Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học
Chương 10: Đáng yêu
Edit: Flanty
"Đối với Tiểu Xuyên nhà chúng tôi mà nói, Tiểu Nhã vô cùng quan trọng, nhưng mọi người cũng biết, đây không phải là lí do duy nhất để Tiểu Nhã gả cho thằng bé. Chúng tôi đưa giáo sư Phùng đến đây, cũng không phải muốn lợi dụng điểm này để tranh thủ sự đồng tình, mà chỉ đơn giản muốn chứng minh cho hai người thấy rằng, hai đứa nhỏ đặc biệt có tình cảm với nhau, cũng bởi vì tình cảm này chúng mới kết hôn."
"Đương nhiên, nếu hai người vẫn không đồng ý hôn sự này, chúng tôi hoàn toàn có thể lý giải được. Nhưng nếu hai người đồng ý cho Tiểu Xuyên một cơ hội, Bạch gia chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích. Tôi cùng cha Tiểu Xuyên chắc chắn sẽ coi Tiểu Nhã như con gái mình, sẽ bảo vệ con bé giống như với Tiểu Xuyên."
"Hơn nữa, chúng tôi còn có thể đảm bảo với hai người, nếu nào một ngày nào đó Tiểu Nhã cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở lại Bạch gia nữa, con bé có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Cha mẹ Bạch Xuyên và giáo sư Phùng rời đi đã được một lúc, nhưng vợ chồng Mộc Nhược Chu và Thẩm Thanh Di vẫn chưa thể bình tĩnh lại, bọn họ ngồi yên, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của bà nội Bạch Xuyên trước khi rời đi.
Bọn họ đều là cha mẹ, tự nhiên có thể hiểu được tình yêu của cha mẹ Bạch Xuyên dành cho con trai mình. Không nói đến việc Bạch Xuyên cũng là đứa trẻ mà bọn họ nhìn nó từng bước trưởng thành, ngay cả khi là một đứa trẻ xa lạ, họ cũng sẽ động lòng khi thấy những hình ảnh trong video điều trị, Bạch Xuyên rất để ý tới con gái họ. Bạch Xuyên là người mắc bệnh tự kỷ, anh can đảm bước ra và nắm lấy thế giới của mình.
Rõ ràng, người nhà Bạch Xuyên cũng giống như họ, cũng không cho rằng đoạn hôn nhân này có thể duy trì được lâu, họ cũng sẵn sàng chuẩn bị để Tiểu Nhã rời đi bất kỳ lúc nào. Giống như ông cùng vợ mình sợ rằng Tiểu Nhã sẽ bị tổn thương trong cuộc hôn nhân này, thì cha mẹ Bạch Xuyên cũng vậy, họ làm sao có thể không sợ hãi khi Bạch Xuyên bị tổn thương.
Nhưng lời nói cuối cùng của mẹ Bạch Xuyên, cơ hồ đã đem cuộc hôn nhân này trao toàn quyền quyết định cho Tiểu Nhã. Lấy việc Bạch Xuyên để ý Tiểu Nhã mà nói, sẽ không có chuyện anh chủ động đưa ra đề nghị chia tay, mà Tiểu Nhã lại có thể tùy thời rời đi. Điều này tương đương với việc bọn họ ngầm đồng ý cho Tiểu Nhã làm tổn thương Bạch Xuyên. Đây là một sự tín nhiệm lớn, cũng là sự chân thành tuyệt đối. Mộc Nhược Chu chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
"Ôi, mọi người đều ở nhà?!" Mộc Tiểu Nhã kêu lên. Cô vừa mới về đến nhà, phát hiện trong nhà một mảnh đen nhánh, còn tưởng rằng cha mẹ đến trường giám sát học sinh tự học buổi tối, ai ngờ vừa bật đèn, hai đại thần lại đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, dọa cô một thân mồ hôi lạnh.
"Ba mẹ làm gì mà không bật đèn, làm con sợ hết hồn." Mộc Tiểu Nhã che lại trái tim nhỏ, vô lực nằm liệt trên sô pha.
Mộc Nhược Chu liếc mắt nhìn con gái mình đang không có hình tượng vứt dép lê mỗi nơi một chiếc, vốn tâm tình đã phức tạp, lại càng phức tạp thêm. Nha đầu này bình thường ở nhà có bộ dáng khó coi, sao mà lại chen được qua vài tỷ dân cư trên thế giới, để chạy vào thế giới của Bạch Xuyên? Bạch Xuyên lại còn bị nha đầu này hấp dẫn để từ trong thế giới của mình ra bên ngoài xem xét?
