Chồng Hờ Vợ Tạm
Chương 189: Đối xử với mình cho tốt
Trong vài ngày đó, tôi bắt đầu liên hệ với mấy bạn nữ cùng phòng nhiều hơn một chút, tôi hỏi Phạm Huyên lúc nào những người khác trở về trường, cũng tập hợp tất cả vào một cuối tuần.
Tôi chọn một buổi chiều chủ nhật mà quay về. Những người khác trong phòng đều đã trở lại, mấy thứ giường chiếu cũng đã trải xong xuôi. Có người thì đi ra ngoài dạo, có người thì tẩy rửa đồ đạc trong phòng ngủ.
Tôi nhanh tay nhanh chân đổi đồ dùng trên giường, lại lấy mấy đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như ly nước, hộp cơm, thau chậu ra tẩy rửa.
"Khương Kha, nghe nói cậu thực tập ở công ty bất động sản sao?" Vương Hiểu Yến hỏi.
"Đúng vậy." Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười.
Vương Hiểu Yến đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Bộ quần áo này rất đắt tiền đúng không? Mình nghe nói mấy cô làm nghề bán địa ốc kiếm tiền rất nhiều, chỉ cần bán một căn hộ thì tiền trích phần trăm đã đủ để chúng ta sống một tháng!"
"Mình ở phòng kế hoạch, chủ yếu là làm quảng cáo, căn bản là tiền lương cố định, cũng chỉ có lúc làm hạng mục mới có chút tiền thưởng." Tôi đáp.
"Vậy cũng không nhiều tiền." Cô đang nói thì bỗng nhiên lại hình như phát hiện ra một chuyện không thể nào, "Lúc cậu thực tập có tiền lương sao?!"
"Đúng vậy!" Tôi nói.
"Chẳng trách!" Cô lớn tiếng nói, "Mình đã nói là bộ quần áo của cậu vừa nhìn là biết rất đắt! Thì ra là kiếm được tiền rồi, cậu phải mời khách!"
Lại là mời khách...
Tôi đây là dạng sinh ra để mời khách sao?
Nhìn thấy tôi chần chờ, Vương Hiểu Yến nói thêm: "Phòng chúng ta có sáu người, thực tập ở trường học, một đồng tiền lương cũng không có! Có trường học hào phóng một chút, sẽ cho một tấm thẻ miễn phí ở nhà ăn, còn như trường học mà mình thực tập đó, ngay cả ăn cơm cũng phải tự bỏ tiền!"
Cái gọi là có so sánh mới biết tốt xấu, nghe Vương Hiểu Yến nói một phen, tôi cảm giác mình thật may mắn, Trác tiên sinh thật là hào phóng với sinh viên thực tập chúng tôi.
"Mình chờ cậu mời tụi này ăn một bữa ngon rồi nhé!" Vương Hiểu Yến lại nói.
Tôi cười gật đầu: "Đúng lúc, có người muốn mời cả phòng chúng ta đi ăn, chờ mọi người về rồi chúng ta hẹn thời gian. Ăn lẩu tào phớ thế nào?"
"Được, mình ở nhà cứ lẩm bẩm nhắc lẩu tào phớ bên ngoài trường học mãi đây này! Chỗ của mình chỉ có cá nấu tào phớ, không có lẩu tào phớ." Vương Hiểu Yến nói.
Lúc đêm buông, mấy cô gái trong phòng đều trở về. Chúng tôi ăn cơm ở nhà ăn, lại lấy ra đồ ăn mang theo từ nhà đến, đúng là một bữa tối thịnh soạn.
Thông thường mà nói, trong thời điểm thế này, tôi không cống hiến được chút gì.
Trong mấy thứ đám bạn cùng phòng mang đến, có vịt muối đặc sản quê nhà, có lạp xưởng thịt khô nhà mình làm, có mấy món tẩm ướp, thịt viên chiên mẹ làm, tôi chỉ là đứa ăn ké thôi.
"Khương Kha, trước giờ cậu còn chưa nói cho tụi mình nghe về gia đình cậu đó. Nói một chút đi, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi! Tụi mình cũng không nói lung tung đâu." Có người đề xuất.
Ánh mắt mọi người đều nhìn tôi, có người còn mang theo chút thương hại.
Tôi cười, câu nói đầu tiên là: "Nhà của mình không nghèo."
Trong lòng bọn họ, bốn năm đại học, tôi có hai năm rưỡi không đi học mà là đi làm, học phí và tiền sinh hoạt đều phải dựa vào chính mình, nhất định là trong nhà nghèo khó lắm.
Ánh mắt của bọn họ nhìn tôi quả nhiên có hơi kinh ngạc, một gia đình không nghèo lại đối xử với con cái như vậy sao?
"Mẹ mình ra đi từ sớm, cha mình lấy vợ mới, có em trai, bọn họ không lo cho mình lắm." Tôi nói ngắn gọn, "Mình học đại học cũng là do tự mình nói hết lời, thề không để cho bọn họ nuôi, bấy giờ mới đổi lấy được."
Trong phòng đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó lập tức bắt đầu thảo luận sôi nổi, người thì chửi mắng ba tôi, người thì nói mẹ kế ác độc, người thì nói tôi lựa chọn chính xác.
Đến cuối cùng, kết quả thảo luận của mọi người là: sau này kết hôn, nhất định phải đối xử với mình thật tốt, làm thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe, không thể chà đạp bản thân vì gia đình.
Nếu không, một khi mình mất rồi sẽ không ai thương con mình! Con của mình còn chẳng bằng đồ phế thải nhặt được!
Tôi nhớ đến cha tôi và dì Tống đòi tôi ba mươi triệu.
Ra giá một hơi, ba mươi triệu.
