Chồng Mù Vợ Ngốc
Chương 417
Ứng Hiểu Vi tỉnh táo lại, cầm lấy giấy chứng nhận và cúp từ người đàn ông mặc vest. Sau đó cô thấp giọng hỏi. "Chủ tịch, có phải là ông Huỳnh Duy Khanh không?”
Người đàn ông mặc vest có vẻ rất ngạc nhiên và bối rối hỏi. "Cô có biết ông ấy à?
Ông ấy đã không xuất hiện trước công chúng trong nhiều năm. Tôi biết ông ấy qua cái tên Eric. “
Eric, một cựu nhà chế tạo nước hoa huyền thoại, đã được mọi người trong ngành, quá khứ và hiện tại biết đến.
Vậy, Eric chính là Huỳnh Duy Khanh.
Ứng Hiểu Vi mím môi giữ im lặng.
Khoảng năm giờ sau, một cô gái đến thông báo với Ứng Hiểu Vi rằng Huỳnh Duy Khánh đã sẵn sàng nghênh tiếp cô. Huỳnh Duy Khanh đã đến.
Ứng Hiểu Vi đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi cô nhìn thấy Huỳnh Duy Khanh. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Huỳnh Duy Khanh, mọi cảm xúc trong lòng cô mới nguôi ngoai.
Người đàn ông trước mặt cô có mái tóc hoa râm hai bên thái dương và có đôi mắt sâu. Ông phải trông đẹp khi ông còn trẻ.
Thời điểm này, Huỳnh Duy Khanh đang đeo một cặp kính gọng bạc nhìn thấy Ứng Hiểu Vi, đồng tử của ông co lại. Ứng Hiểu Vi nhận thấy sự thay đổi này.
Mặc dù sau đó Huỳnh Duy Khanh đã che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, nhưng Ứng Hiểu Vi vẫn cau mày hỏi. "Ông biết tôi sao?”
Biểu hiện đó như thể Huỳnh Duy Khanh đã đối xử với cô như một người nào đó.
Huỳnh Duy Khanh cười lắc đầu. "Tôi không biết. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”
Sau đó, Huỳnh Duy Khanh đưa Ứng Hiểu Vi đến một khu vườn có một tấm bia đá dựng.
Dưới tấm bia đá có năm bệ đá. Trên mỗi bệ đá đều có in dấu tay. Bên dưới dấu tay là thông tin cá nhân của chủ nhân của dấu tay.
Ứng Hiểu Vi bước tới, nhìn thấy phần giới thiệu thông tin của Huỳnh Duy Khanh.
"Huỳnh Duy Khang, người Việt Nam, tham gia Hiệp hội Nước hoa Thế giới năm 1998”
Ngắn gọn và đơn giản.
"Của cô đây”" Huỳnh Duy Khanh chỉ vào một bệ đá bên cạnh. Lớp đất sét mềm trên nền đá vẫn còn ẩm và dễ uốn. Ứng Hiểu Vi đưa tay đ è xuống.
"Chẳng bao lâu nữa, sẽ có những dòng chữ được khắc ở phía dưới. Cô là nhà sản xuất nước hoa Việt Nam thứ hai để lại tên của cô ở đây, sau tôi”
Vào thời khắc này, Ứng Hiểu Vi có vẻ không quá kinh ngạc. Khi cô biết mục tiêu thực sự của mình là người đàn ông đứng trước mặt cô.
Ứng Hiểu Vi cười nhạt hỏi. "Ông trở thành nhà nước hoa huyền thoại vào năm bao nhiêu?”
"31 tuổi" Huỳnh Duy Khanh nói một cách thờ ơ. "Cô giỏi hơn Tôi”
"Đó chỉ là may mắn” Ứng Hiểu Vi lắc đầu.
"May mắn đến từ khả năng" Huỳnh Duy Khanh nói với một nụ cười nhạt.
Người đàn ông mặc vest có vẻ rất ngạc nhiên và bối rối hỏi. "Cô có biết ông ấy à?
Ông ấy đã không xuất hiện trước công chúng trong nhiều năm. Tôi biết ông ấy qua cái tên Eric. “
Eric, một cựu nhà chế tạo nước hoa huyền thoại, đã được mọi người trong ngành, quá khứ và hiện tại biết đến.
Vậy, Eric chính là Huỳnh Duy Khanh.
Ứng Hiểu Vi mím môi giữ im lặng.
Khoảng năm giờ sau, một cô gái đến thông báo với Ứng Hiểu Vi rằng Huỳnh Duy Khánh đã sẵn sàng nghênh tiếp cô. Huỳnh Duy Khanh đã đến.
Ứng Hiểu Vi đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi cô nhìn thấy Huỳnh Duy Khanh. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Huỳnh Duy Khanh, mọi cảm xúc trong lòng cô mới nguôi ngoai.
Người đàn ông trước mặt cô có mái tóc hoa râm hai bên thái dương và có đôi mắt sâu. Ông phải trông đẹp khi ông còn trẻ.
Thời điểm này, Huỳnh Duy Khanh đang đeo một cặp kính gọng bạc nhìn thấy Ứng Hiểu Vi, đồng tử của ông co lại. Ứng Hiểu Vi nhận thấy sự thay đổi này.
Mặc dù sau đó Huỳnh Duy Khanh đã che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, nhưng Ứng Hiểu Vi vẫn cau mày hỏi. "Ông biết tôi sao?”
Biểu hiện đó như thể Huỳnh Duy Khanh đã đối xử với cô như một người nào đó.
Huỳnh Duy Khanh cười lắc đầu. "Tôi không biết. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”
Sau đó, Huỳnh Duy Khanh đưa Ứng Hiểu Vi đến một khu vườn có một tấm bia đá dựng.
Dưới tấm bia đá có năm bệ đá. Trên mỗi bệ đá đều có in dấu tay. Bên dưới dấu tay là thông tin cá nhân của chủ nhân của dấu tay.
Ứng Hiểu Vi bước tới, nhìn thấy phần giới thiệu thông tin của Huỳnh Duy Khanh.
"Huỳnh Duy Khang, người Việt Nam, tham gia Hiệp hội Nước hoa Thế giới năm 1998”
Ngắn gọn và đơn giản.
"Của cô đây”" Huỳnh Duy Khanh chỉ vào một bệ đá bên cạnh. Lớp đất sét mềm trên nền đá vẫn còn ẩm và dễ uốn. Ứng Hiểu Vi đưa tay đ è xuống.
"Chẳng bao lâu nữa, sẽ có những dòng chữ được khắc ở phía dưới. Cô là nhà sản xuất nước hoa Việt Nam thứ hai để lại tên của cô ở đây, sau tôi”
Vào thời khắc này, Ứng Hiểu Vi có vẻ không quá kinh ngạc. Khi cô biết mục tiêu thực sự của mình là người đàn ông đứng trước mặt cô.
Ứng Hiểu Vi cười nhạt hỏi. "Ông trở thành nhà nước hoa huyền thoại vào năm bao nhiêu?”
"31 tuổi" Huỳnh Duy Khanh nói một cách thờ ơ. "Cô giỏi hơn Tôi”
"Đó chỉ là may mắn” Ứng Hiểu Vi lắc đầu.
"May mắn đến từ khả năng" Huỳnh Duy Khanh nói với một nụ cười nhạt.
Tác giả :
Rancho Nguyen