"Mẹ, buổi tối ăn gì vậy, chạy cả một buổi trưa, bây giờ con rất đói." Chiều nay cô cùng Phương Hủy đến xem qua hơn mười địa điểm, lại không có một cái thích hợp, cuối cùng hai người đều mệt đến cơm cũng không muốn ăn, lúc này về đến nhà, Mộc Tiểu Nhã mới xem như có thời gian ăn uống.
"Mẹ đi nấu cho con bát mì." Thẩm Thanh Di bất đắc dĩ đứng lên.
"Cảm ơn mẹ, cho thêm hai quả trứng gà nha."
Thẩm Thanh Di đến phòng bếp, đem đồ ăn vừa mua cho bữa tối phân loại bỏ vào tủ lạnh, sau đó đơn giản nấu 3 bát mì.
Ăn xong, Mộc Tiểu Nhã cũng khôi phục chút sức lực, cô chủ động đứng lên giúp dọn dẹp, rửa bát đũa. Dọn xong phòng bếp, Mộc Tiểu Nhã xoa tay đi ra ngoài, bất ngờ nghe cha nói một câu: "Chọn thời gian, hẹn người nhà Bạch Xuyên chính thức gặp mặt."
"?!" Mộc Tiểu Nhã sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Ba, ba đồng ý hôn sự của con và Bạch Xuyên rồi sao?"
"Hừ!" Mộc Nhược Chu hừ hừ vào thư phòng, một cái liếc mắt cũng không thèm cho Mộc Tiểu Nhã, dường như người vừa rồi nói chuyện không phải là ông.
"Mẹ?" Mộc Tiểu Nhã quay lại nhìn mẹ.
"Hẹn thời gian đi." Thẩm Thanh Di cười, buổi chiều sau khi cha mẹ Bạch Xuyên rời đi, bà liền biết chồng mình sẽ đồng ý.
"Mẹ, cảm ơn mẹ." Mộc Tiểu Nhã chạy tới ôm chặt lấy mẹ mình. Cho dù là đời trước hay đời này, cho dù bản thân lựa chọn ở lại nước ngoài phát triển hay tiền trảm hậu tấu[1] quyết định chuyện chung thân đại sự của mình, cha mẹ cô vẫn luôn như vậy, vẫn không ngừng chăm sóc, hỗ trợ cô.
[1] Tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi chỉ thị của cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
———
Trở về phòng, Mộc Tiểu Nhã liền vội vàng gọi điện thoại đến Bạch gia, muốn nói cho bọn họ chuyện cha mẹ mình đã đồng ý. Nhưng mở di động ra, ngón tay Mộc Tiểu Nhã dừng ở danh thiếp của mẹ Bạch Xuyên thật lâu, cuối cùng lại chuyển qua ấn số điện thoại Bạch Xuyên.
Ban ngày, Bạch Xuyên trả lời WeChat nhanh như vây, hẳn là bây giờ cũng sẽ nhận điện thoại thôi.
Suy nghĩ của Mộc Tiểu Nhã còn chưa kịp dứt, điện thoại đã được kết nối.
"Tiểu Nhã." Giọng Bạch Xuyên nhu hòa mà trầm thấp, cùng với lúc gặp mặt có hơi không giống nhau, giọng của Bạch Xuyên lúc này giống như anh đang thì thầm bên tai cô.
"Bạch Xuyên, em có chuyện muốn nói với anh, còn cần anh truyền đạt lại cho mẹ mình." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Tiểu Xuyên."
"Hả?" Mộc Tiểu Nhã sửng sốt.
"Ngày hôm qua... em gọi tôi là Tiểu Xuyên." Trong giọng nói Bạch Xuyên lộ ra chút bướng bỉnh không rõ ràng.
"..." Mộc Tiểu Nhã không nhịn được đỡ trán, gia hỏa này không phải đối với xưng hô không để ý hay sao, sao bây giờ lại so đo với mình. Trong lòng tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn sửa theo ý Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên."
"Ừ." Đầu tiên Bạch Xuyên nghiêm trang lên tiếng, sau đó mới hỏi, "Muốn truyền đạt chuyện gì?"
"Ba mẹ em đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, anh cùng với chú dì chọn thời gian để gặp mặt đi." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Được." Nói xong, Bạch Xuyên ngay lập tức ấn tắt điện thoại.
