mặt trời, giật tóc đuôi ngựa vướng bận phía sau ót, tùy ý mà khuấy động vài cái, híp mắt thiêm thiếp ngủ.
Tiểu Lý từ kính chiếu hậu nhìn về phía cô gái mặc áo màu xanh nhat đang ngồi ngủ ở phía sau.
Cô gái mặc áo T-shirt ngắn tay màu xanh trắng, là một đồng phục được thống nhất. Mái tóc đen bóng có chút lộn xộn mà tán lạc tại trên trán, đầu vai, cánh tay trắng nõn tinh tế lộ ra ở bên ngoài, khuôn mặt trong ánh sáng giống như sữa bò tinh khiết không dính bẩn. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút nét trẻ con mập mạp, lộ ra chút ngây thơ, nhưng mà dung nhan tinh xảo kia so với những người con lai đều dễ nhìn hơn.
Cô gái này lớn lên thật sự là duyên dáng, trách không được ông chủ nhỏ suốt ngày điện thoại hơn mười lần, chính là để đốc thúc ông chủ Tạ giám sát chặt chẽ cô ấy. Chậc chậc chậc, hắn nhìn bụng mình gần như muốn phát tướng, thở dài, nếu là hắn trẻ khoảng 20 tuổi, vậy khẳng định cũng thử theo đuổi xem.
"Triệu tiểu thư, đã đến." Tiểu Lý dừng xe trước cửa quán Hương Hiên, giúp đỡ Triệu Tiểu Chiêu mở cửa xe.
"A." Triệu Tiểu Chiêu vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ.
Triệu Tiểu Chiêu dụi mắt, cầm túi sách lên, vùi đầu liền đi vào trong.
"Triệu tiểu thư, cẩn thận ——!"
Tiểu Lý vừa ngồi trở lại xe, liền thấy Triệu Tiểu Chiêu cúi đầu đi tới, mắt thấy sẽ đụng vào cửa thủy tinh, hắn sợ tới mức hô to.
Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện ở trước.cửa thủy tinh
Sau đó liền thấy đầu Triệu Tiểu Chiêu đụng vào trong ngực người này.
Một bàn tay to nhẹ nhàng vuốt đầu tóc rối bời của Triệu Tiểu Chiêu, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng khoan khoái lại lộ ra bất đắc dĩ từ đỉnh đầu Triệu Tiểu Chiêu truyền đến.
“Sau không chăm sóc tốt cho bản thân vậy.”.
Tìm giọng nói, Triệu Tiểu Chiêu chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi mắt xanh nhạt tràn đầy ánh sáng nhu hòa, hắn nhẹ cười khẽ, ẩn chứa cưng chiều khôn cùng: "Triệu Tiểu Chiêu, đã lâu không gặp."
Người tới thân cao như một bóng ma trùm xuống, thấy không rõ mặt.
Triệu Tiểu Chiêu lui ra phía sau một bước, lui nữa sau một bước.
Rốt cuộc thấy rõ người tới.
Thân người rất cao, Triệu Tiểu Chiêu từ khi tới thời kỳ trưởng thành, đã có 162cm, so với nam sinh cùng lớp cũng không sai biệt lắm, nhưng mà so sánh với người này lại kém một cái đầu.
Hắn có màu da lúa mạch, hai mắt trong veo, lông mày đen như mực, trên môi mỏng mang theo một chút vui vẻ, khi nhìn vào làm cho người ta không khỏi sinh ra ý thân cận. dáng người hắn cân xứng, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng đen thoải mái, rồi lại làm cho người ta có một cảm giác đặc biệt như ánh mặt trời.
"Thình thịch thình thịch."
Triệu Tiểu Chiêu cảm giác trái tim mình khó được kích động lại thình thình thịch nhảy kịch liệt.
Thật sự là người con trai này —— Thật đẹp!
Triệu Tiểu Chiêu lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, cô hắng giọng nói: "Không biết anh đẹp trai đây họ gì? Là người nơi nào? Đã gặp qua tiểu nữ khi nào và chia tay lúc nào?"
Người con trai đối diện cười rộ lên.
khóe mắt hơi hơi nheo lại mang ra một đám nếp nhăn trên mặt thật đẹp mắt khi cười, tâm tình hắn khoan khoái dễ chịu mà vang rộng hai tay ôm Triệu Tiểu Chiêu. Hắn xoay người, lấy má trái của mình dán sát vào má phải Triệu Tiểu Chiêu, nhẹ nhàng cọ sát.
"Anh rất nhờ em, Triệu Tiểu Chiêu."
