Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!
Chương 43: Sói con
CHƯƠNG 43: SÓI CON
“ Mẹ, con vẫn muốn uống thêm cốc nữa!” Cậu nhóc nâng chiếc cốc không lên, nháy mắt với mẹ.
Tần Tô cầm một tờ giấy, lau lau vệt sữa còn dính trên mép con trai, cau mày, “ Không thể uống nữa, con đã uống hai cốc rồi!”
“ Mẹ, không phải mẹ nói, uống sữa mới lớn nhanh sao?” Tiểu Châu Châu nghiêng đầu hỏi.
“ Con đã ăn hai miếng bánh mỳ, nửa chiếc xúc xích, hai quả trứng gà luộc thêm một quả trứng ốp, cho cảm thấy con vẫn ăn tiếp được sao! hơn nữa bữa sáng ăn no là được rồi, nếu quá no con sẽ không tiêu hóa được.”
“ Nhưng mẹ, con vẫn muốn uống mà......”
Tiểu Châu Châu lắc lắc chiếc cốc, kéo dài giọng nói, dường như bị chưa bị thuyết phục.
Tư Đồ Thận từ đầu đến cuối im lặng nhìn hai mẹ con, ánh mắt liếc nhìn chiếc đĩa trước mặt đứa trẻ, đã sạch banh, ăn còn nhiều hơn anh.
Nghĩ một lát, anh vẫn mở lời, “ Ăn quá no uống quá nhiều sẽ làm hỏng dạ dày, đừng uống nữa.”
“ Vâng, thế thì con không uống nữa!” Nghe thế, cậu nhóc chớp chớp mắt, gật đầu đồng ý.
“ Thật sự không uống nữa à?” Tần Tô sững sờ, vốn dĩ còn đang suy nghĩ xem có cần mạnh mẽ hơn nữa không.
“ Vâng, để dành tối lại uống!” Tiểu Châu Châu gật đầu.
Đứa trẻ ngồi trên ghế vắt vẻo hai chân, khuôn mặt ngây thơ nhìn về phía người đàn ông, chiếc miệng nhỏ xíu luôn nở nụ cười, bộ dạng đầy nịnh bợ!
Đúng là đồ sói con!
Tần Tô trong lòng lẩm bẩm, không nhìn kẻ phản bội thêm lần nào nữa, đứng dậy thu dọn bát đũa.
“ Bây giờ đi công ty à? xe của anh đâu.” Thấy anh đứng dậy định rời đi, cô hỏi.
Nghe thấy thế, ánh mắt Tư Đồ Thận lóe lên, bình thản trả lời, “ Ồ, hai ngày trước bị quệt, hôm qua đi qua cửa hàng 4s nên đã để đó xử lý.”
“ Buổi sáng bắt xe không tiện, em lái xe đưa anh đi, bây giờ cũng phải đưa Châu Châu đi mẫu giáo nữa, sau đó em cũng về công ty, thuận đường. Đợi năm phút, em lên lầu thay quần áo, là chúng ta có thể đi được rồi!”
Tư Đồ Thận muốn nói có thể để thư ký công ty lái xe đến đón, nhưng đứa trẻ giống như cái đuôi lẽo đẽo theo anh, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Nhà tổ.
Sau khi từ trên xe xuống, lần lượt từng người đi vào trong nhà, Tư Đồ Thận xách cặp im lặng đi theo sau cùng.
Đưa con trai xong, khi vừa khởi động xe, điện thoại nhận được cuộc điện thoại, là nói bố chồng Tư Đồ Tôn hôm nay xuất viện. Sau khi tắt điện thoại, Tần Tô nghiêng đầu hỏi ý kiến người đàn ông, thấy anh cau mày không lên tiếng, cô tự ý lái xe cùng đưa anh đến đón Tư Đồ Tôn.
Mặc dù trên bề mặt Tư Đồ Tôn vẫn với vẻ nghiêm khắc trăm năm không đổi, nhưng khi nhìn thấy Tư Đồ Thận đến, trong ánh mắt hiện rõ tâm trạng vui vẻ.