Không có vui sướng, cũng không có kinh ngạc, thậm chí còn có chút không lễ phép, điều này khiến Mộc Tiểu Nhã hơi khó chịu. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Bạch Xuyên, có thể làm được như vậy đã là không tồi, làm sao có thể yêu cầu anh lễ nghĩa chu đáo giống người thường được.
Bên này Mộc Tiểu Nhã đã bình thường trở lại, bên kia Bạch Xuyên lại ngây ngẩn cả người, anh ôm di động, ở trong phòng ngủ ngây ngốc khoảng chừng mười phút mới tiêu hóa xong tin tức vừa rồi. Sau đó không một tiếng động xoay người xuống lầu.
"Nhị... Nhị thiếu?" Người đầu tiên phát hiện Bạch Xuyên xuống lầu một chính là chú Lý đang chuẩn bị mang trái cây lên trên, ông kêu to một tiếng, ba người nhà họ Bạch đang thương lượng gì đó trong phòng khách cũng giật mình nhìn sang.
Bạch Xuyên không để ý tới chú Lý, chỉ chuyên chú bước xuống bậc thang, anh từng bước một đi tới, vững vàng mà thong thả, nếu lúc này có người tính giờ, hẳn sẽ phát hiện ra, thời gian bước xuống mỗi bậc thang của Bạch là như nhau.
Mọi người không dám lên tiếng, ngừng thở chờ anh xuống, mãi cho đến bậc thang cuối cùng, Bạch Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía phòng khách.
Cha Bạch, mẹ Bạch cộng thêm Bạch Tranh, ba người lập tức khẩn trương ngồi thẳng lưng. Bạch Tranh đang cầm tách trà trong tay cũng không dám buông xuống, dường như sợ có âm thanh gì đó sẽ kích thích đến Bạch Xuyên.
Là tới tìm chúng ta sao?
Đúng vậy.
Mãi cho đến khi Bạch Xuyên dừng ở trước mặt ba người, họ mới dám kết luận như thế.
"Tiểu Xuyên?" Bạch Xuyên bỗng nhiên chủ động tới tìm họ, Lý Dung kích động đến giọng nói cũng run rẩy, bà cẩn thận hỏi, "Con tìm chúng ta?"
Bạch Xuyên chớp mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại vẫn bị anh bóp chặt trong tay, sau đó bộ não dường như mới hoạt động, trả lời: "Tiểu Nhã nói, ba mẹ cô ấy đồng ý, mọi người chọn thời gian."
"Ồ, ba mẹ Tiểu Nhã đồng ý, cái gì?! Bọn họ đồng ý?" Quá mức kích động, Lý Dung không chú ý đến âm lượng.
"Nhỏ giọng thôi, làm Tiểu Xuyên sợ." Cha Bạch và Bạch Tranh khẩn trương nhắc nhở.
Chính Lý Dung cũng hoảng sợ, che miệng nhìn Bạch Xuyên, sợ Bạch Xuyên thật vất vả mới chủ động tới tìm bọn họ lại bị dọa chạy mất.
"Chọn thời gian." Bạch Xuyên không sợ hãi, anh chẳng những không sợ hãi, thậm chí còn lặp lại rõ ràng câu nói của mình.
"Cái gì?"
"Chọn thời gian?" Bạch Xuyên nhíu mày.
"Ồ, này này ~~ được, mẹ đã biết." Lý Dung vội vàng đáp ứng.
Biểu cảm của Bạch Xuyên thả lỏng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Dung, không nói lời nào, cũng không rời đi.
"..." Lý Dung không rõ nguyên nhân, nghi hoặc nhìn chồng mình với con trai cả.
"Chọn thời gian." Bạch Tranh nhắc nhở.
Không phải đã đáp ứng rồi sao? Lý Dung đầu tiên là sửng sốt, cũng may EQ cao phản ứng mau, lập tức hiểu được: "Chọn, chọn, chọn thời gian, bây giờ sẽ tính."
Lý Dung lấy di động ra, một bên tra ngày, một bên cùng chồng và con trai nói: "Các người ngày nào có thời gian?"
"Tôi hỏi trợ lý." Bạch Quốc Du gọi trợ lý.
"Con hỏi thư ký." Bạch Tranh gọi thư ký.
"Thứ bảy có rảnh không?" Lý Dung hỏi.
"Không được, thứ bảy tôi hẹn nói chuyện hợp tác với Lý đổng." Bạch Quốc Du nói.
"Chủ nhật?"
"Chủ nhật con đi Bắc Kinh công tác." Bạch Tranh.
"Đều huỷ cho tôi!" Lý Dung nhíu mày, hợp tác cái gì, đi công tác cái gì, có thể quan trọng hơn hôn sự của con trai bà sao?
