Chồng Hờ Vợ Tạm
Chương 153: Trận chiến không thuốc súng
Phòng họp hình chữ nhật, diện tích khoảng hơn 100 mét vuông.
Vòng trong là một chiếc bàn hình bầu dục có thể ngồi đến 20 người, vòng ngoài đặt khoảng hơn 30 chiếc ghế dọc theo hai phía chân tường, cũng có thể nói rằng, phòng họp này nếu như ngồi kín, có thể ngồi hơn 50 người.
Tôi là người thuyết trình, người đầu tiên bước vào phòng họp, tự giác ngồi vào vị trí chiếc ghế trên chiếc bàn bầu dục gần màn hình máy chiếu.
Trước tiên là bật máy chiếu lên, cắm USB vào máy tính đã được kết nối với máy chiếu, lúc đó máy tính còn được gọi là máy tính xách tay.
Khi ánh sáng của máy chiếu sáng, nội dung trên màn hình máy tính đều có trên màn hình máy chiếu, tôi mở PPT ra, mở trang bìa chính ra.
Điều đáng chúc mừng là để làm bản PPT này, tôi không hề lười biếng, lúc còn làm, cũng đã nghĩ rằng khi họp sẽ nói như thế nào.
Lúc này, chỉ có một điều tôi có thể làm được, đó là làm thế nào để lúc thuyết trình được mạch lạc, chứ không phải dựa vào PPT mà đọc.
Tôi lật lại quyển sổ, nhân lúc mọi người vẫn chưa đến đông đủ, nhớ lại kinh nghiệm lúc trước bán nhà, những yêu cầu của khách hàng.
Đến 2:55 chiều, phòng của chúng tôi và phòng tiếp thị đều đã đến hết, phòng kế hoạch và Trác Hàng cũng đến rồi.
Tôi nhìn điện thoại, chỉ còn 5 phút nữa là bắt đầu cuộc họp.
Mọi người đều đang đợi.
“Khương Kha.” Trưởng phòng tiếp thị mở lời trước.
“Tôi đây.” Tôi vội vàng đáp, ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Tháng trước biểu hiện của cô ở phòng kinh doanh rất tốt, có muốn đến phòng tiếp thị của chúng tôi làm việc không? Nếu như cô thích bán nhà, thì đến phòng kinh doanh, cô cũng biết, bán được nhà sẽ kiếm được nhiều tiền, nếu như không thích bán nhà, thì hãy ở lại công ty chính, huấn luyện cho mấy người bên tiêu thụ.” Trưởng phòng tiếp thị nói.
Tôi......
Tôi không ngờ rằng ông ta lại hỏi tôi như vậy, cũng không biết ông ta nói là những lời thật lòng hay những lời trêu đùa, chỉ đưa ánh mắt cầu cứu đến trưởng phòng kế hoạch của tôi.
Trưởng phòng của tôi lập tức cười nói: “La Bố, anh như này là không hiểu đạo lí nha! Trước mặt tôi mà lại định đào góc tường lấy người phòng tôi, cẩn thận tôi lấy hết người phòng anh đấy!”
“Xin mời!” Trưởng phòng tiếp thị hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người ở phòng tiếp thị, “Tôi rất cởi mở, thường hay cổ vũ bọn họ, thưởng thức thêm nhiều điều mới lạ, đừng có mãi ở phòng tiếp thị! Thế giới rộng lớn, trải nghiệm nhiều hơn, cuộc đời mới nhiều màu sắc!”
Trưởng phòng chúng tôi cười một tràng dài, ánh mắt cũng lướt qua những người ở phòng tiếp thị, “Mọi người nghe rồi nhá! La tổng rất OPEN, nếu mọi người ai muốn thách thức công việc phòng kế hoạch, có thể tìm tôi nói chuyện......”
Tôi vốn dĩ đang xem nội dung trên quyển sổ ghi chú, nghe hai trưởng phòng nói chuyện, nên đã tập trung lắng nghe.
Không nghe thì không hồi hộp, vừa nghe đã nghĩ nhiều, bỗng phát hiện lời hai trưởng phòng nói có nhiều bí ẩn.
Câu nói của trưởng phòng tiếp thị “Thưởng thức thêm nhiều điều mới lạ, cuộc đời mới nhiều màu sắc”, theo mức độ mà nói, bị câu nói “Đào góc tường” của phòng trưởng chúng tôi đá ra hàng vạn dặm.
Câu nói ấy của trưởng phòng chúng tôi “Thách thức với công việc phòng kế hoạch”, cũng đã nâng cao vị thế của phòng kế hoạch lên n lần. Ý nghĩa của câu nói là, Khương Kha là thực tập sinh của phòng tôi, nhưng phòng các anh có thể thách thức công việc nghề nghiệp này, phải xem xem yêu cầu người tài của phòng chúng tôi cao như nào, người ở phòng tiếp thị các anh làm công việc phòng kế hoạch, chắc chắn là một thử thách.
Đoạn chà đạp trong sự nhẹ nhàng này, tôi chợt nhận ra, tại sao lúc đầu mới vào công ty, lại liên kết phòng tôi và phòng quy hoạch, nguyên nhân không chỉ là có hai thực tập sinh là bạn cùng trường, mà quan trọng hơn là quan hệ của trưởng phòng kế hoạch và phòng quy hoạch vẫn tốt hơn.
Tôi cũng bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra, công ty của Trác tiên sinh, không hề như tôi đã nghĩ, đoàn kết như một.
Trác tiên sinh đúng 2:59 bước vào trong phòng họp, lúc anh ấy bước vào phòng họp, mọi người đều đứng dây.
