Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!
Chương 64: Sợ chết
Tần gia và Tư Đồ gia giống nhau, đều là những ngồi nhà cổ. Khu nhà cổ của Tư Đồ gia tuy hơi hẻo lánh, nhưng ra vào rất thuận tiện, môi trường xung quanh rất tốt, có rất nhiều cây xanh được trồng lên và không có quá nhiều những công trình cao tầng mọc lên, nhín ra bốn phía đều cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Sau khi kết hôn, Tần Tô rất ít khi về đây ở, thi thoảng cũng tiểu Châu Châu về chơi một hai ngày cuối tuần. Nơi đây hồi nhỏ cô cảm thấy nó là một ngôi nhà mênh mông trống trải, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không có quá nhiều thay đổi.
Trong phòng ngủ rỗng rãi, con trai đang ngủ say bên cạnh, Tần Tô dựa vào chiếc gối đặt trên đầu giường, đưa mắt nhìn ra ánh trăng đang chiếc sáng bên ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ về bệnh tình của bố, ngoài trời trăng ngày càng sáng hơn.
Cầm lấy điện thoại nhìn giờ, vẫn chưa tới 5 giờ sáng.
Nhìn con trai vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên chiếc má bụ bẫm của cậu bé, cảm giác như một khối núi mệt mỏi đang đè nặng lên trái tim cô.
Lúc này, cô cũng muốn có một bờ vai vững chắc để dựa vào lắm, muốn có một lời an ủi cho dù chỉ là qua loa thôi cũng được, nhưng chẳng có gì cả. Cho nên cô chỉ có thể, cũng chính là phải tự mình đứng vững và kiên cường hơn.
Nhắm mắt lại một lát để lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cô chẳng thể đi vào giấc ngủ, đành phải lật chăn đi thẳng vào nhà tắm, sau khi tắm xong cô nghĩ không ngủ được thì hay là xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Sau khi đãi gạo xong cho vào trong nồi, lấy ra nốt thịt gà còn lại trong tủ lạnh chặt nhỏ đợi dùng đến, sau đó lại làm món rau trộn cùng măng rừng. Lúc này nhìn đồng hồ, cũng vừa mới qua năm giờ, cô bước ra khỏi phòng bếp, định đi lấy tờ báo vừa đọc vừa đợi.
Khi bước ra tới phòng khách, mới phát hiện, Tần phu đã tỉnh giấc từ lúc nào, đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gần cửa sổ với ánh mắt thất thần.
"Bố?"
Có giọng nói vang lên bên tai, Tần phu từ từ quay lại.
Tân Tô hơi nhíu mày, bật điều hòa lên, rồi lại cầm lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người ông, rồi không quên nhắc nhở, "mùa xuân mới là lạnh nhất, bây giờ hệ thống sưởi ấm không đủ như mùa đông, ở trong nhà bố cũng cần phải chú ý một chút!"
Tân phu nghe xong, nhìn con gái cười, trên khuôn mặt là những nếp nhăn của tuổi già.
"Bố, sao bố không ngủ thêm chút nữa, giờ vẫn còn chưa sáng mà."
"Không ngủ được nữa rồi, nằm trên giường cứ lật đi lật lại đau hết người. Con không biết chứ, khi về già rồi, thì chẳng còn gì khác cả, chỉ còn ba loại bệnh là: ngủ ít, hám tiền, lại còn sợ chết nữa." Tần phu cười, khẽ đập đập vào đùi nói.
Tần Tô im lặng nghe, trong lòng lo lắng không nói lên lời, đặc biệt là cô nghe đến câu cuối cùng....sợ chết.
Sau khi bố mẹ cô ly hôn, người mẹ xinh đẹp của cô đã đi theo một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai phong độ, cô chỉ có một người để dựa vào và cũng chỉ có một người khiến cô bận rộn đến quên cả bản thân đó chính là Tần phu. Trong thâm tâm cô, đó là một người đàn ông giống như một ngọn núi, từ khi nào trong tủ lạnh chỉ chất đầy thuốc bổ, từ khi nào bên người cô lúc nào cũng mang theo nhưng lọ thuốc, và cô cũng không biết từ khi nào mà mình luôn lo âu và yếu đuối đến như vậy......
"Hôm qua định hỏi mấy lần mà con cứ ngắt lời, kết quả kiểm tra đã có chưa." Tần phu cười hỏi. Thấy cô chỉ lặng lẽ đứng đó, ông từ từ đặt tay lên vai cô, thều thào lên tiếng, "là ung thư phải không?"