"Huỷ!" Nữ chủ nhân đã lên tiếng, hai cha con nào dám phản bác, đặc biệt ăn ý đồng thời phân phó với trợ lý, thư ký bên kia một câu, sau đó cùng nhau tắt điện thoại.
"Vậy là thứ bảy hay chủ nhật?" Lý Dung hỏi lại.
"Đều được."
"Vậy thứ bảy đi, đến khách sạn Khải Duyệt, tôi đặt trước." Nói xong, Lý Dung gọi cho giám đốc khách sạn Khải Duyệt, đặt trước bữa tối thứ bảy.
"Đã đặt trước, thứ bảy tuần này, 7 giờ tối, khách sạn Khải Duyệt, ghế lô Nguyệt Viên." Xác định xong ghế lô, Lý Dung liền gấp không chờ nổi đem thời gian địa điểm nói cho Bạch Xuyên.
Có được tin tức, Bạch Xuyên vừa lòng, xoay người, không chút lưu luyến rời đi.
Ba người Bạch gia, cứ như vậy nhìn theo Bạch Xuyên trở về phòng ngủ, rồi mới quay trở lại vẻ mặt không thể tin được nhìn nhau.
"Vừa rồi có phải Tiểu Xuyên chủ động nói chuyện với chúng ta không?" Lý Dung quả thực không thể tin được vừa rồi đã xảy ra cái gì.
"Đúng, lại còn nói vài câu." Bạch Quốc Du cũng kích động.
"Mỗi một câu trả lời đều chỉ dùng năm giây phản ứng." Bạch Tranh vẻ mặt vui mừng. Có thể xem như đuổi kịp Mộc Tiểu Nhã.
———
Trở lại phòng ngủ, Bạch Xuyên ngồi trên ghế ở ban công, mở di động ra, đem tin vừa rồi soạn lại vào khung chat. Đọc đến ba bốn lần, xác định không sai dấu câu nào mới đem tin tức gửi đi. Gửi xong, anh lại lẳng lặng nhìn chằm chằm di động, chờ bên kia hồi âm.
Tuy nhiên, Mộc Tiểu Nhã có vẻ đang bận, không lập tức trả lời ngay, cũng may Bạch Xuyên không sốt ruột, kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng, khoảng hai mươi phút sau, di động lại một lần nữa sáng lên, cùng sáng còn có đôi mắt của Bạch Xuyên.
Mộc Tiểu Nhã: Nhanh như vậy đã chọn xong thời gian rồi?
Bạch Xuyên: Ừ.
Mộc Tiểu Nhã: Tốt, chốc nữa em nói với ba mẹ.
Bạch Xuyên: Ừ.
Mộc Tiểu Nhã: Hẹn gặp vào thứ bảy.
Bạch Xuyên: Ừ.
Mộc Tiểu Nhã: Anh ngoài "ừ" thì có thể nói cái gì khác không?
Bạch Xuyên nhìn chằm chằm dòng chữ này ước chừng mười giây đồng hồ, sau đó bỗng nhiên mở từ điển Baidu ra: Tốt, đúng vậy, đã biết, đến lúc đó gặp, không gặp không về, OK, seeyou...
Mộc Tiểu Nhã vốn dĩ chỉ muốn trên trọc Bạch Xuyên, nhưng nhìn một loạt các từ được thay thế kia, lập tức dở khóc dở cười gửi đi một hàng dài dấu ba chấm biểu đạt cảm xúc phức tạp của mình.
Bạch Xuyên: Xem không hiểu.
Không có văn tự, Bạch Xuyên không hiểu Mộc Tiểu Nhã muốn diễn đạt ý gì.
Mộc Tiểu Nhã: Khen anh đáng yêu đó.
Đôi mắt Bạch Xuyên lập tức lại sáng lên: Cảm ơn.
"Phụt ~~" Trong phòng ngủ tại Mộc gia, Mộc Tiểu Nhã mái tóc ướt đẫm nhìn tin nhắn của Bạch Xuyên, trực tiếp ngã xuống giường.
Tại sao trước kia mình lại không phát hiện ra Bạch Xuyên đáng yêu như vậy?
Ý nghĩ này vừa thoát ra, Mộc Tiểu Nhã liền kinh ngạc phát hiện, dường như từ sau khi vào đại học, mình rất ít chú ý tới Bạch Xuyên. Nếu cộng cả hai đời lại, không sai biệt lắm cũng phải hơn tám năm.
