Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 56: Tránh không được nghiệp chướng [16 ]
Ta muôn vàn hối hận, muôn vàn ấm ức, thế nhưng ta còn làm gì được… Bây giờ có lẽ ta không thể lo đối phó với Mộc nương được nữa, người ta sắp đối mặt là con lừa hai chân kia.
Ta đang cầu nguyện cho hắn ngốc một chút, như vậy có thể dễ dàng đối phó rồi…
- Mau mau bái đường, giờ lành đã đến! – Ta nghe thấy tiếng lão đạo nhân.
Ta cúi đầu xuống đất, cố gắng nhìn ngó…
Bên cạnh ta, tân lang mặc hỉ phục đỏ, ta chỉ dòm được hai chân hắn. Xem ra chân cũng dài, nom không gầy gò yểu mệnh, cũng không giống như loại to béo phì nộn.
Có điều, hắn cũng đứng yên kiểu như rất thụ động nha…
- Nhất bái thiên địa! – Bên kia có giọng người khác hô.
Ta liếc mắt sang bên đó, thấy có bốn cái chân giống y hệt nhau, đều mặc quần đen…
Tiếp tới, bốn cái chân cùng di động ra phía sau ta và tên tân lang kia. Đột nhiên ta cảm thấy lực đạo ấn đầu mình xuống.
Thế là xong một lễ ~.~
- Nhị bái cao đường!
Một tên quần đen phía sau ta hô, lại phụ trách xoay ta hướng phía cặp phu thê gian xảo kia đang ngồi trên ghế của phụ mẫu. Lại thêm một lạy nữa…
- Phu thê giao bái!
Ôi, ta không cam tâm, ta không cam tâm, vạn lần không cam tâm. Không phải đến giờ phút này trong truyện sẽ có anh hùng xuất hiện cứu mĩ nhân a? Sao không có ai đến vậy?
Đến đi, đến đi soái ca anh hùng…
Không cần, ai cũng được, Thần Hi cũng được, u lãnh hoàng tử cũng được … ta chỉ cần không phải hoàn thành bái đường với con lừa này… Mặc dù có bái đường, ta cũng tính chuyện đào tẩu, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta bái đường, là hôn lễ thiêng liêng, cớ sao có thể bái bừa?
Không kịp rồi, không ai đến, ta hận!
Ta bị ép “phu thê giao bái” với đối phương. Ta thở ra một hơi dài hối hận, hai cái kẻ mặc quần đen đứng sau thì hào hứng vỗ tay, cặp phu thê kia trên danh nghĩa đã trở thành cha mẹ chồng của ta >”
- Được rồi, được rồi, bên trái bên phải, lát nữa thưởng cho các ngươi tùy ý uống rượu, bây giờ mau giúp tân lang tân nương đến tân phòng!
- Đã rõ! – Hai cái thanh âm cùng đáp không sai.
Tên gì mà kì cục, bên trái với cả bên phải…
Không còn thời gian, ta sắp nguy rồi. Mộc nương kéo ta đi, hai cặp chân mặc quần đen kia cũng giúp hộ tống tân lang. Ta thấy có chút kì quái, con lừa này không tự đi được hay sao?
Tân phòng ở đâu? Ta thấy ta bị lôi ra phía sau trang viên. Dường như lão đạo nhân đi trước mở một cái nắp hầm, sau đó tân lang bị đưa xuống trước, ta bị Mộc nương đưa xuống sau, bà ta là người ra sau cùng, cũng không quên giải á huyệt cho ta…
Đám người đã rút hết, nắp hầm cũng đóng lại…
Đồng thời trái tim nhỏ bé của ta cũng đặt trên thớt…
Ta ngồi trên cái gọi là giường cưới thời cổ, chăn nệm đều là gấm hồng, hình như còn có một cái khăn trải màu trắng vô duyên ở giữa giường… Cái khăn này để làm gì? Lấy lạc hồng của ta sao? >”
Ta lại liếc dưới chân, có vẻ như là một tầng hầm đá, nền đá cũng được trải thảm đỏ…
Đứng trên thảm, có một đôi hài nam giới lộ ra dưới lớp hỉ phục dài…
Tên đó vẫn đứng yên, ta thì lại không cử động được, khăn hỉ còn chưa tháo xuống…
Bỗng phía trên đầu chúng ta, phía cái nắp hầm có lời nhắc nhở của cha mẹ chồng:
- Lừa nhỏ, huyệt đạo bình thường của ngươi đã được giải rồi, mau tháo khăn hỉ cho tân nương xuống!
- Thành Nhi, võ công của ngươi vẫn tạm phong bế lại, hãy chịu khó động phòng đi, mà dù ngươi còn võ công, căn hầm ta đặc biệt thiết kế này không thể nào phá được!
- Lừa nhỏ, chúng ta đi đây, ngươi mau sinh bảo bảo cho chúng ta!
