Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!
Chương 26: Có lòng
Buổi trưa.
Trong một nhà hàng ăn Thượng Hải khu vực ngoại thành, bài trí đều là phong cách Thượng Hải, ở đây chỗ ngồi không nhiều, tiếp đãi không được bao nhiêu người, phần lớn khách đến đều là đặt trước một ngày.
Tần Tô và ông chủ ở đây có chút quen biết, cho nên khi Dịch Giang Nam gọi điện đến nói, buổi trưa anh có chút thời gian, cô đã lập tức gọi điện đặt chỗ.
Nhận quyển menu gập lại, nhân viên phục vụ nói câu “ xin đợi chút” rồi lễ phép lui ra ngoài.
Tần Tô nhấc bình trà rót trà, đẩy đến cho người đối diện, cười nói, “ Dịch tổng là người Thượng Hải, ông chủ ở đây cũng là người Thượng Hải, lát nữa đồ ăn bưng lên anh nếm thử chút, đều rất ngon.”
“ Tần Tổng đúng là hiểu tôi rất rõ.” Dịch Giang Nam cũng cười theo.
Khi vào nhà hàng, anh cũng có chút ngạc nhiên, trên mặt đối phương nở nụ cười tự tin, khiến anh biết bữa cơm này là vì mình mà đặt, trước khi anh đi Mỹ, đều sống ở Thượng Hải, cho nên cô suy nghĩ chu đáo, không khỏi khiến trong lòng anh ấm áp rất nhiều.
“ Biết người biết ta mà.” Tần Tô uống ngụm trà, cười ha ha nói.
“ Tôi trước đây cũng thường cùng bố tôi đến nơi này, có điều mùi vị của món phía Bắc nặng quá, tôi mãi vẫn không thích ứng được.”
“ Cái này không sao, thành phố h tôi tương đối hiểu, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho anh thêm một vài nhà hàng có món ăn phía Nam.”
“ Nhất trí!” Dịch Giang Nam vẫn cười, rõ ràng không còn khoảng cách như trước nữa.
Dịch Giang Nam thuộc tốp người đàn ông rất đẹp trai, cao 1m83, thể hình cao to, lông mày rậm mắt to.
Tần Tô là người không thích người đàn ông đeo ính lắm, luôn cảm thấy đôi mắt sau cặp kính hiện rõ có chút gì gian xảo, nhưng anh lại không giống, khi nhìn thấy anh cảm thấy nhẹ nhõm, khi cười lại càng ấm áp hiền hòa, khiến cổ chỉ nghĩ đến một câu nói -- -- công tử nhanh nhẹ dịu dàng như ngọc.
Món ăn được bưng lên rất nhanh, chưa đến một lúc, nhân viên phục vụ đã đi đi lại lại bưng lên đầy một bàn ăn.
Tần Tô nhìn người đàn ông đối diện, sau khi gắp miếng tôm, lông mày khẽ nheo, cô mượn cớ mở miệng, “ Dịch Tổng, lần trước có nói với anh, tôi muốn tranh thủ soho hợp tác dự án kiến trúc của chi nhánh Cáp Tân, ở đây tôi có số liệu phân tích của Đại Hạ và sách chiến lược, anh xem một chút?”
Nói xong, cô tiện tay lấy túi, muốn đưa tập tài liệu bên trong đã chuẩn bị xong đưa ra, nhưng đối phương giơ tay biểu thị, khiến động tác của cô dừng lại.
“ Tần Tổng, bây giờ là thời gian buổi trưa, bàn công việc không hợp lắm.” Dịch Giang Nam rất tao nhã dùng giấy ăn lau miệng, cười nhắc nhở.
Tần Tô có chút không can tâm, cũng chỉ có thể cười gật đầu, “ Được. Thế thì chúng ta chỉ chuyên tâm ăn cơm thôi.”
Khi thanh toán, Tần Tô đi đến đó trước, nhân viên thu ngân nói với cô đã được người đàn ông đi cùng thanh toán rồi.
“ Làm gì có đạo lý để phụ nữ thanh toán chứ, càng huống hồ, tôi là thân sĩ.” Dịch Giang Nam chầm chậm nói, giọng nói nhẹ bẫng, không giống như người đàn ông xa cách như lúc đầu.
“ Được, vậy tôi tiếp nhận.” Tần Tô cũng không phải người thiếu tự tin, cười thoải mái.
Sau đó đúng là chỉ chuyên tâm ăn cơm, không nhắc đến công việc, hai người nói chuyện rất hợp ý, còn gọi thêm một chai rượu vang, bầu không khí hài hòa. Còn khiến cô cảm thấy bất ngờ đó là, mặc dù trong lúc ăn cơm không có cơ hội nói chuyện hợp tác, nhưng chuẩn bị rời đi, Dịch Giang Nam lại nhận tập tài liệu mà cô chuẩn bị.
“ Dịch Tổng, đây là đậu ngũ hương mà tôi nhờ người từ Thành Hoàng Thượng Hải mang về, nếu không chê thì xin nhận cho.” Đi ra khỏi nhà hàng, Tần Tô xách chiếc túi đặt trong xe ra, uống một chút rượu, sắc mặt hơi ửng đỏ.
Dịch Giang Nam hiện rõ vẻ sững sờ, sau đó cười, ánh mắt nhìn về phía cô, “ Cảm ơn, Tần Tổng thật có lòng.”
Có một đôi mắt đen, không nghiêng không thẳng, ánh mắt từ xa nhìn về phía đó.