"Đối với Tiểu Xuyên nhà chúng tôi mà nói, Tiểu Nhã vô cùng quan trọng, nhưng mọi người cũng biết, đây không phải là lí do duy nhất để Tiểu Nhã gả cho thằng bé. Chúng tôi đưa giáo sư Phùng đến đây, cũng không phải muốn lợi dụng điểm này để tranh thủ sự đồng tình, mà chỉ đơn giản muốn chứng minh cho hai người thấy rằng, hai đứa nhỏ đặc biệt có tình cảm với nhau, cũng bởi vì tình cảm này chúng mới kết hôn."
"Đương nhiên, nếu hai người vẫn không đồng ý hôn sự này, chúng tôi hoàn toàn có thể lý giải được. Nhưng nếu hai người đồng ý cho Tiểu Xuyên một cơ hội, Bạch gia chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích. Tôi cùng cha Tiểu Xuyên chắc chắn sẽ coi Tiểu Nhã như con gái mình, sẽ bảo vệ con bé giống như với Tiểu Xuyên."
"Hơn nữa, chúng tôi còn có thể đảm bảo với hai người, nếu nào một ngày nào đó Tiểu Nhã cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở lại Bạch gia nữa, con bé có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Cha mẹ Bạch Xuyên và giáo sư Phùng rời đi đã được một lúc, nhưng vợ chồng Mộc Nhược Chu và Thẩm Thanh Di vẫn chưa thể bình tĩnh lại, bọn họ ngồi yên, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của bà nội Bạch Xuyên trước khi rời đi.
Bọn họ đều là cha mẹ, tự nhiên có thể hiểu được tình yêu của cha mẹ Bạch Xuyên dành cho con trai mình. Không nói đến việc Bạch Xuyên cũng là đứa trẻ mà bọn họ nhìn nó từng bước trưởng thành, ngay cả khi là một đứa trẻ xa lạ, họ cũng sẽ động lòng khi thấy những hình ảnh trong video điều trị, Bạch Xuyên rất để ý tới con gái họ. Bạch Xuyên là người mắc bệnh tự kỷ, anh can đảm bước ra và nắm lấy thế giới của mình.
Rõ ràng, người nhà Bạch Xuyên cũng giống như họ, cũng không cho rằng đoạn hôn nhân này có thể duy trì được lâu, họ cũng sẵn sàng chuẩn bị để Tiểu Nhã rời đi bất kỳ lúc nào. Giống như ông cùng vợ mình sợ rằng Tiểu Nhã sẽ bị tổn thương trong cuộc hôn nhân này, thì cha mẹ Bạch Xuyên cũng vậy, họ làm sao có thể không sợ hãi khi Bạch Xuyên bị tổn thương.
Nhưng lời nói cuối cùng của mẹ Bạch Xuyên, cơ hồ đã đem cuộc hôn nhân này trao toàn quyền quyết định cho Tiểu Nhã. Lấy việc Bạch Xuyên để ý Tiểu Nhã mà nói, sẽ không có chuyện anh chủ động đưa ra đề nghị chia tay, mà Tiểu Nhã lại có thể tùy thời rời đi. Điều này tương đương với việc bọn họ ngầm đồng ý cho Tiểu Nhã làm tổn thương Bạch Xuyên. Đây là một sự tín nhiệm lớn, cũng là sự chân thành tuyệt đối. Mộc Nhược Chu chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
"Ôi, mọi người đều ở nhà?!" Mộc Tiểu Nhã kêu lên. Cô vừa mới về đến nhà, phát hiện trong nhà một mảnh đen nhánh, còn tưởng rằng cha mẹ đến trường giám sát học sinh tự học buổi tối, ai ngờ vừa bật đèn, hai đại thần lại đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, dọa cô một thân mồ hôi lạnh.
"Ba mẹ làm gì mà không bật đèn, làm con sợ hết hồn." Mộc Tiểu Nhã che lại trái tim nhỏ, vô lực nằm liệt trên sô pha.
Mộc Nhược Chu liếc mắt nhìn con gái mình đang không có hình tượng vứt dép lê mỗi nơi một chiếc, vốn tâm tình đã phức tạp, lại càng phức tạp thêm. Nha đầu này bình thường ở nhà có bộ dáng khó coi, sao mà lại chen được qua vài tỷ dân cư trên thế giới, để chạy vào thế giới của Bạch Xuyên? Bạch Xuyên lại còn bị nha đầu này hấp dẫn để từ trong thế giới của mình ra bên ngoài xem xét?