Tần Tô cảm nhận thấy đôi mắt của mình như sắp nhòe đi, cô từ từ cúi đầu xuống, khẽ áp mặt vào bàn tay của cha cô, "......Vâng. Là ung thư dạ dày."
Sau khi kết hôn, Tần Tô rất ít khi về đây ở, thi thoảng cũng tiểu Châu Châu về chơi một hai ngày cuối tuần. Nơi đây hồi nhỏ cô cảm thấy nó là một ngôi nhà mênh mông trống trải, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không có quá nhiều thay đổi.
Trong phòng ngủ rỗng rãi, con trai đang ngủ say bên cạnh, Tần Tô dựa vào chiếc gối đặt trên đầu giường, đưa mắt nhìn ra ánh trăng đang chiếc sáng bên ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ về bệnh tình của bố, ngoài trời trăng ngày càng sáng hơn.
Cầm lấy điện thoại nhìn giờ, vẫn chưa tới 5 giờ sáng.
Nhìn con trai vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên chiếc má bụ bẫm của cậu bé, cảm giác như một khối núi mệt mỏi đang đè nặng lên trái tim cô.
Lúc này, cô cũng muốn có một bờ vai vững chắc để dựa vào lắm, muốn có một lời an ủi cho dù chỉ là qua loa thôi cũng được, nhưng chẳng có gì cả. Cho nên cô chỉ có thể, cũng chính là phải tự mình đứng vững và kiên cường hơn.
Nhắm mắt lại một lát để lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cô chẳng thể đi vào giấc ngủ, đành phải lật chăn đi thẳng vào nhà tắm, sau khi tắm xong cô nghĩ không ngủ được thì hay là xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Sau khi đãi gạo xong cho vào trong nồi, lấy ra nốt thịt gà còn lại trong tủ lạnh chặt nhỏ đợi dùng đến, sau đó lại làm món rau trộn cùng măng rừng. Lúc này nhìn đồng hồ, cũng vừa mới qua năm giờ, cô bước ra khỏi phòng bếp, định đi lấy tờ báo vừa đọc vừa đợi.
Khi bước ra tới phòng khách, mới phát hiện, Tần phu đã tỉnh giấc từ lúc nào, đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gần cửa sổ với ánh mắt thất thần.
"Bố?"
Có giọng nói vang lên bên tai, Tần phu từ từ quay lại.
Tân Tô hơi nhíu mày, bật điều hòa lên, rồi lại cầm lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người ông, rồi không quên nhắc nhở, "mùa xuân mới là lạnh nhất, bây giờ hệ thống sưởi ấm không đủ như mùa đông, ở trong nhà bố cũng cần phải chú ý một chút!"
Tân phu nghe xong, nhìn con gái cười, trên khuôn mặt là những nếp nhăn của tuổi già.
"Bố, sao bố không ngủ thêm chút nữa, giờ vẫn còn chưa sáng mà."
"Không ngủ được nữa rồi, nằm trên giường cứ lật đi lật lại đau hết người. Con không biết chứ, khi về già rồi, thì chẳng còn gì khác cả, chỉ còn ba loại bệnh là: ngủ ít, hám tiền, lại còn sợ chết nữa." Tần phu cười, khẽ đập đập vào đùi nói.
Tần Tô im lặng nghe, trong lòng lo lắng không nói lên lời, đặc biệt là cô nghe đến câu cuối cùng....sợ chết.
Sau khi bố mẹ cô ly hôn, người mẹ xinh đẹp của cô đã đi theo một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai phong độ, cô chỉ có một người để dựa vào và cũng chỉ có một người khiến cô bận rộn đến quên cả bản thân đó chính là Tần phu. Trong thâm tâm cô, đó là một người đàn ông giống như một ngọn núi, từ khi nào trong tủ lạnh chỉ chất đầy thuốc bổ, từ khi nào bên người cô lúc nào cũng mang theo nhưng lọ thuốc, và cô cũng không biết từ khi nào mà mình luôn lo âu và yếu đuối đến như vậy......
"Hôm qua định hỏi mấy lần mà con cứ ngắt lời, kết quả kiểm tra đã có chưa." Tần phu cười hỏi. Thấy cô chỉ lặng lẽ đứng đó, ông từ từ đặt tay lên vai cô, thều thào lên tiếng, "là ung thư phải không?"
Tần Tô cảm nhận thấy đôi mắt của mình như sắp nhòe đi, cô từ từ cúi đầu xuống, khẽ áp mặt vào bàn tay của cha cô, "......Vâng. Là ung thư dạ dày."
Tác giả :
Tô Tử