Trong một nhà hàng ăn Thượng Hải khu vực ngoại thành, bài trí đều là phong cách Thượng Hải, ở đây chỗ ngồi không nhiều, tiếp đãi không được bao nhiêu người, phần lớn khách đến đều là đặt trước một ngày.
Tần Tô và ông chủ ở đây có chút quen biết, cho nên khi Dịch Giang Nam gọi điện đến nói, buổi trưa anh có chút thời gian, cô đã lập tức gọi điện đặt chỗ.
Nhận quyển menu gập lại, nhân viên phục vụ nói câu “ xin đợi chút” rồi lễ phép lui ra ngoài.
Tần Tô nhấc bình trà rót trà, đẩy đến cho người đối diện, cười nói, “ Dịch tổng là người Thượng Hải, ông chủ ở đây cũng là người Thượng Hải, lát nữa đồ ăn bưng lên anh nếm thử chút, đều rất ngon.”
“ Tần Tổng đúng là hiểu tôi rất rõ.” Dịch Giang Nam cũng cười theo.
Khi vào nhà hàng, anh cũng có chút ngạc nhiên, trên mặt đối phương nở nụ cười tự tin, khiến anh biết bữa cơm này là vì mình mà đặt, trước khi anh đi Mỹ, đều sống ở Thượng Hải, cho nên cô suy nghĩ chu đáo, không khỏi khiến trong lòng anh ấm áp rất nhiều.
“ Biết người biết ta mà.” Tần Tô uống ngụm trà, cười ha ha nói.
“ Tôi trước đây cũng thường cùng bố tôi đến nơi này, có điều mùi vị của món phía Bắc nặng quá, tôi mãi vẫn không thích ứng được.”
“ Cái này không sao, thành phố h tôi tương đối hiểu, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho anh thêm một vài nhà hàng có món ăn phía Nam.”
“ Nhất trí!” Dịch Giang Nam vẫn cười, rõ ràng không còn khoảng cách như trước nữa.
Dịch Giang Nam thuộc tốp người đàn ông rất đẹp trai, cao 1m83, thể hình cao to, lông mày rậm mắt to.
Tần Tô là người không thích người đàn ông đeo ính lắm, luôn cảm thấy đôi mắt sau cặp kính hiện rõ có chút gì gian xảo, nhưng anh lại không giống, khi nhìn thấy anh cảm thấy nhẹ nhõm, khi cười lại càng ấm áp hiền hòa, khiến cổ chỉ nghĩ đến một câu nói -- -- công tử nhanh nhẹ dịu dàng như ngọc.
Món ăn được bưng lên rất nhanh, chưa đến một lúc, nhân viên phục vụ đã đi đi lại lại bưng lên đầy một bàn ăn.
Tần Tô nhìn người đàn ông đối diện, sau khi gắp miếng tôm, lông mày khẽ nheo, cô mượn cớ mở miệng, “ Dịch Tổng, lần trước có nói với anh, tôi muốn tranh thủ soho hợp tác dự án kiến trúc của chi nhánh Cáp Tân, ở đây tôi có số liệu phân tích của Đại Hạ và sách chiến lược, anh xem một chút?”
Nói xong, cô tiện tay lấy túi, muốn đưa tập tài liệu bên trong đã chuẩn bị xong đưa ra, nhưng đối phương giơ tay biểu thị, khiến động tác của cô dừng lại.
“ Tần Tổng, bây giờ là thời gian buổi trưa, bàn công việc không hợp lắm.” Dịch Giang Nam rất tao nhã dùng giấy ăn lau miệng, cười nhắc nhở.
Tần Tô có chút không can tâm, cũng chỉ có thể cười gật đầu, “ Được. Thế thì chúng ta chỉ chuyên tâm ăn cơm thôi.”
Khi thanh toán, Tần Tô đi đến đó trước, nhân viên thu ngân nói với cô đã được người đàn ông đi cùng thanh toán rồi.
“ Làm gì có đạo lý để phụ nữ thanh toán chứ, càng huống hồ, tôi là thân sĩ.” Dịch Giang Nam chầm chậm nói, giọng nói nhẹ bẫng, không giống như người đàn ông xa cách như lúc đầu.
“ Được, vậy tôi tiếp nhận.” Tần Tô cũng không phải người thiếu tự tin, cười thoải mái.
Sau đó đúng là chỉ chuyên tâm ăn cơm, không nhắc đến công việc, hai người nói chuyện rất hợp ý, còn gọi thêm một chai rượu vang, bầu không khí hài hòa. Còn khiến cô cảm thấy bất ngờ đó là, mặc dù trong lúc ăn cơm không có cơ hội nói chuyện hợp tác, nhưng chuẩn bị rời đi, Dịch Giang Nam lại nhận tập tài liệu mà cô chuẩn bị.
“ Dịch Tổng, đây là đậu ngũ hương mà tôi nhờ người từ Thành Hoàng Thượng Hải mang về, nếu không chê thì xin nhận cho.” Đi ra khỏi nhà hàng, Tần Tô xách chiếc túi đặt trong xe ra, uống một chút rượu, sắc mặt hơi ửng đỏ.
Dịch Giang Nam hiện rõ vẻ sững sờ, sau đó cười, ánh mắt nhìn về phía cô, “ Cảm ơn, Tần Tổng thật có lòng.”
Có một đôi mắt đen, không nghiêng không thẳng, ánh mắt từ xa nhìn về phía đó.
Tác giả :
Tô Tử