Chồng Già
Chương 2 Số phận hẩm hiu.
- Tiểu thư của ta ... Hu hu ... cuối cùng người cũng chịu tỉnh lại rồi.
Tiểu mỹ nhân môi đỏ má hồng, mắt ngấn lệ tựa hoa lê đái vũ, cứ thế nhào vào người nàng, khóc đến thiên hôn địa ám. Hai búi tóc tròn tròn nhấp nhô theo tiếng thổn thức. Chờ nàng khóc đã hòm hòm, An cúi đầu, nhìn nàng một cách thâm tình, hỏi một câu chân thành da diết:
- Nhà vệ sinh chỗ nào ?
Tiểu mỹ nhân trợn mắt đơ ra một chập mới kịp hớt hải tìm lại về ý thức của chính mình. Sau đó nàng ta vội vàng chạy như bay ra ngoài, rồi lại chạy như bay vào phòng, tay cầm theo cái thùng gỗ nhỏ.
- Cưng chắc chắn đây là cái bô ?
Tuy không hiểu "cưng" trong lời tiểu thư nhà mình nghĩa là gì, nhưng tiểu mỹ nhân vẫn gật đầu quả quyết rằng nàng không hề nhầm lẫn.
Sau khi "vất vả" giải quyết xong một trong ba đại sự của cuộc đời, An liền hạ một cái quyết định rằng : phải cho cái thời đại ăn lông ở lỗ này biết phát kiến về bô chính là một trong những tiện dụng đầu tiên mà nàng mang tới thế giới này. Có khi lúc đó lại thành bà chủ đại lý sản xuất bô cũng nên. Phải biết mỗi nhà đều cần dùng bô đấy, biết không. Mỗi cái bô nên tính bao nhiêu tiền thì hợp lý cho phải.
Hỏi lại Xuân - nàng tiểu mỹ nhân theo hầu nhìn có vẻ đáng tin, rằng tại sao khi đó không lấy bô mà lại vác thùng gỗ nhỏ tới, nàng ta e lệ trả lời rằng:
- Trong đống của hồi môn của tiểu thư không có mang theo bô, đồ của cô gia nô tì không dám hỏi. Nên tìm khắp nơi chỉ có cái thùng gỗ nhỏ này để trưng dụng cho tiểu thư dùng.
Mà thôi, chuyện đó là của sau này hãy nói. Quay lại thời điểm treo chân, sau khi biết tiểu thư nhà mình cái gì cũng không nhớ, Xuân lại một hồi khóc rống lên. Vừa khóc vừa chửi rủa ba đời mẹ con nhà nào đó tiện nhân, lòng dạ độc ác. Lại cảm thương cho tiểu thư nhà mình đáng thương bị người hãm hại. An nằm im vừa nghe mỹ nhân gào khóc tới tê tâm liệt phế, vừa thu thập thông tin hữu ích.
Khổ chủ sống kiếp Tấm không bao lâu thì bị mẹ ghẻ em kế chướng mắt vì trời sinh nhan sắc, không ngừng hãm hại. Vốn đã được hứa gả cho thanh mai trúc mã tuấn tú ôn ngọc, vậy mà bằng một kế trộm long hoán phụng, từ nay duyên cạn phận trôi. Cứ thế bị nhét bao tải, gả cho một lão già tuổi bằng ông nội mình.
Núi cao hoàng đế xa , sống ăn lông ở lỗ trên Thương cốc, không người biết tới. Vị tiểu thư này cũng không phải dạng vừa. Vừa biết hôn phu không phải tuấn tú ôn ngọc kia mà là một lão già mặt nhàu như hoa cúc héo, lập tức lao mình xuống vách núi tự sát.
Và đồng chí An chính là đang tự sướng chính mình như vậy. Để tăng thêm niềm tin, đồng chí liền không ngần ngại vò đã sứt không sợ mẻ , hỏi thêm một câu .
- Thế rốt cuộc ta tên gì ?
Mắt thấy mỹ nhân Xuân lại chuẩn bị cho đợt gào khóc thứ hai, An rất không khách khí chỉ ra cửa.