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như gió xuân quất vào mặt, như sao đêm hè, làm rối loạn lòng người.
Triệu Tiểu Chiêu nhất thời bị mê hoặc, lại quên giãy giụa.
Mùi vị trên người người thiếu niên này thật dễ ngửi.
Ngọt ngào, giống như mùi vị mật đường.
Đường phố xa xa xe tới xe đi, cửa ra vào người ra ra vào vào, tiếng người, tiếng xe, tiếng gió, giống như tất cả đều không còn âm thanh gì rồi, Triệu Tiểu Chiêu nghĩ thầm, đã xong, đã xong, thiếu niên này chính là loại hình mẫu mà cô yêu thích tận sâu trong đáy lòng đây mà!
Thời gian hình như chỉ qua một giây, lại giống như qua một thế kỷ. rốt cuộc Triệu Tiểu Chiêu nhớ tới, bọn họ đây là đang ở cửa lớn a! Khi cô nhớ tới thời điểm phải phản kháng, lại phát hiện hai cánh tay thiếu niên này ôm lấy cô đặc biệt có kỹ xảo mà hạn chế hành động của cô. Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể động chân dùng sức mạnh.
Cô nhắm trúng đũng quần của hắn, muốn tặng hắn một kích trí mạng.
Đáng tiếc, thiếu niên giống như nhìn thấu tâm tư của cô, chân trái đưa lên ngăn trở hành động của cô.
"Triệu Tiểu Chiêu, nhiều năm không gặp như vậy, mà em vẫn còn nghịch ngợm!"
Thiếu niên chậm chạp kề sát mặt Triệu Tiểu Chiêu, trong lúc Triệu Tiểu Chiêu bất ngờ không đề phòng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lướt qua môi cô.
"Ba ~ "
Hơi thở triền miên quấn lấy...
Hai tai Triệu Tiểu Chiêu chậm rãi biến thành màu đỏ.
"Anh!" vũ lực của Triệu Tiểu Chiêu không sánh bằng hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng hắn.
Nhưng mà thiếu niên cũng không để ý, cười khẽ với Triệu Tiểu Chiêu, sau đó ôm bờ vai của cô, mang theo Triệu Tiểu Chiêu không tình nguyện đi vào trong quán Hương Hiên.
"Này, anh buông tay ra, bị người khác trông thấy, thật xấu hổ a!"
"Không cần lo lắng, em nhìn xung quanh xem."
Thiếu niên hơi hơi xoay người, hai tay đặt ở trên vai Triệu Tiểu Chiêu, trực tiếp xoay người Triệu Tiểu Chiêu vòng một cái.
Ồ? Vẻ mặt người xung quanh vẫn bình thường, tất cả vội vàng thì vội vàng, ai làm gì thì lo làm đó, đối với hành vi của bọn họ một chút cũng không quan tâm.
Thật sự là kỳ quái.
trong lòng Triệu Tiểu Chiêu nghi hoặc, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên này, vẻ mặt hắn vẫn thong dong bình tĩnh, hiển nhiên đây là đương nhiên.
"Đi thôi! Đồ ăn bọn họ đã dọn lên ăn gần xong, nếu không đi vào, hai ta cũng chỉ có thể húp nước canh quá." Thiếu niên cầm chặt cổ tay Triệu Tiểu Chiêu, lôi kéo cô đi đến ghế lô.
Vừa mở ghế lô.ra
Một luồng hỗn tạp mùi vị nguyên liệu đồ ăn hơi lạnh liền nhào vào trên mặt Triệu Tiểu Chiêu.
"Phùng Tinh Tinh, rốt cuộc cậu có khẩu vị như thế nào hả, gọi nhiều như vậy, mùi vị nồng còn mãnh liệt như vậy." Triệu Tiểu Chiêu thấy cảnh bên trong phòng, cau mày cẩu thả hô.
Phùng Tinh Tinh liếc mắt Triệu Tiểu Chiêu, ánh mắt lướt qua tay kia đang giữ cổ tay Triệu Tiểu Chiêu, nhún nhún vai: "Không nhiều không ít, liền mười món."
"Menu đâu?" Triệu Tiểu Chiêu chọn lấy vị trí bên cạnh Phùng Tinh Tinh ngồi xuống, rất quen hỏi.
Phùng Tinh Tinh tiện tay cầm qua một quyển menu liền ném cho Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu vừa nhìn menu vừa lặng lẽ cùng Phùng Tinh Tinh nói chuyện: "Người cùng vào với tớ, bầy giờ ngồi ở bên cạnh chú Tạ, người con trai đang nói chuyện vui vẻ là ai vậy?"