Nói rồi, hai phu thê nhà họ cũng rút đi thì phải…
Ta đang cầu nguyện cho hắn ngốc một chút, như vậy có thể dễ dàng đối phó rồi…
- Mau mau bái đường, giờ lành đã đến! – Ta nghe thấy tiếng lão đạo nhân.
Ta cúi đầu xuống đất, cố gắng nhìn ngó…
Bên cạnh ta, tân lang mặc hỉ phục đỏ, ta chỉ dòm được hai chân hắn. Xem ra chân cũng dài, nom không gầy gò yểu mệnh, cũng không giống như loại to béo phì nộn.
Có điều, hắn cũng đứng yên kiểu như rất thụ động nha…
- Nhất bái thiên địa! – Bên kia có giọng người khác hô.
Ta liếc mắt sang bên đó, thấy có bốn cái chân giống y hệt nhau, đều mặc quần đen…
Tiếp tới, bốn cái chân cùng di động ra phía sau ta và tên tân lang kia. Đột nhiên ta cảm thấy lực đạo ấn đầu mình xuống.
Thế là xong một lễ ~.~
- Nhị bái cao đường!
Một tên quần đen phía sau ta hô, lại phụ trách xoay ta hướng phía cặp phu thê gian xảo kia đang ngồi trên ghế của phụ mẫu. Lại thêm một lạy nữa…
- Phu thê giao bái!
Ôi, ta không cam tâm, ta không cam tâm, vạn lần không cam tâm. Không phải đến giờ phút này trong truyện sẽ có anh hùng xuất hiện cứu mĩ nhân a? Sao không có ai đến vậy?
Đến đi, đến đi soái ca anh hùng…
Không cần, ai cũng được, Thần Hi cũng được, u lãnh hoàng tử cũng được … ta chỉ cần không phải hoàn thành bái đường với con lừa này… Mặc dù có bái đường, ta cũng tính chuyện đào tẩu, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta bái đường, là hôn lễ thiêng liêng, cớ sao có thể bái bừa?
Không kịp rồi, không ai đến, ta hận!
Ta bị ép “phu thê giao bái” với đối phương. Ta thở ra một hơi dài hối hận, hai cái kẻ mặc quần đen đứng sau thì hào hứng vỗ tay, cặp phu thê kia trên danh nghĩa đã trở thành cha mẹ chồng của ta >”
- Được rồi, được rồi, bên trái bên phải, lát nữa thưởng cho các ngươi tùy ý uống rượu, bây giờ mau giúp tân lang tân nương đến tân phòng!
- Đã rõ! – Hai cái thanh âm cùng đáp không sai.
Tên gì mà kì cục, bên trái với cả bên phải…
Không còn thời gian, ta sắp nguy rồi. Mộc nương kéo ta đi, hai cặp chân mặc quần đen kia cũng giúp hộ tống tân lang. Ta thấy có chút kì quái, con lừa này không tự đi được hay sao?
Tân phòng ở đâu? Ta thấy ta bị lôi ra phía sau trang viên. Dường như lão đạo nhân đi trước mở một cái nắp hầm, sau đó tân lang bị đưa xuống trước, ta bị Mộc nương đưa xuống sau, bà ta là người ra sau cùng, cũng không quên giải á huyệt cho ta…
Đám người đã rút hết, nắp hầm cũng đóng lại…
Đồng thời trái tim nhỏ bé của ta cũng đặt trên thớt…
Ta ngồi trên cái gọi là giường cưới thời cổ, chăn nệm đều là gấm hồng, hình như còn có một cái khăn trải màu trắng vô duyên ở giữa giường… Cái khăn này để làm gì? Lấy lạc hồng của ta sao? >”
Ta lại liếc dưới chân, có vẻ như là một tầng hầm đá, nền đá cũng được trải thảm đỏ…
Đứng trên thảm, có một đôi hài nam giới lộ ra dưới lớp hỉ phục dài…
Tên đó vẫn đứng yên, ta thì lại không cử động được, khăn hỉ còn chưa tháo xuống…
Bỗng phía trên đầu chúng ta, phía cái nắp hầm có lời nhắc nhở của cha mẹ chồng:
- Lừa nhỏ, huyệt đạo bình thường của ngươi đã được giải rồi, mau tháo khăn hỉ cho tân nương xuống!
- Thành Nhi, võ công của ngươi vẫn tạm phong bế lại, hãy chịu khó động phòng đi, mà dù ngươi còn võ công, căn hầm ta đặc biệt thiết kế này không thể nào phá được!
- Lừa nhỏ, chúng ta đi đây, ngươi mau sinh bảo bảo cho chúng ta!
Nói rồi, hai phu thê nhà họ cũng rút đi thì phải…
Tác giả :
Tử Y thiếu nữ