Chồng Hờ Vợ Tạm
Chương 121: Thật sự sẽ không yêu tôi sao
Trong bóng tối, tất cả quá khứ dồn dập ùa về.
Từng cái nối tiếp nhau hiện lên.
Sự lạnh nhạt của em trai, sự khắc nghiệt của dì Tống, nắm đấm của bố, sự dịu dàng của mẹ tôi…
Tiếp đó là bao nhiêu con người tôi nhớ, rồi cả những người tôi không nhớ nữa, bọn họ người thì ánh mắt thờ ơ, người thì vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác…
Tôi bị người ta đẩy xuống hồ bơi giữa mùa đông giá rét, trong tầm mắt lướt qua cái cười của dì Tống, sự chế nhạo của em trai, và cả sự lạnh nhạt của bố tôi.
Ba người họ rời đi rất nhanh, mặc tôi chìm ngập trong cái lạnh thấu xương.
Dưới chân là bùn lầy mềm nhũn, tôi thử đi lên bờ, nhưng cái chân bị rơi vào bùn lầy không cách nào rút ra được, tôi định hét lên kêu cứu nhưng căn bản không mở nổi miệng, tôi dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tay tôi cũng thế không cách nào cựa quậy được, cơ thể này cứ như thể đang có một linh hồn khác đang trú ngụ vậy, không cho phép tôi cử động.
Mắt nhìn dòng nước lạnh buốt chảy qua ngực, qua cổ, qua miệng…
Sợ hãi đến tuyệt vọng…
Tôi nhắm mắt lại, tôi nghĩ, mình sắp chết rồi.
Tôi nhớ mẹ tôi.
Tôi không định phản kháng nữa.
Đợi đến lúc tôi tỉnh lại lần nữa, thì đập vào mắt là một cảnh tượng thật lạ lẫm.
Tường trắng như tuyết, thoang thoảng mùi nước khử trùng.
Tôi nhìn thấy ống tiêm trên tay, bình tiếp nước treo cạnh giường, trông thấy Trác tiên sinh đang ngồi canh bên cạnh.
“Trác tiên sinh...”
Đột nhiên nước mắt tôi tuôn rơi, uất ức bao lâu nay dường như cuối cùng cũng tìm thấy lối ra.
Tôi hận không thể lập tức nhào vào lòng anh ấy.
Anh ấy thở ra một hơi, giơ tay sờ sờ trán tôi, rồi gọi y tá cầm kẹp nhiệt độ cho tôi.
“Anh về lúc nào vậy?” tôi vừa đo nhiệt độ cơ thể, vừa lưu luyến nhìn anh ấy.
Mẹ tôi đi rồi, bố tôi cũng chẳng cần tôi, tôi chỉ còn Trác tiên sinh thôi...
“Hôm qua gọi điện cho em, nghe giọng điệu hơi lạ nên về xem sao.” Giọng điệu anh ấy rất hời hợt, rõ ràng là từ Bắc Kinh về thành phố A, nhưng cứ như chỉ là từ Thành Đông đến Thành Tây thôi.
“Em quả nhiên đang bị sốt, cứ nói linh tinh mãi.” Anh ấy vừa nói vừa rót nước sôi cho tôi, “Đói không? Đợi em đo nhiệt độ xong, tôi đi mua cháo cho em.”
Tôi gật đầu, nước mắt lại càng tuôn ra dữ dội hơn.
“Đừng khóc.” Anh ấy đặt cốc nước trong tay xuống, vội vàng đưa tôi khăn giấy, “Em vừa khóc tôi liền không biết phải làm sao nữa.”
Tôi cầm lấy khăn giấy, ra sức lau nước mắt, bĩu môi: “Em cảm động ấy, không ngờ anh lại quay lại.”
“May mà tôi về, nếu không em ở nhà một mình, sốt đến ngờ nghệch rồi cũng không biết! Rõ ràng em nói với tôi mùng mười mới về mà.” Anh ấy xoa xoa đầu tôi, “Tôi không phải đã nói với em rồi sao? Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Tôi gật đầu, nhưng không nói gì.
Mùng một tết, phần đông các tiểu tam có chút đầu óc đều sẽ không gọi điện cho tình nhân đâu!
Trác tiên sinh lại thở dài một cái, ánh mắt nhìn tôi toàn là sự quở trách.
Cũng hạ sốt rồi.
Bác sĩ trực ban đến xem qua cho tôi, rồi dặn dò mấy câu đại loại như uống thuốc đúng giờ, lại để lại một câu “quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện rồi” rồi rời đi.
Trác tiên sinh ra ngoài mua cháo cho tôi, giữa lúc đó, y tá đến thay bình tiếp nước, tiện mồm kể về tình cảnh đêm qua tôi được Trác tiên sinh đưa đến bệnh viện.
Nghe nói, Trác tiên sinh ôm tôi, xông vào phòng cấp cứu kêu gào cứu mạng.
Y tá nói, thực ra chỉ là sốt thôi.
Tôi đột nhiên cười lên, nước mắt thuận theo nét cười chảy vào khóe miệng.
Tôi không thể tượng tượng ra một Trác tiên sinh luôn điềm tĩnh lại cũng có lúc hoảng hốt đến nỗi kêu cứu vậy cơ chứ?
Trác tiên sinh như vậy, thật sự sẽ không yêu tôi sao?
Y tá thấy tôi vừa khóc vừa cười, lại cười lên, “Anh ấy rất quan tâm chị đấy”...
Tôi gật đầu.
Sự chênh lệch tuổi tác của tôi và Trác tiên sinh sờ sờ ra đấy, chúng tôi là kiểu quan hệ như thế nào, người khác chẳng lẽ không nhìn ra sao?
Nhưng mà, vậy thì sao chứ?