"Phốc ——!"
Phùng Tinh Tinh phun gan heo trong miệng vào trong một chén canh chua cá.
Triệu Tiểu Chiêu không chịu nổi mà đem chén canh chua cá này đổ lên trước mặt Phùng Tinh Tinh: "Ác như vậy, cậu mau ăn hết chén này đi!"
"Cậu không nhận ra hăn?" Phùng Tinh Tinh rất im lặng hỏi.
"Trước kia có quen biết hắn sao? Sao một chút ấn tượng cũng không có vậy." Triệu Tiểu Chiêu cũng rất im lặng.
Phùng Tinh Tinh dùng giấy khăn lau khóe miệng, trong đầu hiểu rõ, 7 năm không gặp, Ngô Du thay đổi lớn như vậy, nếu không phải kiếp trước cô đã gặp hắn, thì theo độ thay đổi này cho dù cô cầm kính lúp cô cũng không nhận ra được.
"Nhận không ra coi như xong." Phùng Tinh Tinh tiếp tục ăn ăn ăn.
Triệu Tiểu Chiêu cũng nhét đồ ăn vào miệng mình hỏi: "Hắn tên gì?"
tròng mắt Phùng Tinh Tinh dạo qua một vòng, trong đầu muốn trêu cô: "peter."
Triệu Tiểu Chiêu lặng lẽ niệm mấy lần, có lẽ nhớ không nổi gặp qua người này ở đâu, cô hơi hơi cúi đầu, nhìn qua Ngô Du đang cùng Tạ Trí nói chuyện phiếm, ngơ ngác nghĩ: Giống như có chút quen mặt, gặp qua ở đâu đây?
Bên kia, Tạ Trí Hòa cùng Ngô Du hai người gặp mặt liền ôm một cái, Tạ Trí vỗ vỗ bả vai Ngô Du, rất là vui mừng: "Năm trước dượng gặp con, con cao bằng dượng không sai biệt cho lắm, bây giờ lại so với dượng cao hơn nữa cái đầu, hơn nửa năm không gặp lại dài không ít!"
Ngô Du ôn hòa cười cười: "Đúng là thời điểm dáng người cao không ít, con còn muốn chúc mừng dượng, đã gặp được mùa xuân thứ hai rồi."
Tạ Trí Hòa nhắc tới chuyện này cũng giơ lên nụ cười hạnh phúc: "Cô ấy ở ngành giải trí dập dềnh nhiều năm như vậy, lại xảy ra nhiều chuyện nhe vậy, cũng nên cho cô ấy một mái nhà yên ổn."
Ngô Du cười cười, gật đầu nói: "Cô ấy đúng là một cô gái tốt."
Sau đó liền trầm mặc.
Tạ Trí Hòa nhìn Ngô Du đã trầm mặc, cũng hiểu được đề tài này không thích hợp trò chuyện nhiều, dù sao năm đó vợ của hắn cùng mẹ Ngô Du từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình rất sâu, Ngô Du cùng vợ hắn trước đó cũng rất hòa hợp. Hiện tại hắn muốn kết hôn với người phụ nữ khác, đối với Ngô Du mà nói, trong lòng luôn chút ít xa cách.
Tạ Trí Hoad nghĩ tới đây, cũng không nói thêm lời, ngược lại mời Phùng Tinh Tinh cùng Triệu Tiểu Chiêu: "Đến đến đến, ăn nhiều một chút, không đủ lại gọi, đừng khách khí với chú Tạ."
"Chúng con mới không khách khí." Hai người đồng thanh nói.
"Ha ha, hai cô gái nhỏ, thật là ăn ý, lần này cần diễn vai đối thủ, còn là tiết mục đồng thời yêu một người đàn ông, có tiêu hóa được không?" Tạ Trí cùng gắp một miếng măng, đặt ở trong miệng nhai nhai, trên mặt dáng tươi cười hỏi.
Triệu Tiểu Chiêu cùng Phùng Tinh Tinh liếc nhau một cái, nhìn nhau mà cười.
Vai diễn này thật sự là hai người bọn họ diễn theo số lượng yêu cầu, hôm nay hai người bọn họ cũng không phải là quan hệ như vậy.
Tạ Trí Hòa nhìn vẻ mặt hai người, nhíu lông mày: "Hai cô gái nhỏ đây là có vẻ mặt gì đây?"
Triệu Tiểu Chiêu nuốt xuống miệng đầy đồ ăn, đắc ý nói: "Chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay!"