- Ta mệt. Nếu cưng không thể trả lời nghiêm túc, xin mời đi thẳng rẽ phải. Không tiễn.
Tiểu mỹ nhân nào còn tâm trạng khóc , liền dùng tay áo lau quẹt tứ phía trên mặt , một bộ tử sỹ chết cũng không sờn :
- Ta không khóc, tiểu thư muốn hỏi gì cứ hỏi. Biết ta sẽ trả lời, không biết ta cũng vắt não ra trả lời.
Và đúng như dự đoán, đồng chí xuyên không An không thể không muốn vỗ cái đét lên đùi mình. Ta đã nói gì, thấy không, nữ chính chính là trùng tên trùng họ với ta kìa. Vũ Thu An chính là Vũ Thu An nha.
Chỉ khác là ông bố bên thế giới kia không chỉ không có bạc bẽo mà còn yêu thương chị em An vô điều kiện. Bố lúc nào cũng che chở, quan tâm và chăm sóc cho An. Lo lắng từ bữa ăn tới giấc ngủ của con gái, dù là từ ngày đóng bỉm tới lúc xách túi theo chồng sang trời tây xa xôi, vẫn chưa hề thay đổi. Bất tri bất giác An thấy nghẹn ngào, có phải hay không, sau khi biết mình biến mất, hoặc là chết rồi, ông sẽ vô cùng đau lòng hay không. Còn cả dì nữa, tuy không thân sinh ra nàng, nhưng cả tuổi thơ nàng là hình bóng dì ở bên chăm sóc lúc ốm đau vui buồn. Nhớ ngày bé mỗi lần nàng làm sai, cãi bướng là dì lại lấy roi ra thị uy. Tuy oai phong mười phần, nhưng chưa từng có cái roi nào phát trúng đít nàng cả. Những bữa cơm dì nấu luôn tràn đầy tình yêu thương , ăn sâu vào tiềm thức An rằng : tình yêu là phải không ngừng được trao tặng, dù là qua những cái ôm, những nụ hôn, hay là những bữa ăn ngon trôi qua dạ dày cũng đều khiến cho lòng người ấm áp. Bất tri bất giác An lại nhớ tới hai đứa nhóc con mình. Hạnh phúc của nàng mỗi ngày có lẽ là nấu những món ngon cho bọn chúng, nhận được ánh mắt cong cong và những lời khen có cánh của chúng. Giờ anh em chúng nó không biết sẽ thế nào. Không biết có khóc nhiều không? Không biết ai nấu cho chúng ăn, giục chúng tắm rửa, làm bài tập mỗi ngày, xoa nỗi đau sau từng cú vấp ngã, lải nhải không ngừng cho chúng nghe điều gì là đúng là sai. Nhất là đứa nhỏ, nó mới có hai tuổi thôi, cái gì cũng muốn là của mình, không được là hờn dỗi nói " bye bye " rồi ra một góc tủi thân một mình.
Bố nó yêu thương thì yêu thương chúng nó đấy, nhưng sau mỗi tối trở về nhà muộn, có mấy khi động tay vào việc nhà đâu. Có đôi khi mệt mỏi, cũng thiếu kiên nhẫn khi nghe chúng nó kể đủ chuyện trong ngày. Nghĩ vậy An liền bật khóc nức nở.
Xuân ở bên cạnh, thấy tiểu thư nhà mình khuôn mặt không ngừng biến đổi muôn hình vạn trạng. Từ biếи ŧɦái sang nhớ nhung rồi lại sầu khổ ... Thầm nghĩ chủ nhân mình có phải điên rồi không, có khi nào thương tâm quá mà mất trí không? Nghĩ vậy nước mắt lại dâng lên hốc mắt , tí tách rơi thành hạt. Nhất thời tiếng khóc lại lần nữa cất lên đinh tai nhức óc vang khắp cốc.
Chim chóc thú rừng, con bay thì cứ bay, con chạy thì cứ chạy. Lão nhân gia váng đầu chịu không nổi liền đóng cửa cái sập. Bên ngoài chỉ còn mấy con gà cứ đứng như phỗng rồi ngơ ngác nhìn nhau .
Để để cập nhật chương 3, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight
Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d