"Mẹ, buổi tối ăn gì vậy, chạy cả một buổi trưa, bây giờ con rất đói." Chiều nay cô cùng Phương Hủy đến xem qua hơn mười địa điểm, lại không có một cái thích hợp, cuối cùng hai người đều mệt đến cơm cũng không muốn ăn, lúc này về đến nhà, Mộc Tiểu Nhã mới xem như có thời gian ăn uống.
"Mẹ đi nấu cho con bát mì." Thẩm Thanh Di bất đắc dĩ đứng lên.
"Cảm ơn mẹ, cho thêm hai quả trứng gà nha."
Thẩm Thanh Di đến phòng bếp, đem đồ ăn vừa mua cho bữa tối phân loại bỏ vào tủ lạnh, sau đó đơn giản nấu 3 bát mì.
Ăn xong, Mộc Tiểu Nhã cũng khôi phục chút sức lực, cô chủ động đứng lên giúp dọn dẹp, rửa bát đũa. Dọn xong phòng bếp, Mộc Tiểu Nhã xoa tay đi ra ngoài, bất ngờ nghe cha nói một câu: "Chọn thời gian, hẹn người nhà Bạch Xuyên chính thức gặp mặt."
"?!" Mộc Tiểu Nhã sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Ba, ba đồng ý hôn sự của con và Bạch Xuyên rồi sao?"
"Hừ!" Mộc Nhược Chu hừ hừ vào thư phòng, một cái liếc mắt cũng không thèm cho Mộc Tiểu Nhã, dường như người vừa rồi nói chuyện không phải là ông.
"Mẹ?" Mộc Tiểu Nhã quay lại nhìn mẹ.
"Hẹn thời gian đi." Thẩm Thanh Di cười, buổi chiều sau khi cha mẹ Bạch Xuyên rời đi, bà liền biết chồng mình sẽ đồng ý.
"Mẹ, cảm ơn mẹ." Mộc Tiểu Nhã chạy tới ôm chặt lấy mẹ mình. Cho dù là đời trước hay đời này, cho dù bản thân lựa chọn ở lại nước ngoài phát triển hay tiền trảm hậu tấu[1] quyết định chuyện chung thân đại sự của mình, cha mẹ cô vẫn luôn như vậy, vẫn không ngừng chăm sóc, hỗ trợ cô.
[1] Tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi chỉ thị của cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
———
Trở về phòng, Mộc Tiểu Nhã liền vội vàng gọi điện thoại đến Bạch gia, muốn nói cho bọn họ chuyện cha mẹ mình đã đồng ý. Nhưng mở di động ra, ngón tay Mộc Tiểu Nhã dừng ở danh thiếp của mẹ Bạch Xuyên thật lâu, cuối cùng lại chuyển qua ấn số điện thoại Bạch Xuyên.
Ban ngày, Bạch Xuyên trả lời WeChat nhanh như vây, hẳn là bây giờ cũng sẽ nhận điện thoại thôi.
Suy nghĩ của Mộc Tiểu Nhã còn chưa kịp dứt, điện thoại đã được kết nối.
"Tiểu Nhã." Giọng Bạch Xuyên nhu hòa mà trầm thấp, cùng với lúc gặp mặt có hơi không giống nhau, giọng của Bạch Xuyên lúc này giống như anh đang thì thầm bên tai cô.
"Bạch Xuyên, em có chuyện muốn nói với anh, còn cần anh truyền đạt lại cho mẹ mình." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Tiểu Xuyên."
"Hả?" Mộc Tiểu Nhã sửng sốt.
"Ngày hôm qua... em gọi tôi là Tiểu Xuyên." Trong giọng nói Bạch Xuyên lộ ra chút bướng bỉnh không rõ ràng.
"..." Mộc Tiểu Nhã không nhịn được đỡ trán, gia hỏa này không phải đối với xưng hô không để ý hay sao, sao bây giờ lại so đo với mình. Trong lòng tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn sửa theo ý Bạch Xuyên: "Tiểu Xuyên."
"Ừ." Đầu tiên Bạch Xuyên nghiêm trang lên tiếng, sau đó mới hỏi, "Muốn truyền đạt chuyện gì?"
"Ba mẹ em đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, anh cùng với chú dì chọn thời gian để gặp mặt đi." Mộc Tiểu Nhã nói.
"Được." Nói xong, Bạch Xuyên ngay lập tức ấn tắt điện thoại.
Không có vui sướng, cũng không có kinh ngạc, thậm chí còn có chút không lễ phép, điều này khiến Mộc Tiểu Nhã hơi khó chịu. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Bạch Xuyên, có thể làm được như vậy đã là không tồi, làm sao có thể yêu cầu anh lễ nghĩa chu đáo giống người thường được.