"Con bé này thật tự tin, ngược lại Tinh Tinh chú không lo lắng, tuy rằng cin và con bé cùng tuổi, nhưng cũng diễn qua rất nhiều kịch bản truyền hình điện ảnh rồi, cũng coi như một kinh nghiệm lão luyện, chỉ là Tiểu Chiêu con chưa có trải qua việc yêu đương? tính cách Triệu Mặc ngược lại là rất giống con, vui vẻ như ánh mặt trời, đáng yêu, cũng có một chút khó, người ta là theo đuổi nhân vật nam chính, từ nhỏ đến lớn chú Tạ chỉ thấy người khác theo đuổi con, cho nên con có được không?" Tạ Trí Hòa trêu chọc Triệu Tiểu Chiêu.
"Chưa từng ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao?Chú Tạ chú hãy chờ xem, vai diễn của con khẳng định sẽ tạo thành một dấu ấn đó." Triệu Tiểu Chiêu cầm chặt móng vuốt trắng nõn của bản thân, bởi vì miệng đầy đồ ăn hàm hồ nói.
Ngồi ở một bên Ngô Du không có lên tiếng nhìn Triệu Tiểu Chiêu giống như con chuột khoét kho thóc ăn đầy đồ ăn tới trống ra quai hàm, cười híp mắt nghe cô nói, hắn vắng mặt 7 năm, bây giờ đã trở về, chỉ cảm thấy cây cải đỏ ngây ngô năm nào hôm nay đã biến thành thiếu nữ uyển chuyển, nhìn thế nào cũng không đủ.
Bây giờ nghe Tạ Trí Hòa nói, hắn nở nụ cười.
Kịch bản này vốn là vì tư tâm của hắn cho nên mới làm cho đến diễn Triệu Tiểu Chiêu vai này.
Phải hành động rồi làm gì, hắn chỉ là muốn hưởng thụ sự theo đuổi của Triệu Tiểu Chiêu đối với hắn.
Đều nói, bởi vì trêu chọc mà sinh tình, hắn đi 7 năm, thay đôi thành bộ dáng hôm nay, trong lúc đó có rất nhiều cơ hội có thể ở chung với Triệu Tiểu Chiêu, nhưng mà hắn chỉ là lựa chọn xa xa nhìn cô vài lần, mà không xuất hiện ở trước mắt của cô, vì có thể cố gắng tạo cho Triệu Tiểu Chiêu sự rung động lớn nhất, có thể một lần hành động hạ gục trái tim của cô.
Cơm ăn đến một nửa, Tạ Trí Hòa cùng Phùng Tinh Tinh rất có ăn ý chọn đủ loại lý do vụng trộm rời tiệc.
Triệu Tiểu Chiêu đợi trái đợi phải cũng chờ không đến chú Tạ cùng Phùng Tinh Tinh, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn.
Reng, reng.
Phùng Tinh Tinh: Chú Tạ dẫn tớ đi về trước, cậu cùng peter làm quen với nhau thật vui vẻ nhé, vì tác phẩm đầu tay của cậu mà đặt nền móng, 88~ xoát tình cảm đi nhé~~~
Triệu Tiểu Chiêu dùng sức nhấn tắt tin tức.
Phùng Tinh Tinh dễ tính như vậy, thậm chí ngay cả chú Tạ cũng lừa người như vậy!
Nhìn bộ dạng Triệu Tiểu Chiêu thở phì phì, tâm Ngô Du ngứa ngáy.
thân thể thiếu nữ tuy rằng còn rất non nớt, thế nhưng là so với cây cải đỏ trước kia, bây giờ lại hấp dẫn Ngô Du, dù sao hormone bài tiết, làm cho thiếu niên Ngô Du rất có xúc động a!
"Tiểu thư xinh đẹp, có muốn cùng đi bên ngoài nhìn cảnh đêm hay không?"
"Muốn xem cảnh đêm, vậy đi đỉnh núi thái bình Hồng Kông, ngồi tàu điện chỗ đó đi lên, vượt qua mới có cảm giác." Triệu Tiểu Chiêu nhớ tới trước khi bản thân trùng sinh, vừa vặn thấy số đặc biệt《runningman 》 Hồng Kông, cảnh đêm bên trong Hồng Kông khiến cho cô muốn hướng tới.
"Hồng Kông hả? Triệu Tiểu Chiêu, ngày mai là Chủ nhật rồi."
Ngô Du mở trừng hai mắt nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu, bầu không khí vi diệu này làm cho cả người Triệu Tiểu Chiêu tóc gáy đều cảnh giác mà dựng lên.