“ Lão Gia, ông có muốn uống nước không?” Tư Đồ phu nhân ngồi xuống, quan tâm hỏi han.
Tư Đồ Tôn lắc lắc đầu, lưng dựa vào ghế sofa, thoải mái thở phào một hơi, hai ngày này ở bệnh viện khiến ông bí bức khó chịu,
“ Chiếc đồng hồ đó của cháu là thuê à!” Bà cố nội thấy cháu trai ngồi một góc, thi thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, bực mình nói.
“ Không phải.” Tư Đồ Thận nói.
Không phải vội, chỉ là thói quen, hình thành rồi không sửa được.
Bà cố nội mở mồm, còn muốn nói anh hai câu, điện thoại anh đúng lúc vang lên.
Tần Tô ngồi bên cạnh Tư Đồ Thận, cho nên sau khi anh nhận điện thoại, giọng nữ nhẹ nhàng chuyển đến khiến cô nghe thấy, không kìm được cau mày, còn muốn nghe cho rõ, anh đã đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.
“ Hừm!” Tư Đồ Tôn mượn việc lúc nãy xem đồng hồ, từ mũi phát ra tiếng hừm.
Một nhà tính khí nóng nảy,người khác cũng không có gì làm lạ.
Sau khoảnh khắc trầm lặng, vẫn là bà cố nội mở lời trước, giọng nói của tuổi già mang theo buồn phiền, “ Tiểu Tôn à, chuyện năm đó, ai cũng không muốn.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Tư Đồ Tôn mơ hồ, cũng không nói gì, trên mặt cũng rầu rĩ.
Tần Tô nhìn tâm trạng của trưởng bối như thế, trong đầu cũng suy nghĩ cân nhắc, còn chưa nghĩ ra, thì người đàn ông nghe xong điện thoại quay vào nói.
“ Tôi có việc, đi trước đây.”
Cho đến khi bóng dáng vội vã của anh rời xa, Tần Tô mới định thần lại, miệng mở ra đến âm thanh còn chưa kịp phát.
Cau mày, nghĩ đến giọng nữ vừa nãy nghe thấy, lại bặm chặt môi.
“ Mẹ, con vẫn muốn uống thêm cốc nữa!” Cậu nhóc nâng chiếc cốc không lên, nháy mắt với mẹ.
Tần Tô cầm một tờ giấy, lau lau vệt sữa còn dính trên mép con trai, cau mày, “ Không thể uống nữa, con đã uống hai cốc rồi!”
“ Mẹ, không phải mẹ nói, uống sữa mới lớn nhanh sao?” Tiểu Châu Châu nghiêng đầu hỏi.
“ Con đã ăn hai miếng bánh mỳ, nửa chiếc xúc xích, hai quả trứng gà luộc thêm một quả trứng ốp, cho cảm thấy con vẫn ăn tiếp được sao! hơn nữa bữa sáng ăn no là được rồi, nếu quá no con sẽ không tiêu hóa được.”
“ Nhưng mẹ, con vẫn muốn uống mà......”
Tiểu Châu Châu lắc lắc chiếc cốc, kéo dài giọng nói, dường như bị chưa bị thuyết phục.
Tư Đồ Thận từ đầu đến cuối im lặng nhìn hai mẹ con, ánh mắt liếc nhìn chiếc đĩa trước mặt đứa trẻ, đã sạch banh, ăn còn nhiều hơn anh.
Nghĩ một lát, anh vẫn mở lời, “ Ăn quá no uống quá nhiều sẽ làm hỏng dạ dày, đừng uống nữa.”
“ Vâng, thế thì con không uống nữa!” Nghe thế, cậu nhóc chớp chớp mắt, gật đầu đồng ý.
“ Thật sự không uống nữa à?” Tần Tô sững sờ, vốn dĩ còn đang suy nghĩ xem có cần mạnh mẽ hơn nữa không.
“ Vâng, để dành tối lại uống!” Tiểu Châu Châu gật đầu.
Đứa trẻ ngồi trên ghế vắt vẻo hai chân, khuôn mặt ngây thơ nhìn về phía người đàn ông, chiếc miệng nhỏ xíu luôn nở nụ cười, bộ dạng đầy nịnh bợ!