Bên này Mộc Tiểu Nhã đã bình thường trở lại, bên kia Bạch Xuyên lại ngây ngẩn cả người, anh ôm di động, ở trong phòng ngủ ngây ngốc khoảng chừng mười phút mới tiêu hóa xong tin tức vừa rồi. Sau đó không một tiếng động xoay người xuống lầu.
"Nhị... Nhị thiếu?" Người đầu tiên phát hiện Bạch Xuyên xuống lầu một chính là chú Lý đang chuẩn bị mang trái cây lên trên, ông kêu to một tiếng, ba người nhà họ Bạch đang thương lượng gì đó trong phòng khách cũng giật mình nhìn sang.
Bạch Xuyên không để ý tới chú Lý, chỉ chuyên chú bước xuống bậc thang, anh từng bước một đi tới, vững vàng mà thong thả, nếu lúc này có người tính giờ, hẳn sẽ phát hiện ra, thời gian bước xuống mỗi bậc thang của Bạch là như nhau.
Mọi người không dám lên tiếng, ngừng thở chờ anh xuống, mãi cho đến bậc thang cuối cùng, Bạch Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía phòng khách.
Cha Bạch, mẹ Bạch cộng thêm Bạch Tranh, ba người lập tức khẩn trương ngồi thẳng lưng. Bạch Tranh đang cầm tách trà trong tay cũng không dám buông xuống, dường như sợ có âm thanh gì đó sẽ kích thích đến Bạch Xuyên.
Là tới tìm chúng ta sao?
Đúng vậy.
Mãi cho đến khi Bạch Xuyên dừng ở trước mặt ba người, họ mới dám kết luận như thế.
"Tiểu Xuyên?" Bạch Xuyên bỗng nhiên chủ động tới tìm họ, Lý Dung kích động đến giọng nói cũng run rẩy, bà cẩn thận hỏi, "Con tìm chúng ta?"
Bạch Xuyên chớp mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại vẫn bị anh bóp chặt trong tay, sau đó bộ não dường như mới hoạt động, trả lời: "Tiểu Nhã nói, ba mẹ cô ấy đồng ý, mọi người chọn thời gian."
"Ồ, ba mẹ Tiểu Nhã đồng ý, cái gì?! Bọn họ đồng ý?" Quá mức kích động, Lý Dung không chú ý đến âm lượng.
"Nhỏ giọng thôi, làm Tiểu Xuyên sợ." Cha Bạch và Bạch Tranh khẩn trương nhắc nhở.
Chính Lý Dung cũng hoảng sợ, che miệng nhìn Bạch Xuyên, sợ Bạch Xuyên thật vất vả mới chủ động tới tìm bọn họ lại bị dọa chạy mất.
"Chọn thời gian." Bạch Xuyên không sợ hãi, anh chẳng những không sợ hãi, thậm chí còn lặp lại rõ ràng câu nói của mình.
"Cái gì?"
"Chọn thời gian?" Bạch Xuyên nhíu mày.
"Ồ, này này ~~ được, mẹ đã biết." Lý Dung vội vàng đáp ứng.
Biểu cảm của Bạch Xuyên thả lỏng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Dung, không nói lời nào, cũng không rời đi.
"..." Lý Dung không rõ nguyên nhân, nghi hoặc nhìn chồng mình với con trai cả.
"Chọn thời gian." Bạch Tranh nhắc nhở.
Không phải đã đáp ứng rồi sao? Lý Dung đầu tiên là sửng sốt, cũng may EQ cao phản ứng mau, lập tức hiểu được: "Chọn, chọn, chọn thời gian, bây giờ sẽ tính."
Lý Dung lấy di động ra, một bên tra ngày, một bên cùng chồng và con trai nói: "Các người ngày nào có thời gian?"
"Tôi hỏi trợ lý." Bạch Quốc Du gọi trợ lý.
"Con hỏi thư ký." Bạch Tranh gọi thư ký.
"Thứ bảy có rảnh không?" Lý Dung hỏi.
"Không được, thứ bảy tôi hẹn nói chuyện hợp tác với Lý đổng." Bạch Quốc Du nói.
"Chủ nhật?"
"Chủ nhật con đi Bắc Kinh công tác." Bạch Tranh.
"Đều huỷ cho tôi!" Lý Dung nhíu mày, hợp tác cái gì, đi công tác cái gì, có thể quan trọng hơn hôn sự của con trai bà sao?