"Anh muốn làm gì?!"
Tiểu Lý từ kính chiếu hậu nhìn về phía cô gái mặc áo màu xanh nhat đang ngồi ngủ ở phía sau.
Cô gái mặc áo T-shirt ngắn tay màu xanh trắng, là một đồng phục được thống nhất. Mái tóc đen bóng có chút lộn xộn mà tán lạc tại trên trán, đầu vai, cánh tay trắng nõn tinh tế lộ ra ở bên ngoài, khuôn mặt trong ánh sáng giống như sữa bò tinh khiết không dính bẩn. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút nét trẻ con mập mạp, lộ ra chút ngây thơ, nhưng mà dung nhan tinh xảo kia so với những người con lai đều dễ nhìn hơn.
Cô gái này lớn lên thật sự là duyên dáng, trách không được ông chủ nhỏ suốt ngày điện thoại hơn mười lần, chính là để đốc thúc ông chủ Tạ giám sát chặt chẽ cô ấy. Chậc chậc chậc, hắn nhìn bụng mình gần như muốn phát tướng, thở dài, nếu là hắn trẻ khoảng 20 tuổi, vậy khẳng định cũng thử theo đuổi xem.
"Triệu tiểu thư, đã đến." Tiểu Lý dừng xe trước cửa quán Hương Hiên, giúp đỡ Triệu Tiểu Chiêu mở cửa xe.
"A." Triệu Tiểu Chiêu vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ.
Triệu Tiểu Chiêu dụi mắt, cầm túi sách lên, vùi đầu liền đi vào trong.
"Triệu tiểu thư, cẩn thận ——!"
Tiểu Lý vừa ngồi trở lại xe, liền thấy Triệu Tiểu Chiêu cúi đầu đi tới, mắt thấy sẽ đụng vào cửa thủy tinh, hắn sợ tới mức hô to.
Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện ở trước.cửa thủy tinh
Sau đó liền thấy đầu Triệu Tiểu Chiêu đụng vào trong ngực người này.
Một bàn tay to nhẹ nhàng vuốt đầu tóc rối bời của Triệu Tiểu Chiêu, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng khoan khoái lại lộ ra bất đắc dĩ từ đỉnh đầu Triệu Tiểu Chiêu truyền đến.
“Sau không chăm sóc tốt cho bản thân vậy.”.
Tìm giọng nói, Triệu Tiểu Chiêu chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi mắt xanh nhạt tràn đầy ánh sáng nhu hòa, hắn nhẹ cười khẽ, ẩn chứa cưng chiều khôn cùng: "Triệu Tiểu Chiêu, đã lâu không gặp."
Người tới thân cao như một bóng ma trùm xuống, thấy không rõ mặt.
Triệu Tiểu Chiêu lui ra phía sau một bước, lui nữa sau một bước.
Rốt cuộc thấy rõ người tới.
Thân người rất cao, Triệu Tiểu Chiêu từ khi tới thời kỳ trưởng thành, đã có 162cm, so với nam sinh cùng lớp cũng không sai biệt lắm, nhưng mà so sánh với người này lại kém một cái đầu.
Hắn có màu da lúa mạch, hai mắt trong veo, lông mày đen như mực, trên môi mỏng mang theo một chút vui vẻ, khi nhìn vào làm cho người ta không khỏi sinh ra ý thân cận. dáng người hắn cân xứng, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng đen thoải mái, rồi lại làm cho người ta có một cảm giác đặc biệt như ánh mặt trời.
"Thình thịch thình thịch."
Triệu Tiểu Chiêu cảm giác trái tim mình khó được kích động lại thình thình thịch nhảy kịch liệt.
Thật sự là người con trai này —— Thật đẹp!
Triệu Tiểu Chiêu lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, cô hắng giọng nói: "Không biết anh đẹp trai đây họ gì? Là người nơi nào? Đã gặp qua tiểu nữ khi nào và chia tay lúc nào?"
Người con trai đối diện cười rộ lên.
khóe mắt hơi hơi nheo lại mang ra một đám nếp nhăn trên mặt thật đẹp mắt khi cười, tâm tình hắn khoan khoái dễ chịu mà vang rộng hai tay ôm Triệu Tiểu Chiêu. Hắn xoay người, lấy má trái của mình dán sát vào má phải Triệu Tiểu Chiêu, nhẹ nhàng cọ sát.
"Anh rất nhờ em, Triệu Tiểu Chiêu."
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như gió xuân quất vào mặt, như sao đêm hè, làm rối loạn lòng người.