Vòng trong là một chiếc bàn hình bầu dục có thể ngồi đến 20 người, vòng ngoài đặt khoảng hơn 30 chiếc ghế dọc theo hai phía chân tường, cũng có thể nói rằng, phòng họp này nếu như ngồi kín, có thể ngồi hơn 50 người.
Tôi là người thuyết trình, người đầu tiên bước vào phòng họp, tự giác ngồi vào vị trí chiếc ghế trên chiếc bàn bầu dục gần màn hình máy chiếu.
Trước tiên là bật máy chiếu lên, cắm USB vào máy tính đã được kết nối với máy chiếu, lúc đó máy tính còn được gọi là máy tính xách tay.
Khi ánh sáng của máy chiếu sáng, nội dung trên màn hình máy tính đều có trên màn hình máy chiếu, tôi mở PPT ra, mở trang bìa chính ra.
Điều đáng chúc mừng là để làm bản PPT này, tôi không hề lười biếng, lúc còn làm, cũng đã nghĩ rằng khi họp sẽ nói như thế nào.
Lúc này, chỉ có một điều tôi có thể làm được, đó là làm thế nào để lúc thuyết trình được mạch lạc, chứ không phải dựa vào PPT mà đọc.
Tôi lật lại quyển sổ, nhân lúc mọi người vẫn chưa đến đông đủ, nhớ lại kinh nghiệm lúc trước bán nhà, những yêu cầu của khách hàng.
Đến 2:55 chiều, phòng của chúng tôi và phòng tiếp thị đều đã đến hết, phòng kế hoạch và Trác Hàng cũng đến rồi.
Tôi nhìn điện thoại, chỉ còn 5 phút nữa là bắt đầu cuộc họp.
Mọi người đều đang đợi.
“Khương Kha.” Trưởng phòng tiếp thị mở lời trước.
“Tôi đây.” Tôi vội vàng đáp, ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Tháng trước biểu hiện của cô ở phòng kinh doanh rất tốt, có muốn đến phòng tiếp thị của chúng tôi làm việc không? Nếu như cô thích bán nhà, thì đến phòng kinh doanh, cô cũng biết, bán được nhà sẽ kiếm được nhiều tiền, nếu như không thích bán nhà, thì hãy ở lại công ty chính, huấn luyện cho mấy người bên tiêu thụ.” Trưởng phòng tiếp thị nói.
Tôi......
Tôi không ngờ rằng ông ta lại hỏi tôi như vậy, cũng không biết ông ta nói là những lời thật lòng hay những lời trêu đùa, chỉ đưa ánh mắt cầu cứu đến trưởng phòng kế hoạch của tôi.
Trưởng phòng của tôi lập tức cười nói: “La Bố, anh như này là không hiểu đạo lí nha! Trước mặt tôi mà lại định đào góc tường lấy người phòng tôi, cẩn thận tôi lấy hết người phòng anh đấy!”
“Xin mời!” Trưởng phòng tiếp thị hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người ở phòng tiếp thị, “Tôi rất cởi mở, thường hay cổ vũ bọn họ, thưởng thức thêm nhiều điều mới lạ, đừng có mãi ở phòng tiếp thị! Thế giới rộng lớn, trải nghiệm nhiều hơn, cuộc đời mới nhiều màu sắc!”
Trưởng phòng chúng tôi cười một tràng dài, ánh mắt cũng lướt qua những người ở phòng tiếp thị, “Mọi người nghe rồi nhá! La tổng rất OPEN, nếu mọi người ai muốn thách thức công việc phòng kế hoạch, có thể tìm tôi nói chuyện......”
Tôi vốn dĩ đang xem nội dung trên quyển sổ ghi chú, nghe hai trưởng phòng nói chuyện, nên đã tập trung lắng nghe.
Không nghe thì không hồi hộp, vừa nghe đã nghĩ nhiều, bỗng phát hiện lời hai trưởng phòng nói có nhiều bí ẩn.
Câu nói của trưởng phòng tiếp thị “Thưởng thức thêm nhiều điều mới lạ, cuộc đời mới nhiều màu sắc”, theo mức độ mà nói, bị câu nói “Đào góc tường” của phòng trưởng chúng tôi đá ra hàng vạn dặm.
Câu nói ấy của trưởng phòng chúng tôi “Thách thức với công việc phòng kế hoạch”, cũng đã nâng cao vị thế của phòng kế hoạch lên n lần. Ý nghĩa của câu nói là, Khương Kha là thực tập sinh của phòng tôi, nhưng phòng các anh có thể thách thức công việc nghề nghiệp này, phải xem xem yêu cầu người tài của phòng chúng tôi cao như nào, người ở phòng tiếp thị các anh làm công việc phòng kế hoạch, chắc chắn là một thử thách.
Đoạn chà đạp trong sự nhẹ nhàng này, tôi chợt nhận ra, tại sao lúc đầu mới vào công ty, lại liên kết phòng tôi và phòng quy hoạch, nguyên nhân không chỉ là có hai thực tập sinh là bạn cùng trường, mà quan trọng hơn là quan hệ của trưởng phòng kế hoạch và phòng quy hoạch vẫn tốt hơn.
Tôi cũng bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra, công ty của Trác tiên sinh, không hề như tôi đã nghĩ, đoàn kết như một.
Trác tiên sinh đúng 2:59 bước vào trong phòng họp, lúc anh ấy bước vào phòng họp, mọi người đều đứng dây.
Tác giả :
Phong Qua Vô Hằng