Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 145
Chương 145
Nguyễn Khánh Linh ngồi trên ghế, cô cầm điện thoại lên nhìn xem, lúc này lại nghe thấy có người gọi cô một tiếng: “Khánh Linh?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trên mặt đường tiểu thấy lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, cô ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên liền nhìn thấy Hồ Phi.
Người đàn ông đó mặc tây trang mang giày da, trên mũi đang gác một cặp mắt kính vàng, đôi đồng tử màu nâu lập lòe lộ ra sự khôn khéo.
“Anh Hồ Phi? Sao anh cũng ở trong nước?”
Hồ Phi nhìn cô rồi cười hỏi vặn lại: “Không phải em cũng về nước rồi sao?”
Nghe thế thì Nguyễn Khánh Linh cũng cười, lúc này Hồ Phi đã im lặng không tiếng động mà đánh giá cô gái trước mắt này từ trên xuống dưới một lần.
Cơ thể cô so với lúc còn đi học thì lại càng gầy yếu hơn, nhưng cũng càng có vẻ thanh thuần động lòng người.
Tầm mắt của Hồ Phi lướt qua vị trí ghế ngồi đối diện cô, trêu chọc hỏi: “Khánh Linh đi ăn cơm cùng với bạn trai sao?”
“…Là chồng em.” Nguyễn Khánh Linh chần chờ một lát, cuối cùng vẫn sửa lại cho đúng.
Lúc này sắc mặt Hồ Phi có vẻ hơi bất ngờ, anh ấy nói: “Em kết hôn nhanh vậy sao?”
“Ừm.” Nguyễn Khánh Linh gật đầu.
Hai người đều im lặng một lát, sau đó Hồ Phi liền đưa danh thiếp của mình cho cô, anh ta nói: “Anh về nước mở một công ty, vốn dĩ là muốn liên lạc lại với em, ai biết rằng lại trùng hợp gặp được em ở đây chứ.”
Nguyễn Khánh Linh nhận danh thiếp của anh ta, cô có hơi khó xử mà nhìn người đàn ông trước mặt, sau khi do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn từ chối, cô nói: “Anh Hồ Phi, thật ngại quá, bây giờ có thể em không còn thích hợp với công việc đó nữa.”
Bây giờ cô đã gả cho Phạm Nhật Minh, là mợ chủ của nhà họ Phạm, cho dù là bây giờ cô muốn tìm việc làm đến mức nào đi nữa, nhưng cũng không thích hợp làm những chức vụ phải xuất đầu lộ diện như thế.
Đôi mắt đằng sau lớp kính của Hồ Phi chuẩn xác bắt được nét do dự thoáng qua trên mặt cô, anh ta cũng hoàn toàn không thấy gượng gạo khi bị từ chối mà ngược lại còn cười ôn hòa, nói: “Khánh Linh, anh chân thành muốn mời em gia nhập, giá cả cơ bản định ở mức từ 100 đến 170 triệu, nếu như em có việc riêng thì cũng có thể xin nghỉ, lương tháng cơ bản là 70 triệu. Anh ra điều kiện như thế, em cảm thấy thế nào?”
Hồ Phi là một người làm ăn, sở dĩ anh ta có thể đưa ra điều kiện thế này chính là vì rất coi trọng tiềm năng của Nguyễn Khánh Linh, cô là một cô gái như một trang giấy trắng, trong sạch hiếm có giữa đa số mọi người bây giờ, cho dù là muốn điêu khắc thế nào cũng đều sẽ phù hợp với thẩm mỹ.
Mà người như thế này, vừa vặn chính là nhu cầu cấp bách của anh ta hiện giờ.
Nghe thế thì Nguyễn Khánh Linh thật sự có hơi động lòng.
Đây cũng chính là mấu chốt, bình thường cô không chỉ có thể nhận được 70 triệu tiền lương tháng cơ bản, hơn nữa thời gian rảnh rỗi còn có thể tiếp tục viết văn, viết bản thảo.
Như thế thì con đường kiếm tiền của cô lại càng thêm rộng mở.
Hơn nữa tình huống bây giờ chính là, cô đã tốt nghiệp lâu như thế rồi nhưng vẫn còn trễ nãi không tìm được công việc, chuyện này làm cho lòng cô lại càng thêm dao động.
Rốt cuộc là có nên làm hay không?