Triệu Tiểu Chiêu nhất thời bị mê hoặc, lại quên giãy giụa.
Mùi vị trên người người thiếu niên này thật dễ ngửi.
Ngọt ngào, giống như mùi vị mật đường.
Đường phố xa xa xe tới xe đi, cửa ra vào người ra ra vào vào, tiếng người, tiếng xe, tiếng gió, giống như tất cả đều không còn âm thanh gì rồi, Triệu Tiểu Chiêu nghĩ thầm, đã xong, đã xong, thiếu niên này chính là loại hình mẫu mà cô yêu thích tận sâu trong đáy lòng đây mà!
Thời gian hình như chỉ qua một giây, lại giống như qua một thế kỷ. rốt cuộc Triệu Tiểu Chiêu nhớ tới, bọn họ đây là đang ở cửa lớn a! Khi cô nhớ tới thời điểm phải phản kháng, lại phát hiện hai cánh tay thiếu niên này ôm lấy cô đặc biệt có kỹ xảo mà hạn chế hành động của cô. Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể động chân dùng sức mạnh.
Cô nhắm trúng đũng quần của hắn, muốn tặng hắn một kích trí mạng.
Đáng tiếc, thiếu niên giống như nhìn thấu tâm tư của cô, chân trái đưa lên ngăn trở hành động của cô.
"Triệu Tiểu Chiêu, nhiều năm không gặp như vậy, mà em vẫn còn nghịch ngợm!"
Thiếu niên chậm chạp kề sát mặt Triệu Tiểu Chiêu, trong lúc Triệu Tiểu Chiêu bất ngờ không đề phòng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lướt qua môi cô.
"Ba ~ "
Hơi thở triền miên quấn lấy...
Hai tai Triệu Tiểu Chiêu chậm rãi biến thành màu đỏ.
"Anh!" vũ lực của Triệu Tiểu Chiêu không sánh bằng hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng hắn.
Nhưng mà thiếu niên cũng không để ý, cười khẽ với Triệu Tiểu Chiêu, sau đó ôm bờ vai của cô, mang theo Triệu Tiểu Chiêu không tình nguyện đi vào trong quán Hương Hiên.
"Này, anh buông tay ra, bị người khác trông thấy, thật xấu hổ a!"
"Không cần lo lắng, em nhìn xung quanh xem."
Thiếu niên hơi hơi xoay người, hai tay đặt ở trên vai Triệu Tiểu Chiêu, trực tiếp xoay người Triệu Tiểu Chiêu vòng một cái.
Ồ? Vẻ mặt người xung quanh vẫn bình thường, tất cả vội vàng thì vội vàng, ai làm gì thì lo làm đó, đối với hành vi của bọn họ một chút cũng không quan tâm.
Thật sự là kỳ quái.
trong lòng Triệu Tiểu Chiêu nghi hoặc, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên này, vẻ mặt hắn vẫn thong dong bình tĩnh, hiển nhiên đây là đương nhiên.
"Đi thôi! Đồ ăn bọn họ đã dọn lên ăn gần xong, nếu không đi vào, hai ta cũng chỉ có thể húp nước canh quá." Thiếu niên cầm chặt cổ tay Triệu Tiểu Chiêu, lôi kéo cô đi đến ghế lô.
Vừa mở ghế lô.ra
Một luồng hỗn tạp mùi vị nguyên liệu đồ ăn hơi lạnh liền nhào vào trên mặt Triệu Tiểu Chiêu.
"Phùng Tinh Tinh, rốt cuộc cậu có khẩu vị như thế nào hả, gọi nhiều như vậy, mùi vị nồng còn mãnh liệt như vậy." Triệu Tiểu Chiêu thấy cảnh bên trong phòng, cau mày cẩu thả hô.
Phùng Tinh Tinh liếc mắt Triệu Tiểu Chiêu, ánh mắt lướt qua tay kia đang giữ cổ tay Triệu Tiểu Chiêu, nhún nhún vai: "Không nhiều không ít, liền mười món."
"Menu đâu?" Triệu Tiểu Chiêu chọn lấy vị trí bên cạnh Phùng Tinh Tinh ngồi xuống, rất quen hỏi.
Phùng Tinh Tinh tiện tay cầm qua một quyển menu liền ném cho Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu vừa nhìn menu vừa lặng lẽ cùng Phùng Tinh Tinh nói chuyện: "Người cùng vào với tớ, bầy giờ ngồi ở bên cạnh chú Tạ, người con trai đang nói chuyện vui vẻ là ai vậy?"
"Phốc ——!"