Thời khắc ấy, tôi chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa.
Từng cái nối tiếp nhau hiện lên.
Sự lạnh nhạt của em trai, sự khắc nghiệt của dì Tống, nắm đấm của bố, sự dịu dàng của mẹ tôi…
Tiếp đó là bao nhiêu con người tôi nhớ, rồi cả những người tôi không nhớ nữa, bọn họ người thì ánh mắt thờ ơ, người thì vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác…
Tôi bị người ta đẩy xuống hồ bơi giữa mùa đông giá rét, trong tầm mắt lướt qua cái cười của dì Tống, sự chế nhạo của em trai, và cả sự lạnh nhạt của bố tôi.
Ba người họ rời đi rất nhanh, mặc tôi chìm ngập trong cái lạnh thấu xương.
Dưới chân là bùn lầy mềm nhũn, tôi thử đi lên bờ, nhưng cái chân bị rơi vào bùn lầy không cách nào rút ra được, tôi định hét lên kêu cứu nhưng căn bản không mở nổi miệng, tôi dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tay tôi cũng thế không cách nào cựa quậy được, cơ thể này cứ như thể đang có một linh hồn khác đang trú ngụ vậy, không cho phép tôi cử động.
Mắt nhìn dòng nước lạnh buốt chảy qua ngực, qua cổ, qua miệng…
Sợ hãi đến tuyệt vọng…
Tôi nhắm mắt lại, tôi nghĩ, mình sắp chết rồi.
Tôi nhớ mẹ tôi.
Tôi không định phản kháng nữa.
Đợi đến lúc tôi tỉnh lại lần nữa, thì đập vào mắt là một cảnh tượng thật lạ lẫm.
Tường trắng như tuyết, thoang thoảng mùi nước khử trùng.
Tôi nhìn thấy ống tiêm trên tay, bình tiếp nước treo cạnh giường, trông thấy Trác tiên sinh đang ngồi canh bên cạnh.
“Trác tiên sinh...”
Đột nhiên nước mắt tôi tuôn rơi, uất ức bao lâu nay dường như cuối cùng cũng tìm thấy lối ra.
Tôi hận không thể lập tức nhào vào lòng anh ấy.
Anh ấy thở ra một hơi, giơ tay sờ sờ trán tôi, rồi gọi y tá cầm kẹp nhiệt độ cho tôi.
“Anh về lúc nào vậy?” tôi vừa đo nhiệt độ cơ thể, vừa lưu luyến nhìn anh ấy.
Mẹ tôi đi rồi, bố tôi cũng chẳng cần tôi, tôi chỉ còn Trác tiên sinh thôi...
“Hôm qua gọi điện cho em, nghe giọng điệu hơi lạ nên về xem sao.” Giọng điệu anh ấy rất hời hợt, rõ ràng là từ Bắc Kinh về thành phố A, nhưng cứ như chỉ là từ Thành Đông đến Thành Tây thôi.
“Em quả nhiên đang bị sốt, cứ nói linh tinh mãi.” Anh ấy vừa nói vừa rót nước sôi cho tôi, “Đói không? Đợi em đo nhiệt độ xong, tôi đi mua cháo cho em.”
Tôi gật đầu, nước mắt lại càng tuôn ra dữ dội hơn.
“Đừng khóc.” Anh ấy đặt cốc nước trong tay xuống, vội vàng đưa tôi khăn giấy, “Em vừa khóc tôi liền không biết phải làm sao nữa.”
Tôi cầm lấy khăn giấy, ra sức lau nước mắt, bĩu môi: “Em cảm động ấy, không ngờ anh lại quay lại.”
“May mà tôi về, nếu không em ở nhà một mình, sốt đến ngờ nghệch rồi cũng không biết! Rõ ràng em nói với tôi mùng mười mới về mà.” Anh ấy xoa xoa đầu tôi, “Tôi không phải đã nói với em rồi sao? Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Tôi gật đầu, nhưng không nói gì.
Mùng một tết, phần đông các tiểu tam có chút đầu óc đều sẽ không gọi điện cho tình nhân đâu!
Trác tiên sinh lại thở dài một cái, ánh mắt nhìn tôi toàn là sự quở trách.
Cũng hạ sốt rồi.
Bác sĩ trực ban đến xem qua cho tôi, rồi dặn dò mấy câu đại loại như uống thuốc đúng giờ, lại để lại một câu “quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện rồi” rồi rời đi.
Trác tiên sinh ra ngoài mua cháo cho tôi, giữa lúc đó, y tá đến thay bình tiếp nước, tiện mồm kể về tình cảnh đêm qua tôi được Trác tiên sinh đưa đến bệnh viện.
Nghe nói, Trác tiên sinh ôm tôi, xông vào phòng cấp cứu kêu gào cứu mạng.
Y tá nói, thực ra chỉ là sốt thôi.
Tôi đột nhiên cười lên, nước mắt thuận theo nét cười chảy vào khóe miệng.
Tôi không thể tượng tượng ra một Trác tiên sinh luôn điềm tĩnh lại cũng có lúc hoảng hốt đến nỗi kêu cứu vậy cơ chứ?
Trác tiên sinh như vậy, thật sự sẽ không yêu tôi sao?
Y tá thấy tôi vừa khóc vừa cười, lại cười lên, “Anh ấy rất quan tâm chị đấy”...
Tôi gật đầu.
Sự chênh lệch tuổi tác của tôi và Trác tiên sinh sờ sờ ra đấy, chúng tôi là kiểu quan hệ như thế nào, người khác chẳng lẽ không nhìn ra sao?
Nhưng mà, vậy thì sao chứ?
Thời khắc ấy, tôi chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa.
Tác giả :
Phong Qua Vô Hằng