Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con
Chương 96: Cố ý thăm dò
Hoa Ngữ Nông cứng người vì lời nói và hành động của anh, cô có thể nghe ra sự bực bội trong lời anh nói, nhưng khi cảm nhận được sức nặng trên cơ thể và hơi ấm từ người anh, cô lại không tự chủ được vươn tay vòng ra sau, đặt lên tấm lưng dày rộng của anh.Ninh Quân Hạo vốn tưởng rằng cô sẽ giãy dụa đẩy mình ra, thậm chí dưới đáy lòng anh còn thầm tự nhủ, cô càng kháng cự, anh càng không muốn buông tha cô dễ dàng.Thế nhưng, khi cô dịu dàng đặt tay ra sau lưng ôm lấy anh, lửa giận ngùn ngụt trong lòng Ninh Quân Hạo biến mất không còn tàn tích trong chốc lát, thay vào đó là vô số nghi ngờ thoáng hiện lên nơi đáy mắt, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.“Tuy rằng bây giờ em không có cách thực hiện nghĩa vụ làm vợ, nhưng chỉ cần anh đồng ý, sau này em sẽ cố gắng làm mọi việc thật tốt…” Cô dùng giọng nói thật nhỏ ghé vào lỗ tai anh thì thầm.“Xem ra bảy năm này em học cách ‘nhẫn nhịn’ không tồi, vậy thì hãy sắm vai Ninh phu nhân cho thật tốt đi đã…” Nói rồi, Ninh Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, trở mình rời khỏi người cô, nằm lại vị trí cũ.Hoa Ngữ Nông thấy vậy cũng biết quan hệ giữa hai người không có khả năng dịu đi nhanh chóng, cho nên yên tĩnh nằm yên, không hề phát ra tiếng động.Ninh Quân Hạo lăn qua lăn lại trên giường một lúc rồi bước xuống thay đồ, không hề quay đầu, cứ thế đi về phía cửa.Hoa Ngữ Nông nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cô biết, anh không có ý định sẽ qua đêm ở nhà, xem ra tình huống như vậy, sau này sẽ xảy ra thường xuyên hơn nữa…**********Sáng sớm ngày hôm sau, lúc rời giường, quả nhiên cô không hề nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Hạo trong cái căn nhà này.Đi đến phòng ăn dưới lầu, Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân cũng đã rời giường, đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Bà Trương thì đứng một bên hầu hạ bọn họ.Ngồi xuống bàn ăn, Hoa Ngữ Nông khéo léo chào hỏi hai người, sau đó cũng bắt đầu dùng bữa sáng.Ăn được một nửa, cô bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía bà Trương đang đứng một bên hỏi: “Bác Trương, bác đã làm ở nhà họ Ninh bao lâu rồi?”Bà Trương không nghĩ tới Hoa Ngữ Nông sẽ bất ngờ bắt chuyện với mình, bà ta hơi im lặng một lúc rồi trả lời nhanh chóng: “Đã sắp ba mươi năm.”Hoa Ngữ Nông ‘à’ một tiếng, không hỏi nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.Dương Thải Phân đang ngồi trên bàn hiếu kỳ không biết vì sao Hoa Ngữ Nông lại hỏi vậy, bà thuận miệng nói: “Sao chị lại đột nhiên quan tâm đến bà Trương vậy?”“A, không có gì, con chỉ cảm thấy trong nhà có người quản gia tận tâm tận lực như bác Trương xử lí mọi việc, rất là yên tâm thôi.” Hoa Ngữ Nông mỉm cười, nói.Lời này khiến cho Dương Thải Phân cảm thấy không sai, bà cũng gật đầu, quay người nhìn thoáng qua bà Trương đang đứng bên cạnh nói: “Đúng rồi, A Vân đã vào nhà họ Ninh ba mươi năm, quả thật đã giúp chúng ta không ít việc, cho nên chúng ta cũng không coi bà ấy là người ngoài, ai ở trong nhà cũng đều tôn trọng bà ấy hết.”