Phùng Tinh Tinh phun gan heo trong miệng vào trong một chén canh chua cá.
Triệu Tiểu Chiêu không chịu nổi mà đem chén canh chua cá này đổ lên trước mặt Phùng Tinh Tinh: "Ác như vậy, cậu mau ăn hết chén này đi!"
"Cậu không nhận ra hăn?" Phùng Tinh Tinh rất im lặng hỏi.
"Trước kia có quen biết hắn sao? Sao một chút ấn tượng cũng không có vậy." Triệu Tiểu Chiêu cũng rất im lặng.
Phùng Tinh Tinh dùng giấy khăn lau khóe miệng, trong đầu hiểu rõ, 7 năm không gặp, Ngô Du thay đổi lớn như vậy, nếu không phải kiếp trước cô đã gặp hắn, thì theo độ thay đổi này cho dù cô cầm kính lúp cô cũng không nhận ra được.
"Nhận không ra coi như xong." Phùng Tinh Tinh tiếp tục ăn ăn ăn.
Triệu Tiểu Chiêu cũng nhét đồ ăn vào miệng mình hỏi: "Hắn tên gì?"
tròng mắt Phùng Tinh Tinh dạo qua một vòng, trong đầu muốn trêu cô: "peter."
Triệu Tiểu Chiêu lặng lẽ niệm mấy lần, có lẽ nhớ không nổi gặp qua người này ở đâu, cô hơi hơi cúi đầu, nhìn qua Ngô Du đang cùng Tạ Trí nói chuyện phiếm, ngơ ngác nghĩ: Giống như có chút quen mặt, gặp qua ở đâu đây?
Bên kia, Tạ Trí Hòa cùng Ngô Du hai người gặp mặt liền ôm một cái, Tạ Trí vỗ vỗ bả vai Ngô Du, rất là vui mừng: "Năm trước dượng gặp con, con cao bằng dượng không sai biệt cho lắm, bây giờ lại so với dượng cao hơn nữa cái đầu, hơn nửa năm không gặp lại dài không ít!"
Ngô Du ôn hòa cười cười: "Đúng là thời điểm dáng người cao không ít, con còn muốn chúc mừng dượng, đã gặp được mùa xuân thứ hai rồi."
Tạ Trí Hòa nhắc tới chuyện này cũng giơ lên nụ cười hạnh phúc: "Cô ấy ở ngành giải trí dập dềnh nhiều năm như vậy, lại xảy ra nhiều chuyện nhe vậy, cũng nên cho cô ấy một mái nhà yên ổn."
Ngô Du cười cười, gật đầu nói: "Cô ấy đúng là một cô gái tốt."
Sau đó liền trầm mặc.
Tạ Trí Hòa nhìn Ngô Du đã trầm mặc, cũng hiểu được đề tài này không thích hợp trò chuyện nhiều, dù sao năm đó vợ của hắn cùng mẹ Ngô Du từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình rất sâu, Ngô Du cùng vợ hắn trước đó cũng rất hòa hợp. Hiện tại hắn muốn kết hôn với người phụ nữ khác, đối với Ngô Du mà nói, trong lòng luôn chút ít xa cách.
Tạ Trí Hoad nghĩ tới đây, cũng không nói thêm lời, ngược lại mời Phùng Tinh Tinh cùng Triệu Tiểu Chiêu: "Đến đến đến, ăn nhiều một chút, không đủ lại gọi, đừng khách khí với chú Tạ."
"Chúng con mới không khách khí." Hai người đồng thanh nói.
"Ha ha, hai cô gái nhỏ, thật là ăn ý, lần này cần diễn vai đối thủ, còn là tiết mục đồng thời yêu một người đàn ông, có tiêu hóa được không?" Tạ Trí cùng gắp một miếng măng, đặt ở trong miệng nhai nhai, trên mặt dáng tươi cười hỏi.
Triệu Tiểu Chiêu cùng Phùng Tinh Tinh liếc nhau một cái, nhìn nhau mà cười.
Vai diễn này thật sự là hai người bọn họ diễn theo số lượng yêu cầu, hôm nay hai người bọn họ cũng không phải là quan hệ như vậy.
Tạ Trí Hòa nhìn vẻ mặt hai người, nhíu lông mày: "Hai cô gái nhỏ đây là có vẻ mặt gì đây?"
Triệu Tiểu Chiêu nuốt xuống miệng đầy đồ ăn, đắc ý nói: "Chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay!"