"Huỷ!" Nữ chủ nhân đã lên tiếng, hai cha con nào dám phản bác, đặc biệt ăn ý đồng thời phân phó với trợ lý, thư ký bên kia một câu, sau đó cùng nhau tắt điện thoại.
"Vậy là thứ bảy hay chủ nhật?" Lý Dung hỏi lại.
"Đều được."
"Vậy thứ bảy đi, đến khách sạn Khải Duyệt, tôi đặt trước." Nói xong, Lý Dung gọi cho giám đốc khách sạn Khải Duyệt, đặt trước bữa tối thứ bảy.
"Đã đặt trước, thứ bảy tuần này, 7 giờ tối, khách sạn Khải Duyệt, ghế lô Nguyệt Viên." Xác định xong ghế lô, Lý Dung liền gấp không chờ nổi đem thời gian địa điểm nói cho Bạch Xuyên.
Có được tin tức, Bạch Xuyên vừa lòng, xoay người, không chút lưu luyến rời đi.
Ba người Bạch gia, cứ như vậy nhìn theo Bạch Xuyên trở về phòng ngủ, rồi mới quay trở lại vẻ mặt không thể tin được nhìn nhau.
"Vừa rồi có phải Tiểu Xuyên chủ động nói chuyện với chúng ta không?" Lý Dung quả thực không thể tin được vừa rồi đã xảy ra cái gì.
"Đúng, lại còn nói vài câu." Bạch Quốc Du cũng kích động.
"Mỗi một câu trả lời đều chỉ dùng năm giây phản ứng." Bạch Tranh vẻ mặt vui mừng. Có thể xem như đuổi kịp Mộc Tiểu Nhã.
———
Trở lại phòng ngủ, Bạch Xuyên ngồi trên ghế ở ban công, mở di động ra, đem tin vừa rồi soạn lại vào khung chat. Đọc đến ba bốn lần, xác định không sai dấu câu nào mới đem tin tức gửi đi. Gửi xong, anh lại lẳng lặng nhìn chằm chằm di động, chờ bên kia hồi âm.
Tuy nhiên, Mộc Tiểu Nhã có vẻ đang bận, không lập tức trả lời ngay, cũng may Bạch Xuyên không sốt ruột, kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng, khoảng hai mươi phút sau, di động lại một lần nữa sáng lên, cùng sáng còn có đôi mắt của Bạch Xuyên.
Mộc Tiểu Nhã: Nhanh như vậy đã chọn xong thời gian rồi?
Bạch Xuyên: Ừ.
Mộc Tiểu Nhã: Tốt, chốc nữa em nói với ba mẹ.
Bạch Xuyên: Ừ.
Mộc Tiểu Nhã: Hẹn gặp vào thứ bảy.
Bạch Xuyên: Ừ.
Mộc Tiểu Nhã: Anh ngoài "ừ" thì có thể nói cái gì khác không?
Bạch Xuyên nhìn chằm chằm dòng chữ này ước chừng mười giây đồng hồ, sau đó bỗng nhiên mở từ điển Baidu ra: Tốt, đúng vậy, đã biết, đến lúc đó gặp, không gặp không về, OK, seeyou...
Mộc Tiểu Nhã vốn dĩ chỉ muốn trên trọc Bạch Xuyên, nhưng nhìn một loạt các từ được thay thế kia, lập tức dở khóc dở cười gửi đi một hàng dài dấu ba chấm biểu đạt cảm xúc phức tạp của mình.
Bạch Xuyên: Xem không hiểu.
Không có văn tự, Bạch Xuyên không hiểu Mộc Tiểu Nhã muốn diễn đạt ý gì.
Mộc Tiểu Nhã: Khen anh đáng yêu đó.
Đôi mắt Bạch Xuyên lập tức lại sáng lên: Cảm ơn.
"Phụt ~~" Trong phòng ngủ tại Mộc gia, Mộc Tiểu Nhã mái tóc ướt đẫm nhìn tin nhắn của Bạch Xuyên, trực tiếp ngã xuống giường.
Tại sao trước kia mình lại không phát hiện ra Bạch Xuyên đáng yêu như vậy?
Ý nghĩ này vừa thoát ra, Mộc Tiểu Nhã liền kinh ngạc phát hiện, dường như từ sau khi vào đại học, mình rất ít chú ý tới Bạch Xuyên. Nếu cộng cả hai đời lại, không sai biệt lắm cũng phải hơn tám năm.
Tác giả :
Bạo Táo Đích Bàng Giải