“Con chưa từng nghe thấy bác Trương nhắc đến chuyện nhà mình, không biết chồng của bác làm việc ở đâu đây?” Đề tài của Hoa Ngữ Nông lại chuyển, bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của bà Trương.“Hả…Chuyện này…” Bà Trương không ngờ Hoa Ngữ Nông sẽ đột ngột ‘quan tâm’ đến mình như vậy, trong chốc lát bị hỏi không biết nên trả lời thế nào.Dương Thải Phân nghe thấy lời Hoa Ngữ Nông, lại nhìn bà Trương có vẻ không muốn đáp lại, nên mới trả lời thay: “Bà Trương đã ly hôn từ hai mươi sáu năm trước, từ đó về sau đều một mực làm việc cho nhà họ Ninh, mấy năm qua cũng không hề tái hôn.”“Thì ra là vậy…” Hoa Ngữ Nông nghe thế liền gật gật đầu, như đang có điều gì đó suy nghĩ, lại bồi tiếp thêm một câu: “Thì ra bác có con rồi sao? Nếu có con, chắc cũng sẽ tầm tuổi cháu và Quân Hạo nhỉ…”Một câu của Hoa Ngữ Nông đâm trúng tim đen của bà Trương, chỉ thấy sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi hẳn.Lời Hoa Ngữ Nông nói đã nhắc nhở Dương Thải Phân, bà lập tức nhìn về phía bà Trương nói: “Đúng vậy, A Vân, năm đó tôi nhớ chị có bảo với tôi là mình có một đứa con với chồng mà! Là con trai hay con gái vậy? Cũng tại tôi quên mất, mấy năm qua chưa từng nghĩ tới việc quan tâm chuyện này…”“Cám ơn phu nhân quan tâm, đúng là tôi đã có con, là một đứa bé gái, nhưng đã rất lâu rồi không liên lạc được, tôi nghĩ có lẽ con bé cũng không hy vọng có một bà mẹ vô trách nhiệm như tôi đâu…” Nói đến đây, nét mặt bà Trương bỗng trở nên chua xót.Tuy rằng tối qua, trong lúc vô tình Hoa Ngữ Nông nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa bà Trương với Trần Nhược Hồng, biết tình cảm của hai người cũng không tốt lắm, nhưng thấy dáng vẻ mở mắt nói dối của bà ta, hơn nữa không ít lần hai mẹ con này bắt tay nhau làm bao việc độc ác với mình, cô liền không khỏi cất tiếng cười lạnh nói: “Người ta thường bảo con gái là cái áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, cháu nghĩ chỉ cần bác nguyện ý đi tìm, con gái bác nhất định sẽ rất vui mừng đấy.”“Nếu thật như thế thì tốt quá…” Bà Trương cô đơn nói.Lúc này, Ninh Húc Đông đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi bên cạnh bàn lật báo xem, cuối cùng ông cũng bị đề tài này hấp dẫn, buông tờ báo trong tay, đưa mắt nhìn về phía bà Trương nói: “Nếu đã nhiều năm rồi không liên lạc, không bằng để chúng tôi giúp bà tìm con gái đi, tình mẫu tử sao có thể ngăn cách được.”Hoa Ngữ Nông đã sớm muốn nói những lời này, bây giờ Ninh Húc Đông lại nhắc tới, cô liền lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, bác Trương, để chúng cháu giúp bác tìm con gái trở về, cũng coi như báo đáp công lao bác vì nhà họ Ninh làm việc bao năm như vậy. Con gái của bác tên là gì? Chắc cô ấy đang ở cùng cha mình đúng không? Tên của ông ấy là gì thế?”“Không… Không cần đâu…” Nghe vậy, bà Trương liền kinh hãi xua tay liên tục.“Sao vậy? Chẳng lẽ bác không muốn gặp lại con gái mình? Không biết chừng cô ấy cũng rất muốn được nhìn thấy mẹ ruột của mình đấy?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của bà Trương, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.“Tôi…Chuyện này…tôi…không vội…tôi…tôi sẽ nhờ người đi hỏi thăm, tôi hy vọng mình có thể tự tay làm việc này…” Bà Trương ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nói.
Tác giả :
Thiến Hề