"Con bé này thật tự tin, ngược lại Tinh Tinh chú không lo lắng, tuy rằng cin và con bé cùng tuổi, nhưng cũng diễn qua rất nhiều kịch bản truyền hình điện ảnh rồi, cũng coi như một kinh nghiệm lão luyện, chỉ là Tiểu Chiêu con chưa có trải qua việc yêu đương? tính cách Triệu Mặc ngược lại là rất giống con, vui vẻ như ánh mặt trời, đáng yêu, cũng có một chút khó, người ta là theo đuổi nhân vật nam chính, từ nhỏ đến lớn chú Tạ chỉ thấy người khác theo đuổi con, cho nên con có được không?" Tạ Trí Hòa trêu chọc Triệu Tiểu Chiêu.
"Chưa từng ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao?Chú Tạ chú hãy chờ xem, vai diễn của con khẳng định sẽ tạo thành một dấu ấn đó." Triệu Tiểu Chiêu cầm chặt móng vuốt trắng nõn của bản thân, bởi vì miệng đầy đồ ăn hàm hồ nói.
Ngồi ở một bên Ngô Du không có lên tiếng nhìn Triệu Tiểu Chiêu giống như con chuột khoét kho thóc ăn đầy đồ ăn tới trống ra quai hàm, cười híp mắt nghe cô nói, hắn vắng mặt 7 năm, bây giờ đã trở về, chỉ cảm thấy cây cải đỏ ngây ngô năm nào hôm nay đã biến thành thiếu nữ uyển chuyển, nhìn thế nào cũng không đủ.
Bây giờ nghe Tạ Trí Hòa nói, hắn nở nụ cười.
Kịch bản này vốn là vì tư tâm của hắn cho nên mới làm cho đến diễn Triệu Tiểu Chiêu vai này.
Phải hành động rồi làm gì, hắn chỉ là muốn hưởng thụ sự theo đuổi của Triệu Tiểu Chiêu đối với hắn.
Đều nói, bởi vì trêu chọc mà sinh tình, hắn đi 7 năm, thay đôi thành bộ dáng hôm nay, trong lúc đó có rất nhiều cơ hội có thể ở chung với Triệu Tiểu Chiêu, nhưng mà hắn chỉ là lựa chọn xa xa nhìn cô vài lần, mà không xuất hiện ở trước mắt của cô, vì có thể cố gắng tạo cho Triệu Tiểu Chiêu sự rung động lớn nhất, có thể một lần hành động hạ gục trái tim của cô.
Cơm ăn đến một nửa, Tạ Trí Hòa cùng Phùng Tinh Tinh rất có ăn ý chọn đủ loại lý do vụng trộm rời tiệc.
Triệu Tiểu Chiêu đợi trái đợi phải cũng chờ không đến chú Tạ cùng Phùng Tinh Tinh, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn.
Reng, reng.
Phùng Tinh Tinh: Chú Tạ dẫn tớ đi về trước, cậu cùng peter làm quen với nhau thật vui vẻ nhé, vì tác phẩm đầu tay của cậu mà đặt nền móng, 88~ xoát tình cảm đi nhé~~~
Triệu Tiểu Chiêu dùng sức nhấn tắt tin tức.
Phùng Tinh Tinh dễ tính như vậy, thậm chí ngay cả chú Tạ cũng lừa người như vậy!
Nhìn bộ dạng Triệu Tiểu Chiêu thở phì phì, tâm Ngô Du ngứa ngáy.
thân thể thiếu nữ tuy rằng còn rất non nớt, thế nhưng là so với cây cải đỏ trước kia, bây giờ lại hấp dẫn Ngô Du, dù sao hormone bài tiết, làm cho thiếu niên Ngô Du rất có xúc động a!
"Tiểu thư xinh đẹp, có muốn cùng đi bên ngoài nhìn cảnh đêm hay không?"
"Muốn xem cảnh đêm, vậy đi đỉnh núi thái bình Hồng Kông, ngồi tàu điện chỗ đó đi lên, vượt qua mới có cảm giác." Triệu Tiểu Chiêu nhớ tới trước khi bản thân trùng sinh, vừa vặn thấy số đặc biệt《runningman 》 Hồng Kông, cảnh đêm bên trong Hồng Kông khiến cho cô muốn hướng tới.
"Hồng Kông hả? Triệu Tiểu Chiêu, ngày mai là Chủ nhật rồi."
Ngô Du mở trừng hai mắt nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu, bầu không khí vi diệu này làm cho cả người Triệu Tiểu Chiêu tóc gáy đều cảnh giác mà dựng lên.
"Anh muốn làm gì?!"
Tác giả :
Liễu Như An