Đúng là đồ sói con!
Tần Tô trong lòng lẩm bẩm, không nhìn kẻ phản bội thêm lần nào nữa, đứng dậy thu dọn bát đũa.
“ Bây giờ đi công ty à? xe của anh đâu.” Thấy anh đứng dậy định rời đi, cô hỏi.
Nghe thấy thế, ánh mắt Tư Đồ Thận lóe lên, bình thản trả lời, “ Ồ, hai ngày trước bị quệt, hôm qua đi qua cửa hàng 4s nên đã để đó xử lý.”
“ Buổi sáng bắt xe không tiện, em lái xe đưa anh đi, bây giờ cũng phải đưa Châu Châu đi mẫu giáo nữa, sau đó em cũng về công ty, thuận đường. Đợi năm phút, em lên lầu thay quần áo, là chúng ta có thể đi được rồi!”
Tư Đồ Thận muốn nói có thể để thư ký công ty lái xe đến đón, nhưng đứa trẻ giống như cái đuôi lẽo đẽo theo anh, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Nhà tổ.
Sau khi từ trên xe xuống, lần lượt từng người đi vào trong nhà, Tư Đồ Thận xách cặp im lặng đi theo sau cùng.
Đưa con trai xong, khi vừa khởi động xe, điện thoại nhận được cuộc điện thoại, là nói bố chồng Tư Đồ Tôn hôm nay xuất viện. Sau khi tắt điện thoại, Tần Tô nghiêng đầu hỏi ý kiến người đàn ông, thấy anh cau mày không lên tiếng, cô tự ý lái xe cùng đưa anh đến đón Tư Đồ Tôn.
Mặc dù trên bề mặt Tư Đồ Tôn vẫn với vẻ nghiêm khắc trăm năm không đổi, nhưng khi nhìn thấy Tư Đồ Thận đến, trong ánh mắt hiện rõ tâm trạng vui vẻ.
“ Lão Gia, ông có muốn uống nước không?” Tư Đồ phu nhân ngồi xuống, quan tâm hỏi han.
Tư Đồ Tôn lắc lắc đầu, lưng dựa vào ghế sofa, thoải mái thở phào một hơi, hai ngày này ở bệnh viện khiến ông bí bức khó chịu,
“ Chiếc đồng hồ đó của cháu là thuê à!” Bà cố nội thấy cháu trai ngồi một góc, thi thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, bực mình nói.
“ Không phải.” Tư Đồ Thận nói.
Không phải vội, chỉ là thói quen, hình thành rồi không sửa được.
Bà cố nội mở mồm, còn muốn nói anh hai câu, điện thoại anh đúng lúc vang lên.
Tần Tô ngồi bên cạnh Tư Đồ Thận, cho nên sau khi anh nhận điện thoại, giọng nữ nhẹ nhàng chuyển đến khiến cô nghe thấy, không kìm được cau mày, còn muốn nghe cho rõ, anh đã đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.
“ Hừm!” Tư Đồ Tôn mượn việc lúc nãy xem đồng hồ, từ mũi phát ra tiếng hừm.
Một nhà tính khí nóng nảy,người khác cũng không có gì làm lạ.
Sau khoảnh khắc trầm lặng, vẫn là bà cố nội mở lời trước, giọng nói của tuổi già mang theo buồn phiền, “ Tiểu Tôn à, chuyện năm đó, ai cũng không muốn.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Tư Đồ Tôn mơ hồ, cũng không nói gì, trên mặt cũng rầu rĩ.
Tần Tô nhìn tâm trạng của trưởng bối như thế, trong đầu cũng suy nghĩ cân nhắc, còn chưa nghĩ ra, thì người đàn ông nghe xong điện thoại quay vào nói.
“ Tôi có việc, đi trước đây.”
Cho đến khi bóng dáng vội vã của anh rời xa, Tần Tô mới định thần lại, miệng mở ra đến âm thanh còn chưa kịp phát.
Cau mày, nghĩ đến giọng nữ vừa nãy nghe thấy, lại bặm chặt môi.
Tác giả :
Tô Tử