Bán đứt tình thân cha con, từ đó, sinh lão bệnh tử của bọn họ không còn liên quan đến tôi nữa.
Tôi chọn một buổi chiều chủ nhật mà quay về. Những người khác trong phòng đều đã trở lại, mấy thứ giường chiếu cũng đã trải xong xuôi. Có người thì đi ra ngoài dạo, có người thì tẩy rửa đồ đạc trong phòng ngủ.
Tôi nhanh tay nhanh chân đổi đồ dùng trên giường, lại lấy mấy đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như ly nước, hộp cơm, thau chậu ra tẩy rửa.
"Khương Kha, nghe nói cậu thực tập ở công ty bất động sản sao?" Vương Hiểu Yến hỏi.
"Đúng vậy." Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười.
Vương Hiểu Yến đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Bộ quần áo này rất đắt tiền đúng không? Mình nghe nói mấy cô làm nghề bán địa ốc kiếm tiền rất nhiều, chỉ cần bán một căn hộ thì tiền trích phần trăm đã đủ để chúng ta sống một tháng!"
"Mình ở phòng kế hoạch, chủ yếu là làm quảng cáo, căn bản là tiền lương cố định, cũng chỉ có lúc làm hạng mục mới có chút tiền thưởng." Tôi đáp.
"Vậy cũng không nhiều tiền." Cô đang nói thì bỗng nhiên lại hình như phát hiện ra một chuyện không thể nào, "Lúc cậu thực tập có tiền lương sao?!"
"Đúng vậy!" Tôi nói.
"Chẳng trách!" Cô lớn tiếng nói, "Mình đã nói là bộ quần áo của cậu vừa nhìn là biết rất đắt! Thì ra là kiếm được tiền rồi, cậu phải mời khách!"
Lại là mời khách...
Tôi đây là dạng sinh ra để mời khách sao?
Nhìn thấy tôi chần chờ, Vương Hiểu Yến nói thêm: "Phòng chúng ta có sáu người, thực tập ở trường học, một đồng tiền lương cũng không có! Có trường học hào phóng một chút, sẽ cho một tấm thẻ miễn phí ở nhà ăn, còn như trường học mà mình thực tập đó, ngay cả ăn cơm cũng phải tự bỏ tiền!"
Cái gọi là có so sánh mới biết tốt xấu, nghe Vương Hiểu Yến nói một phen, tôi cảm giác mình thật may mắn, Trác tiên sinh thật là hào phóng với sinh viên thực tập chúng tôi.
"Mình chờ cậu mời tụi này ăn một bữa ngon rồi nhé!" Vương Hiểu Yến lại nói.
Tôi cười gật đầu: "Đúng lúc, có người muốn mời cả phòng chúng ta đi ăn, chờ mọi người về rồi chúng ta hẹn thời gian. Ăn lẩu tào phớ thế nào?"
"Được, mình ở nhà cứ lẩm bẩm nhắc lẩu tào phớ bên ngoài trường học mãi đây này! Chỗ của mình chỉ có cá nấu tào phớ, không có lẩu tào phớ." Vương Hiểu Yến nói.
Lúc đêm buông, mấy cô gái trong phòng đều trở về. Chúng tôi ăn cơm ở nhà ăn, lại lấy ra đồ ăn mang theo từ nhà đến, đúng là một bữa tối thịnh soạn.
Thông thường mà nói, trong thời điểm thế này, tôi không cống hiến được chút gì.
Trong mấy thứ đám bạn cùng phòng mang đến, có vịt muối đặc sản quê nhà, có lạp xưởng thịt khô nhà mình làm, có mấy món tẩm ướp, thịt viên chiên mẹ làm, tôi chỉ là đứa ăn ké thôi.
"Khương Kha, trước giờ cậu còn chưa nói cho tụi mình nghe về gia đình cậu đó. Nói một chút đi, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi! Tụi mình cũng không nói lung tung đâu." Có người đề xuất.
Ánh mắt mọi người đều nhìn tôi, có người còn mang theo chút thương hại.
Tôi cười, câu nói đầu tiên là: "Nhà của mình không nghèo."
Trong lòng bọn họ, bốn năm đại học, tôi có hai năm rưỡi không đi học mà là đi làm, học phí và tiền sinh hoạt đều phải dựa vào chính mình, nhất định là trong nhà nghèo khó lắm.
Ánh mắt của bọn họ nhìn tôi quả nhiên có hơi kinh ngạc, một gia đình không nghèo lại đối xử với con cái như vậy sao?
"Mẹ mình ra đi từ sớm, cha mình lấy vợ mới, có em trai, bọn họ không lo cho mình lắm." Tôi nói ngắn gọn, "Mình học đại học cũng là do tự mình nói hết lời, thề không để cho bọn họ nuôi, bấy giờ mới đổi lấy được."
Trong phòng đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó lập tức bắt đầu thảo luận sôi nổi, người thì chửi mắng ba tôi, người thì nói mẹ kế ác độc, người thì nói tôi lựa chọn chính xác.
Đến cuối cùng, kết quả thảo luận của mọi người là: sau này kết hôn, nhất định phải đối xử với mình thật tốt, làm thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe, không thể chà đạp bản thân vì gia đình.
Nếu không, một khi mình mất rồi sẽ không ai thương con mình! Con của mình còn chẳng bằng đồ phế thải nhặt được!
Tôi nhớ đến cha tôi và dì Tống đòi tôi ba mươi triệu.
Ra giá một hơi, ba mươi triệu.
Bán đứt tình thân cha con, từ đó, sinh lão bệnh tử của bọn họ không còn liên quan đến tôi nữa.
Tác giả :
Phong Qua Vô Hằng