Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 63
…
Vào đến trang viên, ta lập tức giãy dụa ra, ta mới không cần, ta lập tức đi gói đồ đạc, không cần y nhắc.
Lúc ta trở về là còn rất sớm, Mộc nương còn đang định đi nấu cơm trưa. Thấy ta mải mê thu dọn đồ trong phòng, bà nghi hoặc chạy đến, hấp tấp nói:
- Tiểu Ly, ngươi làm gì vậy?
- Ta đi, đợi ta kiếm được tiền, có quyền lực, sẽ đến tìm y trả thù!
- Ngươi và lừa nhỏ cãi nhau sao? Trở về sớm như vậy, còn không ai nhớ mang củi cho ta! – Mộc nương nhíu mày nói.
- Chỉ nói ba bốn câu bạc bẽo, làm sao đủ cãi nhau, ta không ngờ ngũ hoàng tử nhân cách lại tệ đến vậy, rõ ràng là ta không cần hắn, nhưng hắn phải để ta có sĩ diện mà từ chối trước, làm sao có thể lạnh lùng khinh bạc ném cho ta một cái hưu thư như vậy? – Ta miệng vừa oán, tay vừa nhanh chóng thu dọn.
- Hưu thư? Y dám? – Mộc nương cũng không thể tin nổi.
Ta đưa cho bà phong thư, Mộc nương lập tức xé vỏ ngoài giở ra, hai mắt chăm chú. Đột nhiên cười phá lên.
- Tiểu Ly, ngươi hiểu lầm rồi, cái này không phải hưu thư! – Bà đưa ra trước mặt cho ta xem kĩ lưỡng – Là một tập rất nhiều ngân phiếu, có lẽ y muốn ta lo cho ngươi, mua sắm đồ dùng, sửa sang lại trang viên a!
- Cái gì? Không phải hưu thư?
- Đúng vậy, y đưa cho ngươi, ngươi cũng không xem, cũng không hỏi ư?
- Là y không nói, không giải thích! – Ta ngỡ ngàng, bối rối vừa nghĩ vừa nói – Không đúng, y đưa cho ta giải dược, còn nói ta uống xong thì rời đi, rõ ràng là muốn đuổi ta!
- Là y nói ngươi mau xuống núi trở về! – Mộc nương cũng phải thở dài – Cũng tội cho ngươi Tiểu Ly, y nói rất ít, nếu không suy nghĩ thấu đáo sẽ hiểu lầm a!
Ta lúc này không thể tin nổi, trắng đen đảo lộn, chẳng lẽ y không phải muốn đuổi ta đi, rũ bỏ trách nhiệm sao? Là ta tự hiểu ra ý đó sao?
Trong lúc ta còn phân vân, mẹ chồng đã giành lại tay nải đặt xuống, kéo ta ra khỏi phòng:
- Được rồi, ngươi mau xuống bếp phụ ta nấu ăn!
Vừa mới ra cửa, bước đến phòng ngoài thì thấy Diệp Phương Thành lù lù đứng đó. Mộc nương bèn nhìn y, hoan hỉ tiếp lời:
- Thành Nhi, ngươi mau giải thích với nương tử, mau nói lời gì, đừng để nàng hiểu lầm ngươi muốn phủi áo hưu thê!
- “…”
Y không nói gì cả, vẫn là không nói gì cả, liếc mắt nhìn ta vô cảm một cái rồi lạnh lẽo đi ra bên ngoài nhà.
- Tiểu Ly, y không nói gì nhưng nhất định là không đuổi ngươi đi, ta đảm bảo! Sau này ta sẽ nói cho ngươi một số kinh nghiệm, để ngươi có thể hiểu được ý tứ của y!
Vào đến trang viên, ta lập tức giãy dụa ra, ta mới không cần, ta lập tức đi gói đồ đạc, không cần y nhắc.
Lúc ta trở về là còn rất sớm, Mộc nương còn đang định đi nấu cơm trưa. Thấy ta mải mê thu dọn đồ trong phòng, bà nghi hoặc chạy đến, hấp tấp nói:
- Tiểu Ly, ngươi làm gì vậy?
- Ta đi, đợi ta kiếm được tiền, có quyền lực, sẽ đến tìm y trả thù!
- Ngươi và lừa nhỏ cãi nhau sao? Trở về sớm như vậy, còn không ai nhớ mang củi cho ta! – Mộc nương nhíu mày nói.
- Chỉ nói ba bốn câu bạc bẽo, làm sao đủ cãi nhau, ta không ngờ ngũ hoàng tử nhân cách lại tệ đến vậy, rõ ràng là ta không cần hắn, nhưng hắn phải để ta có sĩ diện mà từ chối trước, làm sao có thể lạnh lùng khinh bạc ném cho ta một cái hưu thư như vậy? – Ta miệng vừa oán, tay vừa nhanh chóng thu dọn.
- Hưu thư? Y dám? – Mộc nương cũng không thể tin nổi.
Ta đưa cho bà phong thư, Mộc nương lập tức xé vỏ ngoài giở ra, hai mắt chăm chú. Đột nhiên cười phá lên.
- Tiểu Ly, ngươi hiểu lầm rồi, cái này không phải hưu thư! – Bà đưa ra trước mặt cho ta xem kĩ lưỡng – Là một tập rất nhiều ngân phiếu, có lẽ y muốn ta lo cho ngươi, mua sắm đồ dùng, sửa sang lại trang viên a!
- Cái gì? Không phải hưu thư?
- Đúng vậy, y đưa cho ngươi, ngươi cũng không xem, cũng không hỏi ư?
- Là y không nói, không giải thích! – Ta ngỡ ngàng, bối rối vừa nghĩ vừa nói – Không đúng, y đưa cho ta giải dược, còn nói ta uống xong thì rời đi, rõ ràng là muốn đuổi ta!
- Là y nói ngươi mau xuống núi trở về! – Mộc nương cũng phải thở dài – Cũng tội cho ngươi Tiểu Ly, y nói rất ít, nếu không suy nghĩ thấu đáo sẽ hiểu lầm a!
Ta lúc này không thể tin nổi, trắng đen đảo lộn, chẳng lẽ y không phải muốn đuổi ta đi, rũ bỏ trách nhiệm sao? Là ta tự hiểu ra ý đó sao?
Trong lúc ta còn phân vân, mẹ chồng đã giành lại tay nải đặt xuống, kéo ta ra khỏi phòng:
- Được rồi, ngươi mau xuống bếp phụ ta nấu ăn!
Vừa mới ra cửa, bước đến phòng ngoài thì thấy Diệp Phương Thành lù lù đứng đó. Mộc nương bèn nhìn y, hoan hỉ tiếp lời:
- Thành Nhi, ngươi mau giải thích với nương tử, mau nói lời gì, đừng để nàng hiểu lầm ngươi muốn phủi áo hưu thê!
- “…”
Y không nói gì cả, vẫn là không nói gì cả, liếc mắt nhìn ta vô cảm một cái rồi lạnh lẽo đi ra bên ngoài nhà.
- Tiểu Ly, y không nói gì nhưng nhất định là không đuổi ngươi đi, ta đảm bảo! Sau này ta sẽ nói cho ngươi một số kinh nghiệm, để ngươi có thể hiểu được ý tứ của y!
Tác giả :
Tử Y thiếu nữ